Chương 168: Một ngày náo nhiệt
Khuyết Danh
09/07/2020
“Mẹ, Âu Vũ Đình người ta là siêu sao, để anh ấy ở chỗ chúng ta có phải là hơi không hay lắm không?” Tiêu Mộc Diên tuy không đuổi người đi, nhưng ngữ khí của cô hiện rõ không hài lòng, cô không muốn giữ Âu Vũ Đình ở đây. Hôm nay nhiều người chụp ảnh như vậy, sau lại còn đến cả phóng viên, phỏng chừng cô cũng được thơm lây Âu Vũ Đình, chắc chắn sẽ lên trang đầu.
Mong rằng cô không bị người ta chửi đến thảm hại là được. Ôi!
“Một chút cũng không ngại, bình thường anh ăn không ngon.” Âu Vũ Đình cứ thế thuận miệng nói, xem ra anh ta muốn ở đây, đuổi cũng không đi.
Lưu Na nghe vậy, mặt lập tức vui vẻ, không ngờ con gái bà có người bạn như vậy, mà vị siêu sao này cũng không làm giá, rõ ràng là người được giáo dục rất tốt, mà xem ra anh ta hình như rất thích con gái bà, nói không chừng... mà thôi, không nghĩ nữa, nhanh chóng đi làm cơm thôi.
Viễn Đan nhìn bà ngoại, hơi nhíu mày, chẳng phải chỉ là chú Âu thôi sao? Có cần phải tâng bốc vậy không? Chú Âu sẽ không vì được yêu thích mà lo sợ đi. Nhưng xem ra, chú Âu vẫn là rất hưởng thụ, thậy vậy, Viễn Đan hơi không vui.
“Chú Âu, chú đến đây, cướp hết nổi bật của cháu rồi.” Viễn Đan hiển nhiêu là bất mãn, Âu Vũ Đình đứng ở đây, dường như mọi hào nhoáng đều bị anh hút mất.
Thịnh Tuấn Hạo chỉ hơi híp mắt, yên tĩnh nhìn hết thảy, thật là cậu nhìn ra mẹ cũng không quen Âu Vũ Đình, mẹ cũng quên anh ta rồi, cậu không thể để Âu Vũ Đình thừa cơ lấn tới, cậu phải giành lấy một chút cơ hội cho ba.
“Dì Diên, cháu hơi buồn ngủ, muốn đi ngủ.” Thịnh Tuấn Hạo bỗng nhiên kéo tay Tiêu Mộc Diên nói, bất kể ông ngoại bà ngoại đối tốt với Âu Vũ Đình, chỉ cần mẹ không gật đầu, anh ta sẽ không có cách nào, cho nên, giờ cậu phải làm đó là quấn lấy mẹ, không cho Âu Vũ Đình có cơ hội tiếp cận mẹ, cậu phải giúp ba tranh giành.
Tiêu Mộc Diên đang muốn nói, Tiêu Lâm ở bên cạnh đã mở miệng.
“Diên Diên, Tuấn Hạo buồn ngủ, con đưa nó vào phòng con đi ngủ đi.” Dù sao thì Thịnh Tuấn Hạo cũng là con trai của cô, ngủ ở phòng cô cũng là chuyện bình thường.
Tiêu Mộc Diên hiển nhiên có chút không hài lòng, tại sao lại ngủ ở phòng cô, nhưng cô chỉ nhỏ giọng nói thầm, cũng không nói đi ra, sau đó đành phải mang Thịnh Tuấn Hạo về phòng.
“Nói đi, cháu muốn dì đưa cháu vào trong phòng làm gì?” Tiêu Mộc Diên vừa vào phòng liền hướng Thịnh Tuấn Hạo hỏi, cô mới không tin Thịnh Tuấn Hạo buồn ngủ đâu? Cô lại không ngốc, tin rằng thằng bé có chuyện muốn nói với cô, nhưng nhìn khuôn mặt tinh xảo của thằng bé, cô có một loại xúc động muốn nhéo một chút? Cô bị suy nghĩ dọa cho khiếp sợ, đây là lần đầu tiên cô có suy nghĩ muốn gần gũi một đứa trẻ?
“Dì Diên, cháu cảm thấy Âu Vũ Đình có ý đồ với dì.” Thịnh Tuấn Hạo thậm chí chú Âu cũng không gọi, gọi thẳng Âu Vũ Đình.
