Chương 18: Kể chuyện cổ tích cho bảo bối
Khuyết Danh
23/05/2019
"Sau này dì Mộc Diên sẽ ở đây sao?" Thịnh Tuấn Hạo dấu đi sự mất mát của mình, bình tĩnh hỏi.
Tiêu Mộc Diên thật sự không ngờ Thịnh Tuấn Hạo lại đột nhiên hỏi như vậy. Làm sao cô có thể ở lại đây? Cô còn hai đứa nhỏ của mình, cô ở đây vậy ai sẽ chăm sóc con cô?
Nhưng đối diện với ánh mắt tràn đầy mong đợi kia của Thịnh Tuấn Hạo, cô vẫn không đành lòng từ chối. Đứa bé này chắc là rất cô đơn! Cậu không có mẹ, ba lại không thương, cậu rất thiếu thốn tình cảm.
"Dì có thể đợi Tuấn Hạo ngủ rồi mới đi." Cô khẽ cười nói. Cậu chắc chắn là một đứa bé không có cảm giác an toàn! Cô nghĩ tới bản thân mình trước đây, sau khi mẹ và ba ly hôn, cô khát vọng tình thương của mẹ tới cỡ nào, thế nhưng mẹ vẫn mãi không trở về, nên cô có thể hiểu được sự cô đơn của một đứa bé thiếu đi tình thương của mẹ.
Trong đầu cô lại nhớ tới một đứa con trai bị ôm đi của mình. Con trai cô có lẽ cũng lớn tầm tuổi Thịnh Tuấn Hạo! Nó cũng không có mẹ, nhất định cũng rất cô đơn.
"Thật vậy sao? Dì Mộc Diên nói phải giữ lời đó." Trong đôi mắt thâm thúy của Thịnh Tuấn Hạo toát ra ánh sáng khác thường, chứng minh lúc này cậu đang rất hưng phấn, rất vui sướng.
Thịnh Trình Việt khẽ nhíu mày. Cho tới bây giờ anh cũng không biết con anh có thể cười thảo mãn như vậy, trên gương mặt tinh xảo nhỏ nhắn kia không hề pha lẫn một tia phức tạp. Bé cười giống như một thiên sứ nhỏ, dường như có thể khiến mọi thứ xung quanh trở nên đẹp hơn.
Tiêu Mộc Diên nhìn Thịnh Tuấn Hạo, kinh ngạc phát hiện. Thịnh Tuấn Hạo vậy mà cũng có một cặp răng nanh, giống hệt như răng nanh của Tiêu Viễn Đan, hơn nữa... Khi cậu cười rộ lên cũng thật là giống.
Trong một chớp mắt đó, Tiêu Mộc Diên chìm đắm vào trong nụ cười của Thịnh Tuấn Hạo, trên khuôn mặt của cậu tràn đầy sự thỏa mãn, nụ cười của cậu có thể sánh ngang với trời đất.
Trăng sáng xuyên thấu qua cửa sổ, tràn ngập cả phòng, hắt lên người Tiêu Mộc Diên. Cô cứ nằm lẳng lặng như vậy bên cạnh Thịnh Tuấn Hạo.
"Dì Mộc Diên, con muốn nghe "Cô bé Lọ Lem", cô bé đó có một bà mẹ kế rất xấu, may mà có một con chim nhỏ giúp đỡ cô bé." Thịnh Tuấn Hạo nhẹ nhàng nói, tay nhỏ của cậu vẫn nắm thật chặt tay của Tiêu Mộc Diên, dường như rất sợ cô sẽ rời khỏi mình.
Tiêu Mộc Diên nghe Thịnh Tuấn Hạo nói như vậy... Cô cảm giác mắt mình hơi cay. Cậu là đang sợ Thịnh Trình Việt cũng sẽ tìm cho cậu một mẹ kế, sau đó cậu sẽ phải chịu khổ giống như cô bé Lọ Lem hay sao? Một đứa bé nhỏ như vậy mà phải gánh chịu áp lực lớn như thế sao, cô bèn ôm lấy Thịnh Tuấn Hạo.
