Chương 60: Ngoại Truyện 5 [Kiếp 5/ Phần 6]
Hoa Cải Dầu
03/08/2024
Đợi hắn tắm xong, Diệp Nhất Thành vừa bước ra, cơ thể rắn chắc còn vương vấn vài hạt nước lăn tăn. Vu Bảo lại nuốc một ngụm nước bọt, sau đó lấy lại tinh thần.
"Tại sao anh nhìn thấy tôi? Còn giả vờ không thấy?"
Diệp Nhất Thành lắc đầu.
"Anh không biết... Lúc ở hiện trường đã thấy."
"Vậy tại sao còn giả vờ không nhìn thấy?"
"Anh..."
Hắn ôm lấy Vu Bảo, thâm tình nói.
"Anh không thể suy nghĩ nhiều. Anh rất sợ... Sợ em vĩnh viễn ở hình dạng này."
Nhìn Vu Bảo nằm trên đất, nước vì tiếp xúc với máu cũng nhuộm đỏ một màu chói mắt... Diệp Nhất Thành rất hoảng sợ, ngay lúc đó hắn rất sợ Vu Bảo vĩnh viễn rời xa hắn, mãi mãi ở hình dạng linh hồn. Hắn không thể chấp nhận được.
Lời nói thâm tình, chứa sự chân thành. Vu Bảo ngập ngừng...
"Diệp tổng... Anh.."
Không đợi người kia nói hết câu, Diệp Nhất Thành mạnh mẽ hôn xuống, hôn đến thỏả mãn mới buông ra, đôi mắt mờ mịt nhìn người đối diện.
"Anh thích em... Thật sự rất thích."
Sau những ngày ở bệnh viện nhìn Vu Bảo sống dở chết dở, hắn thấp thỏm không yên, lo lắng đến muốn phát điên... Hắn mới nhận ra hắn đã yêu cái người ngang bướng đó mất rồi.
Nhận được lời tỏ tình bất chợt, Vu Bảo ngượng ngùng đỏ mặt, nhảy một cái biến mất trước mặt hắn.
Vu Bảo ngồi trên nóc nhà.
"Gì vậy? Chuyện gì vậy?" Vu Bảo vỗ vỗ đôi má nóng bừng của mình. "Sao lại nóng như thế chứ?"
Đang ngồi hóng gió mát thì cậu nghe thấy tiếng động phía dưới, thoát một cái Vu Bảo đứng trước mặt Diệp Nhất Thành.
"Anh làm gì vậy?"
"Nấu ăn." Hắn điểm tĩnh trả lời.
"Diệp tổng cao cao tại thượng cũng biết nấu ăn sao?" Vu Bảo lém lỉnh bốc một miếng bỏ vào miệng. "Ăn được không đấy?"
Diệp Nhất Thành dừng tay. "Không ai là không biết nấu ăn cả. Chỉ có kẻ lười mới không biết nấu ăn."
Vu Bảo nghẹn họng, cậu cũng không biết nấu ăn. Vừa bảo thích bây giờ lại móc mỉa người ta... Cậu nghi ngờ Diệp Nhất Thành có thật sự là thích cậu không?
Chưa kịp rời khỏi suy nghĩ, Vu Bảo đã bị ai đó choàng lấy eo. Diệp Nhất Thành cười đẹp đẽ. "Ngoài ra còn có người được cưng chiều cũng không cần phải vào bếp. Em có muốn như vậy không?" 2°
Nhất thời bị nụ cười của người này hớp mất hồn, Diệp Nhất Thành thừa cơ hội hôn xuống, Vu Bảo cũng bị cuốn vào... Mãi đến khi không thể thở được cả hai mới buông ra.
"Em... Em..." Vu Bảo luống cuống.
"Ra ngoài ngồi đi, đợi anh một lát."
Vu Bảo như vớ được lối thoát vội vàng chạy ra ngoài. Đến khi Diệp Nhất Thành nấu xong mới gọi người vào.
