Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 738
Hà An Sinh
06/11/2021
Nửa đời trước của Tư Đình Phong cũng coi như thuận buồm xuôi gió, đến giờ phút này ông ta cũng không cảm thấy mình có lỗi, bị Tư Mộ Hàn nhốt lâu như vậy, trong lòng bất mãn chồng chất thành phẫn nộ.
Vừa nhìn thấy Tư Mộ Hàn, ông ta lớn tiếng nói: “Tư Mộ Hàn, dù nói thế nào tao cũng là cha ruột mày. Ở đâu có con cái đối xử với cha như thế này chứ?”
Tư Mộ Hàn như không nghe thấy, hơi ngoắc tay dặn dò: “Tất cả ra ngoài.”
Dù hơi không yên tâm, Thời Dũng vẫn dẫn theo vệ sĩ ra khỏi tầng hầm.
Bị nhốt mấy ngày nay, Tư Đình Phong đã hết kiên nhẫn, tất cả nho nhã và khí thế ngày thường đều đã biến mất: “Tao đang nói với mày, mày có nghe thấy không?”
Tư Mộ Hàn ngồi xuống đối diện họ, trong giọng nói không nghe ra bất kỳ cảm xúc gì, dường như đang nói chuyện phiếm: “Hãy nói chuyện năm đó đi.”
Anh như vậy, ngược lại khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Tư Đình Phong biết đây là sự yên ả trước khi mưa bão, ông ta sợ hãi, âm thanh ngập ngừng: “Chuyện năm đó… Cũng không thể chỉ trách ba… ba chỉ bảo những người đó trói Cảnh Thư lại hù dọa một chút, sau đó đưa đi, ai biết những người đó tâm địa độc ác lại làm ra loại chuyện đó…”
Từng câu từng chữ Tư Đình Phong đều thanh minh cho bản thân.
Tư Mộ Hàn vẫn duy trì tư thế ngồi vừa nãy, ngay cả mắt cũng không chớp một cái, im lặng như một pho tượng.
“Thật đấy, Mộ Hàn con hãy tin tưởng ba, ba làm sao có thể nhẫn tâm như vậy chứ? Dù nói thế nào ba và Cảnh Thư cũng là vợ chồng mấy chục năm, ba làm sao có thể…”
Thấy Tư Mộ Hàn vẫn không phản ứng gì, Tư Đình Phong cho là đã thuyết phục được Tư Mộ Hàn, nên muốn tiếp tục thanh minh cho mình.
Nhưng lúc này, Tư Mộ Hàn lại cười gằn một tiếng: “Qua nhiều năm như vậy ông không thẹn với lương tâm, bây giờ nhớ ra muốn thay mình giải thích rồi sao?”
“Mộ Hàn…”
Tư Mộ Hàn cũng không thèm nhìn ông ta, dừng mắt trên người Tư Liên: “Tới lượt bà.”
Từ khi Tư Liên nhìn thấy Tư Mộ Hàn, nước mắt đã không cầm được chảy ra ngoài.
“Cô đã sớm đoán được sẽ có một ngày như vậy.” Nói xong câu này, Tư Liên lập tức ôm mặt đau khổ nghẹn ngào.
Vẻ mặt Tư Mộ Hàn lạnh lùng nhìn bà ta: “Thật khó nói phải không?”
Tư Liên ngừng tiếng khóc, lau nước mắt, rồi mở miệng nói: “Lúc ấy, chúng ta thật chỉ muốn đưa Cảnh Thư đi mà thôi, lúc đầu cũng chỉ nghĩ sẽ bắt cóc một mình bà ấy, nhưng không ngờ mặc kệ họ đánh mắng cháu như thế nào, cháu cũng không buông tay, nên họ đành bắt cháu theo… sau này những người kia nửa đường tăng giá…”
Nghe đến đó Tư Mộ Hàn đột nhiên đứng thẳng dậy, nổi giận gầm lên một tiếng: “Câm miệng.”
Bị anh dọa Tư Liên lập tức im miệng.
Tư Mộ Hàn đi thẳng tới trước mặt Tư Đình Phong, đấm mạnh một đấm khiến ông ta ngã trên mặt đất, sau đó lại đưa tay xốc cổ áo ông ta lên.
Bị Tư Mộ Hàn đánh, Tư Đình Phong nôn ra mấy ngụm máu tươi, không nói nổi một câu hòan chỉnh.
“Mày…” Ông ta há miệng, máu tươi từ trong cổ họng tuôn ra.
“Mộ Hàn, cháu đừng đánh nữa, cháu sẽ đánh chết ông ấy mất.” Tư Liên lao đến kéo Tư Mộ Hàn, nhưng bị anh hất mạnh ra, ngã trên mặt đất.
Tư Liên chống người, vuốt ngực ngồi dậy: “Mộ Hàn, cô biết chúng ta đã sai, không hợp thói thường, Nhưng mà …”
Tư Mộ Hàn đột nhiên buông lỏng Tư Đình Phong ra, quay đầu lạnh lùng liếc nhìn bà ta, giọng nói u ám khó tả: “Bà biết Trần Minh Hoàn chết như thế nào không?”
Nghe anh nói như vậy, ánh mắt Tư Liên tỏ vẻ hoài nghi: “Chuyện của Minh Hoàn… Không phải ngoài ý muốn sao?”
