Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 941
Hà An Sinh
16/11/2021
Phụ nữ, đúng là kiểu cho chút thuốc nhuộm liền có thể mở một xưởng nhuộm.
Anh hiếm khi có tâm trạng trả lời Nguyễn Tri Hạ: “Em có thể thử.”
Nguyễn Tri Hạ nhận được tin nhắn của Tư Mộ Hàn, tưởng tượng lúc Tư Mộ Hàn gửi tin nhắn này, là biểu cảm gì.
Nhất định là mặt không cảm xúc, dáng vẻ hờ hững.
Nguyễn Tri Hạ không có trả lời lại tin nhắn của Tư Mộ Hàn, bỏ điện thoại xuống mở cửa đi ra ngoài, nhìn thấy phòng bếp lộn xộn.
Phòng ăn và phòng khách liền nhau, phòng ăn sớm đã không còn người, chỉ còn lại chén đũa Tư Mộ Hàn dùng.
Chén và đũa để rất ngay ngắn, đó là thói quen đặc biệt của Tư Mộ Hàn.
Tối mai còn tới ăn cơm, còn gửi cả ‘thực đơn’ cho cô, đây là coi nhà của cô thành quán ăn sao?
Nguyễn Tri Hạ vừa ngâm nga hát vừa dọn chén đũa.
……
Sáng sớm hôm sau, Nguyễn Tri Hạ bị Tư Hạ đánh thức dậy.
Tư Hạ ở ngoài gõ cửa: “Mẹ.”
Nguyễn Tri Hạ xem giờ, đã bảy giờ sáng rồi.
Tối qua cô nằm mơ, đến hơn nửa đêm, mới từ từ ngủ được.
“Mẹ tới đây.” Nguyễn Tri Hạ quay người xuống giường, đi mở cửa phòng.
Tư Hạ nhìn đầu tóc bù xù của cô, đứng ở cửa, giọng nói nhỏ nhẹ: “Mẹ, đói…..”
“Lập tức làm bữa sáng cho bảo bối của mẹ có được hay không.” Nguyễn Tri Hạ ôm con bé, đi vào nhà vệ sinh: “Nhưng mà trước khi làm bữa sáng, chúng ta phải đánh răng rửa mặt.”
Nguyễn Tri Hạ rửa mặt cho Tư Hạ xong, đưa cho con bé một hộp sữa chua, rồi mới đi làm bữa sáng.
Trán trứng, làm nóng một ít điểm tâm.
Lúc hai người ăn sáng, Tư Hạ giống như nhớ tới gì đó, chỉ chỉ cái ghế bên cạnh: “Dì Lệ?”
Con bé vẫn còn nhớ Thẩm Lệ và Cố Tri Dân tối qua ở đây.
Nguyễn Tri Hạ hỏi cô bé: “Con nói là dì Thẩm và chú Cố?”
“Vâng.” Mạc Hạ vội gật đầu.
“Bọn họ về từ tối hôm qua rồi.”
Nguyễn Tri Hạ vừa nói xong, liền nhìn thấy vẻ buồn bã trên gương mặt Mạc Hạ.
Trẻ con vốn thích đông vui.
Huống hồ, Mạc Hạ vẫn luôn không có bạn cùng trang lứa nào để chơi cùng, cả ngày nếu không phải là chơi đồ chơi thì cũng là xem phim hoạt hình.
Tuy Nguyễn Tri Hạ có thể chơi với bé, nhưng thế giới của trẻ nhỏ vẫn cần có nhiều bạn cùng chơi mới vui vẻ được.
Nguyễn Tri Hạ không nỡ nhìn bé buồn như vậy, nói: “Ba nói, tối nay sẽ đến.”
“Ba đến đây?” Mạc Hạ chỗ hiểu chỗ không mà lặp lại nguyên văn lời Nguyễn Tri Hạ nói, mắt lóe sáng lấp lánh.
“Ừ.” Nguyễn Tri Hạ gật đầu, lấy khăn tay lau miệng cho Mạc Hạ, nói: “Cho nên, bây giờ con phải ngoan ngoãn ăn cơm, đến tối mới có thể gặp Mạc Ớt Xanh.”
Mạc Hạ dường như cảm thấy thú vị khi Nguyễn Tri Hạ cũng gọi Mạc Ớt Xanh giống bé, liền nở nụ cười: “Hì hì.”
Mạc Hạ ăn cơm xong liền tự ngồi chơi một mình.
