Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 790
Hà An Sinh
08/11/2021
Chưogn 790:
Tri Hạ mím môi nhỏ, trợn tròn hai mắt làm bộ vô tội, nhưng rất nhanh liền chịu thua trước ánh mắt Tư Mộ Hàn.
Bé tự giác đưa hộp kem ra trước mặt, đưa cho Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn không nhận, giong điệu hơ hững: “Ba vừa nói cho con ăn bao nhiêu?”
Tri Hạ nhỏ giọng nói: “Nửa hộp..”
Tư Mộ Hàn mở miệng hỏi bé: “Con ăn bao nhiêu?”
“Con ăn.. nhiều như vậy.” Tri Hạ nhón chân đi cà nhắc, giơ lên họp kem trong tay, thoạt nhìn giống như có chút run rẩy.
“Một tuần nữa cũng không được ăn nữa.” Tư Đình Kiêm cầm hộp kem trong tay bé bỏ qua một bên, đưa tay ôm bé lên: “Nên đi ngủ rồi.”
Nhà cổ nhà họ Tư rất lớn, thiết kế cũng rất khéo léo.
Phòng ăn không thông với phòng khách, nên Tư Mộ Hàn hoàn toàn có thể tránh Tô Miên, đưa Tri Hạ về phòng.
Sau khi dỗ Tri Hạ ngủ xong, Tư Mộ Hàn rời khỏi phòng, tới phòng khách.
Tư Cẩm Vân còn ở phòng khách, Tô Miên đã đi rồi.
“Chị muốn em đưa Tô Miên về.” Tư Cẩm Vân thấy anh đến liền đứng dậy.
Tư Mộ Hàn không để ý tới cô ta, chỉ quay đầu dặn dò người giúp việc: “Nấu một tô mì mang tới thư phòng.”
Nói xong, anh liền muốn lên lầu.
Tư Cẩm Vân bị anh phớt lờ như vậy, không thể làm gì khác hơn là đè nén cơn tức giận, gọi: “Mộ Hàn, chị hi vọng có thời gian em có thể nói chuyện với Tô Miên một chút.”
Tư Mộ Hàn quay đầu nhìn cô ta, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Ăn cơm chưa?”
Tư Cẩm Vân không hiểu tại sao đột nhiên anh lại hỏi chuyện này: “Ăn rồi.”
Tư Mộ Hàn nghe vậy, khóe môi trào phúng cong lên, “Em không ăn.”
“Không phải em vừa bảo người giúp việc nấu mì sao?” Giọng Tư Cẩm Vân không tự chủ được nhỏ xuống.
“Chị là chị gái sinh đôi cùng một mẹ với em, chúng ta là người thân nhất cùng chung huyết thống, thế nên ba năm trước lúc em tỉnh lại, đã lựa chọn tin tưởng chị. Chị nói Tô Miên là bạn gái cũ của em, em tin chị. Chị nói em không quen Cố Tri Dân của tập đoàn Thịnh Hải, em cũng tin chị.”
Giọng Tư Mộ Hàn rất bình thản, không có chút trách cứ hay không vui nào, nhưng mỗi một chữ của anh, sắc mặt Tư Cẩm Vân càng trở nên khó coi.
Sau phút tạm dừng ngắn ngủi, Tư Mộ Hàn tựa như cười mà không cười nhìn Tư Cẩm Vân, “Chị gái mà em tin tưởng này, lại không quan tâm chút nào em đã ăn tối hay chưa, trái lại càng quan tâm cảm nhận của người khác, chị đúng là rất vô tư đó.”
“Mộ Hàn, em…” Sắc mặt Tư Cẩm Vân chợt biến, cố gắng khiến mình tỉnh táo lại, “Chị và Tô Miên là bạn tốt rất nhiều năm, em biết, chị chỉ là…”
Tư Mộ Hàn giống như người ngoài cuộc, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tư Cẩm Vân cứng nhắc không có sức cãi lại.
Tư Cẩm Vân nhìn ánh mắt lạnh nhạt của anh, muốn giải thích, lại cứ như vậy bị cắt ngang. . Truyện Kiếm Hiệp
“Nói xong rồi hả?” Giọng Tư Mộ Hàn mang theo châm biếm nói.
Tư Cẩm Vân giật giật môi, không nói ra lời.
Tư Mộ Hàn cười lạnh một tiếng, xoay người đi lên thư phòng trên lầu.
Anh đóng cửa thư phòng, bước chậm đến trước cửa sổ sát đất.
Ngoài cửa sổ là mưa đêm lạnh lẽo, đèn đường trong tòa nhà tối tăm, cây cối trùng trùng điệp điệp, bóng đen tầng tầng.
Mưa vãn chưa ngừng, còn có gió nổi lên.
Tư Mộ Hàn nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ một lát, trước mắt bỗng nhiên lóe lên hình ảnh Nguyễn Tri Hạ đứng cùng với Lưu Chiến Hằng.
