Chương 12: Cháu gái ông Lâm Chí
Hoa Cải Dầu
14/05/2023
Diệp Nhất Thành để Vu Bảo chơi với Hải Đăng còn mình vời Từ Phong bàn việc.
"Cậu điều tra đến đâu rồi?"
"Khó lắm, hắn ta ém mọi chứng cứ rất kĩ." Từ Phong thở dài trả lời.
"Không điều tra được gì sao?"
"Được chứ, kĩ đến đâu vẫn có sơ hở thôi. Mình điều tra ra được nhờ bắt sóng điện thoại của hắn ta... Hắn ta cầm đầu bọn buôn ma túy và hắn ta giết ba mẹ Vu Bảo là do ba Vu Bảo đã điều tra đến ổ của hắn... Và hắn ta đã dấu mọi chứng cứ để không biết ai là người đã giết ba mẹ Vu Bảo." Từ Phong gõ tay nhẹ vào bàn nói.
"Cảm ơn cậu... Mọi việc đến đây thôi, còn lại để mình lo." Diệp Nhất Thành mím môi.
"Cậu định làm gì?" Từ Phong cảm giác bất an.
"Bắt hắn tự nhận tội... Giải oan cho ba mẹ vợ."
Anh nhếch môi lên cười. Từ Phong nghe chữ vợ thì cũng đã hiểu. Nên cũng cười nhẹ theo.
Cả hai bàn xong thì định dẫn hai nhóc con đi ăn, quay qua thì thấy cả hai đã ngủ lăn quay ra từ lúc nào rồi. Lắc đầu chào thua... Vu Bảo có thai nên hay ngủ thì hiểu được, còn Hải Đăng thì là thấy nhóc con kia ngủ nên ngủ theo. Mỗi người một đầu ghế ngủ co ra như dáng tôm luộc vậy, nhìn rất đáng yêu. Hai anh không nhịn được mà bật cười.
Từ Phong và Diệp Nhất Thành toan đi lại sửa dáng ngủ cho cả hai thoả mái nhưng vừa mới chạm vào thì cả hai tỉnh lại.
"Đói."
Cả hai đồng thanh nói... Làm hai anh bật cười liền đưa hai bé con đi ăn. Vu Bảo vì có Hải Đăng đi theo chơi nên vui ăn nhiều hơn thường ngày. Diệp Nhất Thành xoa đầu bé con thầm nghĩ : "Giá như ngày nào cũng vậy thì hay biết mấy."
Ăn xong Vu Bảo nhìn anh, anh liền hiểu móc trong túi ra một thanh socola. Vu Bảo hí hửng nhận lấy bằng hai tay mà bóc ra đưa cho Hải Đăng một nửa.
"Cho... Cho Tiểu Đăng."
Hải Đăng nhận lấy. Ăn xong Diệp Nhất Thành đưa Vu Bảo về, trước khi về cậu còn quay lại cho Hải Đăng một cây socola.
"Mai chơi với Bảo Bảo nha." Vu Bảo phấn khích nắm lấy tay Hải Đăng.
"Nhưng mình không biết đi được hay không." Hải Đăng có chút e ngại cúi đầu buồn bã.
Vu Bảo quay qua nhìn Diệp Nhất Thành với ánh mắt cầu xin, anh xoa đầu Vu Bảo, anh đương nhiên hiểu ý và sẽ giúp bé con nhà mình rồi. Đây là lần đầu tiên Vu Bảo tự chủ động tiếp xúc với người khác, làm sao mà anh từ chối được.
"Từ Phong..." Diệp Nhất Thành nói.
"Rồi rồi... Ngày nào mình cũng sẽ đưa nhóc này đến được chưa?" Từ Phong bất lực đồng ý.
"Cảm ơn." Diệp Nhất Thành vỗ vai.
Vu Bảo cười tươi rồi tạm biệt Hải Đăng, theo chồng lên xe.
