Chương 147: Anh muốn trừng phạt cô
Khuyết Danh
09/07/2020
“Ừ, tôi khác người ta ở chỗ nào?” Thịnh Trình Việt trầm giọng nói, trực giác mách bảo anh rằng cô sẽ không nói được câu nào hay ho đâu. Anh phát hiện đôi mắt cô càng sáng rỡ và láu lỉnh thu hút tầm mắt của người khác, giờ phút này cô tựa yêu tinh vậy, con ngươi sâu xa của anh nhìn chằm chằm vào cô.
“Ha ha!” Tiêu Mộc Diên bất chợt cười hai tiếng, sau đó thoát khỏi sự kiềm chế của Thịnh Trình Việt, khẽ phủi quần áo mình, thuận tiện còn chỉnh trang lại tóc tai rồi mới mở miệng: “Nhìn anh đường hoàng phết đấy nhưng lại là loại cầm thú khoác da người, anh biến thái, anh là tên khốn luôn coi mình là lớn nhất, tự luyến, cuồng bản thân, tự cho là đúng, thích ép buộc người khác, dĩ nhiên sẽ khác người rồi.” Tiêu Mộc Diên tức giận phun ra một đống nhận xét, sau khi thốt ra những lời mắng chửi người ta xong, trong lòng cô bỗng thấy thoải mái hơn rất nhiều một cách khó hiểu.
“Em nói gì cơ?” Thịnh Trình Việt gằn từng câu từng chữ, vậy mà cô lại mắng anh như thế, anh là chàng hoàng tử hoàn hảo trong mắt biết bao người con gái, vậy mà bị cô mắng thậm tệ.
Lâm Phong vừa lái xe, không nhịn được mà cong cong khóe môi. Cô gái này mạnh mẽ phết đấy, lại dám mắng những lời khó nghe như vậy trước mặt Thịnh Trình Việt, anh ta lẳng lặng lái xe, dường như đang chờ xem phản ứng tiếp theo của Thịnh Trình Việt. Anh ta thật sự hơi sợ Thịnh Trình Việt sẽ tức giận, trực tiếp ném Tiêu Mộc Diên ra khỏi xe, như vậy có lẽ sẽ xảy ra án mạng mất.
Có vẻ Tiêu Mộc Diên cũng cảm nhận được sự căng thẳng từ người Thịnh Trình Việt, thân thể không khỏi run rẩy, sau đó nhích người sang bên cạnh nhằm kéo giãn khoảng cách với Thịnh Trình Việt.
“Sao nào? Có gan mắng mà không có gan chịu trận à?” Thịnh Trình Việt nhích tới gần cô, vẻ mặt anh thâm trầm xanh mét, đôi mắt sâu thẳm, cả người giống như ác ma đến từ địa ngục vậy. Cho tới bây giờ Tiêu Mộc Diên chưa từng nhìn thấy một người đàn ông nào đáng sợ đến thế, lúc này cô có chút hối hận, hình như vừa rồi cô nói hơi nặng lời thì phải. Nhưng rất nhanh sau đó, cô liền gạt phăng ý nghĩ này, những gì cô nói đều là thực tế cả, vậy thì có gì sai, mà sai chính là Thịnh Trình Việt. Nghĩ đến đây, cô lại nổi tính ngang ngạnh.
“Ai không có gan chịu trận, tôi nói rất đúng thực tế.” Tiêu Mộc Diên còn cố ý ưỡn ngực, trợn tròn mắt nhìn thẳng vào Thịnh Trình Việt. Đôi mắt cô lóe sáng, đôi mắt anh thâm trầm, hai người cứ nhìn đối phương như vậy, không ai có ý định lui bước.
“Không ngờ mất trí nhớ lại làm lá gan của em trở nên lớn như thế. Có phải gần đây không bị dạy dỗ nên làm em hư rồi phải không, có lẽ nên trừng phạt em gì đó.” Thịnh Trình Việt như nghĩ ra chuyện đùa gì đó, khóe miệng mỉm cười tươi tắn.
Nhìn nụ cười của anh, trong lòng Tiêu Mộc Diên đột nhiên trào dâng dự cảm chẳng lành, trực giác mách bảo cô rằng, nụ cười của Thịnh Trình Việt tuyệt đối không chỉ đơn giản như vậy.