Có lẽ là bởi vì vẫn luôn tự chơi với mình, nên cho dù có một mình Mạc Hạ cũng chơi rất vui.
Anh hiếm khi có tâm trạng trả lời Nguyễn Tri Hạ: “Em có thể thử.”
Nguyễn Tri Hạ nhận được tin nhắn của Tư Mộ Hàn, tưởng tượng lúc Tư Mộ Hàn gửi tin nhắn này, là biểu cảm gì.
Nhất định là mặt không cảm xúc, dáng vẻ hờ hững.
Nguyễn Tri Hạ không có trả lời lại tin nhắn của Tư Mộ Hàn, bỏ điện thoại xuống mở cửa đi ra ngoài, nhìn thấy phòng bếp lộn xộn.
Phòng ăn và phòng khách liền nhau, phòng ăn sớm đã không còn người, chỉ còn lại chén đũa Tư Mộ Hàn dùng.
Chén và đũa để rất ngay ngắn, đó là thói quen đặc biệt của Tư Mộ Hàn.
Tối mai còn tới ăn cơm, còn gửi cả ‘thực đơn’ cho cô, đây là coi nhà của cô thành quán ăn sao?
Nguyễn Tri Hạ vừa ngâm nga hát vừa dọn chén đũa.
……
Sáng sớm hôm sau, Nguyễn Tri Hạ bị Tư Hạ đánh thức dậy.
Tư Hạ ở ngoài gõ cửa: “Mẹ.”
Nguyễn Tri Hạ xem giờ, đã bảy giờ sáng rồi.
Tối qua cô nằm mơ, đến hơn nửa đêm, mới từ từ ngủ được.
“Mẹ tới đây.” Nguyễn Tri Hạ quay người xuống giường, đi mở cửa phòng.
Tư Hạ nhìn đầu tóc bù xù của cô, đứng ở cửa, giọng nói nhỏ nhẹ: “Mẹ, đói…..”
“Lập tức làm bữa sáng cho bảo bối của mẹ có được hay không.” Nguyễn Tri Hạ ôm con bé, đi vào nhà vệ sinh: “Nhưng mà trước khi làm bữa sáng, chúng ta phải đánh răng rửa mặt.”
Nguyễn Tri Hạ rửa mặt cho Tư Hạ xong, đưa cho con bé một hộp sữa chua, rồi mới đi làm bữa sáng.
Trán trứng, làm nóng một ít điểm tâm.
Lúc hai người ăn sáng, Tư Hạ giống như nhớ tới gì đó, chỉ chỉ cái ghế bên cạnh: “Dì Lệ?”
Con bé vẫn còn nhớ Thẩm Lệ và Cố Tri Dân tối qua ở đây.
Nguyễn Tri Hạ hỏi cô bé: “Con nói là dì Thẩm và chú Cố?”
“Vâng.” Mạc Hạ vội gật đầu.
“Bọn họ về từ tối hôm qua rồi.”
Nguyễn Tri Hạ vừa nói xong, liền nhìn thấy vẻ buồn bã trên gương mặt Mạc Hạ.
Trẻ con vốn thích đông vui.
Huống hồ, Mạc Hạ vẫn luôn không có bạn cùng trang lứa nào để chơi cùng, cả ngày nếu không phải là chơi đồ chơi thì cũng là xem phim hoạt hình.
Tuy Nguyễn Tri Hạ có thể chơi với bé, nhưng thế giới của trẻ nhỏ vẫn cần có nhiều bạn cùng chơi mới vui vẻ được.
Nguyễn Tri Hạ không nỡ nhìn bé buồn như vậy, nói: “Ba nói, tối nay sẽ đến.”
“Ba đến đây?” Mạc Hạ chỗ hiểu chỗ không mà lặp lại nguyên văn lời Nguyễn Tri Hạ nói, mắt lóe sáng lấp lánh.
“Ừ.” Nguyễn Tri Hạ gật đầu, lấy khăn tay lau miệng cho Mạc Hạ, nói: “Cho nên, bây giờ con phải ngoan ngoãn ăn cơm, đến tối mới có thể gặp Mạc Ớt Xanh.”
Mạc Hạ dường như cảm thấy thú vị khi Nguyễn Tri Hạ cũng gọi Mạc Ớt Xanh giống bé, liền nở nụ cười: “Hì hì.”
Mạc Hạ ăn cơm xong liền tự ngồi chơi một mình.
Có lẽ là bởi vì vẫn luôn tự chơi với mình, nên cho dù có một mình Mạc Hạ cũng chơi rất vui.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.