Chương 468: Ở lại ăn cơm
Khuyết Danh
09/07/2020
Câu hỏi của Triệu Dương khiến bọn trẻ không biết trả lời thế nào cho phải, làm sao chúng có thể chắc chắn những người đó thực sự là fan của anh?
“Nhưng những nghệ sĩ nổi tiếng hơn chú có rất nhiều, sao họ lại chỉ nói ra tên chú chứ?” Viễn Đan chất vấn anh.
Mi mắt Triệu Dương hơi rũ xuống, ý của thằng nhóc này, là anh không nổi tiếng à?
“Điều này thì làm sao mà chú biết được? Có thể là người đó chợt nhớ ra tên chú thôi thì sao?” Triệu Dương hết cách, cảm thấy mình thực sự chẳng có lỗi gì.
“Chuyện này....” Viễn Đan đang đinh phản bác thì Tuấn Hạo đứng bên cạnh thấy mẹ nó đi từ ngoài vào, vội giật giật góc áo của Viễn Đan.
Viễn Đan theo tầm mắt Tuấn Hạo nhìn sang, thầm nghĩ nếu cứ tiếp tục làm khó Triệu Dương, mẹ sẽ phạt chúng một trận cho xem, vậy nên chẳng mất công đi cãi nhau với Triệu Dương làm gì nữa, im lặng cho qua chuyện vậy.
“Làm gì mà vẫn còn ở bếp cả thế này?” Tiêu Mộc Diên đợi ở phòng ăn một lúc, bọn trẻ nói sẽ đi gọi người ra, kết quả đi lâu như vậy vẫn chưa thấy quay lại.
“Mẹ à, bọn con thấy ba mệt rồi nên mới tới giúp ba đó?” Nguyệt Nguyệt nói xong, cầm bát cơm rang trứng Thịnh Trình Việt đã xới xong để bên cạnh lên rồi đi ra ngoài. Viễn Đan và Tuấn Hạo đứng bên cạnh thấy vậy cũng học theo Nguyệt Nguyệt.
Tuy nhiên, bát cơm rang trứng vẫn còn nóng... bọn trẻ chẳng nói chẳng rằng bê bát đi thẳng ra ngoài.
Tiêu Mộc Diên thấy các con ngoan ngoãn như vậy, liền chuyển sự chú ý sang Thịnh Trình Việt.
Thịnh Trình Việt cảm thấy cách của mấy đứa nhỏ rất hữu dụng, bèn cầm lấy hai bát cơm đi ra ngoài, khi đi ngang qua Tiêu Mộc Diên, anh nói: “Bà xã à, em ra trước đi, anh mang chỗ cơm còn lại ra ngay đây.”
Nhưng Tiêu Mộc Diên không nghe, cũng cầm bát cơm khác lên, nhìn anh một cái rồi nói: “Ra thôi.”
Trên mặt Thịnh Trình Việt nở nụ cười hạnh phúc, anh đi tới bên cạnh Tiêu Mộc Diên rồi nói: “Bà xã à, nếu nóng quá thì cứ đặt xuống nhé.”
“Việc này mà em còn không biết sao?” Nói xong liền mặc kệ Thịnh Trình Việt.
Thịnh Trình Việt chỉ cười cười, im lặng không nói gì.
Triệu Dương ở phía sau thấy sự tương tác của hai người họ, mơ màng cảm thấy bản thân vừa bị nhét cho một đống ‘cẩu lương’.
Kiểu si mê này của Thịnh Trình Việt thực ra cũng không có gì không tốt, chỉ là cái cách anh ngày ngày dùng ánh mắt nuông chiều nhìn Tiêu Mộc Diên, thật sự khiến người khác không thể tin được.
Triệu Dương sau đó cũng ngồi vào bàn ăn.
Vốn không chuẩn bị phần của Triệu Dương nên khi thấy anh tự nhiên như không ngồi vào bàn, Thịnh Trình Việt cau mày hỏi: “Em ngồi đây làm gì?”
“Ngồi vào bàn ăn, không để ăn thì còn làm gì?”