Bà ta quay đầu nhìn Tư Đình Phong: “Anh, chuyện Minh Hoàn là anh gây ra ư?”
Vừa nhìn thấy Tư Mộ Hàn, ông ta lớn tiếng nói: “Tư Mộ Hàn, dù nói thế nào tao cũng là cha ruột mày. Ở đâu có con cái đối xử với cha như thế này chứ?”
Tư Mộ Hàn như không nghe thấy, hơi ngoắc tay dặn dò: “Tất cả ra ngoài.”
Dù hơi không yên tâm, Thời Dũng vẫn dẫn theo vệ sĩ ra khỏi tầng hầm.
Bị nhốt mấy ngày nay, Tư Đình Phong đã hết kiên nhẫn, tất cả nho nhã và khí thế ngày thường đều đã biến mất: “Tao đang nói với mày, mày có nghe thấy không?”
Tư Mộ Hàn ngồi xuống đối diện họ, trong giọng nói không nghe ra bất kỳ cảm xúc gì, dường như đang nói chuyện phiếm: “Hãy nói chuyện năm đó đi.”
Anh như vậy, ngược lại khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Tư Đình Phong biết đây là sự yên ả trước khi mưa bão, ông ta sợ hãi, âm thanh ngập ngừng: “Chuyện năm đó… Cũng không thể chỉ trách ba… ba chỉ bảo những người đó trói Cảnh Thư lại hù dọa một chút, sau đó đưa đi, ai biết những người đó tâm địa độc ác lại làm ra loại chuyện đó…”
Từng câu từng chữ Tư Đình Phong đều thanh minh cho bản thân.
Tư Mộ Hàn vẫn duy trì tư thế ngồi vừa nãy, ngay cả mắt cũng không chớp một cái, im lặng như một pho tượng.
“Thật đấy, Mộ Hàn con hãy tin tưởng ba, ba làm sao có thể nhẫn tâm như vậy chứ? Dù nói thế nào ba và Cảnh Thư cũng là vợ chồng mấy chục năm, ba làm sao có thể…”
Thấy Tư Mộ Hàn vẫn không phản ứng gì, Tư Đình Phong cho là đã thuyết phục được Tư Mộ Hàn, nên muốn tiếp tục thanh minh cho mình.
Nhưng lúc này, Tư Mộ Hàn lại cười gằn một tiếng: “Qua nhiều năm như vậy ông không thẹn với lương tâm, bây giờ nhớ ra muốn thay mình giải thích rồi sao?”
“Mộ Hàn…”
Tư Mộ Hàn cũng không thèm nhìn ông ta, dừng mắt trên người Tư Liên: “Tới lượt bà.”
Từ khi Tư Liên nhìn thấy Tư Mộ Hàn, nước mắt đã không cầm được chảy ra ngoài.
“Cô đã sớm đoán được sẽ có một ngày như vậy.” Nói xong câu này, Tư Liên lập tức ôm mặt đau khổ nghẹn ngào.
Vẻ mặt Tư Mộ Hàn lạnh lùng nhìn bà ta: “Thật khó nói phải không?”
Tư Liên ngừng tiếng khóc, lau nước mắt, rồi mở miệng nói: “Lúc ấy, chúng ta thật chỉ muốn đưa Cảnh Thư đi mà thôi, lúc đầu cũng chỉ nghĩ sẽ bắt cóc một mình bà ấy, nhưng không ngờ mặc kệ họ đánh mắng cháu như thế nào, cháu cũng không buông tay, nên họ đành bắt cháu theo… sau này những người kia nửa đường tăng giá…”
Nghe đến đó Tư Mộ Hàn đột nhiên đứng thẳng dậy, nổi giận gầm lên một tiếng: “Câm miệng.”
Bị anh dọa Tư Liên lập tức im miệng.
Tư Mộ Hàn đi thẳng tới trước mặt Tư Đình Phong, đấm mạnh một đấm khiến ông ta ngã trên mặt đất, sau đó lại đưa tay xốc cổ áo ông ta lên.
Bị Tư Mộ Hàn đánh, Tư Đình Phong nôn ra mấy ngụm máu tươi, không nói nổi một câu hòan chỉnh.
“Mày…” Ông ta há miệng, máu tươi từ trong cổ họng tuôn ra.
“Mộ Hàn, cháu đừng đánh nữa, cháu sẽ đánh chết ông ấy mất.” Tư Liên lao đến kéo Tư Mộ Hàn, nhưng bị anh hất mạnh ra, ngã trên mặt đất.
Tư Liên chống người, vuốt ngực ngồi dậy: “Mộ Hàn, cô biết chúng ta đã sai, không hợp thói thường, Nhưng mà …”
Tư Mộ Hàn đột nhiên buông lỏng Tư Đình Phong ra, quay đầu lạnh lùng liếc nhìn bà ta, giọng nói u ám khó tả: “Bà biết Trần Minh Hoàn chết như thế nào không?”
Nghe anh nói như vậy, ánh mắt Tư Liên tỏ vẻ hoài nghi: “Chuyện của Minh Hoàn… Không phải ngoài ý muốn sao?”
Bà ta quay đầu nhìn Tư Đình Phong: “Anh, chuyện Minh Hoàn là anh gây ra ư?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.