“Anh định làm gì?” Tuy rằng khí thế của cô rõ ràng yếu đi, nhưng trong mắt vẫn là vẻ quật cường. Sao cô phải chịu anh ta chứ, anh ta định cậy thế bắt nạt người ta sao? Để cô xem anh ta định chơi trò gì.
“Đến sòng bạc.” Lời nói của Thịnh Trình Việt lạnh lùng không chút nhiệt độ, dáng vẻ giống như đang nói với Lâm Phong lái xe đằng trước, lại như đang nói cho Tiêu Mộc Diên biết anh định đến đâu.
Sòng bạc á? Đến sòng bạc làm cái gì? Đôi mắt Tiêu Mộc Diên ánh lên vẻ khó hiểu. Lúc này cô thật sự không nghĩ ra anh định đến sòng bạc làm gì cả. Ánh mắt cô đầy vẻ nghi ngờ, nhưng nhanh chóng thay bằng sự điềm tĩnh.
Bàn tay Lâm Phong đang lái xe bất giác run lên, vậy mà Thịnh Trình Việt lại muốn đưa Tiêu Mộc Diên đến sòng bạc. Chỗ kia có thể gọi là địa ngục trần gian, nơi đó là chỗ dành cho những người có tiền vui đùa, ở đó, phụ nữ chính là tiền đánh cuộc, mà chỗ đó chỉ cần phụ nữ bị người ta để mắt sẽ được đối phương đem về nhà bất cứ lúc nào sau khi thắng cuộc.
Mà bây giờ Thịnh Trình Việt lại nói sẽ dẫn Tiêu Mộc Diên đến chỗ đó, nếu Thịnh Trình Việt chơi một ván mà thua, vậy thì Tiêu Mộc Diên sẽ lập tức trở thành món đồ chơi của kẻ khác. Nghĩ đến tình cảm mà Thịnh Trình Việt dành cho Tiêu Mộc Diên, trong đầu Lâm Phong ngổn ngang trăm mối.
“Đúng lúc tôi cũng muốn đánh bạc.” Tiêu Mộc Diên hất hàm nói. Ba của cô là con nghiện bài bạc, tuy rằng ông không có tiền thắng bạc nhưng trong nhà cô vẫn có vài đồ đạc liên quan đến bài bạc, những thứ đó cô vừa nhìn là biết, cho nên cô không sợ bài bạc.
Ồ? Thịnh Trình Việt cau mày, khóe miệng vẫn nhoẻn cong, vẻ mặt phức tạp, không nhìn ra rốt cuộc anh đang suy nghĩ gì. Nhưng có một điều có thể khẳng định được, đó là anh sẽ không dễ dàng tha cho Tiêu Mộc Diên đến vậy đâu.
“Ba tôi thua nhiều tiền như vậy rồi, thậm chí là đã từng táng gia bại sản, tôi đang định kéo lại số tiền mà ba tôi thua về lại.” Cô nói nhẹ tênh, nhưng sự căng thẳng trong lòng thì chỉ có mình cô biết được. Trong nhà nào có tiền để cho cô đi chơi bài bạc chứ, hơn nữa nhìn thân phận Thịnh Trình Việt cao quý thế này, nếu như anh ta muốn dẫn cô đến sòng bạc thì nhất định chỗ đó sẽ là khu cao cấp, đến lúc đó nếu như cô thua, cho dù bán cô cũng không trả nổi món nợ bài bạc ấy đâu.
“Vậy hả? Nhưng em không có tư cách đánh bạc đâu, bởi vì anh sẽ lấy em làm tiền cược.” Thịnh Trình Việt dứt lời bèn nở nụ cười tà ác. Anh thề phải dạy dỗ cô một trận, nếu không, cô sẽ không biết trời cao đất rộng. Anh muốn để cô biết ai mới là chúa tể của cô.
Gì cơ? Tiêu Mộc Diên trợn tròn mắt, anh ta định lấy cô làm tiền cược á? Ý anh ta là gì? Anh ta muốn đem cô đi cầm hay sao? Vậy nghĩa là nếu anh ta thua, vậy thì anh ta sẽ bán cô sao? Nghĩ vậy, đôi mắt Tiêu Mộc Diên lại trợn trừng lớn hơn nữa. Anh ta chẳng những là tên biến thái mà còn là loại khốn nạn.
