Chương 27: Truy hỏi
Hoa Cải Dầu
22/05/2023
"Từ Phong cậu trông chừng Tiểu Đăng và Bảo Bảo... Mình đi giải quyết chuyện này." Diệp Nhất Thành cẩn thận nhờ vả.
" Được. "
Diệp Nhất Thành xoa đầu Vu Bảo.
" Chơi với Từ Phong và Tiểu Đăng anh đi ra đây một chút. " Anh dặn dò cậu.
" Dạ... Không được đi với chị kia." Vu Bảo cảnh giác.
Vu Bảo kéo tay anh, nhìn Diệp Nhất Thành bĩu môi ra.
"Ha ha anh biết rồi." Anh buồn cười nói.
Diệp Nhất Thành dẫn Vu Bảo qua phòng Từ Phong và Hải Đăng để Vu Bảo chơi ở đó còn anh đi xuống dưới sảnh khách sạn, Sasa thấy anh liền chạy đến.
"Anh hôm qua... Cảm ơn anh đã giúp em." Cô ta giả vờ e thẹn cảm ơn.
Diệp Nhất Thành mặt không cảm xúc trả lời.
"Không có gì."
"Cô và bạn cô có thể đi theo tôi một chút không?" Anh nói tiếp.
Sasa nghe xong như bắt phải vàng, liền chớp lấy cơ hội vui mừng rủ Heri đi theo anh, ra phía sau khách sạn, ngay lập tức hai ả bị bắt lấy.
"Đưa đi." Anh lạnh giọng.
Key đưa hai ả đến một khu nhà dưới lòng đất, rất rộng và rất tối.
"Lão đại nên tính sao?" Key hỏi.
" Tội cũng không lớn, vừa có tội làm bảo bối nhà tôi khóc vừa có công làm em ấy biết ghen... Xử nhẹ thôi. Đem nước đường đến đây. " Anh vừa nói vừa tính toán.
Key rùng mình... Lại là cách trừng phạt đáng sợ đó... Anh kêu người rạch trên người cô ta những đường dài nhẹ vừa, vẫn mặc nguyên đồ... Đổ nước đường keo, đặt chảy khắp người, bắt đầu thả kiến ra. Kiến mùi đường mừng rỡ bò lên người hai ả...
Vừa bị rạch đau đớn, nước đường thấm vào vết thương gây rát, còn bị kiến cắn vừa đau vừa ngừa không gãi được, khi mà chúng cắn đến miệng vết thương đau không tả nổi.
Hai ả đau đớn khó chịu mà khóc lóc la hét vang xin, thà là một phát rồi vào viện còn hơn là ở đây chịu cái cực hình ngàn con kiến cắn như thế này... Khó chịu đến muốn chết đi để nhẹ nhàng nhưng không được.
" Tôi xin anh... Tha hai tôi đi...Cầu xin anh." Heri thống khổ vang xin.
Anh không quan tâm chỉ cười nhẹ.
"Chúng tôi sẽ không dám đụng đến anh nữa... Xin anh tha chúng tôi đi... Chịu hết nỗi rồi..." Sasa khóc lóc cầu xin.
" Người cô đụng là vợ tôi... Hậu quả mà các cô phải trả khi đụng đến em ấy. Key ở đây canh chừng... Ba ngày sau thả. " Anh dặn dò.
" Rõ."
Key lắc đầu, chỉ nhìn thôi anh cũng thấy khó chịu rồi... Key bất giác rùng mình. Hai ả kia khóc lóc cầu xin.
Diệp Nhất Thành về đến phòng.
"Bảo bối." Ánh mắt cùng giọng nói cưng chiều vang lên.
"Anh đi đâu lâu vậy ạ?" Cậu chạy đến ôm anh.
"Anh xin lỗi để em chờ, nào về phòng thay đồ anh dẫn ra biển." Diệp Nhất Thành xoa đầu cậu.
Vu Bảo lon ton chạy theo anh về phòng. Anh mặc cho cậu một chiếc áo mỏng trắng cùng với chiếc quần đùi ngắn, tóc mái buộc lên, trông rất đáng yêu, đi chân trần ra biển.