Sáng mai Vu Bảo tự dậy từ sớm mặc đồ ngồi đợi chồng đưa mình đến công ti chơi với Hải Đăng. Nhờ có Hải Đăng mà Vu Bảo dạng người hơn một chút, chủ động hơn và cũng một phần vì Vu Bảo thấy mọi người trong công ti rất hiền và thân thiện nên không sợ cho lắm.
"Chồng ơi... Nhanh nhanh..." Vu Bảo hối thúc.
"Rồi đừng gấp mà." Diệp Nhất Thành bất lực cười.
Anh đưa Vu Bảo đến công ti, anh ngồi trên xe cứ nhìn Vu Bảo cười, không biết hôm qua Hải Đăng nói gì mà tối giờ bé con cứ gọi chồng ơi, nghe ngọt ngào chết mất, cứ như ăn phải mật ngọt... Vu Bảo cứ nhìn tứ tung, đầu không ngừng hoạt động mà quay qua quay lại. Vu Bảo có vẻ tự chủ động hơn trước rất nhiều, không sợ ra ngoài nữa, nhưng với việc giao tiếp với người khác thì chưa chủ động lắm... Ngoài anh và Hải Đăng ra thì Vu Bảo chưa nói chuyện với ai cả. Bé con có vẻ rất thích Hải Đăng.
Đưa Vu Bảo đến công ti, vừa đến cửa phòng thì đã gặp Yeni... Cô ta đang xách túi đồ, là dép mà anh đặc biệt kêu cô ta làm cho Vu Bảo. Anh dẫn cậu đi lại, Vu Bảo vừa thấy ánh mắt cô ta đã sợ hãi núp sau lưng anh. Anh để cậu đứng sau lưng mình, đi đến chỗ Yeni.
" Sao cô không gửi người mang đến cho đỡ cực, cần gì cô đích thân tới đây?" Anh lạnh nhạt hỏi.
" Đồ của Diệp Tổng đích thân bảo làm, sao mà nhờ người khác đem đến cơ chứ." Cô ta có phần nũng nịu trả lời.
Cô ta là mượn cớ để đến gặp anh mà thôi. Anh mở cửa đi vào phòng, cô ta đi theo, thấy Vu Bảo núp sau lưng anh nắm tay thân mật mà liếc cậu, bé con sợ hãi đi lên trước để tránh cô ta. Vu Bảo nắm chặt tay anh miệng lí nhí nói.
" Sợ... Sợ..." Vu Bảo gấp gáp nói.
Anh biết Vu Bảo sợ cô ta nên vừa vào phòng, anh liền đưa bé con vào phòng nghỉ của mình để Vu Bảo nghỉ ngơi, tránh cho bé con phải gặp cô ta.
Cô ta nhìn hành động của anh đối với Vu Bảo mà siết chặt tay lại đợi anh đi ra.
" Cậu ta là ai?" Cô ta cố kìm nén tức giận hỏi.
" Vợ tôi." Anh ung dung đáp.
"Anh lấy vợ sao em không biết?" Cô ta bất ngờ.
"Cần báo với cô?" Anh ba phần khó hiểu bảy phần khó chịu hỏi lại.
" Không... Không phải..." Nhận ra sự khác thường trong câu hỏi của anh, cô ta vội vàng thu lại ngữ khí đi quá giới hạn lúc nãy.
" Đưa đồ rồi cô về đi... Cảm ơn cô đã đem đến đây giúp tôi." Anh không chút nể nang mà đuổi thẳng nhưng vẫn cảm ơn cô ta cho đúng lễ nghĩa.
"Anh... Thằng nhóc đó có gì hơn em, tại sao em theo đuổi anh lâu như vậy mà anh không động lòng, vậy mà giờ xuất hiện đâu ra một thằng nhóc ngu ngốc, đầu óc không bình thường mà làm vợ cơ chứ? Anh có thật là đang tỉnh táo không vậy hả?" Bị anh đuổi đi lại kèm theo câu nói cảm ơn kia giống như anh đang vẽ rõ ranh giới giữa cô ta và anh làm cô ta khó chịu không kìm nén nỗi mà bùng nổ tức giận.