Tiêu Mộc Diên vô thức cười, thằng bé này cũng suy nghĩ nhiều đấy, không hổ là con trai của Thịnh Trình Việt.
“Dì thấy có mà ba đứa bọn cháu có ý đồ với dì đấy!” Tiêu Mộc Diên tuy không nói, nhưng không đại biểu là cô không biết, ba đứa trẻ này gọi cô là dì Diên là muốn tiếp cận cô, chẳng qua, cô cũng không quá phản cảm.
Thịnh Tuấn Hạo bĩu môi, không ngờ kế hoạch của ba đứa bọn chúng bị mẹ nhìn ra rồi, nhưng, mẹ cũng không phản đối, đây có phải là chứng tỏ trong lòng mẹ vẫn không quá ghét bọn chúng không?
“Bởi vì dì Diên quá xinh đẹp, cho nên có rất nhiều người thích dì.” Thịnh Tuấn Hạo cười ha ha nói, ba của cậu bao giờ mới về? Ba mà còn không trở về, mẹ sẽ bị người ta cướp mất?
Khóe miệng Tiêu Diên Mộc không nhịn được co rút, lời của nó là sao, vì cô xinh đẹp nên tất cả mọi người đều sẽ có ý đồ với cô?
“Cháu không phải là muốn ngủ sao? Ngủ một giấc ở đây đi.” Dứt lời, Tiêu Mộc Diên không đợi Thịnh Tuấn Hạo phản ứng, cứ thế rời khỏi phòng.
Thịnh Tuấn Hạo không buồn ngủ, làm sao sẽ ngủ được, cậu bé bỗng phát hiện, mẹ quên tắt máy tính, vì thế mở ra xem, bởi vì cậu là Thịnh Tuấn Hạo, thế nên thứ mà người bình thường không biết, thì cậu xem hiểu, ví dụ như bản thiết kế của Tiêu Mộc Diên đang hiển thị trên máy tính.
Cậu bé kinh ngạc về mấy bản thiết kế hoàn mỹ này, đây là mẹ thiết kế ra sao? Nếu mấy bản thiết kế này được công bố ra ngoài, nhất định sẽ dấy lên một trận phong ba.
Cuối cùng cậu còn xem nhật ký của Tiêu Mộc Diên, không ngờ sau khi mẹ mất trí nhớ, lại viết nhật ký.
Tuy rằng cậu biết xem trộm riêng tư của người khác là không đúng, nhưng tay cậu lại không tự giác mở nhật ký ra.
Khi cậu đọc qua từng dòng từng dòng một, tim cậu lập tức nổi sóng, ở trong viết về những chuyện mà Thịnh Trình Việt làm đối với Tiêu Mộc Diên, ba làm sao có thế đối xử với mẹ như thế...
Đặc biệt là khi ở sòng bạc, ba còn mang mẹ đến sòng bạc, lại còn sỉ nhục mẹ như thế, cuối cùng còn nổ súng về phía mẹ, mỗi việc làm ấy đều làm lòng cậu chua xót, ba, làm sao ba lại đối xử như vậy với mẹ, con phải làm sao để giúp ba đây!
Sau đó ba lại còn hạ lệnh phong sát mẹ, đã bức mẹ đến bước đường cùng, ba làm sao có thể tàn nhẫn đến như vậy.
Thịnh Tuấn Hạo gần như không thể xem tiếp xuống, đầu cậu bé chỉ cảm thấy ba quá đáng với mẹ. Phía trên còn ghi lại việc mẹ muốn mở công ty, mẹ muốn khôi phục Tiêu Thị, đó là ý gì? Chẳng lẽ trước đây mẹ cũng là một thiên kim tiểu thư sao?
Những cái này cậu không muốn quan tâm, giờ cậu từ trong nhật ký có thể thấy mẹ đang rất thiếu tiền, mẹ còn từng đi làm nhân viên phục vụ quán bar, có nên nói chuyện này cho Viễn Đan không? Nó cũng có tiền, nhưng tiền của nó đều là ba cho, chỉ cần nó dùng, ba bên kia chắc chắn sẽ biết, mà Viễn Đan còn có tiền hơn cậu.