Hiển nhiên Thịnh Tuấn Hạo không ngờ rằng Tiêu Mộc Diên sẽ đột ngột ôm lấy mình, nên lập tức có một mùi hoa bách hợp dễ ngửi xông vào mũi. Cậu thuận theo mà chui vào trong lòng Tiêu Mộc Diên.
Cho tới khi Thịnh Tuấn Hạo ngủ yên, Tiêu Mộc Diên mới đi ra, nhìn đồng hồ. Đã mười giờ rưỡi, chắc mấy đứa nhỏ đang lo lắng cho cô, cô phải nhanh chóng trở về.
Thịnh Trình Việt vẫn đang làm việc, xem giấy tờ ở phòng khách, nhìn thấy Tiêu Mộc Diên đi ra, ánh mắt anh có chút phức tạp. Cô thật sự là dỗ trẻ nhỏ có bài bản, thế mà có thể làm con anh ngoan ngoãn nghe lời cô tới như vậy.
"Tạm biệt, tổng giám đốc Thịnh!" Tiêu Mộc Diên xách theo túi của mình, nhanh chóng rời đi. Giờ đã mười rưỡi rồi, cô phải nhanh chóng bắt xe bus, chậm chút nữa là sẽ không có xe, lát nữa còn phải chuyển một chuyến, không biết có thể bắt kịp hay không.
Thịnh Trình Việt nhìn chằm chằm Tiêu Mộc Diên, không nói gì. Anh còn tưởng cô sẽ nói, hiện giờ trời rất tối rồi, có thể cho cô ở lại chỗ này một đêm hay không. Nếu như cô nói như vậy, anh sẽ đồng ý, nhưng cô lại rời đi không chút do dự.
Lúc Thịnh Trình Việt lái xe đuổi kịp Tiêu Mộc Diên thì cô đã bước lên xe bus. Ban đầu anh muốn quay xe về, nhưng trong lòng lại có chút không yên, nghĩ đi nghĩ lại vẫn nên đi theo sau! Dù sao con trai mình thích cô như vậy.
Tiêu Mộc Diên thật sự không ngờ Thịnh Tuấn Hạo lại đột nhiên hỏi như vậy. Làm sao cô có thể ở lại đây? Cô còn hai đứa nhỏ của mình, cô ở đây vậy ai sẽ chăm sóc con cô?
Nhưng đối diện với ánh mắt tràn đầy mong đợi kia của Thịnh Tuấn Hạo, cô vẫn không đành lòng từ chối. Đứa bé này chắc là rất cô đơn! Cậu không có mẹ, ba lại không thương, cậu rất thiếu thốn tình cảm.
"Dì có thể đợi Tuấn Hạo ngủ rồi mới đi." Cô khẽ cười nói. Cậu chắc chắn là một đứa bé không có cảm giác an toàn! Cô nghĩ tới bản thân mình trước đây, sau khi mẹ và ba ly hôn, cô khát vọng tình thương của mẹ tới cỡ nào, thế nhưng mẹ vẫn mãi không trở về, nên cô có thể hiểu được sự cô đơn của một đứa bé thiếu đi tình thương của mẹ.
Trong đầu cô lại nhớ tới một đứa con trai bị ôm đi của mình. Con trai cô có lẽ cũng lớn tầm tuổi Thịnh Tuấn Hạo! Nó cũng không có mẹ, nhất định cũng rất cô đơn.
"Thật vậy sao? Dì Mộc Diên nói phải giữ lời đó." Trong đôi mắt thâm thúy của Thịnh Tuấn Hạo toát ra ánh sáng khác thường, chứng minh lúc này cậu đang rất hưng phấn, rất vui sướng.
Thịnh Trình Việt khẽ nhíu mày. Cho tới bây giờ anh cũng không biết con anh có thể cười thảo mãn như vậy, trên gương mặt tinh xảo nhỏ nhắn kia không hề pha lẫn một tia phức tạp. Bé cười giống như một thiên sứ nhỏ, dường như có thể khiến mọi thứ xung quanh trở nên đẹp hơn.