“Đúng như em nghĩ đấy.” Thịnh Trình Việt không e dè nói, những gì anh nói đều là sự thật, anh đang muốn dạy dỗ cô mà thôi.
Tiêu Mộc Diên định nói gì đó, nhưng đúng lúc này xe đã dừng lại.
“Đã đến sòng bạc dưới đất rồi ạ.” Giọng Lâm Phong vang lên, ngay sau đó anh ta xuống xe mở cửa cho Thịnh Trình Việt rồi đem xe đến bãi đỗ.
Tiêu Mộc Diên vừa xuống xe liền cảm thấy không ổn, thế là co cẳng toan chạy. Bây giờ cô mà không chạy thì còn đợi đến bao giờ nữa, cô tuyệt đối không thể ngồi chờ chết được.
Thịnh Trình Việt lại sải bước đuổi theo cô, chỉ chốc lát đã túm được cánh tay cô. Muốn chạy ư? Có phải cô quá ngây thơ rồi không? Nếu đã rơi vào tay anh, cô nghĩ mình có thể chạy trốn được sao? Anh muốn cô phải trả giá đắt cho hành động mắng chửi anh vừa nãy.
“Tự dưng tôi nhớ ra mình quên không mang tiền, cho nên tôi không thể chơi bài bạc rồi. Nếu anh muốn đánh cược thì anh cứ tự đi thôi.” Tiêu Mộc Diên cười khan vài tiếng, bây giờ trong lòng cô thật sự có chút sợ hãi. nếu Thịnh Trình Việt không cho cô đi, cô không biết phải làm gì.
“Em định chạy trốn sao? Em nghĩ bây giờ em còn đi được nữa hả?” Thịnh Trình Việt dắt tay Tiêu Mộc Diên vào bên trong, nhưng Tiêu Mộc Diên lại ra sức giãy dụa không chịu đi theo. Bỗng dưng cô túm được một cái cột, cô biết nếu mình vào trong thì khẳng định lành ít dữ nhiều, cho nên bất kể thế nào cô cũng không nên vào.
“Thịnh Trình Việt, anh không có quyền hạn chế tự do của tôi, mà anh càng không có quyền giám sát tôi. Nếu bây giờ anh buông tôi ra thì tôi có thể không kiện anh, sau này chúng ta nước sông không phạm nước giếng, nếu anh không buông tay, tôi chỉ đành báo cảnh sát mà thôi.” Bây giờ là xã hội pháp trị, anh ta có thể làm gì được cô chứ?
“Ha!” Đáy mắt Thịnh Trình Việt thoáng vẻ khinh thường, đầu óc cô quả nhiên ngu đi nhiều, cô muốn kiện anh á? Được thôi, đây chính là chuyện buồn cười nhất mà anh từng nghe.
“Anh cười cái gì?” Tiêu Mộc Diên không vui hỏi lại. Toàn thân cô mất tự nhiên, anh ta cười kiểu gì mà đáng sợ vậy. Đúng, tạm thời cô chỉ có thể miêu tả bằng hai từ “đáng sợ”.
Thịnh Trình Việt bất chợt dùng sức, kéo Tiêu Mộc Diên đến trước mặt mình. Dường như cô biến thành quả ớt nhỏ, toàn thân đều là vẻ đối địch và đề phòng anh, nhưng cô như vậy rất có tính khiêu chiến.
“Anh muốn làm gì hả?” Tiêu Mộc Diên nổi giận, vung tay lên định cho Thịnh Trình Việt một cái tát, nhưng bàn tay nhỏ bé của cô đã bị anh nắm chặt, anh cứ thế nhìn cô từ trên cao xuống.
“Em tưởng tôi sẽ cho em cơ hội đánh lần thứ hai sao?” Dứt lời, anh buông tay cô rồi kéo cô rảo bước vào sòng bạc, vẻ mặt anh cũng trở nên thâm trầm hơn nhiều, như thể rất tức giận vì cái tát hụt của cô vừa rồi.
Cho dù Tiêu Mộc Diên giãy dụa thế nào cũng không thể tránh thoát khỏi gông kìm của Thịnh Trình Việt, cô nhìn người đàn ông trước mặt mình, trong lòng hừng hực ngọn lửa muốn giết người, nhưng cô nào phải đối thủ của anh ta chứ.
