Chương 90: Canh thịt bò rong biển
Khuyết Danh
09/07/2020
“Được, thiết kế của tôi cũng làm xong rồi, giờ tôi sẽ gửi cho anh.” Tiêu Mộc Diên nhìn bản thiết kế đã được lưu, thiết kế lưu ở chỗ cô cảm thấy không an toàn, vẫn nên gửi cho Thịnh Trình Việt có vẻ ổn hơn.
“Ừm, nếu như em khiến tôi hài lòng, tôi sẽ có chút phần thưởng nhỏ cho em.” Thịnh Trình Việt cười nói, việc này khiến mấy người bạn bên cạnh vô cùng sửng sốt, họ chưa nhìn thấy Thịnh Trình Việt như vậy bao giờ.
Tiêu Mộc Diên vừa nghe tới phần thưởng lại càng vui vẻ hơn.
Vậy xin hỏi tổng giám đốc Thịnh muốn thưởng tôi bao nhiêu tiền?” Cô cười hì hì.
Thịnh Trình Việt lại lập tức đen mặt lại, ngoại trừ tiền ra người phụ nữ này không còn nghĩ tới chuyện gì khác hay sao? Ví dụ những chuyện lãng mạn chẳng hạn, mà sao mỗi lần nhắc tới tiền cô lại vui tới vậy, không phải bố cô đã được thả rồi sao? Sao cô vẫn thiếu tiền đến vậy?
“Em cần nhiều tiền vậy để làm gì? Nuôi tình nhân nhỏ à?” Giọng điệu của Thịnh Trình Việt trở nên lạnh lẽo.
“…” Tiêu Mộc Diên không ngờ anh có thể nói đến việc nuôi tình nhân nhỏ, cô làm gì có khả năng nuôi tình nhân nhỏ chứ?
“Tổng giám đốc Thịnh, tôi còn có bố già con cọc, tôi còn rất nhiều người cần có cơm ăn, tôi luôn muốn đổi một căn hộ lớn hơn.” Cô nói như vậy đã rõ ràng chưa? Cô muốn kiếm tiền để mua căn hộ lớn hơn, để bố cô và mấy đứa nhỏ sống thoải mái hơn.
Ánh mắt Thịnh Trình Việt trở nên vô cùng phức tạp, anh chưa từng nghĩ tới hoàn cảnh sống của cô, thì ra là cô muốn mua căn hộ, vậy sao cô không nói với anh, nếu như anh vui có lẽ sẽ tặng cô một căn.
Thực sự, trong lòng lòng anh Tiêu Mộc Diên đã hoàn toàn khác biệt, những người phụ nữ trước đây theo đuổi anh không phải muốn xe thì muốn có nhà, chỉ có cô là chưa bao giờ thèm khát những thứ đó.
“Được, nhớ là cơm trưa phải khiến anh hài lòng đó.” Thịnh Trình Việt dứt lời thì tắt điện thoại.
“Ôi… anh còn chưa nói cho tôi biết anh sẽ thưởng tôi bao nhiêu tiền mà?” Tiêu Mộc Diên không nhịn nói hét lớn lên trong điện thoại, nhưng đáp lại cô là những tiếng tút dài.
Cô đành thở dài, không khỏi nhìn về phía Thịnh Tuấn Hạo đang ngủ say, trên gương mặt khẽ dịu lại.
Nhẹ nhàng bước tới, khẽ vuốt ve gương mặt khôi ngô của Thịnh Tuấn Hạo, đôi mắt cô chứa đầy sự dịu dàng, hôn lên gương mặt của Thịnh Tuấn Hạo rồi xoay người đi ra ngoài. Lâm Phong và quản gia Lý đang đứng ở cửa thấy Tiêu Mộc Diên đi ra lập tức bước vào phòng để kịp thời chăm sóc cho Thịnh Tuấn Hạo.
