Chương 450: Không có lý do thể thắng
Khuyết Danh
09/07/2020
Thịnh Trình Việt hơi ủy khuất nhìn về phía Tiêu Mộc Diên, đã thế còn trừng mắt, giống như đang diễn kịch mua vui.Nhưng Tiêu Mộc Diên biết rõ, đây là Thịnh Trình Việt đang cầu xin cô cho anh ít mặt mũi.
"Được rồi, không phải muốn đi ăn cơm sao? Đừng đợi ở đây nữa." Tiêu Mộc Diên nói.
Hai cô gái cảm thấy Tiêu Mộc Diên nói rất có đạo lý, Thịnh Thảo An tiến lên kéo tay cô rời đi. Thịnh Trình Việt đi theo sau lưng Tiêu Mộc Diên, còn Lâm Linh đi bên cạnh.
Nói thật, Thịnh Trình Việt cảm thấy hơi không thoải mái, anh luôn cảm giác Lâm Linh đang nhìn anh, khi anh cảm thấy không thoải mái lần nữa, liền quay đầu vừa hay nhìn thấy Lâm Linh.
Lâm Linh nhìn sắc mặt của Thịnh Trình Việt, thì cô ta đã biết chuyện cô ta nhìn anh đã bị phát hiện. Thịnh Trình Việt còn đang suy nghĩ lý do vì sao người này lại nhìn mình, kết quả anh chợt nghe thấy Lâm Linh hỏi: "Anh Thịnh, tiền tiêu vặt hàng tháng của anh đều là mười triệu rưỡi sao?"
Nói đến đây lại thấy đắng lòng, lập tức Thịnh Trình Việt bước nhanh hơn, anh cự tuyệt trả lời vấn đề này.
Đúng là tiền trong thẻ mỗi tháng của anh đều nhiều như vậy… Nhưng có thể nói rằng, anh không có khả năng cất giữ ít tiền riêng.Huống hồ, mỗi lần đi ra ngoài dạo phố với Tiêu Mộc Diên, cuối cùng đều là anh trả tiền. Cũng không phải vì anh nghèo thật, Qủa thực, anh còn một tấm thẻ cơ bản là chưa bao giờ dùng qua.Dù sao, từ trước đến nay, Tiêu Mộc Diên mua đồ đều tính giá cả.
Lâm Linh nhìn bóng lưng của Thịnh Trình Việt, cơ bản đã biết chuyện gì xảy ra. Cô ta không khỏi nở nụ cười: "Chuyện này còn có chuyện gì không thể nói sao? Chẳng nhẽ là vợ quản giáo chặt quá?"
Đương nhiên, cô cũng nhìn không ra, cái cô gái Tiêu Mộc Diên kia vậy mà đối xử với chồng cô ta như vậy. Mặc dù, thoạt nhìn một đôi hai người họ có vẻ rất yêu thương nhau…
"Thịnh Trình Việt, anh có thể đi nhanh lên một chút được không?" Ở phía xa, Lâm Linh vẫn nghe thấy giọng nói của Tiêu Mộc Diên, sau đó cô ta thấy người đàn ông phía sau cô ta nhanh chóng rảo bước. Lâm Linh cũng nhanh chóng đi lên.
Đêm nay, là đêm có trăng sáng. Tiêu Mộc Diên vẫn như thường ngày đi đến ban công bên trên, thỉnh thoảng ngước đầu nhìn những vì sao hay thứ gì đó…
Đột nhiên, cô thấy nghe tiếng hát, thế là cô bắt đầu tìn kiếm ở trong sân, muốn biết là ai đang hát, sau đó, cô tìm thấy một bóng người cô đơn.
Cô gái kia ngồi ở trong đình hóng gió nhỏ nhìn hồ nước bên cạnh. Bởi vì khoảng cách khá xa, cho nên Tiêu Mộc Diên cũng không nhìn rõ cô gái kia là ai và nét mặt của cô ta. Nhưng Tiêu Mộc Diên cảm thấy, tư thế bây giờ của cô gái kia giống như muốn nhảy xuống nước.
"A, Diên Diên, em muốn đi đâu vậy?" Thịnh Trình Việt vừa mới từ toilet đi ra, đã nhìn thấy Tiêu Mộc Diên chạy lướt qua người anh.