Vừa vào cửa sòng bạc, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào Thịnh Trình Việt, sau đó đều chào hỏi xã giao với anh. Tiếp theo, bọn họ nhìn sang Tiêu Mộc Diên đứng sau Thịnh Trình Việt, khoảnh khắc trông thấy cô, gương mặt bọn họ thoáng hiện vẻ kinh ngạc rồi nhanh chóng biến mất, sau đó ai nấy đều mỉm cười.
“Cô gái mà tổng giám đốc Thịnh mang đến quả nhiên khác biệt. Chỉ mới liếc mắt đã khiến người ta không sao dời mắt nổi.” Giọng nói của một người đàn ông vang lên, ông ta say mê nhìn Tiêu Mộc Diên.
Tiêu Mộc Diên cũng nhìn ông ta, thật ra đối phương cũng không già lắm, cùng lắm chỉ mới hơn 40 tuổi, nhưng trông vẻ ngoài cũng ngang tuổi làm cha cô rồi. Trông thấy một lão già nhìn mình với ánh mắt đắm đuối, dạ dày cô bỗng cuồn cuộn khó chịu, ông ta có thể đừng ghê tởm như vậy được không?
“Chúng ta vào trong làm một ván đi, hôm nay tôi lấy cô ấy làm tiền cược.” Thịnh Trình Việt hơi nhếch môi nhìn về phía Tiêu Mộc Diên, dường như anh đang muốn xem phản ứng của cô. Thật ra anh đang chờ cô van xin, nếu cô làm thế thì có lẽ anh sẽ suy nghĩ nên làm tiếp không.
“Được thôi, hôm nay tôi nhất định phải giành được của quý trong tay tổng giám đốc Thịnh.” Gã đàn ông lớn tuổi kia vô cùng mong đợi có được Tiêu Mộc Diên.
“Không được, hôm nay tôi phải giành được món hời này mới được.” Một gã gầy tong teo chen lời, đôi mắt còn ánh lên vẻ thèm thuồng dâm đãng, dường như gã chỉ muốn nhào tới người cô ngay tức khắc.
Tiêu Mộc Diên nhìn gã gầy tong teo với ánh mắt khinh bỉ. Cô phát hiện đám đàn ông ở đây tên nào tên nấy đều dê xồm và biến thái cả.
Thịnh Trình Việt nhếch môi, ôm lấy cái eo mảnh khảnh của Tiêu Mộc Diên.
“Ha ha!” Tiêu Mộc Diên bất chợt cười hai tiếng, sau đó thoát khỏi sự kiềm chế của Thịnh Trình Việt, khẽ phủi quần áo mình, thuận tiện còn chỉnh trang lại tóc tai rồi mới mở miệng: “Nhìn anh đường hoàng phết đấy nhưng lại là loại cầm thú khoác da người, anh biến thái, anh là tên khốn luôn coi mình là lớn nhất, tự luyến, cuồng bản thân, tự cho là đúng, thích ép buộc người khác, dĩ nhiên sẽ khác người rồi.” Tiêu Mộc Diên tức giận phun ra một đống nhận xét, sau khi thốt ra những lời mắng chửi người ta xong, trong lòng cô bỗng thấy thoải mái hơn rất nhiều một cách khó hiểu.
“Em nói gì cơ?” Thịnh Trình Việt gằn từng câu từng chữ, vậy mà cô lại mắng anh như thế, anh là chàng hoàng tử hoàn hảo trong mắt biết bao người con gái, vậy mà bị cô mắng thậm tệ.
Lâm Phong vừa lái xe, không nhịn được mà cong cong khóe môi. Cô gái này mạnh mẽ phết đấy, lại dám mắng những lời khó nghe như vậy trước mặt Thịnh Trình Việt, anh ta lẳng lặng lái xe, dường như đang chờ xem phản ứng tiếp theo của Thịnh Trình Việt. Anh ta thật sự hơi sợ Thịnh Trình Việt sẽ tức giận, trực tiếp ném Tiêu Mộc Diên ra khỏi xe, như vậy có lẽ sẽ xảy ra án mạng mất.
Có vẻ Tiêu Mộc Diên cũng cảm nhận được sự căng thẳng từ người Thịnh Trình Việt, thân thể không khỏi run rẩy, sau đó nhích người sang bên cạnh nhằm kéo giãn khoảng cách với Thịnh Trình Việt.
