Vợ Nhỏ Ngọt Ngào, Tổng Tài Sủng Lật Trời
Chương 36: Công bố thân phận
Vũ Kha Kha
24/06/2021
"Tuệ Tuệ, để con chịu khổ rồi!"
Cả người Diệp Tuệ được bao quanh bởi hơi thở ấm áp của ông, thanh âm từ trong miệng ông phát ra chứa đầy tang thương, phút chốc như già thêm 10 tuổi.
Tay chân cô không biết nên đặt vào đâu, cô bối rối vô cùng!
Tình thương của cha... thứ mà từ lúc nhỏ cô luôn khao khát, đến bây giờ đã sớm không còn mong đợi. Không ngờ, ngay lúc này đây, cô lại được bao bọc bởi vòng tay ấm áp của cha.
Nước mắt cô lăn xuống, nhẹ nhàng trượt qua gò má xinh đẹp, trong vô thức, cô cất giọng nghẹn ngào:
"Cha ơi..."
Tống Thanh Tiêu vỗ nhẹ vào lưng cô, sau đó buông cô ra, dẫn cô vào phòng gặp mẹ.
Hai cha con cùng nhau đến trước cửa phòng, theo sau còn có Tống Vũ, giây phút này, trong lòng Diệp Tuệ vô cùng khẩn trương.
Lúc còn ở Diệp gia, cha nuôi của cô tuy rằng đối xử với cô lạnh nhạt vô tình, nhưng ít nhất ông ta cũng không ngược đãi cô. Điều này khiến cho vị trí của người cha trong trái tim Diệp Tuệ vẫn còn một chút, không đến mức hận thấu xương.
Còn mẹ nuôi... nghĩ đến mấy năm cực khổ ở Diệp gia, trong lòng cô chợt nhói đau.
Không biết mẹ ruột cô sẽ như thế nào đây? Bà ấy có luyến tiếc 18 năm tình cảm với Tống Khinh Dao mà ghét bỏ cô hay không?
Suy cho cùng, trái tim phụ nữ vốn dĩ mềm yếu, 18 năm tình cảm, 18 năm xem Tống Khinh Dao như con ruột, sao có thể vì cô mà buông bỏ đây?
Cô sợ...
Cô sợ mẹ chỉ xem cô như một người xa lạ có cùng dòng máu với bà mà thôi.
Nói gì đi nữa thì cô cũng là con người, cô cũng có trái tim, dù ý chí có mạnh mẽ sắt đá đến đâu cũng biết đau lòng, tổn thương.
Cố gắng loại bỏ dòng suy nghĩ vẩn vơ ra khỏi đầu, mang tâm trạng thấp thỏm, nương theo tiếng gõ cửa của anh trai, cánh cửa từ từ được mở ra, khuôn mặt lạnh nhạt của một người phụ nữ xuất hiện trước mắt cô.
Người phụ nữ này là Dương Hạ Châu, cũng chính là mẹ cô.
Vốn dĩ lúc mở cửa, trên mặt bà không mang theo biểu tình gì, nhưng khi nhìn thấy Diệp Tuệ, trong mắt không giấu được vẻ sửng sốt, xen lẫn một chút mờ mịt.
"Cô là ai?" Giọng bà vang lên bên tai cô, chất giọng sắc bén lại lạnh lùng, không chứa bất kỳ tình cảm dư thừa nào.
Cả người Diệp Tuệ không tự chủ được mà trở nên căng thẳng, cô gấp gáp muốn trả lời bà nhưng không sao nói nên lời được.
Có lẽ, đây chính là uy áp của một nữ cường nhân.
Tống Vũ thấy cô khẩn trương như vậy, liền đứng ra nói thay cô:
"Mẹ, chuyện này một lời khó nói hết, trước tiên mẹ xem cái này đi." Nói xong, anh đưa tài liệu vừa điều tra được cho bà, Dương Hạ Châu mặt không biểu tình nhận lấy, càng xem, sắc mặt bà càng lạnh, đôi mắt ánh lên tia tàn nhẫn, cơ hồ muốn đóng băng không gian xung quanh.
