Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 857
Hà An Sinh
12/11/2021
Không phải mọi người đều nói “đại nhân không chấp tiểu nhân” sao?
Vì sao Tư Mộ Hàn là nhân vật lớn như vậy còn nắm mãi lấy từng câu cô nói không hợp ý với anh không tha vậy?
Không chỉ vậy, anh còn có thể chờ đợi cơ hội dùng câu cô đã nói để ném trả lại cho cô, thuận tiện giẫm cô một cái.
Nguyễn Tri Hạ về phòng, càng nghĩ càng thấy không thể tưởng tượng nổi.
Vì vậy, cô gọi điện thoại cho Thẩm Lệ.
Giọng nói của Thẩm Lệ vẫn đầy sức sống: “Tri Hạ!”
“Tiểu Lệ, tớ có chuyện muốn hỏi cậu một chút.”
“Chuyện gì, cậu cứ nói đi.” Đầu bên kia điện thoại của Thẩm Lệ vang lên tiếng rót nước.
Nguyễn Tri Hạ cân nhắc một chút, dùng một cách tương đối kín đáo để hỏi: “Tư Mộ Hàn, anh ta là loại người thế nào?”
“Phụt… Khụ khụ…”
Trong phút chốc, bên kia điện thoại vang lên tiếng ho của Thẩm Lệ: “Tớ uống nước bị sặc, cậu chờ tớ một lát…”
Thẩm Lệ vốn rót nước chuẩn bị uống, kết quả sau khi nghe thấy vấn đề của Nguyễn Tri Hạ thì chợt bị sặc nước.
Cho dù cô ấy biết rất rõ ràng bây giờ Nguyễn Tri Hạ bị mất trí nhớ, nhưng ở trong trí nhớ quen thuộc của cô ấy, Nguyễn Tri Hạ mới là người bên gối của Tư Mộ Hàn, người hiểu rõ Tư Mộ Hàn nhất chắc là Nguyễn Tri Hạ mới đúng.
Thình lình bị Nguyễn Tri Hạ hỏi ra vấn đề này vẫn khiến Thẩm Lệ bị kinh sợ.
Thẩm Lệ yên ổn uống hết một cốc nước, mới cầm điện thoại lên nói chuyện với Nguyễn Tri Hạ.
“Tri Hạ, cậu vừa nói gì nhỉ?”
“Tớ vừa hỏi cậu… Tư Mộ Hàn là loại người thế nào.” Nguyễn Tri Hạ đại khái đoán được suy nghĩ của Thẩm Lệ, cũng cảm thấy vấn đề này của bản thân mình nghe có hơi kỳ lạ.
“Ừ… Để tớ suy nghĩ lại đã…” Thẩm Lệ dừng lại một lát rồi tổng kết mấy từ cho cô nghe: “Có tiền, đẹp trai, lạnh lùng, đáng sợ.”
Trong lúc Thẩm Lệ tiếp xúc với Tư Mộ Hàn, đây là ấn tượng anh để lại cho cô ấy.
Có tiền và đẹp trai là đặc điểm mà chỉ cần là người thật sự có mắt đều có thể nhìn thấy được từ trên người Tư Mộ Hàn.
Lạnh lùng cũng xem như có một chút.
Về phần đáng sợ…
Cũng xem như có chút đi.
Nguyễn Tri Hạ hơi kinh ngạc: “Chỉ vậy thôi à, còn gì nữa không?”
“Không.” Thẩm Lệ thở dài: “Lại nói tiếp, người hiểu rõ ông chủ lớn nhất phải là cậu mới đúng chứ.”
“Vì sao cậu lại gọi anh ấy là ông chủ lớn vậy?” Nguyễn Tri Hạ còn chưa xem hết những tài liệu kia, cho nên không biết Tư Mộ Hàn là ông chủ phía sau Truyền thông Thịnh Đỉnh.
Thẩm Lệ nói: “Anh ta là ông chủ phía sau Truyền thông Thịnh Đỉnh đấy.”
Nguyễn Tri Hạ: “…”
Bởi vì bây giờ đã quá muộn, Nguyễn Tri Hạ cũng không định nói chuyện nhiều với Thẩm Lệ nữa.
Khi sắp cúp máy, Thẩm Lệ tò mò hỏi: “Sao hôm nay cậu đột nhiên hỏi tớ về chuyện này? Có phải giữa cậu và ông chủ lớn đã xảy ra chuyện gì không?”
Bây giờ Tư Mộ Hàn cũng không mấy liên lạc với Cố Tri Dân, Cố Tri Dân không rõ lắm về tình hình của anh gần đây.
Cố Tri Dân gặp phải chuyện gì đều sẽ muốn nói trước cho Thẩm Lệ biết, chuyện bản thân anh ta còn không biết, Thẩm Lệ tất nhiên cũng không thể biết được.