Buổi trưa, sau khi Tiêu Mộc Diên mang một suất cơm canh rong biển thịt bò tới cho Thịnh Tuấn Hạo thì vội vã đến công ty, trong lòng vô cùng mong mỏi nghĩ tới phần thương của Thịnh Trình Việt, anh sẽ thưởng cho cô bao nhiêu tiền? Có lẽ là sẽ không ít đâu, 100 triệu hay là 170 triệu chắc cũng không thành vấn đề gì.
Sau khi tới công ty, mọi người nhìn Tiêu Mộc Diên với một ánh mắt kỳ lạ, việc này khiến Tiêu Mộc Diên hoàn toàn mất tự nhiên, sao cô lại trở thành tiêu điểm vậy.
“Giám đốc Tiêu, cô đến rồi, tổng giám đốc Thinh đang ở phòng làm việc, đi theo tôi.” Mộng Huyên cười bước tới, cô ấy phát hiện ra rằng tổng giám đốc Thịnh đối xử rất tốt với Tiêu Mộc Diên, còn bảo cô ấy phải xuống đón Tiêu Mộc Diên lên.
“Được.” Tiêu Mộc Diên đi theo Mộng Huyên vào thang máy trong ánh mắt tò mò của bao nhiêu người.
Sau khi bước vào thang máy, Tiêu Mộc Diên mới khẽ thở dài, lúc này cô mới lên tiếng hỏi Mộng Huyên:
“Sao những nhân viên trong công ty lại nhìn tôi như vậy?” Cô đã rửa mặt rồi, cũng không hề nude, có gì đáng để xem chứ.
Hình như Mộng Huyên đã đáon được sự lo lắng của Tiêu Mộc Diên, cô ấy cười:
“Cô có biết là Âu Đan đã ngồi tù rồi không.” Mộng Huyên vẫn nở nụ cười, Tiêu Mộc Diên là tình nhân Thịnh Trình Việt bao nuôi một cách công khai, mà vợ chưa cưới của Thịnh Trình Việt lại ngồi tù, đương nhiên là tình nhân như cô có khả năng sẽ thay thế vị trí đó.
Tiêu Mộc Diên vấn lắc đầu, sau đó lại gật đầu, hình như cô đã từng nghe Thịnh Trình Việt nói qua điện thoại là muốn trả thù, chuyện cụ thể thế nào thì cô cũng không rõ.
“Họ đang nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ.” Mộng Huyên khẽ cười, thực sự những hiểu biết gần đây của Mộng Huyên, Tiêu Mộc Diên rất thân thiện, cô không hề độc ác như những cô tình nhân được bao nuôi.
“Hâm mộ tôi?” Tiêu Mộc Diên không kịp phản ứng lại, cô không hiểu, nhưng nghĩ lại bây giờ cô là giám đốc thiết kế, họ hâm mộ cô là đương nhiên, nên cô cũng không nghĩ ngợi gì nữa.
Trong văn phòng, Thịnh Trình Việt và Trương Vân Doanh đang nói chuyện với nhau, Trương Vân Doanh đến sau nên anh ấy không hề biết chuyện Tiêu Mộc Diên sẽ tới đây.
“Tổng giám đốc Thịnh!” Mộng Huyên khẽ lên tiếng.
“Vào đi!” Thịnh Trình Việt nói một cách thản nhiên và ngẩng đầu lên, lúc đó đã đối diện với ánh mắt của Tiêu Mộc Diên, không ngờ cô lại tới sớm như vậy, cô vì muốn hủy bỏ hợp tác với Trương Đoàn sao? Hay là vì tiền thưởng mà anh thuận miệng nói ra? Anh đoán có lẽ là nghiêng về vế sau, người phụ nữ này thực sự rất mê tiền.
Trong lòng Trương Vân Doanh khẽ giật mình, cô tới rồi, ánh mắt của anh ấy lại nhìn tới hộp cơm mà Tiêu Mộc Diên đang cầm trên tay, cô đến đưa cơm cho Thình Trình Việt sao? Trong lòng anh ấy cảm thấy ở một nơi nào đó bị nghẹn lại, vô cùng khó chịu.