Sau khi xem xong, bà trả lại tập tài liệu cho Tống Vũ, giọng nói âm trầm mà hỏi anh:
"Cho nên... thứ kí sinh trong nhà chúng ta gần 20 năm kia là hàng giả? Cô gái ở trước mặt đây mới là thiên kim chân chính của Tống gia ta?"
Tống Vũ không nói gì, nhẹ gật đầu, ánh mắt buồn bã.
Bà im lặng một lúc lâu, sau đó nói tiếp:
"Đã là hàng giả lại có thể lặng yên không tiếng động mà ngồi lên vị trí thiên kim Tống gia gần 20 năm, hẳn là có người ở phía sau giúp cô ta che giấu. Trước tạm thời giữ cô ta lại, điều tra ngọn nguồn, Tống gia chúng ta là gia tộc lâu đời, tuyệt đối không thể có nội gián!" Bà ngưng giọng một lúc, sau đó tiếp tục:
"Lập tức mở một cuộc họp báo, công bố thân phận của con bé."
Dương Hạ Châu đưa ra quyết định một cách nhanh gọn, không chút do dự hay luyến tiếc tình cảm 18 năm đối với Tống Khinh Dao, điều này làm cho Diệp Tuệ có chút thụ sủng nhược kinh.
Trước khi đóng cửa phòng, bà hỏi Diệp Tuệ một câu:
"Phải rồi, con tên là gì?"
Khoé môi Diệp Tuệ khẽ giật, giải quyết sự việc lưu loát như vậy, thế nhưng đến tên cô còn chưa biết, thật sự có chút dở khóc dở cười.
Cô cũng không để bụng nhiều, thành thật trả lời:
"Mẹ... bác Dương, con tên là Diệp Tuệ!"
Diệp Tuệ lỡ lời gọi một từ "mẹ", mặc dù sau đó cô đã sửa miệng kịp nhưng vẫn bị Dương Hạ Châu nghe thấy, sắc mặt bà thoáng qua vẻ không vui, cất giọng giáo huấn cô:
"Giờ chúng ta là người thân, ta không cho phép con khách khí, từ nay về sau liền gọi ta là mẹ đi."
Cả người Diệp Tuệ được bao quanh bởi hơi thở ấm áp của ông, thanh âm từ trong miệng ông phát ra chứa đầy tang thương, phút chốc như già thêm 10 tuổi.
Tay chân cô không biết nên đặt vào đâu, cô bối rối vô cùng!
Tình thương của cha... thứ mà từ lúc nhỏ cô luôn khao khát, đến bây giờ đã sớm không còn mong đợi. Không ngờ, ngay lúc này đây, cô lại được bao bọc bởi vòng tay ấm áp của cha.
Nước mắt cô lăn xuống, nhẹ nhàng trượt qua gò má xinh đẹp, trong vô thức, cô cất giọng nghẹn ngào:
"Cha ơi..."
Tống Thanh Tiêu vỗ nhẹ vào lưng cô, sau đó buông cô ra, dẫn cô vào phòng gặp mẹ.
Hai cha con cùng nhau đến trước cửa phòng, theo sau còn có Tống Vũ, giây phút này, trong lòng Diệp Tuệ vô cùng khẩn trương.
Lúc còn ở Diệp gia, cha nuôi của cô tuy rằng đối xử với cô lạnh nhạt vô tình, nhưng ít nhất ông ta cũng không ngược đãi cô. Điều này khiến cho vị trí của người cha trong trái tim Diệp Tuệ vẫn còn một chút, không đến mức hận thấu xương.
Còn mẹ nuôi... nghĩ đến mấy năm cực khổ ở Diệp gia, trong lòng cô chợt nhói đau.
