Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 631
Hà An Sinh
01/11/2021
Trần Tuấn Tú cũng không định nói giúp Hạ Hương Thảo, anh ta chỉ giơ tay nhìn đồng hồ, nói: “Tôi cũng có việc phải đi trước.”
Trần Tuấn Tú nói xong, quay đầu nhìn Nguyễn Tri Hạ, giọng điệu ôn hòa: “Tri Hạ đến đây bằng gì vậy? Tôi lái xe đưa em về được không?”
Vừa nãy còn kêu “cô Hạ”, bây giờ lại trực tiếp gọi “Tri Hạ”.
Đổi thành xưng hô thân mật như vậy, không thể không khiến người ta liên tưởng đến scandal của Nguyễn Tri Hạ và Trần Tuấn Tú trước đây.
Hai người này có thể là thật sự có gì đó với nhau.
Nguyễn Tri Hạ dám khẳng định, Trần Tuấn Tú cố ý.
Anh ta biết rõ cô và Hạ Hương Thảo không đội trời chung, cố ý làm vậy, là để khiến Hạ Hương Thảo càng hận cô hơn.
“Tôi với ngài Trần không thân thiết đến mức đó.” Nguyễn Tri Hạ nói xong, không ở lại nữa, đi thẳng ra ngoài. . ngôn tình hay
Lúc xoay người, cô chú ý tới ánh mắt của Hạ Hương Thảo nhìn cô, như là hận không thể xé xác cô ra.
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy gã Trần Tuấn Tú này hoàn toàn là một tên điên.
Đang yên đang lành, lại nổi điên lên.
Không quan tâm danh tiếng, cũng không quan tâm sự nghiệp diễn xuất của mình, như là hoàn toàn tự buông xuôi bản thân, còn tự đào mộ cho mình.
Nguyễn Tri Hạ vừa đi, Tần Thủy San đã bước theo ra ngoài.
Hôm nay cô ấy nhiều chuyện vô cùng: “Có phải cô với Trần Tuấn Tú từng có gì với nhau không?”
Nguyễn Tri Hạ phủ nhận dứt khoát: “Không có.”
Tần Thủy San và Nguyễn Tri Hạ làm việc chung với nhau lâu như vậy, ít nhiều cũng hiểu một ít tính cách của Nguyễn Tri Hạ. Cô có thể nói không có dứt khoát như vậy, vậy chắc chắn là không có.
Nhưng cô ấy vẫn hơi tò mò.
“Vậy cô với…”
Nguyễn Tri Hạ dừng lại, cắt ngang lời cô ấy: “Cô với Hứa Mộ Hàn có quan hệ gì? Lúc trước cô còn vì anh ta mà… Ưm…”
Nguyễn Tri Hạ còn chưa nói xong đã bị Tần Thủy San bịt miệng lại.
Nguyễn Tri Hạ đưa tay muốn đẩy tay cô ấy ra, nhưng cô ấy dùng quá nhiều lực, căn bản là không đẩy nổi.
Nguyễn Tri Hạ cũng không vùng vẫy: “Ưm?”
Thấy vẻ mặt Tần Thủy San như đang ước gì có thể tự sát ngay lập tức, Nguyễn Tri Hạ liền nhìn theo tầm mắt cô ấy.
Hai người đối mặt, Hứa Mộ Hàn không biết đã đứng đó từ lúc nào.
Chuyện đó… Chuyện mà cô vừa nói, có phải Hứa Mộ Hàn đã nghe rồi không?
Nguyễn Tri Hạ quay đầu nhìn Tần Thủy San.
Tần Thủy San trừng mắt nhìn cô, quay đầu chạy trối chết.
Nguyễn Tri Hạ: “…
Nguyễn Tri Hạ hơi xấu hổ, nhưng vẫn chủ động lên tiếng chào hỏi Hứa Mộ Hàn: “Ngài Hứa.”
“Cô Hạ.” Hứa Mộ Hàn gật đầu với Nguyễn Tri Hạ một cách máy móc, lên tiếng chào hỏi.
Có điều, đúng lúc Nguyễn Tri Hạ vừa xoay người định đi, Hứa Mộ Hàn đột nhiên gọi cô lại: “Cô Hạ, cô vừa nói…”
“Vừa nãy tôi chưa nói gì cả, có chuyện gì anh cứ hỏi Tần Thủy San nha.” Nguyễn Tri Hạ nói xong, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Tần Thủy San không đợi Nguyễn Tri Hạ đã lái xe đi trước.
Nguyễn Tri Hạ bật cười, đành tự thuê xe về.
