Chương 40: Ngoại truyện 2 [Kiếp thứ 2/ phần 2)
Hoa Cải Dầu
06/07/2024
Tay cầm trái táo đỏ trên tay, Diệp Nhất Thành đi đến cạnh áp vào má người kia, trái táo có chút lạnh làm người kia khẽ xoay đầu nhìn qua. Diệp Nhất Thành cười.
"Cho đệ."
Huyền Không Vu Bảo nhận lấy quả táo nhỏ tiếng cảm ơn.
"Đệ... Không sợ ta nữa sao?" Diệp Nhất Thành chần chừ hỏi.
Người kia lắc đầu, cắn nhẹ quả táo. "Không biết tại sao nhưng nhìn huynh... Ta luôn cảm thấy rất quen thuộc. Khó tả."
Nhận được câu trả lời kia, Diệp Nhất Thành lòng như uống phải một dòng cam lộ mát ngọt ngào, trải qua một buổi trò chuyện với nhau cả hai trở nên thân thiết như đã quen nhau từ lâu. Một người chăm sóc một người hưởng thụ, vị sư huynh kia bất giác cũng bị Vu Bảo tạm thời lãng quên.
Huyền Không Vũ Kỳ tặc lưỡi. "Diệp huynh cứ khăng khăng chiếm mất, ta không cách nào lại gần. Thôi vậy để tiểu sư đệ có thêm bằng hữu cũng tốt."
Nếu trước kia có người tiếp cận Vu Bảo, Vũ Kỳ luôn sợ người kia sẽ lợi dụng bé con để lấy máu đầu tim của cậu, thế nhưng không biết tại sao Vũ Kỳ lại bất giác tín nhiệm cực kỳ tin tưởng Diệp Nhất Thành.
Rừng thiên nước độc lạnh lẽo, Diệp Nhất Thành cởi áo choàng bên ngoài đắp lên người Vu Bảo, nhận thức được hơi ấm bé con liền tham gia dụi vào lòng người nọ. Thoả mãn được sự chiếm hữu, Diệp Nhất Thành dịu dàng ôm người vào lòng. Nắm lấy bàn tay nhỏ mân mê, vô thức bắt mạch... Đôi mắt nhíu lại nhận ra điều gì đó rất quan
trọng.
Tiếp tục lên đường, trên dọc đường đi có rất nhiều cây quả lạ, phàm là những thứ càng đẹp đẽ càng thu hút người thì là thứ rất độc, Diệp Nhất Thành đi theo giữ người không để Vu Bảo ăn loạn những thứ không rõ này. Để người đi trước mắt, Diệp Nhất Thành lại gần Vũ Kỳ.
"Vu Bảo, không có nội đan."
"Ta biết... Đó là lý do tại sao đệ ấy học kiếm pháp tiên môn mãi không được, thành tiên không được thành ma cũng không xong."
Huyền Không Vũ Kỳ tặc lưỡi. "Huynh mới gặp đệ ấy có vài ngày liền biết hết bí mật trên người đệ ấy mà ngay cả đệ ấy cũng không biết."
"Không biết?" Diệp Nhất Thành bất ngờ.
"Phải. Là ta và sư phụ đã dấu... Đệ ấy là người có cơ thể vô cấu, sinh mệnh mỏng manh, có lẽ vì vậy mà ông trời ban cho đệ ấy máu đầu tim trường sinh mà bao người khao khát, chỉ cần lấy máu đầu tim ra khỏi người thì đệ ấy lập tức chết. Còn người được hưởng sẽ trường sinh bất tử, đắc đạo thành thần hoặc cũng có thể thành ma vương.
Không ai có thể địch nổi."
Huyền Không Vũ Kỳ trầm mặt. "Ta và sư phụ đã dấu kín chuyện này chẳng mong đệ ấy tiến bộ, nuông chiều một chút, chỉ mong đệ ấy vui vẻ trải qua kiếp này vô ưu vô tư."