"Cô im ngay cho tôi... Nói một tiếng sỉ nhục em ấy nữa là cô đừng trách tôi không nể tình." Anh nhìn cô ta nghiêm túc điểm mặt, chỉ cần cô ta nói ra một lời nào tổn thương đến Vu Bảo anh liền có thể ra tay đánh phụ nữ bất cứ lúc nào.
Cô ta im lặng, tay siết chặt thành nắm đấm. "Mày dám cướp Thành ca với tao? Được lắm." Suy nghĩ trong đầu chỉ muốn đánh chết Vu Bảo trong tức khắc.
"Mời cô về." Anh lạnh nhạt nói.
Cô ta tức giận đi ra về, gọi ngay cho chú của mình là ông Lâm Chí.
"Chú à, con nhờ chú xử hộ con một người." Giọng nói thể hiện rõ sự tức giận.
"Ai mà làm cháu gái của ta giận." Đầu dây bên kia nói.
"Một thằng nhóc uất ơ không rõ từ đâu nhảy vào xưng là "Vợ của Diệp Nhất Thành", con nhờ chú khử cậu ta."
"Ý con là Vu Bảo?" Lâm Chí bất ngờ hỏi.
"Sao chứ... Nó là Vu Bảo sao? Ba mẹ nó chết hết tại sao nó không chết mà lại đến đây cướp Thành ca của con cơ chứ?" Yeni tức giận hét lên.
"Rồi rồi, chú sẽ giúp con khử nó cho con." Lâm Chí nhanh chóng nhận lời.
"Yêu chú nhất." Yeni đắc thắng thoả mái nói.
Cô ta dập máy cười ác độc. Cô ta là cháu gái của ông Lâm Chí, từ nhỏ hay ăn hiếp Vu Bảo... Vu Bảo rất sợ cô ta. Nhưng khi lên 10 tuổi cô ta theo ba mẹ qua Mỹ định cư, cô ta lớn hơn Vu Bảo hai tuổi. 18 tuổi trở về học và thành nhà thiết kế nổi tiếng, đơn phương Diệp Nhất Thành 2 năm nhưng anh không quan tâm. Nay anh lại là chồng Vu Bảo, người mà cô ta ghét từ nhỏ nên cô ta không thể nào chấp nhận thua cậu được nên nhờ chú của mình trừ khử Vu Bảo, cô ta thừa biết chú của mình là người như thế nào.
Bên Diệp Nhất Thành.
Anh mang túi dép mà mình tự tay thiết kế cho Vu Bảo trên tay, đi vào phòng nhưng không thấy Vu Bảo đâu, anh biết mỗi lần bé con của anh sợ là sẽ lại chui vào tủ mà trốn, anh đi đến trước tủ đồ dự phòng của mình, mở ra... Thật là không sai vợ anh đang ngon giấc ở đó. Anh bế cậu lên giường ngủ, mèo nhỏ của anh dạo này rất hay ngủ... Bắt đầu triệu chứng của người mang thai rồi. Chừng đến thời kì nghén thì bé con sẽ ra sao đây? Anh thoáng có chút lo lắng.
Vu Bảo mơ màng tỉnh lại, thấy Diệp Nhất Thành đang nhìn mình. Vu Bảo làm nũng ngồi dậy chồm đến vùi đầu mình vào ngực của anh, ôm lấy chồng mình mà ngủ tiếp... Anh bật cười, thật là đáng yêu chết mất... Dạo này Vu Bảo hay làm nũng với anh. Càng ngày càng thay đổi đến đáng yêu, cứ như vậy thì làm sao mà anh chịu nỗi... Bé con bây giờ cái gì cũng tiến bộ đến bất ngờ nhưng riêng việc lười nói là vẫn vậy. Thật là không thể nào làm anh yên tâm trọn vẹn cả... Làm sao đây.