Tiêu Mộc Diên khẽ gật đầu, cô cố găng khống chế bản thân không được nhìn Trương vân Doanh, mặc dù khi cô vừa bước vào cửa đã nhìn thấy anh ấy, nhưng cô không thể chọc giận Thịnh Trình Việt, cô muốn anh hủy bỏ hợp tác với Trương thị.
“Nếu tổng giám đốc Thịnh đang có khách, vậy tôi sẽ không quấy rầy nữa.” Dứt lời, Tiêu Mộc Diên liền đặt hộp cơm xuống, rồi muốn ra khỏi phòng một cách nhanh chóng.
Thịnh Trình Việt thấy sự kiên định trong mắt Tiêu Mộc Diên cười nhíu mày:
“Người phụ nữ của tôi hay thẹn thùng, mọi người tự giới thiệu về mình đi.” Khi Tiêu Mộc Diên bước tới cửa, giọng nói trầm ấm của Thịnh Trình việt lại vang lên bên tai cô, chỉ một câu nói ấy khiến bước chân đang muốn chạy trốn của cô bỗng phải dừng lại.
Đương nhiên Trương Vân Doanh không ngờ Thịnh Trình Việt sẽ nói như vậy, anh cố ý sao? Cố ý giả vờ như anh ấy và Tiêu Mộc Diên không hề quen biết nhau mà tự giới thiệu về mình sao?
Triệu Dương vẫn đánh giá cô từ lúc cô bước vào, tuy cô đang mặc quần áo, nhưng anh ta vẫn đoán chừng size cup ngực cô mặc không hề nhỏ, dáng người vô cùng đẹp, không biết kỹ thuật ra sao? Người phụ nữ này có lẽ chính là người trong scandal với Thịnh Trình Việt dạo gần đây.
“Xin chào, tôi là Triệu Dương, bạn tốt của Thịnh Trình Việt, nếu một ngày nào đó Thịnh Trình Việt ghét bỏ cô, có thể nói với tôi, tôi sẽ bao nuôi cô.” Triệu Dương nói một cách đầy mê hoặc, đôi mắt đen vẫn đang bám lấy cơ thể của Tiêu Mộc Diên.
Sắc mặt của Tiêu Mộc Diên ở giây phút ấy tái mét, đây chính là mục đích mà Thịnh Trình Việt bảo cô tới đây sao? Anh muốn để bạn bè anh làm nhục cô sao?
Sắc mặt của Trương Vân Doanh tái nhợt, hai tay anh ấy nắm chặt lại.
“Cô ấy không phải loại phụ nữ như anh nói.” Trương Vân Doanh đen mặt lại, trầm giọng nói, anh ta lại dám coi Tiêu Mộc Diên là loại phụ nữ đó.
Triệu Dương không ngờ Trương Vân Doanh lại trở mặt trong nháy mắt, vô cùng sửng sốt, Trương Vân Doanh vẫn là một chàng trai tuấn tú dịu dàng, rất ít khi tức giận, nhưng giờ anh ấy lại đang tức giận, chẳng lẽ anh ấy đã yêu người phụ nữ này?
“Được rồi, bảo mọi người tự giới thiệu về mình, sao lại kéo cả người phụ nữ của tôi vào thế.” Thịnh Trình Việt vừa nói vừa đứng dậy, đi tới cạnh Tiêu Mộc Diên.
Triệu Dương nhìn Thịnh Trình Việt rồi lại nhìn đồ ăn trên bàn, đột nhiên mở nủ cười đầy ý vị.
“Anh Việt, cô nhân tình này thật tốt đấy, còn biết nấu cơm cho anh ăn, để em xem xem là gì nào?” Triệu Dương nói chuyện rồi đi tới trước bàn.
Thịnh Trình Việt lại cầm hộp cơm lên, không cho Triệu Dương động tới.
“Đây là cơm của tôi. câu đừng động vào, tôi nghe nói bên Mỹ có một bộ phim hành động sắp khởi quay, hay là cậu đi đi.” Anh nói một cách lạnh nhạt, gần như vô cùng bất mãn với biểu hiện vừa rồi của Triệu Dương.
