Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 503
Hà An Sinh
24/10/2021
Tư Gia Thành cầm cái gối ôm nhưng không dám ném lại, chỉ có thể nhìn Nguyễn Tri Hạ hô to: “Chị Tri Hạ! Chồng chị bắt nạt tôi này!”
Nguyễn Tri Hạ bật cười và đang muốn nói, điện thoại trong túi lại đổ chuông.
Cô lấy điện thoại, đẩy Tư Mộ Hàn ra: “Em nghe điện đã.”
Tư Mộ Hàn thả cô ra. Cô đứng dậy cách xa anh một đoạn rồi nghe máy: “Ai vậy?”
“Nguyễn Tri Hạ, giao thừa năm nay cô cũng không về nhà sao? Tôi lại chúc mừng năm mới cô trước.”
Vẻ mặt Nguyễn Tri Hạ chợt lạnh, bình tĩnh gọi tên cô ta: “Nguyễn Hương Thảo!”
Giọng nói của Nguyễn Hương Thảo hơi khàn khàn, đầy oán giận: “Nguyễn Tri Hạ, chắc hẳn cô rất đắc ý khi đưa tôi vào tù nhỉ! Nhưng cô không ngờ tôi lại ra nhanh như vậy, đúng không?”
Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói ra mấy từ cuối cùng, giống như hận không thể bò từ trong điện thoại ra cắn Nguyễn Tri Hạ một cái.
Nguyễn Tri Hạ chỉ thản nhiên nói: “Tự làm bậy thì không thể sống được.”
Nguyễn Hương Thảo nghe vậy liền xem thường cười nhạt một tiếng: “Chúng ta cứ chờ xem.”
Tâm tình Nguyễn Tri Hạ vốn đang tốt lại bị cuộc gọi của Nguyễn Hương Thảo phá hỏng. Cô không muốn nghe Nguyễn Hương Thảo nói linh tinh giống như kẻ thần kinh nên cúp máy.
Cô quay đầu phát hiện Tư Mộ Hàn đang nhìn mình.
Trong đôi mắt đen láy lóe ra cảm xúc mà cô không hiểu nổi.
Chắc hẳn vừa rồi anh đã nghe được lời Nguyễn Tri Hạ nói chuyện, cũng biết cuộc điện thoại này là do Nguyễn Hương Thảo gọi tới.
Nguyễn Hương Thảo cũng thật thú vị. Cô ta vừa ra khỏi tù liền gọi điện thoại cho cô, muốn kích thích cô.
Nhưng cô đã sớm biết Trần Tuấn Tú sẽ nghĩ cách đưa Nguyễn Hương Thảo ra, chỉ không ngờ lại nhanh như vậy mà thôi.
Có lẽ Trần Tuấn Tú bị mấy vụ bê bối gần đây ép cho nóng nảy, có lòng oán trách Tư Mộ Hàn mới phải đưa Nguyễn Hương Thảo ra nhanh như thế.
Nguyễn Tri Hạ lên tiếng nói: “Chị ta được thả ra cũng là chuyện sớm hay muộn thôi.”
“Ừ.” Tư Mộ Hàn nhìn qua chỗ khác, mắt hơi rũ xuống suy nghĩ, che giấu cảm xúc trong đáy mắt.
Khi tâm trạng của anh không tốt lại thích lộ ra vẻ mặt này.
Nguyễn Tri Hạ đi đến bên cạnh anh, nghiêng đầu nhìn anh và khẽ nói: “Chúng ta về nhà cổ trước đi. Đừng để tâm trạng của mình bị phá hỏng chỉ vì một người không quan trọng. Ngày mai là giao thừa. Đây cũng tính là năm đầu tiên chúng ta ở cùng với nhau, anh phải vui vẻ một chút chứ?”
Dường như lời nói của cô có tác dụng, Tư Mộ Hàn quay đầu nhìn về phía cô.
Sau khi Nguyễn Tri Hạ mang thai đều để mặt mộc. Cô còn trẻ không có sở thích gì xấu, để mặt mộc trông cũng rất xinh đẹp.
Da cô trắng mịn, đôi mắt trong veo kèm theo chút ngây ngô như trẻ con nên đặc biệt quyến rũ.
Trong lòng Tư Mộ Hàn xúc động, không nhịn được liền cúi đầu muốn hôn cô.
Nguyễn Tri Hạ nhanh tay nhanh mắt đã chống vào trán của anh: “Tiểu Thành đang ở đây đấy.”
Tư Mộ Hàn quay đầu, liếc nhìn Tư Gia Thành đang ngồi ở trên sofa đối diện cầm điện thoại không biết làm gì, trong mắt lộ vẻ ghét bỏ.
Tư Gia Thành dường như cảm giác được nên ngẩng đầu, đúng lúc bắt gặp ánh mắt ghét bỏ của Tư Mộ Hàn.
Tư Gia Thành lộ ra vẻ mặt không hiểu. Cậu ấy chỉ ngồi ở đây chơi một chút thôi, sao lại làm anh họ ghét bỏ được chứ?
“Chúng ta lên đường thôi.” Tư Mộ Hàn đưa tay khẽ xoa đầu Nguyễn Tri Hạ rồi đứng lên nắm tay cô đi ra ngoài.