“Hôm nay không có phần của em, em về nhà tự nấu mà ăn đi.”
Mặt Triệu Dương chảy dài, anh sụt sịt mũi, nói: “Anh đúng là vô tình quá đấy, uổng công em vừa xuống máy bay đã tới tìm anh ngay, kết quả anh lại đối xử với em như vậy, nói đi, anh làm vậy có xứng đáng với em không, hả?”
Giọng nói đầy vẻ trách móc dỗi hờn của Triệu Dương làm mọi người nhất thời không hiểu chuyện gì.
Triệu Dương vốn đang định nói tiếp thì thấy mọi người đều đang nhìn mình, anh ngại ngùng cười nói: “Sao vậy?”.
“Chú Triệu Dương, câu chú vừa nói là lời thoại trong phim phải không ạ?” Nguyệt Nguyệt nghi hoặc hỏi.
Triệu Dương cảm thấy ngại vô cùng, nhưng không biết phải tiếp tục thế nào cho bớt ngại ngùng, bèn nói: “Nguyệt Nguyệt thật thông mình, đây là lời thoại trong một bộ phim năm ngoái chú tham gia, câu đó vừa xuất hiện liền có rất nhiều người bắt chước, hôm nay được nghe bản gốc, cháu có vui không?”
Nguyệt Nguyệt nghe vậy không nói thêm gì nữa, vùi đầu vào bát, làm ra vẻ chuyên tâm ăn cơm.
Triệu Dương vốn muốn nói thêm gì đó, thì nghe Nguyệt Nguyệt ở bên cạnh nói với Tiêu Mộc Diên: “Mẹ ơi, cơm rang trứng mẹ làm ngon nhất thế giới, bọn con là những đứa trẻ hạnh phúc nhất thế giới này.”
Nghe Nguyệt Nguyệt nói vậy, Viễn Đan và Tuấn Hạo là hai người gật đầu nhanh nhất. Đương nhiên, bên cạnh vẫn còn một cái gật đầu hơi thiếu nhiệt tình của Thịnh Trình Việt.
Tiêu Mộc Diên nhìn cảnh tượng trước mắt, xoa đầu Nguyệt Nguyệt: “Mấy đứa đúng là biết nói mấy lời hay làm mẹ vui.”
Mặc dù giọng điệu ra chiều trách móc, nhưng vẻ mặt Tiêu Mộc Diên lại ngập tràn ý cười.
Triệu Dương không có gì để nói, đang nghĩ đến chuyện hay là về nhà đặt cơm ngoài, ăn còn no hơn là ăn ‘cẩu lương’ ở đây.
Nhưng anh vừa có suy nghĩ này thì thấy Thịnh Thảo An và Lâm Linh cùng tới.
Lúc mới đi vào, Lâm Linh rõ ràng là đang rất vui vẻ, nhưng vừa nhìn thấy anh cô liền trốn phía sau Thịnh Thảo An. Sự lẩn tránh của cô không rõ là do chột dạ hay chán ghét, chỉ là bất kể là vì nguyên do gì, anh cũng sẽ không về nữa.
“Chị dâu, gia đình chị ấm áp quá, lâu lắm rồi em không ăn cơm cùng người nhà, hôm nay chị có thể ân chuẩn cho em ở lại ăn một bữa không? Em cũng muốn thử tài nấu nướng của chị.” Triệu Dương thay đổi nét mặt, nở nụ cười ra chiều lấy lòng.
Tiêu Mộc Diên vẫn chưa nói lời nào, Nguyệt Nguyệt ở bên cạnh âm thầm kéo tay áo mẹ.
Tiêu Mộc Diên theo yêu cầu của Nguyệt Nguyệt, khẽ khom eo cúi xuống, nghe cô bé thì thầm bên tai: “ Mẹ, hay là mẹ đồng ý cho chú Triệu ở lại ăn cơm đi, con thấy chú hình như có ý với cô Lâm, còn cô Lâm nếu như không có ý gì với chú Triệu, chắc chắn sẽ không xấu hổ thế kia đâu. Dù sao hai người họ cũng đều độc thân, nếu mẹ tác hợp được hai người đó đến với nhau thì bọn họ sẽ rất cảm ơn mẹ cho xem”.
