Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 497
Hà An Sinh
23/10/2021
Anh thấy Nguyễn Tri Hạ cau mày dáng vẻ nghĩ mãi không ra, hơi suy nghĩ, liền nói thật: “Chuyện này trước đây anh chưa từng nghe qua, tính chân thực không thể chắc chắn hoàn toàn, thế nhưng những ai muốn đối phó với anh ta đều có chuẩn bị mà đến, bọn họ dám lộ chuyện bôi nhọ như vậy, sẽ không sợ bị người khác tìm được sơ hở.”
Không tìm được sơ hở…
“Ý của anh là, chuyện này là thật?” Mặt Nguyễn Tri Hạ hơi biến sắc.
Tư Mộ Hàn tiếp tục đề tài này, chỉ vỗ vỗ đầu cô: “Về phòng nghỉ ngơi một lúc đi.”
Anh biết Nguyễn Tri Hạ là người hâm mộ Trần Tuấn Tú, nếu như chuyện này là thật, đối với cô mà nói vẫn sẽ có chút ảnh hưởng.
Nguyễn Tri Hạ gật đầu: “Ừm.”
Cô thực sự cần phải trở về phòng nghỉ ngơi một lúc.
Lúc đi qua phòng của Tư Gia Thành, Nguyễn Tri Hạ dừng lại.
Trước đó khi vừa về đến, Tư Gia Thành liền quay về phòng, nói không ở lâu như vậy nhìn bên trong xem có còn dáng vẻ lúc trước.
Lúc này, cửa phòng đột nhiên bị người từ bên trong mở ra.
“Chị Tri Hạ?” Tư Gia Thành thấy Nguyễn Tri Hạ đứng ở cửa, vẻ mặt kinh ngạc.
Nguyễn Tri Hạ cong môi, lộ ra một nụ cười rất nhạt: “Vừa đúng lúc chị đi ngang qua, chuẩn bị quay về phòng.”
Tư Gia Thành rũ mắt, không biết nghĩ tới điều gì: “Ồ, chị quay về phòng có chuyện gì sao?”
Nguyễn Tri Hạ cẩn thận quan sát Tư Gia Thành, mới phát hiện khóe mắt của thằng bé hình như có chút đỏ.
Cô không trực tiếp hỏi thằng bé bị làm sao, chỉ nói: “Chị không có việc gì.”
Dáng vẻ Tư Gia Thành rõ ràng cho thấy có chuyện muốn nói với cô, nhưng giả vờ ung dung nói: “Cùng xem phim đi?”
“Được.” Tâm sự của một đứa trẻ rất khó giấu, nhưng Nguyễn Tri Hạ cũng không vạch trần thằng bé.
Trong biệt thự có phòng chiếu phim, nhưng bình thường Nguyễn Tri Hạ là một người không hứng thú xem.
Đây là lần đầu tiên vào.
Không gian bên trong rất lớn, sofa cũng rất rộng, hai người mỗi người ôm một hộp khoai tây chiên sắp xếp ngồi, chờ phim bắt đầu.
Phim là Tư Gia Thành chọn, lúc bắt đầu, Nguyễn Tri Hạ mới phát hiện là phim hoạt hình trẻ con…
“Sột Soạt.”
Nguyễn Tri Hạ bỏ một miếng khoai tây chiên vào miệng: “Em nhất định phải xem cái này sao?”
Tư Gia Thành cầm một miếng khoai tây chiên bỏ vào miệng, ậm ờ không rõ nói: “Kính già yêu trẻ biết chưa? Chúng ta không thể chỉ nghĩ cho bản thân, cũng phải nghĩ cho cháu em một chút.”
“Cháu?”
Tư Gia Thành chỉ chỉ bụng cô: “A, em bé ở đây.”
“…”
Nguyễn Tri Hạ dở khóc dở cười: “Bây giờ em bé vẫn chỉ là một phôi thai thôi.”
Tư Gia Thành giảm âm thanh phim xuống một chút, vẻ mặt hiếu kỳ: “Vậy em bé không nghe được chúng ta nói chuyện?”
“Ừ.”
Nguyễn Tri Hạ cúi đầu, ánh mắt dịu dàng sờ sờ cái bụng vẫn còn phẳng của mình, nghiêng đầu nhìn về phía Tư Gia Thành: “Em muốn nói với chị chuyện gì?”