Diệp Nhất Thành mê man nhớ lại giấc mơ kì lạ kia. Vu Bảo đưa cho hắn nội đan rồi tan biến, không lẽ vì vậy mà kiếp này Vu Bảo có cơ thể vô cấu, mỏng manh như ngọn đèn trước gió, sinh mệnh yếu ớt. Ánh mắt thâm tình nhìn con người nhỏ bé đi trước mặt thầm nhắc nhở bản thân phải bảo hộ tiểu tâm can này bằng bất cứ giá nào.
Đi được một đoạn lại có tiếng đánh nhau, đi thêm vài bước phát hiện có một nhóm người đang vây bắt một tên yêu ma. Hắn ta nhanh mắt nhìn thấy Vu Bảo liền cười bí hiểm.
"Ai dô... Tiểu bằng hữu, lại gặp rồi."
"Trạch Mân Sơ... Lại là ngươi." Vu Bảo có vẻ sợ người này.
Diệp Nhất Thành nhận ra sự khác thường, xoa nhẹ chiếc lưng nhỏ an ủi.
"Chuyện là sao?"
"Hắn ta đã bám theo đệ từ nhỏ. Lúc nhỏ ta và hắn vô tình gặp nhau sau núi, có tranh nhau quả đào lớn. Hắn tranh mất.... Sau đó, hắn luôn đến Huyền Không môn quấy rầy ta. Không biết hắn muốn gì nữa."
Đôi mắt âm trầm đầy nộ khí, Diệp Nhất Thành bay đến muốn hồn chiến. Động tác linh hoạt dịch chuyển đến bên
Vu Bảo, Trạch Mân Sơ đứng bên cạnh búng lấy cái trán nhỏ.
"Tiểu bằng hữu, hẹn gặp lại." Nói xong như lần trước liền biến mất.
Xoa xoa cái trán, Vu Bảo biết Trạch Mân Sơ đối với cậu không hề có ác ý nhưng mỗi lần gặp hắn ta cứ như lưu manh trêu chọc khiến cậu rất ghét bỏ.
"Đau không?" Diệp Nhất Thành dịu dàng thổi giúp cậu.
Đôi má bánh bao đỏ ửng ngại ngùng lắc đầu, các môn phái tiếp tục tiến sâu vào trong núi, đi qua một hang động tối. Diệp Nhất Thành nắm lấy bàn tay nhỏ của người nọ sợ đến lạnh ngắt, thấp giọng an ủi. "Đừng sợ."
Bất giác tín nhiệm, Vu Bảo hoàn toàn dựa dẫm vào hắn bất tri bất giác. Đi qua đường hầm tối, trước mắt họ hiện tại là một hang động lớn là một vương quốc thu nhỏ của bọn yêu ma.
"Soạt" một tiếng ngay tức khắc khắp nơi bị bao vây, trong nháy mắt một đội binh yêu ma xuất hiện, tên ma vương kia chềm chệ ngồi phía sau cười lớn.
"Nửa người nửa ma?" Diệp Nhất Thành và Vũ Kỳ đồng thanh nói.
Hắn ta cười lớn hơn. "Giết hết, chừa lại Huyền Không Vu Bảo."
"Máu đầu tim phải uống khi người còn sống mới phát huy triệt để tác dụng." Hắn ta chỉ tay vào Vu Bảo giống một kẻ biến thái cuồng sát, giọng nói nghe thật ghê tởm.
Huyền Không Vu Bảo cũng tham gia cuộc chiến nhưng sức người có hạn, đánh đến mệt mỏi. Diệp Nhất Thành cùng Vũ Kỳ kéo người ra phía sau bảo vệ.
Hai bên nghênh chiến đến sức cùng lực kiệt. Cuối cùng chỉ còn tên nửa người nửa ma kia bay lơ lửng trên không cười lớn, dễ dàng một chưởng tách hai người kia ra. Vu Bảo bị hắn ra từ xa khống chế bay lên cao.