Nguyệt Nguyệt cứ bám lấy Âu Vũ Đình, ông ngoại và bà ngoại đang bận nấu cơm cho Âu Vũ Đình, Viễn Đan cảm thấy nhàm chán, cũng đi đến phòng Tiêu Mộc Diên, cậu muốn xem xem Thịnh Tuấn Hạo đang làm gì?
Đẩy cửa vào, phát hiện Thịnh Tuấn Hạo thờ thẫn một mình ngồi trên giường, rất yên tĩnh.
Viễn Đan sửng sốt một chút, cậu rất ít khi thấy Thịnh Tuấn Hạo thờ thẫn một mình như vậy, chẳng lẽ gặp phải chuyện gì?
Thịnh Tuấn Hạo thấy Viễn Đan vào, trong lòng mừng rỡ, lập tức tiến lên.
Đem đầu đuôi câu chuyện của Tiêu Mộc Diên kể cho Viễn Đan, trên khuôn mặt bé nhỏ của Viễn Đan là sự phẫn nỗ, mệt cho cậu còn đối tốt với Thịnh Trình Việt như vậy? Ông ta lại đi tổn thương mẹ như thế, được lắm, đã mẹ muốn lập công ty, cậu không lý do gì không giúp.
“Cậu yên tâm đi, dưới tên của mẹ còn có một tòa biệt thự.” Bọn chúng không thể giúp mẹ một cách lộ liễu, như vậy thì mẹ chắc chắn sẽ không nhận. Cậu lấy chứng minh thư của Trương Bân Bân để mua, bây giờ đã sớm chuyển đến dưới tên mẹ, nếu mẹ bán biệt thự đi, muốn mở một công ty nhỏ, hẳn không là việc khó. Việc này vẫn nên là tìm Trương Bân Bân giúp.
Hôm nay ba đứa nó lần lượt bám dính lấy Âu Vũ Đình, chính là không cho anh ta cơ hội ở cùng với mẹ của chúng, tuy rằng trong lòng chúng rất ghét cách làm Thịnh Trình Việt, nhưng suy cho cùng là ba của chúng nó, đương nhiên là vẫn đứng về phía Thịnh Trình Việt.
Tiêu Mộc Diên đã nghiên cứu kỹ bản vẽ trên tay, chỉ là không có tiền để đầu tư.
Ngày thứ hai, quả nhiên, tin đồn của Tiêu Mộc Diên và Âu Vũ Định đã truyền đi, trên báo đăng tin Tiêu Mộc Diên chính là bạn gái thần bí nhiều năm của Âu Vũ Đình, nhưng lại có người nói có chút quen mặt.
Bởi vì Tiêu Mộc Diên lúc đó luôn trốn tránh, nên không có chụp đến ảnh chính diện, chụp đến mặt thì phỏng chừng sóng gió càng lớn, tóm lại là trước đây cô và Thịnh Trình Việt cũng có tin xấu, lại còn bị Thịnh Trình Việt xem là bạn gái?
Tiêu Mộc Diên vừa đến công ty, ánh mắt tất cả mọi người nhìn về phía cô, ánh mắt khác nhau nhưng dường như đều đang nói, cô có người bạn trai như siêu sao Âu Vũ Đình rồi còn cần đi làm sao? Cô đến để khoe khoang à?
Thực ra trên đường Tiêu Mộc Diên cũng nhìn thấy mấy cái đấy, tuy có chút đau đầu, nhưng cô vẫn không có cảm giác gì lớn, dù sao thì cũng không phải là thật, bọn họ muốn nói gì thì nói.
Thịnh Trình Việt ở Mỹ căng thẳng nhìn chằm chằm bức ảnh trên máy tính, người phụ nữ này dám hôn môi với Âu Vũ Đình, được, được lắm, nhân lúc anh ra nước ngoài liền bắt đầu câu tam đáp tứ? Cô chính là không chịu được cô đơn sao?
Vừa nghĩ, Thịnh Trình Việt vừa gọi điện đi, ngữ khí tràm đầy sự bất mãn.
Tiêu Mộc Diên đang quẹt thẻ, vẫn chưa đi làm, điện thoại trong tay bỗng vang lên.
“Alo!” Điện thoại lưu số của Thịnh Trình Việt, cho nên ngữ khí của cô lạnh nhạt, tựa như đang chứng tỏ cô không thích Thịnh Trình Việt.