Tiêu Mộc Diên liếc nhìn Thịnh Trình Việt nói: "Em muốn đi dạo trong sân một chút, lát nữa em sẽ về."
Nói xong, cô liền chạy ra ngoài.
"Đợi đã, em lấy thêm cái áo khoác rồi ra ngoài cũng không muộn." Thịnh Trình Việt nhìn bóng lưng gầy của Tiêu Mộc Diên có hơi lo lắng, kết quả là, anh liền cầm thêm áo khoác chạy theo.
Tiêu Mộc Diên vừa đi vào mới nhìn thấy rõ cô gái kia là Lâm Linh. Đình hóng gió trong sân nhà họ nằm cạnh hồ nước, chỉ cần ngồi xuống chân có thể chạm vào nước.
Lúc này, Lâm Linh ngồi bên trên thành đình, mép sân, hai chân nhỏ để vào trong nước đung đưa, thỉnh thoảng cô ta lại ngẩng đầu ngắm trăng, nhìn có vẻ rất thỏa mãn.
Tựa hồ nghe thấy tiếng động, Lâm Linh quay đầu đã thấy Tiêu Mộc Diên ở bên cạnh.
"Diên Diên, cô có chuyện gì vậy?"
Tiêu Mộc Diên cảm thấy hơi kỳ quái, ngay lúc nhìn thấy Lâm Linh, cô vẫn nghe thấy tiếng hát, nhưng không biết sao khi tới gần, tiếng hát kia liền biến mất.
"Vừa rồi là cô hát à?" Tiêu Mộc Diên hỏi.
Lâm Linh lắc đầu: "Không có… Cô cũng biết ngũ âm* của tôi không được đầy đủ, hát khó nghe muốn chết. Huống hồ, tôi cũng không vô duyên đến mức quấy rầy người khác vào ban đêm đâu."
Ngũ âm*: Âm điệu, dựa trên thuyết ngũ hành, gồm năm âm chính: Cung, Thương, Giốc, Thủy, Vũ.
Nghe được tiếng của Lâm Linh, Tiêu Mộc Diên không hiểu cứ cảm thấy hơi kỳ quái, chẳng lẽ mình nghe nhầm sao?
"Cô nghe được tiếng hát gì, tôi ở đây đã lâu có nghe thấy gì đâu?" Lâm Linh tiếp tục nói.
Tiêu Mộc Diên nghe Lâm Linh nói như vậy, lập tức sửa lời: "Có lẽ là tôi nghe nhầm rồi, à mà bây giờ cô ở đây làm gì?"
"À, tôi ở chỗ này ngắm sao. Cô không thấy sao đêm nay rất đẹp sao?" Lâm Linh hỏi.
Tiêu Mộc Diên ngẩng đầu nhìn bầu trời, buổi tối hôm nay bởi vì trăng vô cùng sáng, cho nên độ sáng của những vì sao cũng không quá rõ ràng.
"Bây giờ, đã rất muộn rồi, mà ngày mai cũng không phải cuối tuần, cô không định quay về nghỉ ngơi một chút sao?" Tiêu Mộc Diên hỏi.
Lâm Linh lắc đầu cười: "Dù sao, tôi chỉ là người có cũng được mà không có cũng không sao, nhiều lúc tôi cảm thấy rất kỳ lạ, rốt cuộc vì sao tôi lại đi làm, trong khi rõ ràng tôi không biết gì cả? Diên Diên, tôi hỏi cô, có phải tôi đến chỗ cô làm đã gây rắc rối cho các cô không? Cô nhất định phải nói rõ cho tôi biết."
"Thế nào là có cũng được mà không có cũng không sao?" Tiêu Mộc Diên đi đến bên cạnh Lâm Linh rồi ngồi xuống.
Cô nhìn Lâm Linh nói: "Trong công ty có rất nhiều người cảm thấy cô không tệ, mặc dù tài năng của cô không cao bằng Thảo An, nhưng chỉ cần huấn luyện nhiều hơn, về sau muốn trở thành nhà thiết kế cũng không có vấn đề gì."