“Sao nào? Có gan mắng mà không có gan chịu trận à?” Thịnh Trình Việt nhích tới gần cô, vẻ mặt anh thâm trầm xanh mét, đôi mắt sâu thẳm, cả người giống như ác ma đến từ địa ngục vậy. Cho tới bây giờ Tiêu Mộc Diên chưa từng nhìn thấy một người đàn ông nào đáng sợ đến thế, lúc này cô có chút hối hận, hình như vừa rồi cô nói hơi nặng lời thì phải. Nhưng rất nhanh sau đó, cô liền gạt phăng ý nghĩ này, những gì cô nói đều là thực tế cả, vậy thì có gì sai, mà sai chính là Thịnh Trình Việt. Nghĩ đến đây, cô lại nổi tính ngang ngạnh.
“Ai không có gan chịu trận, tôi nói rất đúng thực tế.” Tiêu Mộc Diên còn cố ý ưỡn ngực, trợn tròn mắt nhìn thẳng vào Thịnh Trình Việt. Đôi mắt cô lóe sáng, đôi mắt anh thâm trầm, hai người cứ nhìn đối phương như vậy, không ai có ý định lui bước.
“Không ngờ mất trí nhớ lại làm lá gan của em trở nên lớn như thế. Có phải gần đây không bị dạy dỗ nên làm em hư rồi phải không, có lẽ nên trừng phạt em gì đó.” Thịnh Trình Việt như nghĩ ra chuyện đùa gì đó, khóe miệng mỉm cười tươi tắn.
Nhìn nụ cười của anh, trong lòng Tiêu Mộc Diên đột nhiên trào dâng dự cảm chẳng lành, trực giác mách bảo cô rằng, nụ cười của Thịnh Trình Việt tuyệt đối không chỉ đơn giản như vậy.
“Anh định làm gì?” Tuy rằng khí thế của cô rõ ràng yếu đi, nhưng trong mắt vẫn là vẻ quật cường. Sao cô phải chịu anh ta chứ, anh ta định cậy thế bắt nạt người ta sao? Để cô xem anh ta định chơi trò gì.
“Đến sòng bạc.” Lời nói của Thịnh Trình Việt lạnh lùng không chút nhiệt độ, dáng vẻ giống như đang nói với Lâm Phong lái xe đằng trước, lại như đang nói cho Tiêu Mộc Diên biết anh định đến đâu.
Sòng bạc á? Đến sòng bạc làm cái gì? Đôi mắt Tiêu Mộc Diên ánh lên vẻ khó hiểu. Lúc này cô thật sự không nghĩ ra anh định đến sòng bạc làm gì cả. Ánh mắt cô đầy vẻ nghi ngờ, nhưng nhanh chóng thay bằng sự điềm tĩnh.
Bàn tay Lâm Phong đang lái xe bất giác run lên, vậy mà Thịnh Trình Việt lại muốn đưa Tiêu Mộc Diên đến sòng bạc. Chỗ kia có thể gọi là địa ngục trần gian, nơi đó là chỗ dành cho những người có tiền vui đùa, ở đó, phụ nữ chính là tiền đánh cuộc, mà chỗ đó chỉ cần phụ nữ bị người ta để mắt sẽ được đối phương đem về nhà bất cứ lúc nào sau khi thắng cuộc.
Mà bây giờ Thịnh Trình Việt lại nói sẽ dẫn Tiêu Mộc Diên đến chỗ đó, nếu Thịnh Trình Việt chơi một ván mà thua, vậy thì Tiêu Mộc Diên sẽ lập tức trở thành món đồ chơi của kẻ khác. Nghĩ đến tình cảm mà Thịnh Trình Việt dành cho Tiêu Mộc Diên, trong đầu Lâm Phong ngổn ngang trăm mối.
“Đúng lúc tôi cũng muốn đánh bạc.” Tiêu Mộc Diên hất hàm nói. Ba của cô là con nghiện bài bạc, tuy rằng ông không có tiền thắng bạc nhưng trong nhà cô vẫn có vài đồ đạc liên quan đến bài bạc, những thứ đó cô vừa nhìn là biết, cho nên cô không sợ bài bạc.