Đến biển anh lấy cho Vu Bảo một cái phao cho cậu ngồi lên đó rồi anh bơi đẩy cậu ra xa. Vu Bảo ngồi trên đó thích thú nhìn ra xa, lát sau anh lặn mất để cậu một mình ở đó... Cậu sợ khóc thét tưởng anh trôi đâu mất rồi.
"Diệp Thành... Anh đâu rồi... Thành Thành..." Cậu hoản loạn tìm anh.
Đột nhiên Vu Bảo mất thăng bằng ngã xuống... Cậu giật mình... Ai kéo chân cậu xuống rồi đỡ cậu lại, Vu Bảo vội vã sợ hãi bám cổ người đó lại... Là chồng cậu... Anh bế lấy Vu Bảo mà cười. Cậu khóc ôm lấy cổ anh.
"Làm em sợ rồi." Diệp Nhất Thành cười.
Anh để cậu xuống nước tắm với anh. Anh ôm lấy cậu để cậu không bị ngợp nước... Vì nước đến cổ anh thì chắc chắn là lúc đầu cậu rồi.
Rồi anh dẫn Vu Bảo vào bờ.
"Tiểu Bảo lại đây."
Hải Đăng gọi Vu Bảo lại, cậu đi lại. Thấy Hải Đăng đang chôn Từ Phong, chỉ chừa lại cái mặt còn lại đã phủ cát hết tất.
"Sao Tiểu Đăng chôn anh ấy?" Hải Đăng ngây ngốc hỏi.
"Anh chưa chết... Đang ngủ thì bị chôn lúc nào không hay."
Nói xong Từ Phong đứng dậy rượt Hải Đăng chạy vòng vòng. Vu Bảo bĩu môi khó hiểu.
Diệp Nhất Thành ngồi xuống bế Vu Bảo đi vào hồ bơi.
Chơi mệt rồi anh dẫn Vu Bảo vào hồ bơi tắm nước ngọt, để cậu ngồi lên thành hồ còn anh bơi xuống, anh định kéo Vu Bảo xuống hồ thì bị cậu hất anh ra, anh giả vờ ngã xuống uống nước. Vu Bảo thấy vậy nên cười trêu.
"Được lắm." Anh ghi nhận.
Anh bơi lại chỗ Vu Bảo bế cậu xuống hồ tắm luôn. Cậu sợ hãi cứ đu lên người anh không chịu xuống.
"Em đứng thử xem, nước mới đến ngực em thôi." Anh nói.
Vu Bảo nhìn anh nghi ngờ Nước mới đến bụng anh... Sao mà với cậu lại đến ngực.
Vu Bảo đứng xuống hồ... Đúng là đến ngực. Vu Bảo nghe tiếng thì thầm gì đó. Nhìn quan thì thấy đám phụ nữ du lịch ở đây đang chỉ chỏ gì đó, cậu nghe kĩ lại thì...
"Cô xem anh ấy trắng thật... Đã vậy bụng đầy múi."
"Đẹp thiệt nha."
"Người cơ bắp hoàn hảo."
"Anh ấy đẹp trai quá đi."
"Ước gì tôi có chồng như anh ấy."
Đám người phụ nữ kia càng nói càng phấn khích.
...
...
Vu Bảo nhận ra người họ đang bàn tán là chồng cậu, mày cong nhíu lại nhìn chồng, bĩu môi giận dỗi... Họ là đang dòm ngó chồng cậu... Cậu không muốn, nhìn qua Diệp Nhất Thành.
" Chồng ơi, mặc áo vào đi, đừng cởi áo nữa." Cậu hậm hực nói.
"Sao vậy? Sao lại tức giận rồi."
Vu Bảo chỉ qua bọn người kia.
"Họ nhìn anh... Bảo Bảo không thích." Cậu chỉ tay.
Diệp Nhất Thành nhìn theo tay Vu Bảo, đã hiểu ra vấn đề... Cậu vậy mà đang ghen...
" Ha ha rồi anh sẽ không cởi áo nữa... Đừng giận nữa."