Cậu ngồi vào bàn, ở hình dạng linh hồn Vu Bảo thật sự không cần ăn. Nhưng nhìn đồ ăn và mùi thơm trước mắt cậu không kìm nổi mà nuốc một ngụm nước bọt. Vu Bảo muốn ăn, Diệp Nhất Thành cản lại.
"Em vấn chưa cho anh câu trả lời."
"Trả lời... Gì cơ?" Vu Bảo lắp bắp.
"Nếu bây giờ em ăn thì có nghĩa là em đồng ý lời tỏ tình của anh. Còn nếu không thì ngược lại."
Vu Bảo đắn đo suy nghĩ, Diệp Nhất Thành nhàn nhã gắp đồ ăn cho vào miệng hắn. Vừa ăn vừa nhìn cậu, bộ dáng rất lưu manh và đắc ý. Tâm trí Vu Bảo đấu tranh.
"Người này có thật là thích mình không vậy? Sao nhìn giống như đang uy hiếp?"
Mùi hương cứ xộc vào lỗ mũi, Vu Bảo nuốc vội nước bọt... Thôi vì miếng ăn.
Vu Bảo cầm đũa lên ăn lấy ăn để... Miếng ăn là miếng tồi tàn, thôi nhẫn nhịn một chút.
"Thật sự rất ngon."
Vứt hết suy nghĩ ra sau đầu, trong mắt Vu Bảo hiện tại chỉ có đồ ăn.
Nhìn Vu Bảo vừa ăn vừa cười Diệp Nhất Thành cũng rất hạnh phúc, hắn không muốn thổ lộ tình cảm như thế này nhưng chỉ có như vậy mới giữ được cậu bên cạnh.
Lúc nhìn thấy linh hồn của cậu, hắn cũng rất bàng hoàng nhưng cố giữ lấy tinh thần, nhìn cậu lần quẩn xung quanh cũng rất an tâm. Đến khi bác sĩ bảo cậu chỉ có thể sống thực vật hắn đã rất sốc. Hắn nghĩ có phải vì linh hồn cậu đã suất ra khỏi xác... Phải làm sao mới có thể cho cả hai hoa làm một trở lại.
Hắn quan sát cậu suốt những ngày ở bệnh viện, hẳn nhận ra cậu không thể động vào bất kì ai. Còn đồ vật thì những vật hắn chạm qua Vu Bảo đều có thể chạm vào nhưng chỉ được một thời gian ngắn.
Diệp Nhất Thành cũng thử chạm vào người khác để xem Vu Bảo có thể chạm vào được không nhưng không thể.
Người duy nhất Vu Bảo có thể chạm vào cũng chỉ có hắn, Vu Bảo vốn thông minh nên cũng đã nhận ra chuyện đặc biệt... Điều này hắn luôn lấy làm tâm đắc mà kiêu hãnh trong lòng.
Ở bệnh viện vài ngày, đến lúc sắp xếp thân thể Vu Bảo có người chăm sóc chu đáo Diệp Nhất Thành mới an tâm trở về nhà. Nhưng lúc sắp ra về hắn không nhìn thấy Vu Bảo ở đâu cả, hắn nghĩ cậu lại đi đâu đó nghịch ngợm.
Đến khi về tới cửa nhà, Diệp Nhất Thành mở cửa ra liền thấy Vu Bảo trước mắt. Lúc bị cậu hù hắn thật sự giật mình nhưng hắn rất vui khi cậu theo hẳn về đến đây. Diệp Nhất Thành luôn nghĩ rằng Vu Bảo phải ở bên cạnh thân thể của cậu thì hắn mới yên tâm.
Nhưng bản thân hắn đã nghĩ sai, Vu Bảo phải ở bên cạnh hắn, luôn luôn ở trước mắt hắn hắn mới có thể yên tâm hoàn toàn. Sau chuyện cậu biến mất trước mặt hắn rồi sảy ra chuyện này, Diệp Nhất Thành đã rất ám ảnh tâm trí.
