Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 4010
Hà An Sinh
18/10/2022
Buổi tối hôm trước không ngủ ngon, sáng sớm hôm sau thức dậy, đi rửa mặt, ông ta run rẩy đứng trước gương bắt đầu chỉnh đốn lại quần áo của mình, nếu không phải sợ việc rời đi quá sớm sẽ quấy rây mẹ con bọn họ đang nghỉ ngơi, thì Abel đã đợi trời vừa mới sáng đã xuất phát rồi.
Nhưng so với lần đầu gặp mặt thì thời gian sớm hơn rất nhiều, lúc Abel đi, Nguyễn An cũng vừa mới thức dậy.
“Con cân nhắc thế nào rồi? Nếu thật sự không quan tâm đến sự sống chết của mẹ, con có thể trực tiếp từ chối bố, nhưng nếu con không chỉ muốn mẹ mình sống tốt, mà còn muốn lên kế hoạch tương lai của chính mình tốt nhất, thì hãy đi theo bố, đó là sự lựa chọn tốt nhất.”
Đối xử với đứa con trai duy nhất của mình, Abel không biết kiếm đâu ra sự kiên nhãn, ông ta thận trọng dỗ dành từng câu.
“Có lẽ lúc trước có chuyện khiến con hiểu lầm bố, bố xin lỗi “
Nguyễn An ngồi trên sô pha im lặng lắng nghe ông ta nói, đợi khi ông ta dừng lại, một lúc sau mới nói những lời có vẻ không liên quan gì.Nghe có vẻ khó hiểu, nhưng Abel không lập tức phản bác, mặt ông ta chỉ hơi nhăn lại, nhưng vẫn lắng nghe Nguyễn Hướng Minh nói.
“Tôi thừa nhận rằng ông có thể chữa khỏi cho mẹ, và ông cũng có thể cho tôi những bài học mà tôi đã mơ ước trước đây, nhưng… Nguyễn An chợt ngập ngừng, liếm đôi môi khô khốc, nhìn chằm chằm Abel một lúc, rồi tiếp tục: “Tôi chỉ có một người mẹ, và tôi sẽ tự mình chăm sóc cho bà ấy. Ngày hôm nay coi như tôi nợ ông. Nếu sau này tôi có tương lai tốt, nhất định sẽ trả lại ông gấp trăm ngàn lần.”
Có một số việc lúc’nói ra, nếu có thể hiểu rõ thì không thành vấn đề, nhưng nó cũng giống như một vũng bùn đen vậy. Hoặc là không thể nhìn thấu được hết tất cả, hoặc là không thể kiểm soát được, rồi cũng sẽ nhanh chóng cảm thấy buồn chán và rồi sẽ nghĩ rằng chuyện có xảy ra như thế nào cũng được.
“Do con quyết định thôi, thu dọn đồ đi, ngày mai bố sẽ cho người tới đưa con rời khỏi đây.” Lần này ông ta rời đi, tranh thủ cơ hội này sẽ dõi theo Nguyễn An, nhân tiện xem anh ta có đủ khả năng hay không.
Bây giờ đã có quyết định cuối cùng, anh ta cũng không căng thẳng nữa, lạnh lùng gật đầu.
“Bố sẽ cử người đi theo con. Chỉ cần nói với cậu ta nếu con cần bất cứ điều gì” Ông ta vẫy tay ra hiệu cho Vương Hành, đang đứng ngay phía sau, liền tiến lên phía trước. Có rất nhiều người bên cạnh ông ta, nhưng có thể làm cho ông ta tương đối yên tâm, cũng chỉ còn lại một mình Vương Hành.
Mặc dù tính khí của Abel trong khoảng thời gian này có phần bất ổn và không khống chế được mình, nhưng ai có thể dùng, ai không thể dùng thì vẫn phân biệt rõ ràng.
“Tôi tên là Vương Hành. Từ nay cậu có thể gọi tôi là Vương Hành hoặc anh Hành cũng được.” Vương Hành tiến lên một bước, có chút do dự liếc nhìn Abel, vừa thấy ông ta gật đầu thì liền mỉm cười tự giới thiệu.
“Tôi tự nhiên sẽ tìm đến anh nếu tôi có chuyện gì cần tới. Mong anh sẽ không thường xuyên xuất hiện trong †âm mắt của tôi. Vì tôi không quen với việc có người cứ theo sát mình.” Một đứa trẻ vốn sống tự lập bỗng nhiên có thêm người đi theo. Đương nhiên là sẽ có chút không quen rồi. Nhưng nếu trực tiếp từ chối thì coi như là đang trở mặt với Abel, chưa kể cũng còn có một chút kiêng nể, dù sao người này cũng là người đã ở bên Abel suốt thời gian qua…
Chắc chắn không cần phải nói ra thì cũng biết được, người không có năng lực thì không thể ở bên người ấy lâu như vậy được.
“Điều đó là chắc chắn rồi. Không sao. Tôi sẽ không xuất hiện trước mặt cậu khiến cậu cảm thấy chướng mắt đâu. Xin hãy lưu lại số điện thoại của tôi. Nếu có việc gì, cậu có thể gọi cho tôi.” Sau đó, Vương Hành lôi ra một danh thiếp từ trong túi áo , cúi xuống đưa qua bằng hai tay.
Nguyễn An khẽ cau mày, vốn không quen với cách cư xử như thế này, nhưng anh †a cũng không nói gì mà nhận lấy với vẻ mặt không được tự nhiên.