Hình ảnh kia, quá mức… chói mắt.
Tri Hạ mím môi nhỏ, trợn tròn hai mắt làm bộ vô tội, nhưng rất nhanh liền chịu thua trước ánh mắt Tư Mộ Hàn.
Bé tự giác đưa hộp kem ra trước mặt, đưa cho Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn không nhận, giong điệu hơ hững: “Ba vừa nói cho con ăn bao nhiêu?”
Tri Hạ nhỏ giọng nói: “Nửa hộp..”
Tư Mộ Hàn mở miệng hỏi bé: “Con ăn bao nhiêu?”
“Con ăn.. nhiều như vậy.” Tri Hạ nhón chân đi cà nhắc, giơ lên họp kem trong tay, thoạt nhìn giống như có chút run rẩy.
“Một tuần nữa cũng không được ăn nữa.” Tư Đình Kiêm cầm hộp kem trong tay bé bỏ qua một bên, đưa tay ôm bé lên: “Nên đi ngủ rồi.”
Nhà cổ nhà họ Tư rất lớn, thiết kế cũng rất khéo léo.
Phòng ăn không thông với phòng khách, nên Tư Mộ Hàn hoàn toàn có thể tránh Tô Miên, đưa Tri Hạ về phòng.
Sau khi dỗ Tri Hạ ngủ xong, Tư Mộ Hàn rời khỏi phòng, tới phòng khách.
Tư Cẩm Vân còn ở phòng khách, Tô Miên đã đi rồi.
“Chị muốn em đưa Tô Miên về.” Tư Cẩm Vân thấy anh đến liền đứng dậy.
Tư Mộ Hàn không để ý tới cô ta, chỉ quay đầu dặn dò người giúp việc: “Nấu một tô mì mang tới thư phòng.”
Nói xong, anh liền muốn lên lầu.
Tư Cẩm Vân bị anh phớt lờ như vậy, không thể làm gì khác hơn là đè nén cơn tức giận, gọi: “Mộ Hàn, chị hi vọng có thời gian em có thể nói chuyện với Tô Miên một chút.”
Tư Mộ Hàn quay đầu nhìn cô ta, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Ăn cơm chưa?”
Tư Cẩm Vân không hiểu tại sao đột nhiên anh lại hỏi chuyện này: “Ăn rồi.”
Tư Mộ Hàn nghe vậy, khóe môi trào phúng cong lên, “Em không ăn.”
“Không phải em vừa bảo người giúp việc nấu mì sao?” Giọng Tư Cẩm Vân không tự chủ được nhỏ xuống.
“Chị là chị gái sinh đôi cùng một mẹ với em, chúng ta là người thân nhất cùng chung huyết thống, thế nên ba năm trước lúc em tỉnh lại, đã lựa chọn tin tưởng chị. Chị nói Tô Miên là bạn gái cũ của em, em tin chị. Chị nói em không quen Cố Tri Dân của tập đoàn Thịnh Hải, em cũng tin chị.”
Giọng Tư Mộ Hàn rất bình thản, không có chút trách cứ hay không vui nào, nhưng mỗi một chữ của anh, sắc mặt Tư Cẩm Vân càng trở nên khó coi.
Sau phút tạm dừng ngắn ngủi, Tư Mộ Hàn tựa như cười mà không cười nhìn Tư Cẩm Vân, “Chị gái mà em tin tưởng này, lại không quan tâm chút nào em đã ăn tối hay chưa, trái lại càng quan tâm cảm nhận của người khác, chị đúng là rất vô tư đó.”
“Mộ Hàn, em…” Sắc mặt Tư Cẩm Vân chợt biến, cố gắng khiến mình tỉnh táo lại, “Chị và Tô Miên là bạn tốt rất nhiều năm, em biết, chị chỉ là…”
Tư Mộ Hàn giống như người ngoài cuộc, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tư Cẩm Vân cứng nhắc không có sức cãi lại.
Tư Cẩm Vân nhìn ánh mắt lạnh nhạt của anh, muốn giải thích, lại cứ như vậy bị cắt ngang. . Truyện Kiếm Hiệp
“Nói xong rồi hả?” Giọng Tư Mộ Hàn mang theo châm biếm nói.
Tư Cẩm Vân giật giật môi, không nói ra lời.
Tư Mộ Hàn cười lạnh một tiếng, xoay người đi lên thư phòng trên lầu.
Anh đóng cửa thư phòng, bước chậm đến trước cửa sổ sát đất.
Ngoài cửa sổ là mưa đêm lạnh lẽo, đèn đường trong tòa nhà tối tăm, cây cối trùng trùng điệp điệp, bóng đen tầng tầng.
Mưa vãn chưa ngừng, còn có gió nổi lên.
Tư Mộ Hàn nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ một lát, trước mắt bỗng nhiên lóe lên hình ảnh Nguyễn Tri Hạ đứng cùng với Lưu Chiến Hằng.
Hình ảnh kia, quá mức… chói mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.