“Anh Việt, những lời vừa rồi xem như em chưa hề nói.” Triệu Dương lập tức tỏ vẻ khổ sở, sao anh Việt lại có thể như vậy, chỉ vì một người phụ nữ mà bán cả anh em.
Tiêu Mộc Diên sửng sốt, chẳng trách cô lại thấy Triệu Dương này rất quen? Thì ra anh ta là ngôi sao, hình như cô đã từng nhìn thấy anh ta trên ti vi rồi thì phải? Hơn nữa là một ngôi sao nổi tiếng.
Nhìn thái độ của anh ta với Thịnh Trình Việt, bỗng nhiên cô cảm thấy Thịnh Trình Việt vô cùng lợi hại, một ngôi sao nổi tiếng cũng bị anh khống chế, thế lực của anh rộng lớn biết bao.
“Tốt nhất là cậu đừng có ý gì với cô ấy, nếu không hậu quả cậu không gánh nổi đâu.” Thịnh Trình Việt cầm hộp cơm kéo tới gần Tiêu Mộc Diên.
“Chậc chậc chậc! Nghe nói anh Việt sáu năm rồi không động tới phụ nữ, vẫn nên cám ơn người phụ nữ này, lại có thể khiến anh Việt phá giới.” Triệu Dương vẫn nói mà không sợ chết, gương mặt anh ta nở nụ cười gian.
Trong lòng Tiêu Mộc Diên bỗng kinh ngạc, 6 năm? Là từ tối hôm cô mang thai sao?
Sắc mặt của Trương Vân Doanh càng đen hơn, tay nắm chặt hơn, gần như đang cố nén chuyện gì đó.
Thịnh Trình Việt nhìn thoáng qua gương mặt của Trương Vân Doanh, khẽ cong lên một nụ cười đầy ý vị, quả nhiên Trương Vân Doanh rất quan tâm tới Tiêu Mộc Diên.
Thịnh Trình Việt đứng trước mặt mọi người mở hộp cơm ra, mùi thơm tràn ngập căn phòng.
“Anh Việt, người phụ nữ của anh thực sự rất giỏi giang, không những biết nấu ăn mà lại còn là giám đốc thiết kế, nếu như kỹ năng của cô ấy cũng tốt, vậy thì nên căn nhắc tới việc bao nuôi lâu dài.” Triệu Dương vừa nói chuyện vừa cố tình đến gần hộp cơm, thực sự rất thơm, không biết là cô đã làm món gì?
Khi Triệu Dương nói mấy chữ cuối cùng, toàn thân cô trở nên cứng nhắc, anh ta vẫn không hề thay đổi từ “nuôi” này, trong mắt người khác, cô vĩnh viễn chỉ là một tình nhân mà thôi.
Tay của Trịnh Trình Việt ôm lấy Tiêu Mộc Diên không khỏi nắm chặt lại, anh cảm nhận được sự thay đổi trên cơ thể cô.
“Sau này phải gọi cô ấy là chị dâu.” Câu nói mang tính khẳng định, không hề có chút do dự nào.
“Gọi là chị dâu?” Triệu Dương gần như không dám tin, đương nhiên anh ta biết chị dâu nghĩa là gì, điều này chứng tỏ anh đã chấp nhận người phụ nữ này.
“Sao nào? Không nghe rõ sao, có phải là muốn sang Mỹ đóng phim hành động phải không?” Thịnh Trình Việt nhíu mày, anh không muốn người phụ nữ này phải khó chịu thêm nữa, anh phải thừa nhận cô chính là người phụ nữ của anh.
Đương nhiên, nếu cô gái nhỏ này biết điều, biết lấy lòng anh, có lẽ cô sẽ được nhiều hơn, anh sẽ cưng chiều cô, cô sẽ là người phụ nữ đầu tiên mà anh nuông chiều.
“Nghe rõ rồi, nghe rõ rồi, chào chị dâu.” Triệu Dương lập tức cười hớn hở, trong lòng vô cùng bất mãn, đường đường là một ngôi sao nổi tiếng, vậy mà lại phải ăn nói khép nép với một người phụ nữ, nếu bị đồn thổi ra ngoài thì đúng là làm trò cười cho thiên hạ.