“Có chuyện gì bố sẽ để cậu ta thông báo tới con. Đương nhiên, con thông qua cậu ta cũng có thể tìm được tới bố.
Nhưng so với lần đầu gặp mặt thì thời gian sớm hơn rất nhiều, lúc Abel đi, Nguyễn An cũng vừa mới thức dậy.
“Con cân nhắc thế nào rồi? Nếu thật sự không quan tâm đến sự sống chết của mẹ, con có thể trực tiếp từ chối bố, nhưng nếu con không chỉ muốn mẹ mình sống tốt, mà còn muốn lên kế hoạch tương lai của chính mình tốt nhất, thì hãy đi theo bố, đó là sự lựa chọn tốt nhất.”
Đối xử với đứa con trai duy nhất của mình, Abel không biết kiếm đâu ra sự kiên nhãn, ông ta thận trọng dỗ dành từng câu.
“Có lẽ lúc trước có chuyện khiến con hiểu lầm bố, bố xin lỗi “
Nguyễn An ngồi trên sô pha im lặng lắng nghe ông ta nói, đợi khi ông ta dừng lại, một lúc sau mới nói những lời có vẻ không liên quan gì.Nghe có vẻ khó hiểu, nhưng Abel không lập tức phản bác, mặt ông ta chỉ hơi nhăn lại, nhưng vẫn lắng nghe Nguyễn Hướng Minh nói.
“Tôi thừa nhận rằng ông có thể chữa khỏi cho mẹ, và ông cũng có thể cho tôi những bài học mà tôi đã mơ ước trước đây, nhưng… Nguyễn An chợt ngập ngừng, liếm đôi môi khô khốc, nhìn chằm chằm Abel một lúc, rồi tiếp tục: “Tôi chỉ có một người mẹ, và tôi sẽ tự mình chăm sóc cho bà ấy. Ngày hôm nay coi như tôi nợ ông. Nếu sau này tôi có tương lai tốt, nhất định sẽ trả lại ông gấp trăm ngàn lần.”
Có một số việc lúc’nói ra, nếu có thể hiểu rõ thì không thành vấn đề, nhưng nó cũng giống như một vũng bùn đen vậy. Hoặc là không thể nhìn thấu được hết tất cả, hoặc là không thể kiểm soát được, rồi cũng sẽ nhanh chóng cảm thấy buồn chán và rồi sẽ nghĩ rằng chuyện có xảy ra như thế nào cũng được.
“Do con quyết định thôi, thu dọn đồ đi, ngày mai bố sẽ cho người tới đưa con rời khỏi đây.” Lần này ông ta rời đi, tranh thủ cơ hội này sẽ dõi theo Nguyễn An, nhân tiện xem anh ta có đủ khả năng hay không.
Bây giờ đã có quyết định cuối cùng, anh ta cũng không căng thẳng nữa, lạnh lùng gật đầu.
“Bố sẽ cử người đi theo con. Chỉ cần nói với cậu ta nếu con cần bất cứ điều gì” Ông ta vẫy tay ra hiệu cho Vương Hành, đang đứng ngay phía sau, liền tiến lên phía trước. Có rất nhiều người bên cạnh ông ta, nhưng có thể làm cho ông ta tương đối yên tâm, cũng chỉ còn lại một mình Vương Hành.
Mặc dù tính khí của Abel trong khoảng thời gian này có phần bất ổn và không khống chế được mình, nhưng ai có thể dùng, ai không thể dùng thì vẫn phân biệt rõ ràng.
“Tôi tên là Vương Hành. Từ nay cậu có thể gọi tôi là Vương Hành hoặc anh Hành cũng được.” Vương Hành tiến lên một bước, có chút do dự liếc nhìn Abel, vừa thấy ông ta gật đầu thì liền mỉm cười tự giới thiệu.
“Tôi tự nhiên sẽ tìm đến anh nếu tôi có chuyện gì cần tới. Mong anh sẽ không thường xuyên xuất hiện trong †âm mắt của tôi. Vì tôi không quen với việc có người cứ theo sát mình.” Một đứa trẻ vốn sống tự lập bỗng nhiên có thêm người đi theo. Đương nhiên là sẽ có chút không quen rồi. Nhưng nếu trực tiếp từ chối thì coi như là đang trở mặt với Abel, chưa kể cũng còn có một chút kiêng nể, dù sao người này cũng là người đã ở bên Abel suốt thời gian qua…
Chắc chắn không cần phải nói ra thì cũng biết được, người không có năng lực thì không thể ở bên người ấy lâu như vậy được.
“Điều đó là chắc chắn rồi. Không sao. Tôi sẽ không xuất hiện trước mặt cậu khiến cậu cảm thấy chướng mắt đâu. Xin hãy lưu lại số điện thoại của tôi. Nếu có việc gì, cậu có thể gọi cho tôi.” Sau đó, Vương Hành lôi ra một danh thiếp từ trong túi áo , cúi xuống đưa qua bằng hai tay.
Nguyễn An khẽ cau mày, vốn không quen với cách cư xử như thế này, nhưng anh †a cũng không nói gì mà nhận lấy với vẻ mặt không được tự nhiên.
“Có chuyện gì bố sẽ để cậu ta thông báo tới con. Đương nhiên, con thông qua cậu ta cũng có thể tìm được tới bố.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.