Vì sao Tư Mộ Hàn là nhân vật lớn như vậy còn nắm mãi lấy từng câu cô nói không hợp ý với anh không tha vậy?
Không chỉ vậy, anh còn có thể chờ đợi cơ hội dùng câu cô đã nói để ném trả lại cho cô, thuận tiện giẫm cô một cái.
Nguyễn Tri Hạ về phòng, càng nghĩ càng thấy không thể tưởng tượng nổi.
Vì vậy, cô gọi điện thoại cho Thẩm Lệ.
Giọng nói của Thẩm Lệ vẫn đầy sức sống: “Tri Hạ!”
“Tiểu Lệ, tớ có chuyện muốn hỏi cậu một chút.”
“Chuyện gì, cậu cứ nói đi.” Đầu bên kia điện thoại của Thẩm Lệ vang lên tiếng rót nước.
Nguyễn Tri Hạ cân nhắc một chút, dùng một cách tương đối kín đáo để hỏi: “Tư Mộ Hàn, anh ta là loại người thế nào?”
“Phụt… Khụ khụ…”
Trong phút chốc, bên kia điện thoại vang lên tiếng ho của Thẩm Lệ: “Tớ uống nước bị sặc, cậu chờ tớ một lát…”
Thẩm Lệ vốn rót nước chuẩn bị uống, kết quả sau khi nghe thấy vấn đề của Nguyễn Tri Hạ thì chợt bị sặc nước.
Cho dù cô ấy biết rất rõ ràng bây giờ Nguyễn Tri Hạ bị mất trí nhớ, nhưng ở trong trí nhớ quen thuộc của cô ấy, Nguyễn Tri Hạ mới là người bên gối của Tư Mộ Hàn, người hiểu rõ Tư Mộ Hàn nhất chắc là Nguyễn Tri Hạ mới đúng.
Thình lình bị Nguyễn Tri Hạ hỏi ra vấn đề này vẫn khiến Thẩm Lệ bị kinh sợ.
Thẩm Lệ yên ổn uống hết một cốc nước, mới cầm điện thoại lên nói chuyện với Nguyễn Tri Hạ.
“Tri Hạ, cậu vừa nói gì nhỉ?”
“Tớ vừa hỏi cậu… Tư Mộ Hàn là loại người thế nào.” Nguyễn Tri Hạ đại khái đoán được suy nghĩ của Thẩm Lệ, cũng cảm thấy vấn đề này của bản thân mình nghe có hơi kỳ lạ.
“Ừ… Để tớ suy nghĩ lại đã…” Thẩm Lệ dừng lại một lát rồi tổng kết mấy từ cho cô nghe: “Có tiền, đẹp trai, lạnh lùng, đáng sợ.”
Trong lúc Thẩm Lệ tiếp xúc với Tư Mộ Hàn, đây là ấn tượng anh để lại cho cô ấy.
Có tiền và đẹp trai là đặc điểm mà chỉ cần là người thật sự có mắt đều có thể nhìn thấy được từ trên người Tư Mộ Hàn.
Lạnh lùng cũng xem như có một chút.
Về phần đáng sợ…
Cũng xem như có chút đi.
Nguyễn Tri Hạ hơi kinh ngạc: “Chỉ vậy thôi à, còn gì nữa không?”
“Không.” Thẩm Lệ thở dài: “Lại nói tiếp, người hiểu rõ ông chủ lớn nhất phải là cậu mới đúng chứ.”
“Vì sao cậu lại gọi anh ấy là ông chủ lớn vậy?” Nguyễn Tri Hạ còn chưa xem hết những tài liệu kia, cho nên không biết Tư Mộ Hàn là ông chủ phía sau Truyền thông Thịnh Đỉnh.
Thẩm Lệ nói: “Anh ta là ông chủ phía sau Truyền thông Thịnh Đỉnh đấy.”
Nguyễn Tri Hạ: “…”
Bởi vì bây giờ đã quá muộn, Nguyễn Tri Hạ cũng không định nói chuyện nhiều với Thẩm Lệ nữa.
Khi sắp cúp máy, Thẩm Lệ tò mò hỏi: “Sao hôm nay cậu đột nhiên hỏi tớ về chuyện này? Có phải giữa cậu và ông chủ lớn đã xảy ra chuyện gì không?”
Bây giờ Tư Mộ Hàn cũng không mấy liên lạc với Cố Tri Dân, Cố Tri Dân không rõ lắm về tình hình của anh gần đây.
Cố Tri Dân gặp phải chuyện gì đều sẽ muốn nói trước cho Thẩm Lệ biết, chuyện bản thân anh ta còn không biết, Thẩm Lệ tất nhiên cũng không thể biết được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.