Truyện up có bản quyền trên
“Ừm, nếu như em khiến tôi hài lòng, tôi sẽ có chút phần thưởng nhỏ cho em.” Thịnh Trình Việt cười nói, việc này khiến mấy người bạn bên cạnh vô cùng sửng sốt, họ chưa nhìn thấy Thịnh Trình Việt như vậy bao giờ.
Tiêu Mộc Diên vừa nghe tới phần thưởng lại càng vui vẻ hơn.
Vậy xin hỏi tổng giám đốc Thịnh muốn thưởng tôi bao nhiêu tiền?” Cô cười hì hì.
Thịnh Trình Việt lại lập tức đen mặt lại, ngoại trừ tiền ra người phụ nữ này không còn nghĩ tới chuyện gì khác hay sao? Ví dụ những chuyện lãng mạn chẳng hạn, mà sao mỗi lần nhắc tới tiền cô lại vui tới vậy, không phải bố cô đã được thả rồi sao? Sao cô vẫn thiếu tiền đến vậy?
“Em cần nhiều tiền vậy để làm gì? Nuôi tình nhân nhỏ à?” Giọng điệu của Thịnh Trình Việt trở nên lạnh lẽo.
“…” Tiêu Mộc Diên không ngờ anh có thể nói đến việc nuôi tình nhân nhỏ, cô làm gì có khả năng nuôi tình nhân nhỏ chứ?
“Tổng giám đốc Thịnh, tôi còn có bố già con cọc, tôi còn rất nhiều người cần có cơm ăn, tôi luôn muốn đổi một căn hộ lớn hơn.” Cô nói như vậy đã rõ ràng chưa? Cô muốn kiếm tiền để mua căn hộ lớn hơn, để bố cô và mấy đứa nhỏ sống thoải mái hơn.
Ánh mắt Thịnh Trình Việt trở nên vô cùng phức tạp, anh chưa từng nghĩ tới hoàn cảnh sống của cô, thì ra là cô muốn mua căn hộ, vậy sao cô không nói với anh, nếu như anh vui có lẽ sẽ tặng cô một căn.
Thực sự, trong lòng lòng anh Tiêu Mộc Diên đã hoàn toàn khác biệt, những người phụ nữ trước đây theo đuổi anh không phải muốn xe thì muốn có nhà, chỉ có cô là chưa bao giờ thèm khát những thứ đó.
“Được, nhớ là cơm trưa phải khiến anh hài lòng đó.” Thịnh Trình Việt dứt lời thì tắt điện thoại.
“Ôi… anh còn chưa nói cho tôi biết anh sẽ thưởng tôi bao nhiêu tiền mà?” Tiêu Mộc Diên không nhịn nói hét lớn lên trong điện thoại, nhưng đáp lại cô là những tiếng tút dài.
Cô đành thở dài, không khỏi nhìn về phía Thịnh Tuấn Hạo đang ngủ say, trên gương mặt khẽ dịu lại.
Nhẹ nhàng bước tới, khẽ vuốt ve gương mặt khôi ngô của Thịnh Tuấn Hạo, đôi mắt cô chứa đầy sự dịu dàng, hôn lên gương mặt của Thịnh Tuấn Hạo rồi xoay người đi ra ngoài. Lâm Phong và quản gia Lý đang đứng ở cửa thấy Tiêu Mộc Diên đi ra lập tức bước vào phòng để kịp thời chăm sóc cho Thịnh Tuấn Hạo.
Buổi trưa, sau khi Tiêu Mộc Diên mang một suất cơm canh rong biển thịt bò tới cho Thịnh Tuấn Hạo thì vội vã đến công ty, trong lòng vô cùng mong mỏi nghĩ tới phần thương của Thịnh Trình Việt, anh sẽ thưởng cho cô bao nhiêu tiền? Có lẽ là sẽ không ít đâu, 100 triệu hay là 170 triệu chắc cũng không thành vấn đề gì.