"Đến giờ ăn rồi."
Cứ nghĩ sẽ chết như thế nhưng không ngờ Trạch Mần Sơ tức tời dịch chuyển đến cứu lấy người, hắn luôn như vậy, dịch chuyển nhanh không ai ngờ đến.
"Nghịch tử." Ma vương gầm gừ trong miệng.
"Cha, hãy tha cho cậu ấy." Trạch Mân Sơ quỳ xuống cầu xin.
"Ai chống lại ta đều phải chết."
Ma vương không màng tình thâm, cha con đấu đá, Diệp Nhất Thành và Vũ Kỳ thừa cơ hội cứu lấy Vu Bảo trốn đi.
Ma vương nghiến răng.
"Hôm nay ta không ăn được thì người cũng đừng hòng sống."
Máu đầu tim khi còn sống sẽ phát huy triệt để tác dụng ở mức cao nhất nhưng nếu người chết đi thì công dụng cũng sẽ không thay đổi, chỉ là tác dụng tốt không bằng lúc sống mà thôi. Ai cũng mặc niệm đồ tươi nhiều dinh dưỡng hơn, cả ma vương cũng vậy.
Đánh một chưởng về phía Vu Bảo, đánh lén không kịp trở tay. Trạch Mân Sơ nhanh chóng dịch chuyển về phía Vu Bảo hứng trọn vẹn cái chưởng đó... Nội đan tan vỡ, máu ở miệng không ngừng chảy ra.
Vu Bảo như chết lặng quỳ xuống đỡ Trạch Mân Sơ vào lòng, môi nhỏ run run gọi tên. Trạch Mân Sơ cười, nắm lấy tay người đang đỡ mình.
"Huyền Không Vu Bảo... Nói ra sẽ rất ích kỷ nhưng không nói thì nó chính là tiếc nuối kiếp này của ta... Hãy cho ta ích kỷ một lần này thôi."
"Ngươi nói đi..." Vu Bảo không kìm được mà rơi nước mắt. "Ngươi thật ngốc, sao lại làm như vậy."
"Ta...."
"Cho đệ."
Huyền Không Vu Bảo nhận lấy quả táo nhỏ tiếng cảm ơn.
"Đệ... Không sợ ta nữa sao?" Diệp Nhất Thành chần chừ hỏi.
Người kia lắc đầu, cắn nhẹ quả táo. "Không biết tại sao nhưng nhìn huynh... Ta luôn cảm thấy rất quen thuộc. Khó tả."
Nhận được câu trả lời kia, Diệp Nhất Thành lòng như uống phải một dòng cam lộ mát ngọt ngào, trải qua một buổi trò chuyện với nhau cả hai trở nên thân thiết như đã quen nhau từ lâu. Một người chăm sóc một người hưởng thụ, vị sư huynh kia bất giác cũng bị Vu Bảo tạm thời lãng quên.
Huyền Không Vũ Kỳ tặc lưỡi. "Diệp huynh cứ khăng khăng chiếm mất, ta không cách nào lại gần. Thôi vậy để tiểu sư đệ có thêm bằng hữu cũng tốt."
Nếu trước kia có người tiếp cận Vu Bảo, Vũ Kỳ luôn sợ người kia sẽ lợi dụng bé con để lấy máu đầu tim của cậu, thế nhưng không biết tại sao Vũ Kỳ lại bất giác tín nhiệm cực kỳ tin tưởng Diệp Nhất Thành.
Rừng thiên nước độc lạnh lẽo, Diệp Nhất Thành cởi áo choàng bên ngoài đắp lên người Vu Bảo, nhận thức được hơi ấm bé con liền tham gia dụi vào lòng người nọ. Thoả mãn được sự chiếm hữu, Diệp Nhất Thành dịu dàng ôm người vào lòng. Nắm lấy bàn tay nhỏ mân mê, vô thức bắt mạch... Đôi mắt nhíu lại nhận ra điều gì đó rất quan
trọng.