Anh dẫn Vu Bảo lên bờ mặc áo vào. Anh vô tình nhìn thấy ánh mắt ham muốn của đám đàn ông đang nhìn Vu Bảo. Cậu lúc nãy được anh mặc chiếc áo mỏng, bây giờ nước thấm sẽ lộ chiếc quần đen cậu đang mặc ra. Nhìn bé con lúc này rất mê người, người nhỏ nhắn đẫy đà, lại thêm cái bụng to tròn thoát ẩn thoát hiện... Tuy là mang thai nhưng rất hấp dẫn người nhìn. Bọn đàn ông kia nhìn bé con không chớp mắt, có thể nói là sắp chảy nước giải rồi. Anh tức giận
"Chết tiệt sao mình lại sơ xuất như vậy chứ." Diệp Nhất Thành tự trách bản thân.
Anh lấy một chiếc khăn quấn người vợ mình lại, dẫn người đi lên phòng.
" Đi lên thôi ướt người lâu sẽ cảm lạnh." Anh kiếm lý do đánh lừa sự chú ý của Vu Bảo.
Vu Bảo im lặng đi theo anh, anh quyết định chỉ lần này thôi anh sẽ không để bé con đi chơi biển ở chỗ đông người nữa. Vu Bảo là của anh và chỉ để một mình anh nhìn ngắm mà thôi.
Anh dẫn Vu Bảo đi vào nhà tắm, tắm cho cậu. Anh cởi đồ bé con ra nhìn vợ... Vu Bảo thật sự càng nhìn càng hấp dẫn. Bình thường anh chỉ tắm cho Vu Bảo mà không để ý gì cả vì đang mang thai nên rất hạn chế nhiều thứ... Giờ thì anh thật sự rất muốn cậu.... Vu Bảo thấy anh nhìn mình chằm chằm bản thân lại không mặc đồ, đây không phải lần đầu anh tắm cho mình nhưng anh nhìn mình như muốn ăn tươi nuốc sống cậu như vậy, Vu Bảo tuy ngốc nhưng vẫn biết ngại.
"Anh sao nhìn Bảo Bảo như vậy... Ngại..." Cậu lí nhí nói.
Anh cuối xuống hôn lấy Vu Bảo.
" Được. "
Diệp Nhất Thành xoa đầu Vu Bảo.
" Chơi với Từ Phong và Tiểu Đăng anh đi ra đây một chút. " Anh dặn dò cậu.
" Dạ... Không được đi với chị kia." Vu Bảo cảnh giác.
Vu Bảo kéo tay anh, nhìn Diệp Nhất Thành bĩu môi ra.
"Ha ha anh biết rồi." Anh buồn cười nói.
Diệp Nhất Thành dẫn Vu Bảo qua phòng Từ Phong và Hải Đăng để Vu Bảo chơi ở đó còn anh đi xuống dưới sảnh khách sạn, Sasa thấy anh liền chạy đến.
"Anh hôm qua... Cảm ơn anh đã giúp em." Cô ta giả vờ e thẹn cảm ơn.
Diệp Nhất Thành mặt không cảm xúc trả lời.
"Không có gì."
"Cô và bạn cô có thể đi theo tôi một chút không?" Anh nói tiếp.
Sasa nghe xong như bắt phải vàng, liền chớp lấy cơ hội vui mừng rủ Heri đi theo anh, ra phía sau khách sạn, ngay lập tức hai ả bị bắt lấy.
"Đưa đi." Anh lạnh giọng.
Key đưa hai ả đến một khu nhà dưới lòng đất, rất rộng và rất tối.
"Lão đại nên tính sao?" Key hỏi.
" Tội cũng không lớn, vừa có tội làm bảo bối nhà tôi khóc vừa có công làm em ấy biết ghen... Xử nhẹ thôi. Đem nước đường đến đây. " Anh vừa nói vừa tính toán.
Key rùng mình... Lại là cách trừng phạt đáng sợ đó... Anh kêu người rạch trên người cô ta những đường dài nhẹ vừa, vẫn mặc nguyên đồ... Đổ nước đường keo, đặt chảy khắp người, bắt đầu thả kiến ra. Kiến mùi đường mừng rỡ bò lên người hai ả...