Sau khi tới công ty, mọi người nhìn Tiêu Mộc Diên với một ánh mắt kỳ lạ, việc này khiến Tiêu Mộc Diên hoàn toàn mất tự nhiên, sao cô lại trở thành tiêu điểm vậy.
“Giám đốc Tiêu, cô đến rồi, tổng giám đốc Thinh đang ở phòng làm việc, đi theo tôi.” Mộng Huyên cười bước tới, cô ấy phát hiện ra rằng tổng giám đốc Thịnh đối xử rất tốt với Tiêu Mộc Diên, còn bảo cô ấy phải xuống đón Tiêu Mộc Diên lên.
“Được.” Tiêu Mộc Diên đi theo Mộng Huyên vào thang máy trong ánh mắt tò mò của bao nhiêu người.
Sau khi bước vào thang máy, Tiêu Mộc Diên mới khẽ thở dài, lúc này cô mới lên tiếng hỏi Mộng Huyên:
“Sao những nhân viên trong công ty lại nhìn tôi như vậy?” Cô đã rửa mặt rồi, cũng không hề nude, có gì đáng để xem chứ.
Hình như Mộng Huyên đã đáon được sự lo lắng của Tiêu Mộc Diên, cô ấy cười:
“Cô có biết là Âu Đan đã ngồi tù rồi không.” Mộng Huyên vẫn nở nụ cười, Tiêu Mộc Diên là tình nhân Thịnh Trình Việt bao nuôi một cách công khai, mà vợ chưa cưới của Thịnh Trình Việt lại ngồi tù, đương nhiên là tình nhân như cô có khả năng sẽ thay thế vị trí đó.
Tiêu Mộc Diên vấn lắc đầu, sau đó lại gật đầu, hình như cô đã từng nghe Thịnh Trình Việt nói qua điện thoại là muốn trả thù, chuyện cụ thể thế nào thì cô cũng không rõ.
“Họ đang nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ.” Mộng Huyên khẽ cười, thực sự những hiểu biết gần đây của Mộng Huyên, Tiêu Mộc Diên rất thân thiện, cô không hề độc ác như những cô tình nhân được bao nuôi.
“Hâm mộ tôi?” Tiêu Mộc Diên không kịp phản ứng lại, cô không hiểu, nhưng nghĩ lại bây giờ cô là giám đốc thiết kế, họ hâm mộ cô là đương nhiên, nên cô cũng không nghĩ ngợi gì nữa.
Trong văn phòng, Thịnh Trình Việt và Trương Vân Doanh đang nói chuyện với nhau, Trương Vân Doanh đến sau nên anh ấy không hề biết chuyện Tiêu Mộc Diên sẽ tới đây.
“Tổng giám đốc Thịnh!” Mộng Huyên khẽ lên tiếng.
“Vào đi!” Thịnh Trình Việt nói một cách thản nhiên và ngẩng đầu lên, lúc đó đã đối diện với ánh mắt của Tiêu Mộc Diên, không ngờ cô lại tới sớm như vậy, cô vì muốn hủy bỏ hợp tác với Trương Đoàn sao? Hay là vì tiền thưởng mà anh thuận miệng nói ra? Anh đoán có lẽ là nghiêng về vế sau, người phụ nữ này thực sự rất mê tiền.
Trong lòng Trương Vân Doanh khẽ giật mình, cô tới rồi, ánh mắt của anh ấy lại nhìn tới hộp cơm mà Tiêu Mộc Diên đang cầm trên tay, cô đến đưa cơm cho Thình Trình Việt sao? Trong lòng anh ấy cảm thấy ở một nơi nào đó bị nghẹn lại, vô cùng khó chịu.
Tiêu Mộc Diên khẽ gật đầu, cô cố găng khống chế bản thân không được nhìn Trương vân Doanh, mặc dù khi cô vừa bước vào cửa đã nhìn thấy anh ấy, nhưng cô không thể chọc giận Thịnh Trình Việt, cô muốn anh hủy bỏ hợp tác với Trương thị.