“Sau này em cách xa Âu Vũ Đình ra cho anh.” Thịnh Trình Việt giận dữ rít gào, Tiêu Mộc Diên tuy đang không cùng một quốc gia với Thịnh Trình Việt, nhưng cô vẫn có thể cảm thấy được dáng vẻ Thịnh Trình Việt bên kia đang tức giận thế nào, dường như đang ở ngay trước mắt vậy, cô tựa như cảm giác được âm u.
“Việc của tôi hình như không liên quan đến tổng giám đốc Thịnh.” Đúng thế, cô và anh chẳng có chút quan hệ nào, nhưng việc gì của cô anh cũng đều muốn quản.
“Nếu em dám ở cùng với Âu Vũ Đình, anh sẽ tiếp tục phong sát em.” Thịnh Trình Việt gấp gáp, anh phát hiện sau khi người phụ nữ này quên anh đi, dường như biến thành một con nhím, không hề nghe lời anh.
Hả? Khí thế của Tiêu Mộc Diên quả nhiên yếu đi, trong lòng lại chửi mắng Thịnh Trình Việt trăm ngàn lần, hừ, không đấu lại được cô thì sẽ uy hiếp cô, nhưng uy hiếp của anh có vẻ vẫn có tác dụng, cô vừa mới tìm được việc, không cần thiết cùng loại tiểu nhân này chấp nhặt.
“Không phải là tôi đi trêu chọc Âu Vũ Đình, là anh ta tìm đến tôi, ai bảo sức hấp dẫn của tôi lớn, anh ta đang theo đuổi tôi, với lại người ta còn làm một siêu sao, anh nói xem, ai có thể từ chối anh ta chứ?” Câu cuối cùng của Tiêu Mộc Diên là cố tình, cô đương nhiên là có thể từ chối, nhưng cô không từ chối.
“Sau này em cách xa cậu ta ra chút, cậu ta tiếp cận em là có mục đích.” Trực giác mách bảo Thịnh Trình Việt, Âu Vũ Đình đến gần Tiêu Mộc Diên là để báo thù anh.
“Được, tôi biết rồi, cảm ơn lời cảnh báo của tổng giám đốc Thịnh.” Cuối cùng cô bất đắc dĩ nói, Thịnh Trình Việt này đối với cô mà nói là một đại ôn thần, cô cũng không dám đắc tội, nếu không, công việc của cô lại đi tong, thôi vậy, nhường nhịn anh ta đi, dù sao thì cô cũng chỉ nói miệng có lệ anh chút, trên thực tế, cô làm gì thì làm, dù sao anh ta cũng không thấy.
Mong rằng cô không bị người ta chửi đến thảm hại là được. Ôi!
“Một chút cũng không ngại, bình thường anh ăn không ngon.” Âu Vũ Đình cứ thế thuận miệng nói, xem ra anh ta muốn ở đây, đuổi cũng không đi.
Lưu Na nghe vậy, mặt lập tức vui vẻ, không ngờ con gái bà có người bạn như vậy, mà vị siêu sao này cũng không làm giá, rõ ràng là người được giáo dục rất tốt, mà xem ra anh ta hình như rất thích con gái bà, nói không chừng... mà thôi, không nghĩ nữa, nhanh chóng đi làm cơm thôi.
Viễn Đan nhìn bà ngoại, hơi nhíu mày, chẳng phải chỉ là chú Âu thôi sao? Có cần phải tâng bốc vậy không? Chú Âu sẽ không vì được yêu thích mà lo sợ đi. Nhưng xem ra, chú Âu vẫn là rất hưởng thụ, thậy vậy, Viễn Đan hơi không vui.
“Chú Âu, chú đến đây, cướp hết nổi bật của cháu rồi.” Viễn Đan hiển nhiêu là bất mãn, Âu Vũ Đình đứng ở đây, dường như mọi hào nhoáng đều bị anh hút mất.
Thịnh Tuấn Hạo chỉ hơi híp mắt, yên tĩnh nhìn hết thảy, thật là cậu nhìn ra mẹ cũng không quen Âu Vũ Đình, mẹ cũng quên anh ta rồi, cậu không thể để Âu Vũ Đình thừa cơ lấn tới, cậu phải giành lấy một chút cơ hội cho ba.