Lâm Linh giống như có hơi không tin Tiêu Mộc Diên, lập tức Tiêu Mộc Diên gật đầu như dã tỏi:"Những gì tôi nói đương nhiên là thật rồi, tôi cũng không cần thiết đi lừa cô đúng không?"
Lâm Linh cảm thấy Tiêu Mộc Diên nói cũng có lý, "Tôi cảm thấy Thảo An thật sự rất lợi hại."
Nói đến đây, cô ta không khỏi cảm thán Thịnh Thảo An. Rõ ràng cùng bỏ dở giữa chừng, nhưng Thịnh Thảo An lại thích ứng nhanh hơn cô ta: "Bởi vì Thảo An có lý do không thể không thắng, tôi nghĩ nếu cô có lý do như Thảo An, thì có lẽ cô sẽ không khác với Thảo An là mấy."
Tiêu Mộc Diên nói xong, trong đầu lại hiện lên bộ dạng của Thịnh Thảo An, sở dĩ cô ấy có thể chống đỡ đến bây giờ đều dựa vào tín niệm không thể chịu thua.
"lý do không thể không thắng?" Lâm Linh nghiền ngẫm suy nghĩ câu nói này, cảm thấy có hơi thâm thúy, thâm thúy đến mức cô nghe không hiểu.
"Ừ." Tiêu Mộc Diên gật đầu:"Nếu như không có cũng không sao, dù sao cuộc đời còn rất dài, huống hồ cô còn nhiều thời gian để cố gắng."
Lâm Linh nghe Tiêu Mộc Diên nói, như có điều suy nghĩ.
"Nhưng tôi cảm giác cuộc đời rất ngắn ngủi, rất nhiều chuyện cô không kịp làm, nhưng cô lại không có cơ hội làm điều đó. Ví dụ như… Ví dụ như tình yêu chẳng hạn, mặc dù nói như vậy cô có thể sẽ cười tôi, nhưng tôi lại cảm thấy tình yêu chiếm một phần lớn trong tim của tôi." Lâm Linh nói xong, hơi thở dài.
"Cho tới bây giờ, tôi vẫn không quên được bóng dáng của Trần Tuấn, cho dù biết rõ anh ta không thương tôi, cũng biết rõ anh ta chỉ lợi dụng tôi, nhưng tôi vẫn vô thức thích anh ta, muốn ở gần anh ta. Có lẽ ở trong mắt mọi người, hành động của tôi đáng bị coi thường."
"Được rồi, không phải muốn đi ăn cơm sao? Đừng đợi ở đây nữa." Tiêu Mộc Diên nói.
Hai cô gái cảm thấy Tiêu Mộc Diên nói rất có đạo lý, Thịnh Thảo An tiến lên kéo tay cô rời đi. Thịnh Trình Việt đi theo sau lưng Tiêu Mộc Diên, còn Lâm Linh đi bên cạnh.
Nói thật, Thịnh Trình Việt cảm thấy hơi không thoải mái, anh luôn cảm giác Lâm Linh đang nhìn anh, khi anh cảm thấy không thoải mái lần nữa, liền quay đầu vừa hay nhìn thấy Lâm Linh.
Lâm Linh nhìn sắc mặt của Thịnh Trình Việt, thì cô ta đã biết chuyện cô ta nhìn anh đã bị phát hiện. Thịnh Trình Việt còn đang suy nghĩ lý do vì sao người này lại nhìn mình, kết quả anh chợt nghe thấy Lâm Linh hỏi: "Anh Thịnh, tiền tiêu vặt hàng tháng của anh đều là mười triệu rưỡi sao?"
Nói đến đây lại thấy đắng lòng, lập tức Thịnh Trình Việt bước nhanh hơn, anh cự tuyệt trả lời vấn đề này.
Đúng là tiền trong thẻ mỗi tháng của anh đều nhiều như vậy… Nhưng có thể nói rằng, anh không có khả năng cất giữ ít tiền riêng.Huống hồ, mỗi lần đi ra ngoài dạo phố với Tiêu Mộc Diên, cuối cùng đều là anh trả tiền. Cũng không phải vì anh nghèo thật, Qủa thực, anh còn một tấm thẻ cơ bản là chưa bao giờ dùng qua.Dù sao, từ trước đến nay, Tiêu Mộc Diên mua đồ đều tính giá cả.