Vu Bảo ăn đến no căng bụng, thỏả mãn vỗ vỗ bụng nhỏ, cũng đã mấy ngày cậu chưa ăn.
"Thật ngon."
Diệp Nhất Thành kéo tay cậu.
"Ở bên cạnh anh, anh sẽ luôn nấu đồ ăn ngon cho em." Hắn là đang dùng đồ ăn dụ người.
"Thật không?"
"Thật, anh bảo đảm."
Vu Bảo kiêu kì gật gật đầu. Diệp Nhất Thành cười yên tâm dọn dẹp chén bát, chỉ cần giữ được linh hồn bên cạnh, hắn sẽ tìm cách cho linh hồn nhập vào xác sau.
Dọn dẹp rửa bát xong, Diệp Nhất Thành ra ngoài ghế sofa ngồi cùng Vu Bảo. Hắn ôm lấy cậu.
"Anh đã mơ rất nhiều giấc mơ... Nhìn thấy một người rất giống em cầu cứu với anh."
Sau khi tỏ tình xong Diệp Nhất Thành có vẻ rất đường đường chính chính dính người.
"Sau đó thì sao?" Vu Bảo hỏi lại.
"Sau đó... Anh lại mơ thấy em cầu cứu với anh. Nhưng anh lại không để ý đến giấc mơ đó để rồi..."
Hắn ngừng lại, mệt mỏi vùi vào cổ cậu không nói nữa. Vu Bảo cười nhẹ nhàng vuốt ve tóc hắn.
"Không sao... Cũng không phải anh cố ý. Em không trách anh."
Vu Bảo không trách hắn nhưng hắn trách bản thân mình, tại vì sao đã có điểm báo nhưng vẫn dửng dưng không đề phòng để rồi thành ra chuyện không may như hôm nay.
Bên nhà họ Vu, mẹ con Kiều Lạc Trân nhận tin Vu Bảo thoát cửa tử, hiện tại được Vu Đại chăm sóc ở bệnh viện.
Kiều Lạc Trân đứng ngồi không yên.
"Mẹ ơi... Phải làm sao đây? Lỡ nó tỉnh lại."
"Mẹ có cách, con cứ yên tâm. Nó không sống nổi đâu."
"Tại sao anh nhìn thấy tôi? Còn giả vờ không thấy?"
Diệp Nhất Thành lắc đầu.
"Anh không biết... Lúc ở hiện trường đã thấy."
"Vậy tại sao còn giả vờ không nhìn thấy?"
"Anh..."
Hắn ôm lấy Vu Bảo, thâm tình nói.
"Anh không thể suy nghĩ nhiều. Anh rất sợ... Sợ em vĩnh viễn ở hình dạng này."
Nhìn Vu Bảo nằm trên đất, nước vì tiếp xúc với máu cũng nhuộm đỏ một màu chói mắt... Diệp Nhất Thành rất hoảng sợ, ngay lúc đó hắn rất sợ Vu Bảo vĩnh viễn rời xa hắn, mãi mãi ở hình dạng linh hồn. Hắn không thể chấp nhận được.
Lời nói thâm tình, chứa sự chân thành. Vu Bảo ngập ngừng...
"Diệp tổng... Anh.."
Không đợi người kia nói hết câu, Diệp Nhất Thành mạnh mẽ hôn xuống, hôn đến thỏả mãn mới buông ra, đôi mắt mờ mịt nhìn người đối diện.
"Anh thích em... Thật sự rất thích."
Sau những ngày ở bệnh viện nhìn Vu Bảo sống dở chết dở, hắn thấp thỏm không yên, lo lắng đến muốn phát điên... Hắn mới nhận ra hắn đã yêu cái người ngang bướng đó mất rồi.
Nhận được lời tỏ tình bất chợt, Vu Bảo ngượng ngùng đỏ mặt, nhảy một cái biến mất trước mặt hắn.
Vu Bảo ngồi trên nóc nhà.
