Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 795
Hà An Sinh
08/11/2021
Anh đã nói đến mức này, Tư Cẩm vân cũng sẽ không tự chuốc nhục nhã mà tiếp tục tìm anh nói chuyện.
Ô tô dừng lại trước cửa nhà cổ nhà họ Tư.
Tư Mộ Hàn xuống xe, liền chú ý tới trước cửa bãi đậu xe, có một chiếc xe màu trắng đang đỗ.
Đó là xe Tô Miên.
Tô Miên thường xuyên tới nhà họ Tư, bởi vì Tri Hạ, trước đây nhanh cũng nhắm một mắt mở một mắt.
Trí nhớ của anh vốn rất tốt, nhìn quá nhiều, tự nhiên nhớ kĩ xe Tô Miên.
Hôm qua anh đã nói, không muốn Tô Miên sau này lại đến nhà họ Tư nữa.
Cô ta hoàn toàn không dể anh vào mắt?
Tư Mộ Hàn cười lạnh một tiếng, cất bước tiến vào cửa lớn.
Tư Cẩm Vân theo sau xuống xe, cũng nhìn thấy xe Tô Miên.
Ngu xuẩn.
Tư Mộ Hàn thương Tri Hạ, ai có mắt cũng có thể thấy.
Tô Miên thì ngược lại, hôm qua mang Tri Hạ ra ngoài suýt nữa để lạc mất, hôm nay lại tới nhà họ Tư.
Đây không phải là đặc biệt đâm đầu vào mũi thương của Tư Mộ Hàn sao?
Tư Mộ Hàn đi vào, liền có người giúp việc chủ động tiến lên tiếp nhận áo khoác của anh.
Không cần anh mở miệng, liền có người hầu hết sức chủ động nói: “Cô chủ nhỏ và cô Tô cùng nhau ở trong phòng bếp.”
Người giúp việc trong nhà đều biết, mỗi lần Tư Mộ Hàn tan ca trở về, liền đến xem Tri Hạ.
Tư Mộ Hàn đi thẳng tới nhà bếp.
Lúc anh đi qua, Tô Miên đang cắt trái cây trên kệ bếp.
Cô ta vừa cắt vừa nói chuyện với Tri Hạ.
“Ăn càng nhiều trái cây sẽ càng xinh đẹp…”
Tri Hạ ngồi bên kệ bếp, hai chân nhỏ lắc lắc, cũng không biết có nghe cô ta nói chuyện không, vươn tay cầm một khối dưa hấu nhét vào miệng.
Bé vừa mới nhét dưa hấu vào miệng, quay đầu lại đã thấy Tư Mộ Hàn.
“Tư ớt xanh.” Trong miệng Tri Hạ còn miếng dưa hấu ăn chưa xong, âm thanh có chút mơ hồ không rõ, thật xa liền duỗi tay về phía Tư Mộ Hàn đòi ôm.
Tư Mộ Hàn đến gần, đưa tay bế bé lên, ghét bỏ đưa tay lau nước dưa hấu bên khóe miệng bé, giọng điệu hiếm khi có chút bất đắc dĩ: “Gọi ba.”
Tri Hạ kêu vang một tiếng: “Ba.”
Mỗi lần anh về nhà, Tri Hạ đều làm như vậy với anh.
Đối với chuyện khiêu chiến uy quyền của người ba tổng giám đốc này, Tri Hạ có thể nói là làm không biết mệt.
“Mộ Hàn.”
Tư Mộ Hàn nghe tiếng ngẩng đầu nhìn về phía Tô Miên.
Tô Miên thả xuống thực đơn trong tay, cười dịu dàng nhìn anh.
Tư Mộ Hàn không rõ ý tứ cười một tiếng, ôm Tri Hạ ra ngoài.
Anh cũng không tức giận như Tô Miên dự đoán, ánh mắt Tô Miên lóe lên một tia vui mừng.
Quả nhiên, cô ta lấy Tri Hạ làm điểm đột phá là đúng.
Tri Hạ lúc nhỏ còn tốt, không biết nói cũng không biết đi, thoạt nhìn giống đứa bé bình thường, bây giờ ngược lại càng ngày càng giống Nguyễn Tri Hạ.
Nguyên nhân chính là như vậy, Tô Miên càng thấy chán ghét Tri Hạ.