Tiếp tục lên đường, trên dọc đường đi có rất nhiều cây quả lạ, phàm là những thứ càng đẹp đẽ càng thu hút người thì là thứ rất độc, Diệp Nhất Thành đi theo giữ người không để Vu Bảo ăn loạn những thứ không rõ này. Để người đi trước mắt, Diệp Nhất Thành lại gần Vũ Kỳ.
"Vu Bảo, không có nội đan."
"Ta biết... Đó là lý do tại sao đệ ấy học kiếm pháp tiên môn mãi không được, thành tiên không được thành ma cũng không xong."
Huyền Không Vũ Kỳ tặc lưỡi. "Huynh mới gặp đệ ấy có vài ngày liền biết hết bí mật trên người đệ ấy mà ngay cả đệ ấy cũng không biết."
"Không biết?" Diệp Nhất Thành bất ngờ.
"Phải. Là ta và sư phụ đã dấu... Đệ ấy là người có cơ thể vô cấu, sinh mệnh mỏng manh, có lẽ vì vậy mà ông trời ban cho đệ ấy máu đầu tim trường sinh mà bao người khao khát, chỉ cần lấy máu đầu tim ra khỏi người thì đệ ấy lập tức chết. Còn người được hưởng sẽ trường sinh bất tử, đắc đạo thành thần hoặc cũng có thể thành ma vương.
Không ai có thể địch nổi."
Huyền Không Vũ Kỳ trầm mặt. "Ta và sư phụ đã dấu kín chuyện này chẳng mong đệ ấy tiến bộ, nuông chiều một chút, chỉ mong đệ ấy vui vẻ trải qua kiếp này vô ưu vô tư."
Diệp Nhất Thành mê man nhớ lại giấc mơ kì lạ kia. Vu Bảo đưa cho hắn nội đan rồi tan biến, không lẽ vì vậy mà kiếp này Vu Bảo có cơ thể vô cấu, mỏng manh như ngọn đèn trước gió, sinh mệnh yếu ớt. Ánh mắt thâm tình nhìn con người nhỏ bé đi trước mặt thầm nhắc nhở bản thân phải bảo hộ tiểu tâm can này bằng bất cứ giá nào.
Đi được một đoạn lại có tiếng đánh nhau, đi thêm vài bước phát hiện có một nhóm người đang vây bắt một tên yêu ma. Hắn ta nhanh mắt nhìn thấy Vu Bảo liền cười bí hiểm.
"Ai dô... Tiểu bằng hữu, lại gặp rồi."
"Trạch Mân Sơ... Lại là ngươi." Vu Bảo có vẻ sợ người này.
Diệp Nhất Thành nhận ra sự khác thường, xoa nhẹ chiếc lưng nhỏ an ủi.
"Chuyện là sao?"
"Hắn ta đã bám theo đệ từ nhỏ. Lúc nhỏ ta và hắn vô tình gặp nhau sau núi, có tranh nhau quả đào lớn. Hắn tranh mất.... Sau đó, hắn luôn đến Huyền Không môn quấy rầy ta. Không biết hắn muốn gì nữa."
Đôi mắt âm trầm đầy nộ khí, Diệp Nhất Thành bay đến muốn hồn chiến. Động tác linh hoạt dịch chuyển đến bên
Vu Bảo, Trạch Mân Sơ đứng bên cạnh búng lấy cái trán nhỏ.
"Tiểu bằng hữu, hẹn gặp lại." Nói xong như lần trước liền biến mất.
Xoa xoa cái trán, Vu Bảo biết Trạch Mân Sơ đối với cậu không hề có ác ý nhưng mỗi lần gặp hắn ta cứ như lưu manh trêu chọc khiến cậu rất ghét bỏ.
"Đau không?" Diệp Nhất Thành dịu dàng thổi giúp cậu.