"Gì vậy? Chuyện gì vậy?" Vu Bảo vỗ vỗ đôi má nóng bừng của mình. "Sao lại nóng như thế chứ?"
Đang ngồi hóng gió mát thì cậu nghe thấy tiếng động phía dưới, thoát một cái Vu Bảo đứng trước mặt Diệp Nhất Thành.
"Anh làm gì vậy?"
"Nấu ăn." Hắn điểm tĩnh trả lời.
"Diệp tổng cao cao tại thượng cũng biết nấu ăn sao?" Vu Bảo lém lỉnh bốc một miếng bỏ vào miệng. "Ăn được không đấy?"
Diệp Nhất Thành dừng tay. "Không ai là không biết nấu ăn cả. Chỉ có kẻ lười mới không biết nấu ăn."
Vu Bảo nghẹn họng, cậu cũng không biết nấu ăn. Vừa bảo thích bây giờ lại móc mỉa người ta... Cậu nghi ngờ Diệp Nhất Thành có thật sự là thích cậu không?
Chưa kịp rời khỏi suy nghĩ, Vu Bảo đã bị ai đó choàng lấy eo. Diệp Nhất Thành cười đẹp đẽ. "Ngoài ra còn có người được cưng chiều cũng không cần phải vào bếp. Em có muốn như vậy không?" 2°
Nhất thời bị nụ cười của người này hớp mất hồn, Diệp Nhất Thành thừa cơ hội hôn xuống, Vu Bảo cũng bị cuốn vào... Mãi đến khi không thể thở được cả hai mới buông ra.
"Em... Em..." Vu Bảo luống cuống.
"Ra ngoài ngồi đi, đợi anh một lát."
Vu Bảo như vớ được lối thoát vội vàng chạy ra ngoài. Đến khi Diệp Nhất Thành nấu xong mới gọi người vào.
Cậu ngồi vào bàn, ở hình dạng linh hồn Vu Bảo thật sự không cần ăn. Nhưng nhìn đồ ăn và mùi thơm trước mắt cậu không kìm nổi mà nuốc một ngụm nước bọt. Vu Bảo muốn ăn, Diệp Nhất Thành cản lại.
"Em vấn chưa cho anh câu trả lời."
"Trả lời... Gì cơ?" Vu Bảo lắp bắp.
"Nếu bây giờ em ăn thì có nghĩa là em đồng ý lời tỏ tình của anh. Còn nếu không thì ngược lại."
Vu Bảo đắn đo suy nghĩ, Diệp Nhất Thành nhàn nhã gắp đồ ăn cho vào miệng hắn. Vừa ăn vừa nhìn cậu, bộ dáng rất lưu manh và đắc ý. Tâm trí Vu Bảo đấu tranh.
"Người này có thật là thích mình không vậy? Sao nhìn giống như đang uy hiếp?"
Mùi hương cứ xộc vào lỗ mũi, Vu Bảo nuốc vội nước bọt... Thôi vì miếng ăn.
Vu Bảo cầm đũa lên ăn lấy ăn để... Miếng ăn là miếng tồi tàn, thôi nhẫn nhịn một chút.
"Thật sự rất ngon."
Vứt hết suy nghĩ ra sau đầu, trong mắt Vu Bảo hiện tại chỉ có đồ ăn.
Nhìn Vu Bảo vừa ăn vừa cười Diệp Nhất Thành cũng rất hạnh phúc, hắn không muốn thổ lộ tình cảm như thế này nhưng chỉ có như vậy mới giữ được cậu bên cạnh.
Lúc nhìn thấy linh hồn của cậu, hắn cũng rất bàng hoàng nhưng cố giữ lấy tinh thần, nhìn cậu lần quẩn xung quanh cũng rất an tâm. Đến khi bác sĩ bảo cậu chỉ có thể sống thực vật hắn đã rất sốc. Hắn nghĩ có phải vì linh hồn cậu đã suất ra khỏi xác... Phải làm sao mới có thể cho cả hai hoa làm một trở lại.