“Nếu tổng giám đốc Thịnh đang có khách, vậy tôi sẽ không quấy rầy nữa.” Dứt lời, Tiêu Mộc Diên liền đặt hộp cơm xuống, rồi muốn ra khỏi phòng một cách nhanh chóng.
Thịnh Trình Việt thấy sự kiên định trong mắt Tiêu Mộc Diên cười nhíu mày:
“Người phụ nữ của tôi hay thẹn thùng, mọi người tự giới thiệu về mình đi.” Khi Tiêu Mộc Diên bước tới cửa, giọng nói trầm ấm của Thịnh Trình việt lại vang lên bên tai cô, chỉ một câu nói ấy khiến bước chân đang muốn chạy trốn của cô bỗng phải dừng lại.
Đương nhiên Trương Vân Doanh không ngờ Thịnh Trình Việt sẽ nói như vậy, anh cố ý sao? Cố ý giả vờ như anh ấy và Tiêu Mộc Diên không hề quen biết nhau mà tự giới thiệu về mình sao?
Triệu Dương vẫn đánh giá cô từ lúc cô bước vào, tuy cô đang mặc quần áo, nhưng anh ta vẫn đoán chừng size cup ngực cô mặc không hề nhỏ, dáng người vô cùng đẹp, không biết kỹ thuật ra sao? Người phụ nữ này có lẽ chính là người trong scandal với Thịnh Trình Việt dạo gần đây.
“Xin chào, tôi là Triệu Dương, bạn tốt của Thịnh Trình Việt, nếu một ngày nào đó Thịnh Trình Việt ghét bỏ cô, có thể nói với tôi, tôi sẽ bao nuôi cô.” Triệu Dương nói một cách đầy mê hoặc, đôi mắt đen vẫn đang bám lấy cơ thể của Tiêu Mộc Diên.
Sắc mặt của Tiêu Mộc Diên ở giây phút ấy tái mét, đây chính là mục đích mà Thịnh Trình Việt bảo cô tới đây sao? Anh muốn để bạn bè anh làm nhục cô sao?
Sắc mặt của Trương Vân Doanh tái nhợt, hai tay anh ấy nắm chặt lại.
“Cô ấy không phải loại phụ nữ như anh nói.” Trương Vân Doanh đen mặt lại, trầm giọng nói, anh ta lại dám coi Tiêu Mộc Diên là loại phụ nữ đó.
Triệu Dương không ngờ Trương Vân Doanh lại trở mặt trong nháy mắt, vô cùng sửng sốt, Trương Vân Doanh vẫn là một chàng trai tuấn tú dịu dàng, rất ít khi tức giận, nhưng giờ anh ấy lại đang tức giận, chẳng lẽ anh ấy đã yêu người phụ nữ này?
“Được rồi, bảo mọi người tự giới thiệu về mình, sao lại kéo cả người phụ nữ của tôi vào thế.” Thịnh Trình Việt vừa nói vừa đứng dậy, đi tới cạnh Tiêu Mộc Diên.
Triệu Dương nhìn Thịnh Trình Việt rồi lại nhìn đồ ăn trên bàn, đột nhiên mở nủ cười đầy ý vị.
“Anh Việt, cô nhân tình này thật tốt đấy, còn biết nấu cơm cho anh ăn, để em xem xem là gì nào?” Triệu Dương nói chuyện rồi đi tới trước bàn.
Thịnh Trình Việt lại cầm hộp cơm lên, không cho Triệu Dương động tới.
“Đây là cơm của tôi. câu đừng động vào, tôi nghe nói bên Mỹ có một bộ phim hành động sắp khởi quay, hay là cậu đi đi.” Anh nói một cách lạnh nhạt, gần như vô cùng bất mãn với biểu hiện vừa rồi của Triệu Dương.
“Anh Việt, những lời vừa rồi xem như em chưa hề nói.” Triệu Dương lập tức tỏ vẻ khổ sở, sao anh Việt lại có thể như vậy, chỉ vì một người phụ nữ mà bán cả anh em.