Vệ sĩ đã bỏ đồ Nguyễn Tri Hạ chuẩn bị vào trong xe. Tư Mộ Hàn cho Thời Dũng nghỉ lễ, lái xe chính là người tài xế thường đưa đón Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ bật cười và đang muốn nói, điện thoại trong túi lại đổ chuông.
Cô lấy điện thoại, đẩy Tư Mộ Hàn ra: “Em nghe điện đã.”
Tư Mộ Hàn thả cô ra. Cô đứng dậy cách xa anh một đoạn rồi nghe máy: “Ai vậy?”
“Nguyễn Tri Hạ, giao thừa năm nay cô cũng không về nhà sao? Tôi lại chúc mừng năm mới cô trước.”
Vẻ mặt Nguyễn Tri Hạ chợt lạnh, bình tĩnh gọi tên cô ta: “Nguyễn Hương Thảo!”
Giọng nói của Nguyễn Hương Thảo hơi khàn khàn, đầy oán giận: “Nguyễn Tri Hạ, chắc hẳn cô rất đắc ý khi đưa tôi vào tù nhỉ! Nhưng cô không ngờ tôi lại ra nhanh như vậy, đúng không?”
Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói ra mấy từ cuối cùng, giống như hận không thể bò từ trong điện thoại ra cắn Nguyễn Tri Hạ một cái.
Nguyễn Tri Hạ chỉ thản nhiên nói: “Tự làm bậy thì không thể sống được.”
Nguyễn Hương Thảo nghe vậy liền xem thường cười nhạt một tiếng: “Chúng ta cứ chờ xem.”
Tâm tình Nguyễn Tri Hạ vốn đang tốt lại bị cuộc gọi của Nguyễn Hương Thảo phá hỏng. Cô không muốn nghe Nguyễn Hương Thảo nói linh tinh giống như kẻ thần kinh nên cúp máy.
Cô quay đầu phát hiện Tư Mộ Hàn đang nhìn mình.
Trong đôi mắt đen láy lóe ra cảm xúc mà cô không hiểu nổi.
Chắc hẳn vừa rồi anh đã nghe được lời Nguyễn Tri Hạ nói chuyện, cũng biết cuộc điện thoại này là do Nguyễn Hương Thảo gọi tới.
Nguyễn Hương Thảo cũng thật thú vị. Cô ta vừa ra khỏi tù liền gọi điện thoại cho cô, muốn kích thích cô.
Nhưng cô đã sớm biết Trần Tuấn Tú sẽ nghĩ cách đưa Nguyễn Hương Thảo ra, chỉ không ngờ lại nhanh như vậy mà thôi.
Có lẽ Trần Tuấn Tú bị mấy vụ bê bối gần đây ép cho nóng nảy, có lòng oán trách Tư Mộ Hàn mới phải đưa Nguyễn Hương Thảo ra nhanh như thế.
Nguyễn Tri Hạ lên tiếng nói: “Chị ta được thả ra cũng là chuyện sớm hay muộn thôi.”
“Ừ.” Tư Mộ Hàn nhìn qua chỗ khác, mắt hơi rũ xuống suy nghĩ, che giấu cảm xúc trong đáy mắt.
Khi tâm trạng của anh không tốt lại thích lộ ra vẻ mặt này.
Nguyễn Tri Hạ đi đến bên cạnh anh, nghiêng đầu nhìn anh và khẽ nói: “Chúng ta về nhà cổ trước đi. Đừng để tâm trạng của mình bị phá hỏng chỉ vì một người không quan trọng. Ngày mai là giao thừa. Đây cũng tính là năm đầu tiên chúng ta ở cùng với nhau, anh phải vui vẻ một chút chứ?”
Dường như lời nói của cô có tác dụng, Tư Mộ Hàn quay đầu nhìn về phía cô.
Sau khi Nguyễn Tri Hạ mang thai đều để mặt mộc. Cô còn trẻ không có sở thích gì xấu, để mặt mộc trông cũng rất xinh đẹp.
Da cô trắng mịn, đôi mắt trong veo kèm theo chút ngây ngô như trẻ con nên đặc biệt quyến rũ.
Trong lòng Tư Mộ Hàn xúc động, không nhịn được liền cúi đầu muốn hôn cô.
Nguyễn Tri Hạ nhanh tay nhanh mắt đã chống vào trán của anh: “Tiểu Thành đang ở đây đấy.”
Tư Mộ Hàn quay đầu, liếc nhìn Tư Gia Thành đang ngồi ở trên sofa đối diện cầm điện thoại không biết làm gì, trong mắt lộ vẻ ghét bỏ.
Tư Gia Thành dường như cảm giác được nên ngẩng đầu, đúng lúc bắt gặp ánh mắt ghét bỏ của Tư Mộ Hàn.
Tư Gia Thành lộ ra vẻ mặt không hiểu. Cậu ấy chỉ ngồi ở đây chơi một chút thôi, sao lại làm anh họ ghét bỏ được chứ?
“Chúng ta lên đường thôi.” Tư Mộ Hàn đưa tay khẽ xoa đầu Nguyễn Tri Hạ rồi đứng lên nắm tay cô đi ra ngoài.
Vệ sĩ đã bỏ đồ Nguyễn Tri Hạ chuẩn bị vào trong xe. Tư Mộ Hàn cho Thời Dũng nghỉ lễ, lái xe chính là người tài xế thường đưa đón Nguyễn Tri Hạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.