Hắn quan sát cậu suốt những ngày ở bệnh viện, hẳn nhận ra cậu không thể động vào bất kì ai. Còn đồ vật thì những vật hắn chạm qua Vu Bảo đều có thể chạm vào nhưng chỉ được một thời gian ngắn.
Diệp Nhất Thành cũng thử chạm vào người khác để xem Vu Bảo có thể chạm vào được không nhưng không thể.
Người duy nhất Vu Bảo có thể chạm vào cũng chỉ có hắn, Vu Bảo vốn thông minh nên cũng đã nhận ra chuyện đặc biệt... Điều này hắn luôn lấy làm tâm đắc mà kiêu hãnh trong lòng.
Ở bệnh viện vài ngày, đến lúc sắp xếp thân thể Vu Bảo có người chăm sóc chu đáo Diệp Nhất Thành mới an tâm trở về nhà. Nhưng lúc sắp ra về hắn không nhìn thấy Vu Bảo ở đâu cả, hắn nghĩ cậu lại đi đâu đó nghịch ngợm.
Đến khi về tới cửa nhà, Diệp Nhất Thành mở cửa ra liền thấy Vu Bảo trước mắt. Lúc bị cậu hù hắn thật sự giật mình nhưng hắn rất vui khi cậu theo hẳn về đến đây. Diệp Nhất Thành luôn nghĩ rằng Vu Bảo phải ở bên cạnh thân thể của cậu thì hắn mới yên tâm.
Nhưng bản thân hắn đã nghĩ sai, Vu Bảo phải ở bên cạnh hắn, luôn luôn ở trước mắt hắn hắn mới có thể yên tâm hoàn toàn. Sau chuyện cậu biến mất trước mặt hắn rồi sảy ra chuyện này, Diệp Nhất Thành đã rất ám ảnh tâm trí.
Vu Bảo ăn đến no căng bụng, thỏả mãn vỗ vỗ bụng nhỏ, cũng đã mấy ngày cậu chưa ăn.
"Thật ngon."
Diệp Nhất Thành kéo tay cậu.
"Ở bên cạnh anh, anh sẽ luôn nấu đồ ăn ngon cho em." Hắn là đang dùng đồ ăn dụ người.
"Thật không?"
"Thật, anh bảo đảm."
Vu Bảo kiêu kì gật gật đầu. Diệp Nhất Thành cười yên tâm dọn dẹp chén bát, chỉ cần giữ được linh hồn bên cạnh, hắn sẽ tìm cách cho linh hồn nhập vào xác sau.
Dọn dẹp rửa bát xong, Diệp Nhất Thành ra ngoài ghế sofa ngồi cùng Vu Bảo. Hắn ôm lấy cậu.
"Anh đã mơ rất nhiều giấc mơ... Nhìn thấy một người rất giống em cầu cứu với anh."
Sau khi tỏ tình xong Diệp Nhất Thành có vẻ rất đường đường chính chính dính người.
"Sau đó thì sao?" Vu Bảo hỏi lại.
"Sau đó... Anh lại mơ thấy em cầu cứu với anh. Nhưng anh lại không để ý đến giấc mơ đó để rồi..."
Hắn ngừng lại, mệt mỏi vùi vào cổ cậu không nói nữa. Vu Bảo cười nhẹ nhàng vuốt ve tóc hắn.
"Không sao... Cũng không phải anh cố ý. Em không trách anh."
Vu Bảo không trách hắn nhưng hắn trách bản thân mình, tại vì sao đã có điểm báo nhưng vẫn dửng dưng không đề phòng để rồi thành ra chuyện không may như hôm nay.
Bên nhà họ Vu, mẹ con Kiều Lạc Trân nhận tin Vu Bảo thoát cửa tử, hiện tại được Vu Đại chăm sóc ở bệnh viện.
Kiều Lạc Trân đứng ngồi không yên.
"Mẹ ơi... Phải làm sao đây? Lỡ nó tỉnh lại."
"Mẹ có cách, con cứ yên tâm. Nó không sống nổi đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.