Ồ? Thịnh Trình Việt cau mày, khóe miệng vẫn nhoẻn cong, vẻ mặt phức tạp, không nhìn ra rốt cuộc anh đang suy nghĩ gì. Nhưng có một điều có thể khẳng định được, đó là anh sẽ không dễ dàng tha cho Tiêu Mộc Diên đến vậy đâu.
“Ba tôi thua nhiều tiền như vậy rồi, thậm chí là đã từng táng gia bại sản, tôi đang định kéo lại số tiền mà ba tôi thua về lại.” Cô nói nhẹ tênh, nhưng sự căng thẳng trong lòng thì chỉ có mình cô biết được. Trong nhà nào có tiền để cho cô đi chơi bài bạc chứ, hơn nữa nhìn thân phận Thịnh Trình Việt cao quý thế này, nếu như anh ta muốn dẫn cô đến sòng bạc thì nhất định chỗ đó sẽ là khu cao cấp, đến lúc đó nếu như cô thua, cho dù bán cô cũng không trả nổi món nợ bài bạc ấy đâu.
“Vậy hả? Nhưng em không có tư cách đánh bạc đâu, bởi vì anh sẽ lấy em làm tiền cược.” Thịnh Trình Việt dứt lời bèn nở nụ cười tà ác. Anh thề phải dạy dỗ cô một trận, nếu không, cô sẽ không biết trời cao đất rộng. Anh muốn để cô biết ai mới là chúa tể của cô.
Gì cơ? Tiêu Mộc Diên trợn tròn mắt, anh ta định lấy cô làm tiền cược á? Ý anh ta là gì? Anh ta muốn đem cô đi cầm hay sao? Vậy nghĩa là nếu anh ta thua, vậy thì anh ta sẽ bán cô sao? Nghĩ vậy, đôi mắt Tiêu Mộc Diên lại trợn trừng lớn hơn nữa. Anh ta chẳng những là tên biến thái mà còn là loại khốn nạn.
“Đúng như em nghĩ đấy.” Thịnh Trình Việt không e dè nói, những gì anh nói đều là sự thật, anh đang muốn dạy dỗ cô mà thôi.
Tiêu Mộc Diên định nói gì đó, nhưng đúng lúc này xe đã dừng lại.
“Đã đến sòng bạc dưới đất rồi ạ.” Giọng Lâm Phong vang lên, ngay sau đó anh ta xuống xe mở cửa cho Thịnh Trình Việt rồi đem xe đến bãi đỗ.
Tiêu Mộc Diên vừa xuống xe liền cảm thấy không ổn, thế là co cẳng toan chạy. Bây giờ cô mà không chạy thì còn đợi đến bao giờ nữa, cô tuyệt đối không thể ngồi chờ chết được.
Thịnh Trình Việt lại sải bước đuổi theo cô, chỉ chốc lát đã túm được cánh tay cô. Muốn chạy ư? Có phải cô quá ngây thơ rồi không? Nếu đã rơi vào tay anh, cô nghĩ mình có thể chạy trốn được sao? Anh muốn cô phải trả giá đắt cho hành động mắng chửi anh vừa nãy.
“Tự dưng tôi nhớ ra mình quên không mang tiền, cho nên tôi không thể chơi bài bạc rồi. Nếu anh muốn đánh cược thì anh cứ tự đi thôi.” Tiêu Mộc Diên cười khan vài tiếng, bây giờ trong lòng cô thật sự có chút sợ hãi. nếu Thịnh Trình Việt không cho cô đi, cô không biết phải làm gì.
“Em định chạy trốn sao? Em nghĩ bây giờ em còn đi được nữa hả?” Thịnh Trình Việt dắt tay Tiêu Mộc Diên vào bên trong, nhưng Tiêu Mộc Diên lại ra sức giãy dụa không chịu đi theo. Bỗng dưng cô túm được một cái cột, cô biết nếu mình vào trong thì khẳng định lành ít dữ nhiều, cho nên bất kể thế nào cô cũng không nên vào.
“Thịnh Trình Việt, anh không có quyền hạn chế tự do của tôi, mà anh càng không có quyền giám sát tôi. Nếu bây giờ anh buông tôi ra thì tôi có thể không kiện anh, sau này chúng ta nước sông không phạm nước giếng, nếu anh không buông tay, tôi chỉ đành báo cảnh sát mà thôi.” Bây giờ là xã hội pháp trị, anh ta có thể làm gì được cô chứ?