“Dì Diên, cháu hơi buồn ngủ, muốn đi ngủ.” Thịnh Tuấn Hạo bỗng nhiên kéo tay Tiêu Mộc Diên nói, bất kể ông ngoại bà ngoại đối tốt với Âu Vũ Đình, chỉ cần mẹ không gật đầu, anh ta sẽ không có cách nào, cho nên, giờ cậu phải làm đó là quấn lấy mẹ, không cho Âu Vũ Đình có cơ hội tiếp cận mẹ, cậu phải giúp ba tranh giành.
Tiêu Mộc Diên đang muốn nói, Tiêu Lâm ở bên cạnh đã mở miệng.
“Diên Diên, Tuấn Hạo buồn ngủ, con đưa nó vào phòng con đi ngủ đi.” Dù sao thì Thịnh Tuấn Hạo cũng là con trai của cô, ngủ ở phòng cô cũng là chuyện bình thường.
Tiêu Mộc Diên hiển nhiên có chút không hài lòng, tại sao lại ngủ ở phòng cô, nhưng cô chỉ nhỏ giọng nói thầm, cũng không nói đi ra, sau đó đành phải mang Thịnh Tuấn Hạo về phòng.
“Nói đi, cháu muốn dì đưa cháu vào trong phòng làm gì?” Tiêu Mộc Diên vừa vào phòng liền hướng Thịnh Tuấn Hạo hỏi, cô mới không tin Thịnh Tuấn Hạo buồn ngủ đâu? Cô lại không ngốc, tin rằng thằng bé có chuyện muốn nói với cô, nhưng nhìn khuôn mặt tinh xảo của thằng bé, cô có một loại xúc động muốn nhéo một chút? Cô bị suy nghĩ dọa cho khiếp sợ, đây là lần đầu tiên cô có suy nghĩ muốn gần gũi một đứa trẻ?
“Dì Diên, cháu cảm thấy Âu Vũ Đình có ý đồ với dì.” Thịnh Tuấn Hạo thậm chí chú Âu cũng không gọi, gọi thẳng Âu Vũ Đình.
Tiêu Mộc Diên vô thức cười, thằng bé này cũng suy nghĩ nhiều đấy, không hổ là con trai của Thịnh Trình Việt.
“Dì thấy có mà ba đứa bọn cháu có ý đồ với dì đấy!” Tiêu Mộc Diên tuy không nói, nhưng không đại biểu là cô không biết, ba đứa trẻ này gọi cô là dì Diên là muốn tiếp cận cô, chẳng qua, cô cũng không quá phản cảm.
Thịnh Tuấn Hạo bĩu môi, không ngờ kế hoạch của ba đứa bọn chúng bị mẹ nhìn ra rồi, nhưng, mẹ cũng không phản đối, đây có phải là chứng tỏ trong lòng mẹ vẫn không quá ghét bọn chúng không?
“Bởi vì dì Diên quá xinh đẹp, cho nên có rất nhiều người thích dì.” Thịnh Tuấn Hạo cười ha ha nói, ba của cậu bao giờ mới về? Ba mà còn không trở về, mẹ sẽ bị người ta cướp mất?
Khóe miệng Tiêu Diên Mộc không nhịn được co rút, lời của nó là sao, vì cô xinh đẹp nên tất cả mọi người đều sẽ có ý đồ với cô?
“Cháu không phải là muốn ngủ sao? Ngủ một giấc ở đây đi.” Dứt lời, Tiêu Mộc Diên không đợi Thịnh Tuấn Hạo phản ứng, cứ thế rời khỏi phòng.
Thịnh Tuấn Hạo không buồn ngủ, làm sao sẽ ngủ được, cậu bé bỗng phát hiện, mẹ quên tắt máy tính, vì thế mở ra xem, bởi vì cậu là Thịnh Tuấn Hạo, thế nên thứ mà người bình thường không biết, thì cậu xem hiểu, ví dụ như bản thiết kế của Tiêu Mộc Diên đang hiển thị trên máy tính.
Cậu bé kinh ngạc về mấy bản thiết kế hoàn mỹ này, đây là mẹ thiết kế ra sao? Nếu mấy bản thiết kế này được công bố ra ngoài, nhất định sẽ dấy lên một trận phong ba.
Cuối cùng cậu còn xem nhật ký của Tiêu Mộc Diên, không ngờ sau khi mẹ mất trí nhớ, lại viết nhật ký.
Tuy rằng cậu biết xem trộm riêng tư của người khác là không đúng, nhưng tay cậu lại không tự giác mở nhật ký ra.
