Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 4040
Hà An Sinh
15/11/2022
Nguyễn Tri Hạ biết rất rõ quá trình hôn lễ, dù sao ban đầu cô cũng tham dự toàn bộ hành trình, dù sao cô đã định đến phần đầu, phần cao trào ném hoa chắc là khoảng hơn hai giờ, chỉ hi vọng đến lúc đó những nơi khác đều ổn thỏa.
Chờ hôn lễ kết thúc rồi, ban đêm còn có một bữa tiệc nhỏ, sau buổi tiệc này sẽ là tuần trăng mật của Minh Tú và anh trai, dù sao trên đầu vân còn có một thanh kiếm lớn treo lủng lắng, không ai còn lòng dạ nào mà nhắc tới điều này.
“Đã sắp xếp xong cả rồi, ngày mai lúc ra ngoài để người ông gọi đến đón đi là được.” Tất nhiên công tước Otto không có ý kiến gì, bây giờ ông ta có thể ít đi lại chút nào thì đỡ chút đó, dù sao cũng đã già khú đế, không bằng mấy thanh niên dư thừa tỉnh lực tràn đầy sức sống.
Nguyễn Tri Hạ khẽ gật đầu, cơ thể ngồi trên ghế hơi nghiêng ngả, dáng vẻ không được ổn cho lắm.
Nguyễn Minh Tú cũng ngồi trên ghế sa lông, cắn chặt môi dưới, ánh mắt luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt hơi tái nhợt.
Sao công tước Otto lại không biết hai người này đang suy nghĩ gì, chỉ là bây giờ ông ta có vài lời không tiện nói, ông ta cũng đã lén điều tra Abel, nhưng đến giờ vẫn chưa nhận được thông tin chính xác, hơn nữa trong bóng tối lại có một nhóm người lén chặn ông ta không nói, còn làm bị thương ba người cốt cán.
Mặc dù đối phương cũng tổn thất không nhỏ, nhưng đối với kết quả này thì.
Công tước Otto vân cảm thấy không vui, mấy hôm nay sự tập trung của ông ta không phải đặt vào việc điều tra Abel, mà tập trung lực lượng đặt lên nhóm người thần bí, chỉ là không biết có tra ra hay không.
“Ông ngoại cảm thấy buổi hôn lễ ngày mai có được thuận lợi không?” Nguyễn Minh Tú chịu không nổi cảm giác yên tĩnh này, há to miệng, vốn không định nói câu như thế, nhưng vừa mở miệng thì lại bật ra câu này, không thu lại được nữa.
“Tất nhiên là có thể diễn ra suôn sẻ rồi, chúng ta hẳn là phải tin tưởng vào Kiến Định và Tư Mộ Hàn, năng lực của hai người bọn nó đã đứng đầu đám kia, hơn nữa còn có nhà họ Tư và công tước Otto này chống lưng, bình thường sẽ không có ai tự đi làm khó mình…”
Nói đến câu cuối cùng, công tước Otto không thể nói nổi nữa, buổi hôn lễ ngày mai có diễn ra suôn sẻ hay không, không ai biết rốt cuộc Abel sẽ dùng chiêu trò gì, Nguyễn Kiến Định và Tư Mộ Hàn sẽ phản kích như thế nào, bao gồm cả công tước Otto vân luôn điều tra cũng không rõ.
Nhưng có mấy lời nói thắng khó tránh khỏi khiến người ta không chịu nổi, rốt cuộc ba người vẫn chìm vào im lặng.
Cuộc nói chuyện quái đản xem như âm thầm chấm dứt, đợi đến khi trời trở tối hẳn, ngoài cửa truyền đến tiếng xe quay về, Nguyễn Tri Hạ và Nguyễn Minh Tú mới lấy lại tinh thần, sau khi chào tạm biệt công tước Otto mới dẫn theo Nguyễn Hướng Minh và Tinh Hòa chạy xuống tầng.