Tiêu Mộc Diên sửng sốt, chẳng trách cô lại thấy Triệu Dương này rất quen? Thì ra anh ta là ngôi sao, hình như cô đã từng nhìn thấy anh ta trên ti vi rồi thì phải? Hơn nữa là một ngôi sao nổi tiếng.
Nhìn thái độ của anh ta với Thịnh Trình Việt, bỗng nhiên cô cảm thấy Thịnh Trình Việt vô cùng lợi hại, một ngôi sao nổi tiếng cũng bị anh khống chế, thế lực của anh rộng lớn biết bao.
“Tốt nhất là cậu đừng có ý gì với cô ấy, nếu không hậu quả cậu không gánh nổi đâu.” Thịnh Trình Việt cầm hộp cơm kéo tới gần Tiêu Mộc Diên.
“Chậc chậc chậc! Nghe nói anh Việt sáu năm rồi không động tới phụ nữ, vẫn nên cám ơn người phụ nữ này, lại có thể khiến anh Việt phá giới.” Triệu Dương vẫn nói mà không sợ chết, gương mặt anh ta nở nụ cười gian.
Trong lòng Tiêu Mộc Diên bỗng kinh ngạc, 6 năm? Là từ tối hôm cô mang thai sao?
Sắc mặt của Trương Vân Doanh càng đen hơn, tay nắm chặt hơn, gần như đang cố nén chuyện gì đó.
Thịnh Trình Việt nhìn thoáng qua gương mặt của Trương Vân Doanh, khẽ cong lên một nụ cười đầy ý vị, quả nhiên Trương Vân Doanh rất quan tâm tới Tiêu Mộc Diên.
Thịnh Trình Việt đứng trước mặt mọi người mở hộp cơm ra, mùi thơm tràn ngập căn phòng.
“Anh Việt, người phụ nữ của anh thực sự rất giỏi giang, không những biết nấu ăn mà lại còn là giám đốc thiết kế, nếu như kỹ năng của cô ấy cũng tốt, vậy thì nên căn nhắc tới việc bao nuôi lâu dài.” Triệu Dương vừa nói chuyện vừa cố tình đến gần hộp cơm, thực sự rất thơm, không biết là cô đã làm món gì?
Khi Triệu Dương nói mấy chữ cuối cùng, toàn thân cô trở nên cứng nhắc, anh ta vẫn không hề thay đổi từ “nuôi” này, trong mắt người khác, cô vĩnh viễn chỉ là một tình nhân mà thôi.
Tay của Trịnh Trình Việt ôm lấy Tiêu Mộc Diên không khỏi nắm chặt lại, anh cảm nhận được sự thay đổi trên cơ thể cô.
“Sau này phải gọi cô ấy là chị dâu.” Câu nói mang tính khẳng định, không hề có chút do dự nào.
“Gọi là chị dâu?” Triệu Dương gần như không dám tin, đương nhiên anh ta biết chị dâu nghĩa là gì, điều này chứng tỏ anh đã chấp nhận người phụ nữ này.
“Sao nào? Không nghe rõ sao, có phải là muốn sang Mỹ đóng phim hành động phải không?” Thịnh Trình Việt nhíu mày, anh không muốn người phụ nữ này phải khó chịu thêm nữa, anh phải thừa nhận cô chính là người phụ nữ của anh.
Đương nhiên, nếu cô gái nhỏ này biết điều, biết lấy lòng anh, có lẽ cô sẽ được nhiều hơn, anh sẽ cưng chiều cô, cô sẽ là người phụ nữ đầu tiên mà anh nuông chiều.
“Nghe rõ rồi, nghe rõ rồi, chào chị dâu.” Triệu Dương lập tức cười hớn hở, trong lòng vô cùng bất mãn, đường đường là một ngôi sao nổi tiếng, vậy mà lại phải ăn nói khép nép với một người phụ nữ, nếu bị đồn thổi ra ngoài thì đúng là làm trò cười cho thiên hạ.
Truyện up có bản quyền trên
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.