Tiêu Mộc Diên nghe con gái nói một tràng, rồi lại nhìn sang sóng điện giữa hai người Triệu Dương và Lâm Linh, cô phát hiện Triệu Dương vẫn luôn nhìn Lâm Linh như nhìn vật săn, còn Lâm Linh thì vẫn luôn tránh ánh mắt của cậu ta, xem ra, hai người này quả thực là có ý với nhau rồi.
“Em tự đi xới cơm đi, hi vọng em biết chỗ cơm với bát để đâu?”
Thịnh Trình Việt vừa nhìn vẻ mặt của vợ anh đã biết tiếp theo cô muốn làm gì, anh có thể để Triệu Dương ở lại, nhưng muốn người phụ nữ của anh đi lấy cơm cho cậu ta hả, đừng có mơ.
Triệu Dương nghe Thịnh Trình Việt nói vậy cũng không hề nổi giận, dù sao thì anh cũng đã cho cậu ở lại rồi.
“ Được ạ.”
Triệu Dương nói xong liền đi vào nhà bếp.
“Thảo An, Linh Linh, chị lấy cơm cho hai đứa rồi đây.” Tiêu Mộc Diên ra ý muốn hai người ngồi xuống.
Hai cô gái thấy Tiêu Mộc Diên nói vậy, không tiện từ chối nữa mà ngồi vào chỗ.
Lâm Linh nhìn chỗ Triệu Dương vừa ngồi lúc nãy, có chút không vui, Thịnh Thảo An nhìn ra được tâm trạng của Lâm Linh, vậy nên cô liền ngồi vào vị trí lúc nãy của Triệu Dương, sau đó kéo Lâm Linh ngồi xuống bên cạnh. Lâm Linh nhìn Thịnh Thảo An cảm kích không nói nên lời.
“Kì lạ, hôm nay dì Lưu xin nghỉ hay sao mà cả nhà chỉ ăn cơm rang trứng thế này, để chúng ta đổi món à?”
“Nhưng những nghệ sĩ nổi tiếng hơn chú có rất nhiều, sao họ lại chỉ nói ra tên chú chứ?” Viễn Đan chất vấn anh.
Mi mắt Triệu Dương hơi rũ xuống, ý của thằng nhóc này, là anh không nổi tiếng à?
“Điều này thì làm sao mà chú biết được? Có thể là người đó chợt nhớ ra tên chú thôi thì sao?” Triệu Dương hết cách, cảm thấy mình thực sự chẳng có lỗi gì.
“Chuyện này....” Viễn Đan đang đinh phản bác thì Tuấn Hạo đứng bên cạnh thấy mẹ nó đi từ ngoài vào, vội giật giật góc áo của Viễn Đan.
Viễn Đan theo tầm mắt Tuấn Hạo nhìn sang, thầm nghĩ nếu cứ tiếp tục làm khó Triệu Dương, mẹ sẽ phạt chúng một trận cho xem, vậy nên chẳng mất công đi cãi nhau với Triệu Dương làm gì nữa, im lặng cho qua chuyện vậy.
“Làm gì mà vẫn còn ở bếp cả thế này?” Tiêu Mộc Diên đợi ở phòng ăn một lúc, bọn trẻ nói sẽ đi gọi người ra, kết quả đi lâu như vậy vẫn chưa thấy quay lại.
“Mẹ à, bọn con thấy ba mệt rồi nên mới tới giúp ba đó?” Nguyệt Nguyệt nói xong, cầm bát cơm rang trứng Thịnh Trình Việt đã xới xong để bên cạnh lên rồi đi ra ngoài. Viễn Đan và Tuấn Hạo đứng bên cạnh thấy vậy cũng học theo Nguyệt Nguyệt.
Tuy nhiên, bát cơm rang trứng vẫn còn nóng... bọn trẻ chẳng nói chẳng rằng bê bát đi thẳng ra ngoài.