Hai người kia quay về cùng nhau, chỉ là trên mặt để lộ sự mệt mỏi rã rời đầy sương gió, thoạt trông không tốt lắm.
“Sao hôm nay lại về muộn như vậy, mai là tổ chức đám cưới rồi đó, anh đang căng thắng đúng không?” Nguyễn Tri Hạ cười nghênh đón, kéo tay Tư Mộ Hàn, đầu vừa tựa vừa cọ vào ngực anh, sau đó mới thò ra hỏi Nguyễn Kiến Định.
Lúc chỉ có cô và Nguyễn Minh Tú ở đây thì có thể lo lắng, có thể tỏ vẻ khó chịu, nhưng cô không hi vọng bọn họ không thể hiện như thế khi có Nguyễn Kiến Định và Tư Mộ Hàn ở đây; như thế sẽ chỉ làm tăng sự lo lắng của hai người bọn họ, không thể giúp ích được gì hơn!
“Đúng vậy, hơi căng thẳng thôi, quay về nghỉ ngơi đi, sáng mai em đi cùng với Minh Tú được không?” Nguyễn Kiến Định không yên tâm khi để Nguyễn Minh Tú đi một mình, để Nguyễn Tri Hạ đi theo là lựa chọn tốt nhất.
“Tất nhiên em thì không ý kiến gì, nhưng nếu như trước kia em đã đi theo Minh Tú, vậy sau này em chính là người nhà ngoại của Minh Tú, nếu anh dám bắt nạt Minh Tú, em sẽ giúp chị ấy chứ không giúp anh đâu! Anh nhớ đấy!” Cô nói xong còn ngẩng đầu nháy mắt với Tư Mộ Hàn, trên khuôn mặt nhỏ để lộ sự tinh nghịch, thoạt trông như con hồ ly nhỏ ranh ma.
Dưới sự lôi lôi kéo kéo của cô, Nguyễn Minh Tú ban đầu vốn còn hơi mất tự nhiên nay đã khá hơn nhiều, nhếch môi cười dịu dàng động lòng người, hai người một nghịch ngợm tỉnh quái, một dịu dàng hào sảng, trông ai cũng đều xinh đẹp.
Chờ hôn lễ kết thúc rồi, ban đêm còn có một bữa tiệc nhỏ, sau buổi tiệc này sẽ là tuần trăng mật của Minh Tú và anh trai, dù sao trên đầu vân còn có một thanh kiếm lớn treo lủng lắng, không ai còn lòng dạ nào mà nhắc tới điều này.
“Đã sắp xếp xong cả rồi, ngày mai lúc ra ngoài để người ông gọi đến đón đi là được.” Tất nhiên công tước Otto không có ý kiến gì, bây giờ ông ta có thể ít đi lại chút nào thì đỡ chút đó, dù sao cũng đã già khú đế, không bằng mấy thanh niên dư thừa tỉnh lực tràn đầy sức sống.
Nguyễn Tri Hạ khẽ gật đầu, cơ thể ngồi trên ghế hơi nghiêng ngả, dáng vẻ không được ổn cho lắm.
Nguyễn Minh Tú cũng ngồi trên ghế sa lông, cắn chặt môi dưới, ánh mắt luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt hơi tái nhợt.
Sao công tước Otto lại không biết hai người này đang suy nghĩ gì, chỉ là bây giờ ông ta có vài lời không tiện nói, ông ta cũng đã lén điều tra Abel, nhưng đến giờ vẫn chưa nhận được thông tin chính xác, hơn nữa trong bóng tối lại có một nhóm người lén chặn ông ta không nói, còn làm bị thương ba người cốt cán.
Mặc dù đối phương cũng tổn thất không nhỏ, nhưng đối với kết quả này thì.
Công tước Otto vân cảm thấy không vui, mấy hôm nay sự tập trung của ông ta không phải đặt vào việc điều tra Abel, mà tập trung lực lượng đặt lên nhóm người thần bí, chỉ là không biết có tra ra hay không.
