Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 995
Hà An Sinh
19/11/2021
Tư Mộ Hàn vẫn luôn không quan tâm đến chuyện của truyền thông Thịnh Hải, những hoạt động trong ngành giải trí như thế này, anh vẫn luôn không tham gia.
Con đường này, đúng là thuận tiện đến mức hơi đặc biệt đó.
Đương nhiên Nguyễn Tri Hạ sẽ không nói ra những suy nghĩ của mình.
“Vậy…”
Cô ngẫm nghĩ một chút, đang muốn nói điều gì đó thì Tư Mộ Hàn trực tiếp cắt ngang lời cô: “Có chút việc muốn tìm em.”
Anh nói xong, cũng không để ý Nguyễn Tri Hạ có phản ứng gì, trực tiếp xoay người rời đi.
Cho dù anh thật sự có việc muốn tìm cô, lúc nãy cô đã gửi tin nhắn cho anh, không phải anh nên trực tiếp gọi điện thoại hỏi cô sao?
Kết quả còn cố ý chạy tới đây một chuyến, nói không tới mười chữ thì rời đi ngay.
Không hiểu tại sao.
Khi Tư Mộ Hàn vừa rời đi, Nguyễn Hương Thảo lại khôi phục dáng vẻ tự nhiên.
Cô ta nhìn hướng Tư Mộ Hàn rời đi, rồi quay đầu nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ.
Giọng điệu của cô ta hơi thâm trầm: “Cô vẫn còn ở bên cạnh Tư Mộ Hàn?”
“Liên quan gì đến cô.” Nguyễn Tri Hạ cười lạnh, đang muốn nhấc chân rời đi.
Cô vừa mới bước lên một bước đã bị Nguyễn Hương Thảo kéo lại.
Ngón tay của Nguyễn Hương Thảo gầy đến mức trơ xương, Nguyễn Tri Hạ bị cô ta nắm đến mức hơi đau.
Nguyễn Tri Hạ nghiêng đầu, nhíu mày nói: “Lúc nãy Tư Mộ Hàn đã nói, anh ta tìm tôi có việc, nếu như tôi không đi qua đó…”
Cô nói tới đây thì cố ý ngừng lại.
Quả nhiên, vừa nhắc tới Tư Mộ Hàn, khí thế của Nguyễn Hương Thảo lập tức suy yếu.
Xem ra Tư Mộ Hàn đã để lại một bóng ma rất lớn trong lòng cô ta.
Nguyễn Hương Thảo trừng mắt nhìn cô với vẻ mặt dữ tợn, vất mạnh tay cô ra, căm hận nói: “Cô cứ đợi đấy cho tôi!”
Nguyễn Tri Hạ cũng không nói nhiều, trực tiếp rời đi.
Nguyễn Hương Thảo nhìn chằm chằm hướng cô rời đi, siết chặt nắm đấm.
Cô ta và Trần Tuấn Tú đã mãi mãi cách xa như trời với đất, còn Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn thì ở bên nhau?
Điều này không công bằng!
Dựa vào điều gì mà Nguyễn Tri Hạ đại nạn không chết, còn có thể muốn thứ gì có thứ đó!
Nếu như Nguyễn Tri Hạ thật sự vẫn còn ở bên cạnh Tư Mộ Hàn, vậy thì cô ta muốn báo thù cũng sẽ rất khó khăn.
Chỉ cần đối phó với Nguyễn Tri Hạ, cô ta sẽ luôn tìm ra được cơ hội.
Thế nhưng nếu hai người bọn họ ở bên nhau, chắc chắn Tư Mộ Hàn sẽ bảo vệ Nguyễn Tri Hạ, cơ hội để cô ta ra tay cũng giảm đi rất nhiều.
Bây giờ xem ra, cô ta cần phải tính toán cho thật kỹ càng.
*
Nguyễn Tri Hạ đi ra khỏi phòng nghỉ ngơi, nhìn xung quanh một lát, cuối cùng cũng nhìn thấy Tư Mộ Hàn đã đứng dựa vào vách tường.
Anh đút tay vào túi quần tây, vẻ mặt lãnh đạm, trông giống như đang cố ý đứng đây để đợi cô.
Cũng không có bao nhiêu người có thể được Tư Mộ Hàn chờ đợi.
Huống hồ càng là Tư Mộ Hàn của hiện tại.