Lâm Linh nhìn bóng lưng của Thịnh Trình Việt, cơ bản đã biết chuyện gì xảy ra. Cô ta không khỏi nở nụ cười: "Chuyện này còn có chuyện gì không thể nói sao? Chẳng nhẽ là vợ quản giáo chặt quá?"
Đương nhiên, cô cũng nhìn không ra, cái cô gái Tiêu Mộc Diên kia vậy mà đối xử với chồng cô ta như vậy. Mặc dù, thoạt nhìn một đôi hai người họ có vẻ rất yêu thương nhau…
"Thịnh Trình Việt, anh có thể đi nhanh lên một chút được không?" Ở phía xa, Lâm Linh vẫn nghe thấy giọng nói của Tiêu Mộc Diên, sau đó cô ta thấy người đàn ông phía sau cô ta nhanh chóng rảo bước. Lâm Linh cũng nhanh chóng đi lên.
Đêm nay, là đêm có trăng sáng. Tiêu Mộc Diên vẫn như thường ngày đi đến ban công bên trên, thỉnh thoảng ngước đầu nhìn những vì sao hay thứ gì đó…
Đột nhiên, cô thấy nghe tiếng hát, thế là cô bắt đầu tìn kiếm ở trong sân, muốn biết là ai đang hát, sau đó, cô tìm thấy một bóng người cô đơn.
Cô gái kia ngồi ở trong đình hóng gió nhỏ nhìn hồ nước bên cạnh. Bởi vì khoảng cách khá xa, cho nên Tiêu Mộc Diên cũng không nhìn rõ cô gái kia là ai và nét mặt của cô ta. Nhưng Tiêu Mộc Diên cảm thấy, tư thế bây giờ của cô gái kia giống như muốn nhảy xuống nước.
"A, Diên Diên, em muốn đi đâu vậy?" Thịnh Trình Việt vừa mới từ toilet đi ra, đã nhìn thấy Tiêu Mộc Diên chạy lướt qua người anh.
Tiêu Mộc Diên liếc nhìn Thịnh Trình Việt nói: "Em muốn đi dạo trong sân một chút, lát nữa em sẽ về."
Nói xong, cô liền chạy ra ngoài.
"Đợi đã, em lấy thêm cái áo khoác rồi ra ngoài cũng không muộn." Thịnh Trình Việt nhìn bóng lưng gầy của Tiêu Mộc Diên có hơi lo lắng, kết quả là, anh liền cầm thêm áo khoác chạy theo.
Tiêu Mộc Diên vừa đi vào mới nhìn thấy rõ cô gái kia là Lâm Linh. Đình hóng gió trong sân nhà họ nằm cạnh hồ nước, chỉ cần ngồi xuống chân có thể chạm vào nước.
Lúc này, Lâm Linh ngồi bên trên thành đình, mép sân, hai chân nhỏ để vào trong nước đung đưa, thỉnh thoảng cô ta lại ngẩng đầu ngắm trăng, nhìn có vẻ rất thỏa mãn.
Tựa hồ nghe thấy tiếng động, Lâm Linh quay đầu đã thấy Tiêu Mộc Diên ở bên cạnh.
"Diên Diên, cô có chuyện gì vậy?"
Tiêu Mộc Diên cảm thấy hơi kỳ quái, ngay lúc nhìn thấy Lâm Linh, cô vẫn nghe thấy tiếng hát, nhưng không biết sao khi tới gần, tiếng hát kia liền biến mất.
"Vừa rồi là cô hát à?" Tiêu Mộc Diên hỏi.
Lâm Linh lắc đầu: "Không có… Cô cũng biết ngũ âm* của tôi không được đầy đủ, hát khó nghe muốn chết. Huống hồ, tôi cũng không vô duyên đến mức quấy rầy người khác vào ban đêm đâu."
Ngũ âm*: Âm điệu, dựa trên thuyết ngũ hành, gồm năm âm chính: Cung, Thương, Giốc, Thủy, Vũ.
Nghe được tiếng của Lâm Linh, Tiêu Mộc Diên không hiểu cứ cảm thấy hơi kỳ quái, chẳng lẽ mình nghe nhầm sao?
"Cô nghe được tiếng hát gì, tôi ở đây đã lâu có nghe thấy gì đâu?" Lâm Linh tiếp tục nói.