“Ông ngoại cảm thấy buổi hôn lễ ngày mai có được thuận lợi không?” Nguyễn Minh Tú chịu không nổi cảm giác yên tĩnh này, há to miệng, vốn không định nói câu như thế, nhưng vừa mở miệng thì lại bật ra câu này, không thu lại được nữa.
“Tất nhiên là có thể diễn ra suôn sẻ rồi, chúng ta hẳn là phải tin tưởng vào Kiến Định và Tư Mộ Hàn, năng lực của hai người bọn nó đã đứng đầu đám kia, hơn nữa còn có nhà họ Tư và công tước Otto này chống lưng, bình thường sẽ không có ai tự đi làm khó mình…”
Nói đến câu cuối cùng, công tước Otto không thể nói nổi nữa, buổi hôn lễ ngày mai có diễn ra suôn sẻ hay không, không ai biết rốt cuộc Abel sẽ dùng chiêu trò gì, Nguyễn Kiến Định và Tư Mộ Hàn sẽ phản kích như thế nào, bao gồm cả công tước Otto vân luôn điều tra cũng không rõ.
Nhưng có mấy lời nói thắng khó tránh khỏi khiến người ta không chịu nổi, rốt cuộc ba người vẫn chìm vào im lặng.
Cuộc nói chuyện quái đản xem như âm thầm chấm dứt, đợi đến khi trời trở tối hẳn, ngoài cửa truyền đến tiếng xe quay về, Nguyễn Tri Hạ và Nguyễn Minh Tú mới lấy lại tinh thần, sau khi chào tạm biệt công tước Otto mới dẫn theo Nguyễn Hướng Minh và Tinh Hòa chạy xuống tầng.
Hai người kia quay về cùng nhau, chỉ là trên mặt để lộ sự mệt mỏi rã rời đầy sương gió, thoạt trông không tốt lắm.
“Sao hôm nay lại về muộn như vậy, mai là tổ chức đám cưới rồi đó, anh đang căng thắng đúng không?” Nguyễn Tri Hạ cười nghênh đón, kéo tay Tư Mộ Hàn, đầu vừa tựa vừa cọ vào ngực anh, sau đó mới thò ra hỏi Nguyễn Kiến Định.
Lúc chỉ có cô và Nguyễn Minh Tú ở đây thì có thể lo lắng, có thể tỏ vẻ khó chịu, nhưng cô không hi vọng bọn họ không thể hiện như thế khi có Nguyễn Kiến Định và Tư Mộ Hàn ở đây; như thế sẽ chỉ làm tăng sự lo lắng của hai người bọn họ, không thể giúp ích được gì hơn!
“Đúng vậy, hơi căng thẳng thôi, quay về nghỉ ngơi đi, sáng mai em đi cùng với Minh Tú được không?” Nguyễn Kiến Định không yên tâm khi để Nguyễn Minh Tú đi một mình, để Nguyễn Tri Hạ đi theo là lựa chọn tốt nhất.
“Tất nhiên em thì không ý kiến gì, nhưng nếu như trước kia em đã đi theo Minh Tú, vậy sau này em chính là người nhà ngoại của Minh Tú, nếu anh dám bắt nạt Minh Tú, em sẽ giúp chị ấy chứ không giúp anh đâu! Anh nhớ đấy!” Cô nói xong còn ngẩng đầu nháy mắt với Tư Mộ Hàn, trên khuôn mặt nhỏ để lộ sự tinh nghịch, thoạt trông như con hồ ly nhỏ ranh ma.
Dưới sự lôi lôi kéo kéo của cô, Nguyễn Minh Tú ban đầu vốn còn hơi mất tự nhiên nay đã khá hơn nhiều, nhếch môi cười dịu dàng động lòng người, hai người một nghịch ngợm tỉnh quái, một dịu dàng hào sảng, trông ai cũng đều xinh đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.