Vừa bị rạch đau đớn, nước đường thấm vào vết thương gây rát, còn bị kiến cắn vừa đau vừa ngừa không gãi được, khi mà chúng cắn đến miệng vết thương đau không tả nổi.
Hai ả đau đớn khó chịu mà khóc lóc la hét vang xin, thà là một phát rồi vào viện còn hơn là ở đây chịu cái cực hình ngàn con kiến cắn như thế này... Khó chịu đến muốn chết đi để nhẹ nhàng nhưng không được.
" Tôi xin anh... Tha hai tôi đi...Cầu xin anh." Heri thống khổ vang xin.
Anh không quan tâm chỉ cười nhẹ.
"Chúng tôi sẽ không dám đụng đến anh nữa... Xin anh tha chúng tôi đi... Chịu hết nỗi rồi..." Sasa khóc lóc cầu xin.
" Người cô đụng là vợ tôi... Hậu quả mà các cô phải trả khi đụng đến em ấy. Key ở đây canh chừng... Ba ngày sau thả. " Anh dặn dò.
" Rõ."
Key lắc đầu, chỉ nhìn thôi anh cũng thấy khó chịu rồi... Key bất giác rùng mình. Hai ả kia khóc lóc cầu xin.
Diệp Nhất Thành về đến phòng.
"Bảo bối." Ánh mắt cùng giọng nói cưng chiều vang lên.
"Anh đi đâu lâu vậy ạ?" Cậu chạy đến ôm anh.
"Anh xin lỗi để em chờ, nào về phòng thay đồ anh dẫn ra biển." Diệp Nhất Thành xoa đầu cậu.
Vu Bảo lon ton chạy theo anh về phòng. Anh mặc cho cậu một chiếc áo mỏng trắng cùng với chiếc quần đùi ngắn, tóc mái buộc lên, trông rất đáng yêu, đi chân trần ra biển.
Đến biển anh lấy cho Vu Bảo một cái phao cho cậu ngồi lên đó rồi anh bơi đẩy cậu ra xa. Vu Bảo ngồi trên đó thích thú nhìn ra xa, lát sau anh lặn mất để cậu một mình ở đó... Cậu sợ khóc thét tưởng anh trôi đâu mất rồi.
"Diệp Thành... Anh đâu rồi... Thành Thành..." Cậu hoản loạn tìm anh.
Đột nhiên Vu Bảo mất thăng bằng ngã xuống... Cậu giật mình... Ai kéo chân cậu xuống rồi đỡ cậu lại, Vu Bảo vội vã sợ hãi bám cổ người đó lại... Là chồng cậu... Anh bế lấy Vu Bảo mà cười. Cậu khóc ôm lấy cổ anh.
"Làm em sợ rồi." Diệp Nhất Thành cười.
Anh để cậu xuống nước tắm với anh. Anh ôm lấy cậu để cậu không bị ngợp nước... Vì nước đến cổ anh thì chắc chắn là lúc đầu cậu rồi.
Rồi anh dẫn Vu Bảo vào bờ.
"Tiểu Bảo lại đây."
Hải Đăng gọi Vu Bảo lại, cậu đi lại. Thấy Hải Đăng đang chôn Từ Phong, chỉ chừa lại cái mặt còn lại đã phủ cát hết tất.
"Sao Tiểu Đăng chôn anh ấy?" Hải Đăng ngây ngốc hỏi.
"Anh chưa chết... Đang ngủ thì bị chôn lúc nào không hay."
Nói xong Từ Phong đứng dậy rượt Hải Đăng chạy vòng vòng. Vu Bảo bĩu môi khó hiểu.
Diệp Nhất Thành ngồi xuống bế Vu Bảo đi vào hồ bơi.
Chơi mệt rồi anh dẫn Vu Bảo vào hồ bơi tắm nước ngọt, để cậu ngồi lên thành hồ còn anh bơi xuống, anh định kéo Vu Bảo xuống hồ thì bị cậu hất anh ra, anh giả vờ ngã xuống uống nước. Vu Bảo thấy vậy nên cười trêu.