Cô đứng ở ven đường, nhịn không được mà quay đầu nhìn về cửa chính Kim Hải.
Trần Tuấn Tú nói xong, quay đầu nhìn Nguyễn Tri Hạ, giọng điệu ôn hòa: “Tri Hạ đến đây bằng gì vậy? Tôi lái xe đưa em về được không?”
Vừa nãy còn kêu “cô Hạ”, bây giờ lại trực tiếp gọi “Tri Hạ”.
Đổi thành xưng hô thân mật như vậy, không thể không khiến người ta liên tưởng đến scandal của Nguyễn Tri Hạ và Trần Tuấn Tú trước đây.
Hai người này có thể là thật sự có gì đó với nhau.
Nguyễn Tri Hạ dám khẳng định, Trần Tuấn Tú cố ý.
Anh ta biết rõ cô và Hạ Hương Thảo không đội trời chung, cố ý làm vậy, là để khiến Hạ Hương Thảo càng hận cô hơn.
“Tôi với ngài Trần không thân thiết đến mức đó.” Nguyễn Tri Hạ nói xong, không ở lại nữa, đi thẳng ra ngoài. . ngôn tình hay
Lúc xoay người, cô chú ý tới ánh mắt của Hạ Hương Thảo nhìn cô, như là hận không thể xé xác cô ra.
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy gã Trần Tuấn Tú này hoàn toàn là một tên điên.
Đang yên đang lành, lại nổi điên lên.
Không quan tâm danh tiếng, cũng không quan tâm sự nghiệp diễn xuất của mình, như là hoàn toàn tự buông xuôi bản thân, còn tự đào mộ cho mình.
Nguyễn Tri Hạ vừa đi, Tần Thủy San đã bước theo ra ngoài.
Hôm nay cô ấy nhiều chuyện vô cùng: “Có phải cô với Trần Tuấn Tú từng có gì với nhau không?”
Nguyễn Tri Hạ phủ nhận dứt khoát: “Không có.”
Tần Thủy San và Nguyễn Tri Hạ làm việc chung với nhau lâu như vậy, ít nhiều cũng hiểu một ít tính cách của Nguyễn Tri Hạ. Cô có thể nói không có dứt khoát như vậy, vậy chắc chắn là không có.
Nhưng cô ấy vẫn hơi tò mò.
“Vậy cô với…”
Nguyễn Tri Hạ dừng lại, cắt ngang lời cô ấy: “Cô với Hứa Mộ Hàn có quan hệ gì? Lúc trước cô còn vì anh ta mà… Ưm…”
Nguyễn Tri Hạ còn chưa nói xong đã bị Tần Thủy San bịt miệng lại.
Nguyễn Tri Hạ đưa tay muốn đẩy tay cô ấy ra, nhưng cô ấy dùng quá nhiều lực, căn bản là không đẩy nổi.
Nguyễn Tri Hạ cũng không vùng vẫy: “Ưm?”
Thấy vẻ mặt Tần Thủy San như đang ước gì có thể tự sát ngay lập tức, Nguyễn Tri Hạ liền nhìn theo tầm mắt cô ấy.
Hai người đối mặt, Hứa Mộ Hàn không biết đã đứng đó từ lúc nào.
Chuyện đó… Chuyện mà cô vừa nói, có phải Hứa Mộ Hàn đã nghe rồi không?
Nguyễn Tri Hạ quay đầu nhìn Tần Thủy San.
Tần Thủy San trừng mắt nhìn cô, quay đầu chạy trối chết.
Nguyễn Tri Hạ: “…
Nguyễn Tri Hạ hơi xấu hổ, nhưng vẫn chủ động lên tiếng chào hỏi Hứa Mộ Hàn: “Ngài Hứa.”
“Cô Hạ.” Hứa Mộ Hàn gật đầu với Nguyễn Tri Hạ một cách máy móc, lên tiếng chào hỏi.
Có điều, đúng lúc Nguyễn Tri Hạ vừa xoay người định đi, Hứa Mộ Hàn đột nhiên gọi cô lại: “Cô Hạ, cô vừa nói…”
“Vừa nãy tôi chưa nói gì cả, có chuyện gì anh cứ hỏi Tần Thủy San nha.” Nguyễn Tri Hạ nói xong, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Tần Thủy San không đợi Nguyễn Tri Hạ đã lái xe đi trước.
Nguyễn Tri Hạ bật cười, đành tự thuê xe về.
Cô đứng ở ven đường, nhịn không được mà quay đầu nhìn về cửa chính Kim Hải.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.