Khi cậu đọc qua từng dòng từng dòng một, tim cậu lập tức nổi sóng, ở trong viết về những chuyện mà Thịnh Trình Việt làm đối với Tiêu Mộc Diên, ba làm sao có thế đối xử với mẹ như thế...
Đặc biệt là khi ở sòng bạc, ba còn mang mẹ đến sòng bạc, lại còn sỉ nhục mẹ như thế, cuối cùng còn nổ súng về phía mẹ, mỗi việc làm ấy đều làm lòng cậu chua xót, ba, làm sao ba lại đối xử như vậy với mẹ, con phải làm sao để giúp ba đây!
Sau đó ba lại còn hạ lệnh phong sát mẹ, đã bức mẹ đến bước đường cùng, ba làm sao có thể tàn nhẫn đến như vậy.
Thịnh Tuấn Hạo gần như không thể xem tiếp xuống, đầu cậu bé chỉ cảm thấy ba quá đáng với mẹ. Phía trên còn ghi lại việc mẹ muốn mở công ty, mẹ muốn khôi phục Tiêu Thị, đó là ý gì? Chẳng lẽ trước đây mẹ cũng là một thiên kim tiểu thư sao?
Những cái này cậu không muốn quan tâm, giờ cậu từ trong nhật ký có thể thấy mẹ đang rất thiếu tiền, mẹ còn từng đi làm nhân viên phục vụ quán bar, có nên nói chuyện này cho Viễn Đan không? Nó cũng có tiền, nhưng tiền của nó đều là ba cho, chỉ cần nó dùng, ba bên kia chắc chắn sẽ biết, mà Viễn Đan còn có tiền hơn cậu.
Nguyệt Nguyệt cứ bám lấy Âu Vũ Đình, ông ngoại và bà ngoại đang bận nấu cơm cho Âu Vũ Đình, Viễn Đan cảm thấy nhàm chán, cũng đi đến phòng Tiêu Mộc Diên, cậu muốn xem xem Thịnh Tuấn Hạo đang làm gì?
Đẩy cửa vào, phát hiện Thịnh Tuấn Hạo thờ thẫn một mình ngồi trên giường, rất yên tĩnh.
Viễn Đan sửng sốt một chút, cậu rất ít khi thấy Thịnh Tuấn Hạo thờ thẫn một mình như vậy, chẳng lẽ gặp phải chuyện gì?
Thịnh Tuấn Hạo thấy Viễn Đan vào, trong lòng mừng rỡ, lập tức tiến lên.
Đem đầu đuôi câu chuyện của Tiêu Mộc Diên kể cho Viễn Đan, trên khuôn mặt bé nhỏ của Viễn Đan là sự phẫn nỗ, mệt cho cậu còn đối tốt với Thịnh Trình Việt như vậy? Ông ta lại đi tổn thương mẹ như thế, được lắm, đã mẹ muốn lập công ty, cậu không lý do gì không giúp.
“Cậu yên tâm đi, dưới tên của mẹ còn có một tòa biệt thự.” Bọn chúng không thể giúp mẹ một cách lộ liễu, như vậy thì mẹ chắc chắn sẽ không nhận. Cậu lấy chứng minh thư của Trương Bân Bân để mua, bây giờ đã sớm chuyển đến dưới tên mẹ, nếu mẹ bán biệt thự đi, muốn mở một công ty nhỏ, hẳn không là việc khó. Việc này vẫn nên là tìm Trương Bân Bân giúp.
Hôm nay ba đứa nó lần lượt bám dính lấy Âu Vũ Đình, chính là không cho anh ta cơ hội ở cùng với mẹ của chúng, tuy rằng trong lòng chúng rất ghét cách làm Thịnh Trình Việt, nhưng suy cho cùng là ba của chúng nó, đương nhiên là vẫn đứng về phía Thịnh Trình Việt.
Tiêu Mộc Diên đã nghiên cứu kỹ bản vẽ trên tay, chỉ là không có tiền để đầu tư.
Ngày thứ hai, quả nhiên, tin đồn của Tiêu Mộc Diên và Âu Vũ Định đã truyền đi, trên báo đăng tin Tiêu Mộc Diên chính là bạn gái thần bí nhiều năm của Âu Vũ Đình, nhưng lại có người nói có chút quen mặt.