Tiêu Mộc Diên nghe Lâm Linh nói như vậy, lập tức sửa lời: "Có lẽ là tôi nghe nhầm rồi, à mà bây giờ cô ở đây làm gì?"
"À, tôi ở chỗ này ngắm sao. Cô không thấy sao đêm nay rất đẹp sao?" Lâm Linh hỏi.
Tiêu Mộc Diên ngẩng đầu nhìn bầu trời, buổi tối hôm nay bởi vì trăng vô cùng sáng, cho nên độ sáng của những vì sao cũng không quá rõ ràng.
"Bây giờ, đã rất muộn rồi, mà ngày mai cũng không phải cuối tuần, cô không định quay về nghỉ ngơi một chút sao?" Tiêu Mộc Diên hỏi.
Lâm Linh lắc đầu cười: "Dù sao, tôi chỉ là người có cũng được mà không có cũng không sao, nhiều lúc tôi cảm thấy rất kỳ lạ, rốt cuộc vì sao tôi lại đi làm, trong khi rõ ràng tôi không biết gì cả? Diên Diên, tôi hỏi cô, có phải tôi đến chỗ cô làm đã gây rắc rối cho các cô không? Cô nhất định phải nói rõ cho tôi biết."
"Thế nào là có cũng được mà không có cũng không sao?" Tiêu Mộc Diên đi đến bên cạnh Lâm Linh rồi ngồi xuống.
Cô nhìn Lâm Linh nói: "Trong công ty có rất nhiều người cảm thấy cô không tệ, mặc dù tài năng của cô không cao bằng Thảo An, nhưng chỉ cần huấn luyện nhiều hơn, về sau muốn trở thành nhà thiết kế cũng không có vấn đề gì."
Lâm Linh giống như có hơi không tin Tiêu Mộc Diên, lập tức Tiêu Mộc Diên gật đầu như dã tỏi:"Những gì tôi nói đương nhiên là thật rồi, tôi cũng không cần thiết đi lừa cô đúng không?"
Lâm Linh cảm thấy Tiêu Mộc Diên nói cũng có lý, "Tôi cảm thấy Thảo An thật sự rất lợi hại."
Nói đến đây, cô ta không khỏi cảm thán Thịnh Thảo An. Rõ ràng cùng bỏ dở giữa chừng, nhưng Thịnh Thảo An lại thích ứng nhanh hơn cô ta: "Bởi vì Thảo An có lý do không thể không thắng, tôi nghĩ nếu cô có lý do như Thảo An, thì có lẽ cô sẽ không khác với Thảo An là mấy."
Tiêu Mộc Diên nói xong, trong đầu lại hiện lên bộ dạng của Thịnh Thảo An, sở dĩ cô ấy có thể chống đỡ đến bây giờ đều dựa vào tín niệm không thể chịu thua.
"lý do không thể không thắng?" Lâm Linh nghiền ngẫm suy nghĩ câu nói này, cảm thấy có hơi thâm thúy, thâm thúy đến mức cô nghe không hiểu.
"Ừ." Tiêu Mộc Diên gật đầu:"Nếu như không có cũng không sao, dù sao cuộc đời còn rất dài, huống hồ cô còn nhiều thời gian để cố gắng."
Lâm Linh nghe Tiêu Mộc Diên nói, như có điều suy nghĩ.
"Nhưng tôi cảm giác cuộc đời rất ngắn ngủi, rất nhiều chuyện cô không kịp làm, nhưng cô lại không có cơ hội làm điều đó. Ví dụ như… Ví dụ như tình yêu chẳng hạn, mặc dù nói như vậy cô có thể sẽ cười tôi, nhưng tôi lại cảm thấy tình yêu chiếm một phần lớn trong tim của tôi." Lâm Linh nói xong, hơi thở dài.
"Cho tới bây giờ, tôi vẫn không quên được bóng dáng của Trần Tuấn, cho dù biết rõ anh ta không thương tôi, cũng biết rõ anh ta chỉ lợi dụng tôi, nhưng tôi vẫn vô thức thích anh ta, muốn ở gần anh ta. Có lẽ ở trong mắt mọi người, hành động của tôi đáng bị coi thường."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.