"Cậu điều tra đến đâu rồi?"
"Khó lắm, hắn ta ém mọi chứng cứ rất kĩ." Từ Phong thở dài trả lời.
"Không điều tra được gì sao?"
"Được chứ, kĩ đến đâu vẫn có sơ hở thôi. Mình điều tra ra được nhờ bắt sóng điện thoại của hắn ta... Hắn ta cầm đầu bọn buôn ma túy và hắn ta giết ba mẹ Vu Bảo là do ba Vu Bảo đã điều tra đến ổ của hắn... Và hắn ta đã dấu mọi chứng cứ để không biết ai là người đã giết ba mẹ Vu Bảo." Từ Phong gõ tay nhẹ vào bàn nói.
"Cảm ơn cậu... Mọi việc đến đây thôi, còn lại để mình lo." Diệp Nhất Thành mím môi.
"Cậu định làm gì?" Từ Phong cảm giác bất an.
"Bắt hắn tự nhận tội... Giải oan cho ba mẹ vợ."
Anh nhếch môi lên cười. Từ Phong nghe chữ vợ thì cũng đã hiểu. Nên cũng cười nhẹ theo.
Cả hai bàn xong thì định dẫn hai nhóc con đi ăn, quay qua thì thấy cả hai đã ngủ lăn quay ra từ lúc nào rồi. Lắc đầu chào thua... Vu Bảo có thai nên hay ngủ thì hiểu được, còn Hải Đăng thì là thấy nhóc con kia ngủ nên ngủ theo. Mỗi người một đầu ghế ngủ co ra như dáng tôm luộc vậy, nhìn rất đáng yêu. Hai anh không nhịn được mà bật cười.
Từ Phong và Diệp Nhất Thành toan đi lại sửa dáng ngủ cho cả hai thoả mái nhưng vừa mới chạm vào thì cả hai tỉnh lại.
"Đói."
Cả hai đồng thanh nói... Làm hai anh bật cười liền đưa hai bé con đi ăn. Vu Bảo vì có Hải Đăng đi theo chơi nên vui ăn nhiều hơn thường ngày. Diệp Nhất Thành xoa đầu bé con thầm nghĩ : "Giá như ngày nào cũng vậy thì hay biết mấy."
Ăn xong Vu Bảo nhìn anh, anh liền hiểu móc trong túi ra một thanh socola. Vu Bảo hí hửng nhận lấy bằng hai tay mà bóc ra đưa cho Hải Đăng một nửa.
"Cho... Cho Tiểu Đăng."
Hải Đăng nhận lấy. Ăn xong Diệp Nhất Thành đưa Vu Bảo về, trước khi về cậu còn quay lại cho Hải Đăng một cây socola.
"Mai chơi với Bảo Bảo nha." Vu Bảo phấn khích nắm lấy tay Hải Đăng.
"Nhưng mình không biết đi được hay không." Hải Đăng có chút e ngại cúi đầu buồn bã.
Vu Bảo quay qua nhìn Diệp Nhất Thành với ánh mắt cầu xin, anh xoa đầu Vu Bảo, anh đương nhiên hiểu ý và sẽ giúp bé con nhà mình rồi. Đây là lần đầu tiên Vu Bảo tự chủ động tiếp xúc với người khác, làm sao mà anh từ chối được.
"Từ Phong..." Diệp Nhất Thành nói.
"Rồi rồi... Ngày nào mình cũng sẽ đưa nhóc này đến được chưa?" Từ Phong bất lực đồng ý.
"Cảm ơn." Diệp Nhất Thành vỗ vai.
Vu Bảo cười tươi rồi tạm biệt Hải Đăng, theo chồng lên xe.