Đôi má bánh bao đỏ ửng ngại ngùng lắc đầu, các môn phái tiếp tục tiến sâu vào trong núi, đi qua một hang động tối. Diệp Nhất Thành nắm lấy bàn tay nhỏ của người nọ sợ đến lạnh ngắt, thấp giọng an ủi. "Đừng sợ."
Bất giác tín nhiệm, Vu Bảo hoàn toàn dựa dẫm vào hắn bất tri bất giác. Đi qua đường hầm tối, trước mắt họ hiện tại là một hang động lớn là một vương quốc thu nhỏ của bọn yêu ma.
"Soạt" một tiếng ngay tức khắc khắp nơi bị bao vây, trong nháy mắt một đội binh yêu ma xuất hiện, tên ma vương kia chềm chệ ngồi phía sau cười lớn.
"Nửa người nửa ma?" Diệp Nhất Thành và Vũ Kỳ đồng thanh nói.
Hắn ta cười lớn hơn. "Giết hết, chừa lại Huyền Không Vu Bảo."
"Máu đầu tim phải uống khi người còn sống mới phát huy triệt để tác dụng." Hắn ta chỉ tay vào Vu Bảo giống một kẻ biến thái cuồng sát, giọng nói nghe thật ghê tởm.
Huyền Không Vu Bảo cũng tham gia cuộc chiến nhưng sức người có hạn, đánh đến mệt mỏi. Diệp Nhất Thành cùng Vũ Kỳ kéo người ra phía sau bảo vệ.
Hai bên nghênh chiến đến sức cùng lực kiệt. Cuối cùng chỉ còn tên nửa người nửa ma kia bay lơ lửng trên không cười lớn, dễ dàng một chưởng tách hai người kia ra. Vu Bảo bị hắn ra từ xa khống chế bay lên cao.
"Đến giờ ăn rồi."
Cứ nghĩ sẽ chết như thế nhưng không ngờ Trạch Mần Sơ tức tời dịch chuyển đến cứu lấy người, hắn luôn như vậy, dịch chuyển nhanh không ai ngờ đến.
"Nghịch tử." Ma vương gầm gừ trong miệng.
"Cha, hãy tha cho cậu ấy." Trạch Mân Sơ quỳ xuống cầu xin.
"Ai chống lại ta đều phải chết."
Ma vương không màng tình thâm, cha con đấu đá, Diệp Nhất Thành và Vũ Kỳ thừa cơ hội cứu lấy Vu Bảo trốn đi.
Ma vương nghiến răng.
"Hôm nay ta không ăn được thì người cũng đừng hòng sống."
Máu đầu tim khi còn sống sẽ phát huy triệt để tác dụng ở mức cao nhất nhưng nếu người chết đi thì công dụng cũng sẽ không thay đổi, chỉ là tác dụng tốt không bằng lúc sống mà thôi. Ai cũng mặc niệm đồ tươi nhiều dinh dưỡng hơn, cả ma vương cũng vậy.
Đánh một chưởng về phía Vu Bảo, đánh lén không kịp trở tay. Trạch Mân Sơ nhanh chóng dịch chuyển về phía Vu Bảo hứng trọn vẹn cái chưởng đó... Nội đan tan vỡ, máu ở miệng không ngừng chảy ra.
Vu Bảo như chết lặng quỳ xuống đỡ Trạch Mân Sơ vào lòng, môi nhỏ run run gọi tên. Trạch Mân Sơ cười, nắm lấy tay người đang đỡ mình.
"Huyền Không Vu Bảo... Nói ra sẽ rất ích kỷ nhưng không nói thì nó chính là tiếc nuối kiếp này của ta... Hãy cho ta ích kỷ một lần này thôi."
"Ngươi nói đi..." Vu Bảo không kìm được mà rơi nước mắt. "Ngươi thật ngốc, sao lại làm như vậy."
"Ta...."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.