Bởi vì Tiêu Mộc Diên lúc đó luôn trốn tránh, nên không có chụp đến ảnh chính diện, chụp đến mặt thì phỏng chừng sóng gió càng lớn, tóm lại là trước đây cô và Thịnh Trình Việt cũng có tin xấu, lại còn bị Thịnh Trình Việt xem là bạn gái?
Tiêu Mộc Diên vừa đến công ty, ánh mắt tất cả mọi người nhìn về phía cô, ánh mắt khác nhau nhưng dường như đều đang nói, cô có người bạn trai như siêu sao Âu Vũ Đình rồi còn cần đi làm sao? Cô đến để khoe khoang à?
Thực ra trên đường Tiêu Mộc Diên cũng nhìn thấy mấy cái đấy, tuy có chút đau đầu, nhưng cô vẫn không có cảm giác gì lớn, dù sao thì cũng không phải là thật, bọn họ muốn nói gì thì nói.
Thịnh Trình Việt ở Mỹ căng thẳng nhìn chằm chằm bức ảnh trên máy tính, người phụ nữ này dám hôn môi với Âu Vũ Đình, được, được lắm, nhân lúc anh ra nước ngoài liền bắt đầu câu tam đáp tứ? Cô chính là không chịu được cô đơn sao?
Vừa nghĩ, Thịnh Trình Việt vừa gọi điện đi, ngữ khí tràm đầy sự bất mãn.
Tiêu Mộc Diên đang quẹt thẻ, vẫn chưa đi làm, điện thoại trong tay bỗng vang lên.
“Alo!” Điện thoại lưu số của Thịnh Trình Việt, cho nên ngữ khí của cô lạnh nhạt, tựa như đang chứng tỏ cô không thích Thịnh Trình Việt.
“Sau này em cách xa Âu Vũ Đình ra cho anh.” Thịnh Trình Việt giận dữ rít gào, Tiêu Mộc Diên tuy đang không cùng một quốc gia với Thịnh Trình Việt, nhưng cô vẫn có thể cảm thấy được dáng vẻ Thịnh Trình Việt bên kia đang tức giận thế nào, dường như đang ở ngay trước mắt vậy, cô tựa như cảm giác được âm u.
“Việc của tôi hình như không liên quan đến tổng giám đốc Thịnh.” Đúng thế, cô và anh chẳng có chút quan hệ nào, nhưng việc gì của cô anh cũng đều muốn quản.
“Nếu em dám ở cùng với Âu Vũ Đình, anh sẽ tiếp tục phong sát em.” Thịnh Trình Việt gấp gáp, anh phát hiện sau khi người phụ nữ này quên anh đi, dường như biến thành một con nhím, không hề nghe lời anh.
Hả? Khí thế của Tiêu Mộc Diên quả nhiên yếu đi, trong lòng lại chửi mắng Thịnh Trình Việt trăm ngàn lần, hừ, không đấu lại được cô thì sẽ uy hiếp cô, nhưng uy hiếp của anh có vẻ vẫn có tác dụng, cô vừa mới tìm được việc, không cần thiết cùng loại tiểu nhân này chấp nhặt.
“Không phải là tôi đi trêu chọc Âu Vũ Đình, là anh ta tìm đến tôi, ai bảo sức hấp dẫn của tôi lớn, anh ta đang theo đuổi tôi, với lại người ta còn làm một siêu sao, anh nói xem, ai có thể từ chối anh ta chứ?” Câu cuối cùng của Tiêu Mộc Diên là cố tình, cô đương nhiên là có thể từ chối, nhưng cô không từ chối.
“Sau này em cách xa cậu ta ra chút, cậu ta tiếp cận em là có mục đích.” Trực giác mách bảo Thịnh Trình Việt, Âu Vũ Đình đến gần Tiêu Mộc Diên là để báo thù anh.
“Được, tôi biết rồi, cảm ơn lời cảnh báo của tổng giám đốc Thịnh.” Cuối cùng cô bất đắc dĩ nói, Thịnh Trình Việt này đối với cô mà nói là một đại ôn thần, cô cũng không dám đắc tội, nếu không, công việc của cô lại đi tong, thôi vậy, nhường nhịn anh ta đi, dù sao thì cô cũng chỉ nói miệng có lệ anh chút, trên thực tế, cô làm gì thì làm, dù sao anh ta cũng không thấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.