Tâm trạng của Nguyễn Tri Hạ đã trở nên tốt hơn rất nhiều.
Con đường này, đúng là thuận tiện đến mức hơi đặc biệt đó.
Đương nhiên Nguyễn Tri Hạ sẽ không nói ra những suy nghĩ của mình.
“Vậy…”
Cô ngẫm nghĩ một chút, đang muốn nói điều gì đó thì Tư Mộ Hàn trực tiếp cắt ngang lời cô: “Có chút việc muốn tìm em.”
Anh nói xong, cũng không để ý Nguyễn Tri Hạ có phản ứng gì, trực tiếp xoay người rời đi.
Cho dù anh thật sự có việc muốn tìm cô, lúc nãy cô đã gửi tin nhắn cho anh, không phải anh nên trực tiếp gọi điện thoại hỏi cô sao?
Kết quả còn cố ý chạy tới đây một chuyến, nói không tới mười chữ thì rời đi ngay.
Không hiểu tại sao.
Khi Tư Mộ Hàn vừa rời đi, Nguyễn Hương Thảo lại khôi phục dáng vẻ tự nhiên.
Cô ta nhìn hướng Tư Mộ Hàn rời đi, rồi quay đầu nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ.
Giọng điệu của cô ta hơi thâm trầm: “Cô vẫn còn ở bên cạnh Tư Mộ Hàn?”
“Liên quan gì đến cô.” Nguyễn Tri Hạ cười lạnh, đang muốn nhấc chân rời đi.
Cô vừa mới bước lên một bước đã bị Nguyễn Hương Thảo kéo lại.
Ngón tay của Nguyễn Hương Thảo gầy đến mức trơ xương, Nguyễn Tri Hạ bị cô ta nắm đến mức hơi đau.
Nguyễn Tri Hạ nghiêng đầu, nhíu mày nói: “Lúc nãy Tư Mộ Hàn đã nói, anh ta tìm tôi có việc, nếu như tôi không đi qua đó…”
Cô nói tới đây thì cố ý ngừng lại.
Quả nhiên, vừa nhắc tới Tư Mộ Hàn, khí thế của Nguyễn Hương Thảo lập tức suy yếu.
Xem ra Tư Mộ Hàn đã để lại một bóng ma rất lớn trong lòng cô ta.
Nguyễn Hương Thảo trừng mắt nhìn cô với vẻ mặt dữ tợn, vất mạnh tay cô ra, căm hận nói: “Cô cứ đợi đấy cho tôi!”
Nguyễn Tri Hạ cũng không nói nhiều, trực tiếp rời đi.
Nguyễn Hương Thảo nhìn chằm chằm hướng cô rời đi, siết chặt nắm đấm.
Cô ta và Trần Tuấn Tú đã mãi mãi cách xa như trời với đất, còn Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn thì ở bên nhau?
Điều này không công bằng!
Dựa vào điều gì mà Nguyễn Tri Hạ đại nạn không chết, còn có thể muốn thứ gì có thứ đó!
Nếu như Nguyễn Tri Hạ thật sự vẫn còn ở bên cạnh Tư Mộ Hàn, vậy thì cô ta muốn báo thù cũng sẽ rất khó khăn.
Chỉ cần đối phó với Nguyễn Tri Hạ, cô ta sẽ luôn tìm ra được cơ hội.
Thế nhưng nếu hai người bọn họ ở bên nhau, chắc chắn Tư Mộ Hàn sẽ bảo vệ Nguyễn Tri Hạ, cơ hội để cô ta ra tay cũng giảm đi rất nhiều.
Bây giờ xem ra, cô ta cần phải tính toán cho thật kỹ càng.
*
Nguyễn Tri Hạ đi ra khỏi phòng nghỉ ngơi, nhìn xung quanh một lát, cuối cùng cũng nhìn thấy Tư Mộ Hàn đã đứng dựa vào vách tường.
Anh đút tay vào túi quần tây, vẻ mặt lãnh đạm, trông giống như đang cố ý đứng đây để đợi cô.
Cũng không có bao nhiêu người có thể được Tư Mộ Hàn chờ đợi.
Huống hồ càng là Tư Mộ Hàn của hiện tại.
Tâm trạng của Nguyễn Tri Hạ đã trở nên tốt hơn rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.