Tiêu Mộc Diên nhìn Thịnh Tuấn Hạo, kinh ngạc phát hiện. Thịnh Tuấn Hạo vậy mà cũng có một cặp răng nanh, giống hệt như răng nanh của Tiêu Viễn Đan, hơn nữa... Khi cậu cười rộ lên cũng thật là giống.
Trong một chớp mắt đó, Tiêu Mộc Diên chìm đắm vào trong nụ cười của Thịnh Tuấn Hạo, trên khuôn mặt của cậu tràn đầy sự thỏa mãn, nụ cười của cậu có thể sánh ngang với trời đất.
Trăng sáng xuyên thấu qua cửa sổ, tràn ngập cả phòng, hắt lên người Tiêu Mộc Diên. Cô cứ nằm lẳng lặng như vậy bên cạnh Thịnh Tuấn Hạo.
"Dì Mộc Diên, con muốn nghe "Cô bé Lọ Lem", cô bé đó có một bà mẹ kế rất xấu, may mà có một con chim nhỏ giúp đỡ cô bé." Thịnh Tuấn Hạo nhẹ nhàng nói, tay nhỏ của cậu vẫn nắm thật chặt tay của Tiêu Mộc Diên, dường như rất sợ cô sẽ rời khỏi mình.
Tiêu Mộc Diên nghe Thịnh Tuấn Hạo nói như vậy... Cô cảm giác mắt mình hơi cay. Cậu là đang sợ Thịnh Trình Việt cũng sẽ tìm cho cậu một mẹ kế, sau đó cậu sẽ phải chịu khổ giống như cô bé Lọ Lem hay sao? Một đứa bé nhỏ như vậy mà phải gánh chịu áp lực lớn như thế sao, cô bèn ôm lấy Thịnh Tuấn Hạo.
Hiển nhiên Thịnh Tuấn Hạo không ngờ rằng Tiêu Mộc Diên sẽ đột ngột ôm lấy mình, nên lập tức có một mùi hoa bách hợp dễ ngửi xông vào mũi. Cậu thuận theo mà chui vào trong lòng Tiêu Mộc Diên.
Cho tới khi Thịnh Tuấn Hạo ngủ yên, Tiêu Mộc Diên mới đi ra, nhìn đồng hồ. Đã mười giờ rưỡi, chắc mấy đứa nhỏ đang lo lắng cho cô, cô phải nhanh chóng trở về.
Thịnh Trình Việt vẫn đang làm việc, xem giấy tờ ở phòng khách, nhìn thấy Tiêu Mộc Diên đi ra, ánh mắt anh có chút phức tạp. Cô thật sự là dỗ trẻ nhỏ có bài bản, thế mà có thể làm con anh ngoan ngoãn nghe lời cô tới như vậy.
"Tạm biệt, tổng giám đốc Thịnh!" Tiêu Mộc Diên xách theo túi của mình, nhanh chóng rời đi. Giờ đã mười rưỡi rồi, cô phải nhanh chóng bắt xe bus, chậm chút nữa là sẽ không có xe, lát nữa còn phải chuyển một chuyến, không biết có thể bắt kịp hay không.
Thịnh Trình Việt nhìn chằm chằm Tiêu Mộc Diên, không nói gì. Anh còn tưởng cô sẽ nói, hiện giờ trời rất tối rồi, có thể cho cô ở lại chỗ này một đêm hay không. Nếu như cô nói như vậy, anh sẽ đồng ý, nhưng cô lại rời đi không chút do dự.
Lúc Thịnh Trình Việt lái xe đuổi kịp Tiêu Mộc Diên thì cô đã bước lên xe bus. Ban đầu anh muốn quay xe về, nhưng trong lòng lại có chút không yên, nghĩ đi nghĩ lại vẫn nên đi theo sau! Dù sao con trai mình thích cô như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.