Tiêu Mộc Diên thấy các con ngoan ngoãn như vậy, liền chuyển sự chú ý sang Thịnh Trình Việt.
Thịnh Trình Việt cảm thấy cách của mấy đứa nhỏ rất hữu dụng, bèn cầm lấy hai bát cơm đi ra ngoài, khi đi ngang qua Tiêu Mộc Diên, anh nói: “Bà xã à, em ra trước đi, anh mang chỗ cơm còn lại ra ngay đây.”
Nhưng Tiêu Mộc Diên không nghe, cũng cầm bát cơm khác lên, nhìn anh một cái rồi nói: “Ra thôi.”
Trên mặt Thịnh Trình Việt nở nụ cười hạnh phúc, anh đi tới bên cạnh Tiêu Mộc Diên rồi nói: “Bà xã à, nếu nóng quá thì cứ đặt xuống nhé.”
“Việc này mà em còn không biết sao?” Nói xong liền mặc kệ Thịnh Trình Việt.
Thịnh Trình Việt chỉ cười cười, im lặng không nói gì.
Triệu Dương ở phía sau thấy sự tương tác của hai người họ, mơ màng cảm thấy bản thân vừa bị nhét cho một đống ‘cẩu lương’.
Kiểu si mê này của Thịnh Trình Việt thực ra cũng không có gì không tốt, chỉ là cái cách anh ngày ngày dùng ánh mắt nuông chiều nhìn Tiêu Mộc Diên, thật sự khiến người khác không thể tin được.
Triệu Dương sau đó cũng ngồi vào bàn ăn.
Vốn không chuẩn bị phần của Triệu Dương nên khi thấy anh tự nhiên như không ngồi vào bàn, Thịnh Trình Việt cau mày hỏi: “Em ngồi đây làm gì?”
“Ngồi vào bàn ăn, không để ăn thì còn làm gì?”
“Hôm nay không có phần của em, em về nhà tự nấu mà ăn đi.”
Mặt Triệu Dương chảy dài, anh sụt sịt mũi, nói: “Anh đúng là vô tình quá đấy, uổng công em vừa xuống máy bay đã tới tìm anh ngay, kết quả anh lại đối xử với em như vậy, nói đi, anh làm vậy có xứng đáng với em không, hả?”
Giọng nói đầy vẻ trách móc dỗi hờn của Triệu Dương làm mọi người nhất thời không hiểu chuyện gì.
Triệu Dương vốn đang định nói tiếp thì thấy mọi người đều đang nhìn mình, anh ngại ngùng cười nói: “Sao vậy?”.
“Chú Triệu Dương, câu chú vừa nói là lời thoại trong phim phải không ạ?” Nguyệt Nguyệt nghi hoặc hỏi.
Triệu Dương cảm thấy ngại vô cùng, nhưng không biết phải tiếp tục thế nào cho bớt ngại ngùng, bèn nói: “Nguyệt Nguyệt thật thông mình, đây là lời thoại trong một bộ phim năm ngoái chú tham gia, câu đó vừa xuất hiện liền có rất nhiều người bắt chước, hôm nay được nghe bản gốc, cháu có vui không?”
Nguyệt Nguyệt nghe vậy không nói thêm gì nữa, vùi đầu vào bát, làm ra vẻ chuyên tâm ăn cơm.
Triệu Dương vốn muốn nói thêm gì đó, thì nghe Nguyệt Nguyệt ở bên cạnh nói với Tiêu Mộc Diên: “Mẹ ơi, cơm rang trứng mẹ làm ngon nhất thế giới, bọn con là những đứa trẻ hạnh phúc nhất thế giới này.”
Nghe Nguyệt Nguyệt nói vậy, Viễn Đan và Tuấn Hạo là hai người gật đầu nhanh nhất. Đương nhiên, bên cạnh vẫn còn một cái gật đầu hơi thiếu nhiệt tình của Thịnh Trình Việt.
