Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 548
Hà An Sinh
27/10/2021
Chị ta vừa mới xuống xe thì xe của Tư Mộ Hàn lập tức phóng đi như tên bắn khỏi cung.
Tư Cẩm Vân giận xanh mặt.
Xe của trợ lý ngừng lại bên cạnh cô, ngay sau đó liền xuống xe cung kính mở cửa xe: “Cô Tư, mời lên xe.”
Tư Cẩm Vân liếc trợ lý: “Không được nói chuyện ngày hôm nay ra ngoài!”
“Tôi biết rồi.” Trợ lý khẽ gật đầu, cũng không nhiều lời.
“Hừ!” Tư Cẩm Vân hừ một tiếng, cô ta vốn dĩ không thích Nguyễn Tri Hạ, bây giờ lại càng ghét hơn.
Đến bệnh viện, Tư Cẩm Vân phát hiện Tư Mộ Hàn không hề chờ cô ta nên đành đi thẳng lên trên.
Sắc mặt lại càng khó coi hơn.
Cô ta nhìn thấy Tư Đình Phong trong phòng của ông Tư.
Tư Đình Phong thấy cô, trong ánh mắt lướt qua tia cười nhạt: “Cẩm Vân đấy à.”
“Con chào ba.” Tư Cẩm Vân đi tới ôm lấy Tư Đình Phong.
Tư Đình Phong vỗ vai cô: “Mau vào thăm ông nội con đi.”
Tư Mộ Hàn đứng một bên lạnh lùng nhìn tiết mục cha và con gái diễn cảnh cha con gặp mặt cảm động lòng người, khóe môi hơi cong lên nhưng không có ý cười.
Kể từ lần trước sau khi Nguyễn Tri Hạ giả bộ bất tỉnh rồi đến bệnh viện thì cô không tìm được cơ hội nào để ra ngoài.
Tư Mộ Hàn còn khăng khăng tìm cho cô một bác sĩ gia đình ở lại luôn trong biệt thự, đợi lệnh bất cứ lúc nào.
Xung quanh biệt thự được bảo vệ tầng tầng lớp lớp như thể đang canh giữ tội phạmnên Nguyễn Tri Hạ căn bản là không chạy ra ngoài được.
Còn Tư Mộ Hàn cơ bản không trở lại.
Cho đến buổi sáng của ngày thứ bảy, Nguyễn Tri Hạ tỉnh lại đã nhìn thấy Tư Mộ Hàn đang ngồi trên ghế sofa.
Gương mặt của anh vô cùng mệt mỏi, ngủ gật trên ghế sa lon, trông vô cùng an tĩnh.
Trong phòng mặc dù đã bật lò sưởi nhưng không đắp chăn thì vẫn lạnh, vậy mà Tư Mộ Hàn chỉ mặc một cái áo sơ mi và đồ vest phong phanh.
Nguyễn Tri Hạ vén chăn lên bước xuống giường,đắp chăn cho anh.
Nhưng cô vừa mới cúi người định đắp chănthì anh liền mở mắt tỉnh dậy.
Đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Tư Mộ Hàn, trong lòng Nguyễn Tri Hạ không tự chủ được liền run lên: “Anh tỉnh rồi à.”
Nguyễn Tri Hạ nói xong liền đứng dậy.
Tư Mộ Hàn kéo chăn lông trên người ra, ngồi thẳng người dậy, đưa tay xoa xoa chân mày hồi lâu rồi mới lên tiếng: “Tối hôm qua, ông nội đã tỉnh lại một lần.”
Nguyễn Tri Hạ chợt sửng sốt: “Anh nói ông nội tỉnh rồi?”
Tư Mộ Hàn nhướn mày nhìn cô, khó mà nhìn ra biểu cảm trên gương mặt của anh, nói: “Đừng vui mừng sớm quá, ông ấy không nhận ra ai hết.”
Ông Tư có thể tỉnh dậy đương nhiên Nguyễn Tri Hạ rất vui mừng.
Một phần là vì ông Tư tỉnh lại có thể chứng minh khi đó Nguyễn Tri Hạ không đẩy ông.
Nhưng lời tiếp theo của Tư Mộ Hàn lại khiến cho trái tim của Nguyễn Tri Hạ chìm sâu xuống vực thẳm.
“Vậy là sao?”
“Chuẩn bị một chút rồi đến bệnh viện.”
Tư Mộ Hàn nói xong, liền đứng dậy đi vào phòng tắm.