Sáng mai Vu Bảo tự dậy từ sớm mặc đồ ngồi đợi chồng đưa mình đến công ti chơi với Hải Đăng. Nhờ có Hải Đăng mà Vu Bảo dạng người hơn một chút, chủ động hơn và cũng một phần vì Vu Bảo thấy mọi người trong công ti rất hiền và thân thiện nên không sợ cho lắm.
"Chồng ơi... Nhanh nhanh..." Vu Bảo hối thúc.
"Rồi đừng gấp mà." Diệp Nhất Thành bất lực cười.
Anh đưa Vu Bảo đến công ti, anh ngồi trên xe cứ nhìn Vu Bảo cười, không biết hôm qua Hải Đăng nói gì mà tối giờ bé con cứ gọi chồng ơi, nghe ngọt ngào chết mất, cứ như ăn phải mật ngọt... Vu Bảo cứ nhìn tứ tung, đầu không ngừng hoạt động mà quay qua quay lại. Vu Bảo có vẻ tự chủ động hơn trước rất nhiều, không sợ ra ngoài nữa, nhưng với việc giao tiếp với người khác thì chưa chủ động lắm... Ngoài anh và Hải Đăng ra thì Vu Bảo chưa nói chuyện với ai cả. Bé con có vẻ rất thích Hải Đăng.
Đưa Vu Bảo đến công ti, vừa đến cửa phòng thì đã gặp Yeni... Cô ta đang xách túi đồ, là dép mà anh đặc biệt kêu cô ta làm cho Vu Bảo. Anh dẫn cậu đi lại, Vu Bảo vừa thấy ánh mắt cô ta đã sợ hãi núp sau lưng anh. Anh để cậu đứng sau lưng mình, đi đến chỗ Yeni.
" Sao cô không gửi người mang đến cho đỡ cực, cần gì cô đích thân tới đây?" Anh lạnh nhạt hỏi.
" Đồ của Diệp Tổng đích thân bảo làm, sao mà nhờ người khác đem đến cơ chứ." Cô ta có phần nũng nịu trả lời.
Cô ta là mượn cớ để đến gặp anh mà thôi. Anh mở cửa đi vào phòng, cô ta đi theo, thấy Vu Bảo núp sau lưng anh nắm tay thân mật mà liếc cậu, bé con sợ hãi đi lên trước để tránh cô ta. Vu Bảo nắm chặt tay anh miệng lí nhí nói.
" Sợ... Sợ..." Vu Bảo gấp gáp nói.
Anh biết Vu Bảo sợ cô ta nên vừa vào phòng, anh liền đưa bé con vào phòng nghỉ của mình để Vu Bảo nghỉ ngơi, tránh cho bé con phải gặp cô ta.
Cô ta nhìn hành động của anh đối với Vu Bảo mà siết chặt tay lại đợi anh đi ra.
" Cậu ta là ai?" Cô ta cố kìm nén tức giận hỏi.
" Vợ tôi." Anh ung dung đáp.
"Anh lấy vợ sao em không biết?" Cô ta bất ngờ.
"Cần báo với cô?" Anh ba phần khó hiểu bảy phần khó chịu hỏi lại.
" Không... Không phải..." Nhận ra sự khác thường trong câu hỏi của anh, cô ta vội vàng thu lại ngữ khí đi quá giới hạn lúc nãy.
" Đưa đồ rồi cô về đi... Cảm ơn cô đã đem đến đây giúp tôi." Anh không chút nể nang mà đuổi thẳng nhưng vẫn cảm ơn cô ta cho đúng lễ nghĩa.
"Anh... Thằng nhóc đó có gì hơn em, tại sao em theo đuổi anh lâu như vậy mà anh không động lòng, vậy mà giờ xuất hiện đâu ra một thằng nhóc ngu ngốc, đầu óc không bình thường mà làm vợ cơ chứ? Anh có thật là đang tỉnh táo không vậy hả?" Bị anh đuổi đi lại kèm theo câu nói cảm ơn kia giống như anh đang vẽ rõ ranh giới giữa cô ta và anh làm cô ta khó chịu không kìm nén nỗi mà bùng nổ tức giận.