“Ha!” Đáy mắt Thịnh Trình Việt thoáng vẻ khinh thường, đầu óc cô quả nhiên ngu đi nhiều, cô muốn kiện anh á? Được thôi, đây chính là chuyện buồn cười nhất mà anh từng nghe.
“Anh cười cái gì?” Tiêu Mộc Diên không vui hỏi lại. Toàn thân cô mất tự nhiên, anh ta cười kiểu gì mà đáng sợ vậy. Đúng, tạm thời cô chỉ có thể miêu tả bằng hai từ “đáng sợ”.
Thịnh Trình Việt bất chợt dùng sức, kéo Tiêu Mộc Diên đến trước mặt mình. Dường như cô biến thành quả ớt nhỏ, toàn thân đều là vẻ đối địch và đề phòng anh, nhưng cô như vậy rất có tính khiêu chiến.
“Anh muốn làm gì hả?” Tiêu Mộc Diên nổi giận, vung tay lên định cho Thịnh Trình Việt một cái tát, nhưng bàn tay nhỏ bé của cô đã bị anh nắm chặt, anh cứ thế nhìn cô từ trên cao xuống.
“Em tưởng tôi sẽ cho em cơ hội đánh lần thứ hai sao?” Dứt lời, anh buông tay cô rồi kéo cô rảo bước vào sòng bạc, vẻ mặt anh cũng trở nên thâm trầm hơn nhiều, như thể rất tức giận vì cái tát hụt của cô vừa rồi.
Cho dù Tiêu Mộc Diên giãy dụa thế nào cũng không thể tránh thoát khỏi gông kìm của Thịnh Trình Việt, cô nhìn người đàn ông trước mặt mình, trong lòng hừng hực ngọn lửa muốn giết người, nhưng cô nào phải đối thủ của anh ta chứ.
Vừa vào cửa sòng bạc, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào Thịnh Trình Việt, sau đó đều chào hỏi xã giao với anh. Tiếp theo, bọn họ nhìn sang Tiêu Mộc Diên đứng sau Thịnh Trình Việt, khoảnh khắc trông thấy cô, gương mặt bọn họ thoáng hiện vẻ kinh ngạc rồi nhanh chóng biến mất, sau đó ai nấy đều mỉm cười.
“Cô gái mà tổng giám đốc Thịnh mang đến quả nhiên khác biệt. Chỉ mới liếc mắt đã khiến người ta không sao dời mắt nổi.” Giọng nói của một người đàn ông vang lên, ông ta say mê nhìn Tiêu Mộc Diên.
Tiêu Mộc Diên cũng nhìn ông ta, thật ra đối phương cũng không già lắm, cùng lắm chỉ mới hơn 40 tuổi, nhưng trông vẻ ngoài cũng ngang tuổi làm cha cô rồi. Trông thấy một lão già nhìn mình với ánh mắt đắm đuối, dạ dày cô bỗng cuồn cuộn khó chịu, ông ta có thể đừng ghê tởm như vậy được không?
“Chúng ta vào trong làm một ván đi, hôm nay tôi lấy cô ấy làm tiền cược.” Thịnh Trình Việt hơi nhếch môi nhìn về phía Tiêu Mộc Diên, dường như anh đang muốn xem phản ứng của cô. Thật ra anh đang chờ cô van xin, nếu cô làm thế thì có lẽ anh sẽ suy nghĩ nên làm tiếp không.
“Được thôi, hôm nay tôi nhất định phải giành được của quý trong tay tổng giám đốc Thịnh.” Gã đàn ông lớn tuổi kia vô cùng mong đợi có được Tiêu Mộc Diên.
“Không được, hôm nay tôi phải giành được món hời này mới được.” Một gã gầy tong teo chen lời, đôi mắt còn ánh lên vẻ thèm thuồng dâm đãng, dường như gã chỉ muốn nhào tới người cô ngay tức khắc.
Tiêu Mộc Diên nhìn gã gầy tong teo với ánh mắt khinh bỉ. Cô phát hiện đám đàn ông ở đây tên nào tên nấy đều dê xồm và biến thái cả.
Thịnh Trình Việt nhếch môi, ôm lấy cái eo mảnh khảnh của Tiêu Mộc Diên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.