"Được lắm." Anh ghi nhận.
Anh bơi lại chỗ Vu Bảo bế cậu xuống hồ tắm luôn. Cậu sợ hãi cứ đu lên người anh không chịu xuống.
"Em đứng thử xem, nước mới đến ngực em thôi." Anh nói.
Vu Bảo nhìn anh nghi ngờ Nước mới đến bụng anh... Sao mà với cậu lại đến ngực.
Vu Bảo đứng xuống hồ... Đúng là đến ngực. Vu Bảo nghe tiếng thì thầm gì đó. Nhìn quan thì thấy đám phụ nữ du lịch ở đây đang chỉ chỏ gì đó, cậu nghe kĩ lại thì...
"Cô xem anh ấy trắng thật... Đã vậy bụng đầy múi."
"Đẹp thiệt nha."
"Người cơ bắp hoàn hảo."
"Anh ấy đẹp trai quá đi."
"Ước gì tôi có chồng như anh ấy."
Đám người phụ nữ kia càng nói càng phấn khích.
...
...
Vu Bảo nhận ra người họ đang bàn tán là chồng cậu, mày cong nhíu lại nhìn chồng, bĩu môi giận dỗi... Họ là đang dòm ngó chồng cậu... Cậu không muốn, nhìn qua Diệp Nhất Thành.
" Chồng ơi, mặc áo vào đi, đừng cởi áo nữa." Cậu hậm hực nói.
"Sao vậy? Sao lại tức giận rồi."
Vu Bảo chỉ qua bọn người kia.
"Họ nhìn anh... Bảo Bảo không thích." Cậu chỉ tay.
Diệp Nhất Thành nhìn theo tay Vu Bảo, đã hiểu ra vấn đề... Cậu vậy mà đang ghen...
" Ha ha rồi anh sẽ không cởi áo nữa... Đừng giận nữa."
Anh dẫn Vu Bảo lên bờ mặc áo vào. Anh vô tình nhìn thấy ánh mắt ham muốn của đám đàn ông đang nhìn Vu Bảo. Cậu lúc nãy được anh mặc chiếc áo mỏng, bây giờ nước thấm sẽ lộ chiếc quần đen cậu đang mặc ra. Nhìn bé con lúc này rất mê người, người nhỏ nhắn đẫy đà, lại thêm cái bụng to tròn thoát ẩn thoát hiện... Tuy là mang thai nhưng rất hấp dẫn người nhìn. Bọn đàn ông kia nhìn bé con không chớp mắt, có thể nói là sắp chảy nước giải rồi. Anh tức giận
"Chết tiệt sao mình lại sơ xuất như vậy chứ." Diệp Nhất Thành tự trách bản thân.
Anh lấy một chiếc khăn quấn người vợ mình lại, dẫn người đi lên phòng.
" Đi lên thôi ướt người lâu sẽ cảm lạnh." Anh kiếm lý do đánh lừa sự chú ý của Vu Bảo.
Vu Bảo im lặng đi theo anh, anh quyết định chỉ lần này thôi anh sẽ không để bé con đi chơi biển ở chỗ đông người nữa. Vu Bảo là của anh và chỉ để một mình anh nhìn ngắm mà thôi.
Anh dẫn Vu Bảo đi vào nhà tắm, tắm cho cậu. Anh cởi đồ bé con ra nhìn vợ... Vu Bảo thật sự càng nhìn càng hấp dẫn. Bình thường anh chỉ tắm cho Vu Bảo mà không để ý gì cả vì đang mang thai nên rất hạn chế nhiều thứ... Giờ thì anh thật sự rất muốn cậu.... Vu Bảo thấy anh nhìn mình chằm chằm bản thân lại không mặc đồ, đây không phải lần đầu anh tắm cho mình nhưng anh nhìn mình như muốn ăn tươi nuốc sống cậu như vậy, Vu Bảo tuy ngốc nhưng vẫn biết ngại.
"Anh sao nhìn Bảo Bảo như vậy... Ngại..." Cậu lí nhí nói.
Anh cuối xuống hôn lấy Vu Bảo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.