Thế nên, trong lòng cô ta sinh ra ý nghĩ muốn ném Tri Hạ đi.
Ô tô dừng lại trước cửa nhà cổ nhà họ Tư.
Tư Mộ Hàn xuống xe, liền chú ý tới trước cửa bãi đậu xe, có một chiếc xe màu trắng đang đỗ.
Đó là xe Tô Miên.
Tô Miên thường xuyên tới nhà họ Tư, bởi vì Tri Hạ, trước đây nhanh cũng nhắm một mắt mở một mắt.
Trí nhớ của anh vốn rất tốt, nhìn quá nhiều, tự nhiên nhớ kĩ xe Tô Miên.
Hôm qua anh đã nói, không muốn Tô Miên sau này lại đến nhà họ Tư nữa.
Cô ta hoàn toàn không dể anh vào mắt?
Tư Mộ Hàn cười lạnh một tiếng, cất bước tiến vào cửa lớn.
Tư Cẩm Vân theo sau xuống xe, cũng nhìn thấy xe Tô Miên.
Ngu xuẩn.
Tư Mộ Hàn thương Tri Hạ, ai có mắt cũng có thể thấy.
Tô Miên thì ngược lại, hôm qua mang Tri Hạ ra ngoài suýt nữa để lạc mất, hôm nay lại tới nhà họ Tư.
Đây không phải là đặc biệt đâm đầu vào mũi thương của Tư Mộ Hàn sao?
Tư Mộ Hàn đi vào, liền có người giúp việc chủ động tiến lên tiếp nhận áo khoác của anh.
Không cần anh mở miệng, liền có người hầu hết sức chủ động nói: “Cô chủ nhỏ và cô Tô cùng nhau ở trong phòng bếp.”
Người giúp việc trong nhà đều biết, mỗi lần Tư Mộ Hàn tan ca trở về, liền đến xem Tri Hạ.
Tư Mộ Hàn đi thẳng tới nhà bếp.
Lúc anh đi qua, Tô Miên đang cắt trái cây trên kệ bếp.
Cô ta vừa cắt vừa nói chuyện với Tri Hạ.
“Ăn càng nhiều trái cây sẽ càng xinh đẹp…”
Tri Hạ ngồi bên kệ bếp, hai chân nhỏ lắc lắc, cũng không biết có nghe cô ta nói chuyện không, vươn tay cầm một khối dưa hấu nhét vào miệng.
Bé vừa mới nhét dưa hấu vào miệng, quay đầu lại đã thấy Tư Mộ Hàn.
“Tư ớt xanh.” Trong miệng Tri Hạ còn miếng dưa hấu ăn chưa xong, âm thanh có chút mơ hồ không rõ, thật xa liền duỗi tay về phía Tư Mộ Hàn đòi ôm.
Tư Mộ Hàn đến gần, đưa tay bế bé lên, ghét bỏ đưa tay lau nước dưa hấu bên khóe miệng bé, giọng điệu hiếm khi có chút bất đắc dĩ: “Gọi ba.”
Tri Hạ kêu vang một tiếng: “Ba.”
Mỗi lần anh về nhà, Tri Hạ đều làm như vậy với anh.
Đối với chuyện khiêu chiến uy quyền của người ba tổng giám đốc này, Tri Hạ có thể nói là làm không biết mệt.
“Mộ Hàn.”
Tư Mộ Hàn nghe tiếng ngẩng đầu nhìn về phía Tô Miên.
Tô Miên thả xuống thực đơn trong tay, cười dịu dàng nhìn anh.
Tư Mộ Hàn không rõ ý tứ cười một tiếng, ôm Tri Hạ ra ngoài.
Anh cũng không tức giận như Tô Miên dự đoán, ánh mắt Tô Miên lóe lên một tia vui mừng.
Quả nhiên, cô ta lấy Tri Hạ làm điểm đột phá là đúng.
Tri Hạ lúc nhỏ còn tốt, không biết nói cũng không biết đi, thoạt nhìn giống đứa bé bình thường, bây giờ ngược lại càng ngày càng giống Nguyễn Tri Hạ.
Nguyên nhân chính là như vậy, Tô Miên càng thấy chán ghét Tri Hạ.
Thế nên, trong lòng cô ta sinh ra ý nghĩ muốn ném Tri Hạ đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.