Tiêu Mộc Diên nhìn cảnh tượng trước mắt, xoa đầu Nguyệt Nguyệt: “Mấy đứa đúng là biết nói mấy lời hay làm mẹ vui.”
Mặc dù giọng điệu ra chiều trách móc, nhưng vẻ mặt Tiêu Mộc Diên lại ngập tràn ý cười.
Triệu Dương không có gì để nói, đang nghĩ đến chuyện hay là về nhà đặt cơm ngoài, ăn còn no hơn là ăn ‘cẩu lương’ ở đây.
Nhưng anh vừa có suy nghĩ này thì thấy Thịnh Thảo An và Lâm Linh cùng tới.
Lúc mới đi vào, Lâm Linh rõ ràng là đang rất vui vẻ, nhưng vừa nhìn thấy anh cô liền trốn phía sau Thịnh Thảo An. Sự lẩn tránh của cô không rõ là do chột dạ hay chán ghét, chỉ là bất kể là vì nguyên do gì, anh cũng sẽ không về nữa.
“Chị dâu, gia đình chị ấm áp quá, lâu lắm rồi em không ăn cơm cùng người nhà, hôm nay chị có thể ân chuẩn cho em ở lại ăn một bữa không? Em cũng muốn thử tài nấu nướng của chị.” Triệu Dương thay đổi nét mặt, nở nụ cười ra chiều lấy lòng.
Tiêu Mộc Diên vẫn chưa nói lời nào, Nguyệt Nguyệt ở bên cạnh âm thầm kéo tay áo mẹ.
Tiêu Mộc Diên theo yêu cầu của Nguyệt Nguyệt, khẽ khom eo cúi xuống, nghe cô bé thì thầm bên tai: “ Mẹ, hay là mẹ đồng ý cho chú Triệu ở lại ăn cơm đi, con thấy chú hình như có ý với cô Lâm, còn cô Lâm nếu như không có ý gì với chú Triệu, chắc chắn sẽ không xấu hổ thế kia đâu. Dù sao hai người họ cũng đều độc thân, nếu mẹ tác hợp được hai người đó đến với nhau thì bọn họ sẽ rất cảm ơn mẹ cho xem”.
Tiêu Mộc Diên nghe con gái nói một tràng, rồi lại nhìn sang sóng điện giữa hai người Triệu Dương và Lâm Linh, cô phát hiện Triệu Dương vẫn luôn nhìn Lâm Linh như nhìn vật săn, còn Lâm Linh thì vẫn luôn tránh ánh mắt của cậu ta, xem ra, hai người này quả thực là có ý với nhau rồi.
“Em tự đi xới cơm đi, hi vọng em biết chỗ cơm với bát để đâu?”
Thịnh Trình Việt vừa nhìn vẻ mặt của vợ anh đã biết tiếp theo cô muốn làm gì, anh có thể để Triệu Dương ở lại, nhưng muốn người phụ nữ của anh đi lấy cơm cho cậu ta hả, đừng có mơ.
Triệu Dương nghe Thịnh Trình Việt nói vậy cũng không hề nổi giận, dù sao thì anh cũng đã cho cậu ở lại rồi.
“ Được ạ.”
Triệu Dương nói xong liền đi vào nhà bếp.
“Thảo An, Linh Linh, chị lấy cơm cho hai đứa rồi đây.” Tiêu Mộc Diên ra ý muốn hai người ngồi xuống.
Hai cô gái thấy Tiêu Mộc Diên nói vậy, không tiện từ chối nữa mà ngồi vào chỗ.
Lâm Linh nhìn chỗ Triệu Dương vừa ngồi lúc nãy, có chút không vui, Thịnh Thảo An nhìn ra được tâm trạng của Lâm Linh, vậy nên cô liền ngồi vào vị trí lúc nãy của Triệu Dương, sau đó kéo Lâm Linh ngồi xuống bên cạnh. Lâm Linh nhìn Thịnh Thảo An cảm kích không nói nên lời.
“Kì lạ, hôm nay dì Lưu xin nghỉ hay sao mà cả nhà chỉ ăn cơm rang trứng thế này, để chúng ta đổi món à?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.