Nguyễn Tri Hạ cùng Tư Mộ Hàn đến bệnh viện.
Tư Cẩm Vân giận xanh mặt.
Xe của trợ lý ngừng lại bên cạnh cô, ngay sau đó liền xuống xe cung kính mở cửa xe: “Cô Tư, mời lên xe.”
Tư Cẩm Vân liếc trợ lý: “Không được nói chuyện ngày hôm nay ra ngoài!”
“Tôi biết rồi.” Trợ lý khẽ gật đầu, cũng không nhiều lời.
“Hừ!” Tư Cẩm Vân hừ một tiếng, cô ta vốn dĩ không thích Nguyễn Tri Hạ, bây giờ lại càng ghét hơn.
Đến bệnh viện, Tư Cẩm Vân phát hiện Tư Mộ Hàn không hề chờ cô ta nên đành đi thẳng lên trên.
Sắc mặt lại càng khó coi hơn.
Cô ta nhìn thấy Tư Đình Phong trong phòng của ông Tư.
Tư Đình Phong thấy cô, trong ánh mắt lướt qua tia cười nhạt: “Cẩm Vân đấy à.”
“Con chào ba.” Tư Cẩm Vân đi tới ôm lấy Tư Đình Phong.
Tư Đình Phong vỗ vai cô: “Mau vào thăm ông nội con đi.”
Tư Mộ Hàn đứng một bên lạnh lùng nhìn tiết mục cha và con gái diễn cảnh cha con gặp mặt cảm động lòng người, khóe môi hơi cong lên nhưng không có ý cười.
Kể từ lần trước sau khi Nguyễn Tri Hạ giả bộ bất tỉnh rồi đến bệnh viện thì cô không tìm được cơ hội nào để ra ngoài.
Tư Mộ Hàn còn khăng khăng tìm cho cô một bác sĩ gia đình ở lại luôn trong biệt thự, đợi lệnh bất cứ lúc nào.
Xung quanh biệt thự được bảo vệ tầng tầng lớp lớp như thể đang canh giữ tội phạmnên Nguyễn Tri Hạ căn bản là không chạy ra ngoài được.
Còn Tư Mộ Hàn cơ bản không trở lại.
Cho đến buổi sáng của ngày thứ bảy, Nguyễn Tri Hạ tỉnh lại đã nhìn thấy Tư Mộ Hàn đang ngồi trên ghế sofa.
Gương mặt của anh vô cùng mệt mỏi, ngủ gật trên ghế sa lon, trông vô cùng an tĩnh.
Trong phòng mặc dù đã bật lò sưởi nhưng không đắp chăn thì vẫn lạnh, vậy mà Tư Mộ Hàn chỉ mặc một cái áo sơ mi và đồ vest phong phanh.
Nguyễn Tri Hạ vén chăn lên bước xuống giường,đắp chăn cho anh.
Nhưng cô vừa mới cúi người định đắp chănthì anh liền mở mắt tỉnh dậy.
Đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Tư Mộ Hàn, trong lòng Nguyễn Tri Hạ không tự chủ được liền run lên: “Anh tỉnh rồi à.”
Nguyễn Tri Hạ nói xong liền đứng dậy.
Tư Mộ Hàn kéo chăn lông trên người ra, ngồi thẳng người dậy, đưa tay xoa xoa chân mày hồi lâu rồi mới lên tiếng: “Tối hôm qua, ông nội đã tỉnh lại một lần.”
Nguyễn Tri Hạ chợt sửng sốt: “Anh nói ông nội tỉnh rồi?”
Tư Mộ Hàn nhướn mày nhìn cô, khó mà nhìn ra biểu cảm trên gương mặt của anh, nói: “Đừng vui mừng sớm quá, ông ấy không nhận ra ai hết.”
Ông Tư có thể tỉnh dậy đương nhiên Nguyễn Tri Hạ rất vui mừng.
Một phần là vì ông Tư tỉnh lại có thể chứng minh khi đó Nguyễn Tri Hạ không đẩy ông.
Nhưng lời tiếp theo của Tư Mộ Hàn lại khiến cho trái tim của Nguyễn Tri Hạ chìm sâu xuống vực thẳm.
“Vậy là sao?”
“Chuẩn bị một chút rồi đến bệnh viện.”
Tư Mộ Hàn nói xong, liền đứng dậy đi vào phòng tắm.
Nguyễn Tri Hạ cùng Tư Mộ Hàn đến bệnh viện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.