“Chuyện anh em và anh họ, em đã biết rồi.” Tư Gia Thành nói xong còn thở dài, bộ dạng giống như một ông cụ non.
“Ừ.” Nguyễn Tri Hạ biết cậu vẫn có lời muốn nói, cũng không ngắt lời.
Không tìm được sơ hở…
“Ý của anh là, chuyện này là thật?” Mặt Nguyễn Tri Hạ hơi biến sắc.
Tư Mộ Hàn tiếp tục đề tài này, chỉ vỗ vỗ đầu cô: “Về phòng nghỉ ngơi một lúc đi.”
Anh biết Nguyễn Tri Hạ là người hâm mộ Trần Tuấn Tú, nếu như chuyện này là thật, đối với cô mà nói vẫn sẽ có chút ảnh hưởng.
Nguyễn Tri Hạ gật đầu: “Ừm.”
Cô thực sự cần phải trở về phòng nghỉ ngơi một lúc.
Lúc đi qua phòng của Tư Gia Thành, Nguyễn Tri Hạ dừng lại.
Trước đó khi vừa về đến, Tư Gia Thành liền quay về phòng, nói không ở lâu như vậy nhìn bên trong xem có còn dáng vẻ lúc trước.
Lúc này, cửa phòng đột nhiên bị người từ bên trong mở ra.
“Chị Tri Hạ?” Tư Gia Thành thấy Nguyễn Tri Hạ đứng ở cửa, vẻ mặt kinh ngạc.
Nguyễn Tri Hạ cong môi, lộ ra một nụ cười rất nhạt: “Vừa đúng lúc chị đi ngang qua, chuẩn bị quay về phòng.”
Tư Gia Thành rũ mắt, không biết nghĩ tới điều gì: “Ồ, chị quay về phòng có chuyện gì sao?”
Nguyễn Tri Hạ cẩn thận quan sát Tư Gia Thành, mới phát hiện khóe mắt của thằng bé hình như có chút đỏ.
Cô không trực tiếp hỏi thằng bé bị làm sao, chỉ nói: “Chị không có việc gì.”
Dáng vẻ Tư Gia Thành rõ ràng cho thấy có chuyện muốn nói với cô, nhưng giả vờ ung dung nói: “Cùng xem phim đi?”
“Được.” Tâm sự của một đứa trẻ rất khó giấu, nhưng Nguyễn Tri Hạ cũng không vạch trần thằng bé.
Trong biệt thự có phòng chiếu phim, nhưng bình thường Nguyễn Tri Hạ là một người không hứng thú xem.
Đây là lần đầu tiên vào.
Không gian bên trong rất lớn, sofa cũng rất rộng, hai người mỗi người ôm một hộp khoai tây chiên sắp xếp ngồi, chờ phim bắt đầu.
Phim là Tư Gia Thành chọn, lúc bắt đầu, Nguyễn Tri Hạ mới phát hiện là phim hoạt hình trẻ con…
“Sột Soạt.”
Nguyễn Tri Hạ bỏ một miếng khoai tây chiên vào miệng: “Em nhất định phải xem cái này sao?”
Tư Gia Thành cầm một miếng khoai tây chiên bỏ vào miệng, ậm ờ không rõ nói: “Kính già yêu trẻ biết chưa? Chúng ta không thể chỉ nghĩ cho bản thân, cũng phải nghĩ cho cháu em một chút.”
“Cháu?”
Tư Gia Thành chỉ chỉ bụng cô: “A, em bé ở đây.”
“…”
Nguyễn Tri Hạ dở khóc dở cười: “Bây giờ em bé vẫn chỉ là một phôi thai thôi.”
Tư Gia Thành giảm âm thanh phim xuống một chút, vẻ mặt hiếu kỳ: “Vậy em bé không nghe được chúng ta nói chuyện?”
“Ừ.”
Nguyễn Tri Hạ cúi đầu, ánh mắt dịu dàng sờ sờ cái bụng vẫn còn phẳng của mình, nghiêng đầu nhìn về phía Tư Gia Thành: “Em muốn nói với chị chuyện gì?”
“Chuyện anh em và anh họ, em đã biết rồi.” Tư Gia Thành nói xong còn thở dài, bộ dạng giống như một ông cụ non.
“Ừ.” Nguyễn Tri Hạ biết cậu vẫn có lời muốn nói, cũng không ngắt lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.