"Cô im ngay cho tôi... Nói một tiếng sỉ nhục em ấy nữa là cô đừng trách tôi không nể tình." Anh nhìn cô ta nghiêm túc điểm mặt, chỉ cần cô ta nói ra một lời nào tổn thương đến Vu Bảo anh liền có thể ra tay đánh phụ nữ bất cứ lúc nào.
Cô ta im lặng, tay siết chặt thành nắm đấm. "Mày dám cướp Thành ca với tao? Được lắm." Suy nghĩ trong đầu chỉ muốn đánh chết Vu Bảo trong tức khắc.
"Mời cô về." Anh lạnh nhạt nói.
Cô ta tức giận đi ra về, gọi ngay cho chú của mình là ông Lâm Chí.
"Chú à, con nhờ chú xử hộ con một người." Giọng nói thể hiện rõ sự tức giận.
"Ai mà làm cháu gái của ta giận." Đầu dây bên kia nói.
"Một thằng nhóc uất ơ không rõ từ đâu nhảy vào xưng là "Vợ của Diệp Nhất Thành", con nhờ chú khử cậu ta."
"Ý con là Vu Bảo?" Lâm Chí bất ngờ hỏi.
"Sao chứ... Nó là Vu Bảo sao? Ba mẹ nó chết hết tại sao nó không chết mà lại đến đây cướp Thành ca của con cơ chứ?" Yeni tức giận hét lên.
"Rồi rồi, chú sẽ giúp con khử nó cho con." Lâm Chí nhanh chóng nhận lời.
"Yêu chú nhất." Yeni đắc thắng thoả mái nói.
Cô ta dập máy cười ác độc. Cô ta là cháu gái của ông Lâm Chí, từ nhỏ hay ăn hiếp Vu Bảo... Vu Bảo rất sợ cô ta. Nhưng khi lên 10 tuổi cô ta theo ba mẹ qua Mỹ định cư, cô ta lớn hơn Vu Bảo hai tuổi. 18 tuổi trở về học và thành nhà thiết kế nổi tiếng, đơn phương Diệp Nhất Thành 2 năm nhưng anh không quan tâm. Nay anh lại là chồng Vu Bảo, người mà cô ta ghét từ nhỏ nên cô ta không thể nào chấp nhận thua cậu được nên nhờ chú của mình trừ khử Vu Bảo, cô ta thừa biết chú của mình là người như thế nào.
Bên Diệp Nhất Thành.
Anh mang túi dép mà mình tự tay thiết kế cho Vu Bảo trên tay, đi vào phòng nhưng không thấy Vu Bảo đâu, anh biết mỗi lần bé con của anh sợ là sẽ lại chui vào tủ mà trốn, anh đi đến trước tủ đồ dự phòng của mình, mở ra... Thật là không sai vợ anh đang ngon giấc ở đó. Anh bế cậu lên giường ngủ, mèo nhỏ của anh dạo này rất hay ngủ... Bắt đầu triệu chứng của người mang thai rồi. Chừng đến thời kì nghén thì bé con sẽ ra sao đây? Anh thoáng có chút lo lắng.
Vu Bảo mơ màng tỉnh lại, thấy Diệp Nhất Thành đang nhìn mình. Vu Bảo làm nũng ngồi dậy chồm đến vùi đầu mình vào ngực của anh, ôm lấy chồng mình mà ngủ tiếp... Anh bật cười, thật là đáng yêu chết mất... Dạo này Vu Bảo hay làm nũng với anh. Càng ngày càng thay đổi đến đáng yêu, cứ như vậy thì làm sao mà anh chịu nỗi... Bé con bây giờ cái gì cũng tiến bộ đến bất ngờ nhưng riêng việc lười nói là vẫn vậy. Thật là không thể nào làm anh yên tâm trọn vẹn cả... Làm sao đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.