Không biết mẹ ruột cô sẽ như thế nào đây? Bà ấy có luyến tiếc 18 năm tình cảm với Tống Khinh Dao mà ghét bỏ cô hay không?
Suy cho cùng, trái tim phụ nữ vốn dĩ mềm yếu, 18 năm tình cảm, 18 năm xem Tống Khinh Dao như con ruột, sao có thể vì cô mà buông bỏ đây?
Cô sợ...
Cô sợ mẹ chỉ xem cô như một người xa lạ có cùng dòng máu với bà mà thôi.
Nói gì đi nữa thì cô cũng là con người, cô cũng có trái tim, dù ý chí có mạnh mẽ sắt đá đến đâu cũng biết đau lòng, tổn thương.
Cố gắng loại bỏ dòng suy nghĩ vẩn vơ ra khỏi đầu, mang tâm trạng thấp thỏm, nương theo tiếng gõ cửa của anh trai, cánh cửa từ từ được mở ra, khuôn mặt lạnh nhạt của một người phụ nữ xuất hiện trước mắt cô.
Người phụ nữ này là Dương Hạ Châu, cũng chính là mẹ cô.
Vốn dĩ lúc mở cửa, trên mặt bà không mang theo biểu tình gì, nhưng khi nhìn thấy Diệp Tuệ, trong mắt không giấu được vẻ sửng sốt, xen lẫn một chút mờ mịt.
"Cô là ai?" Giọng bà vang lên bên tai cô, chất giọng sắc bén lại lạnh lùng, không chứa bất kỳ tình cảm dư thừa nào.
Cả người Diệp Tuệ không tự chủ được mà trở nên căng thẳng, cô gấp gáp muốn trả lời bà nhưng không sao nói nên lời được.
Có lẽ, đây chính là uy áp của một nữ cường nhân.
Tống Vũ thấy cô khẩn trương như vậy, liền đứng ra nói thay cô:
"Mẹ, chuyện này một lời khó nói hết, trước tiên mẹ xem cái này đi." Nói xong, anh đưa tài liệu vừa điều tra được cho bà, Dương Hạ Châu mặt không biểu tình nhận lấy, càng xem, sắc mặt bà càng lạnh, đôi mắt ánh lên tia tàn nhẫn, cơ hồ muốn đóng băng không gian xung quanh.
Sau khi xem xong, bà trả lại tập tài liệu cho Tống Vũ, giọng nói âm trầm mà hỏi anh:
"Cho nên... thứ kí sinh trong nhà chúng ta gần 20 năm kia là hàng giả? Cô gái ở trước mặt đây mới là thiên kim chân chính của Tống gia ta?"
Tống Vũ không nói gì, nhẹ gật đầu, ánh mắt buồn bã.
Bà im lặng một lúc lâu, sau đó nói tiếp:
"Đã là hàng giả lại có thể lặng yên không tiếng động mà ngồi lên vị trí thiên kim Tống gia gần 20 năm, hẳn là có người ở phía sau giúp cô ta che giấu. Trước tạm thời giữ cô ta lại, điều tra ngọn nguồn, Tống gia chúng ta là gia tộc lâu đời, tuyệt đối không thể có nội gián!" Bà ngưng giọng một lúc, sau đó tiếp tục:
"Lập tức mở một cuộc họp báo, công bố thân phận của con bé."
Dương Hạ Châu đưa ra quyết định một cách nhanh gọn, không chút do dự hay luyến tiếc tình cảm 18 năm đối với Tống Khinh Dao, điều này làm cho Diệp Tuệ có chút thụ sủng nhược kinh.
Trước khi đóng cửa phòng, bà hỏi Diệp Tuệ một câu:
"Phải rồi, con tên là gì?"
Khoé môi Diệp Tuệ khẽ giật, giải quyết sự việc lưu loát như vậy, thế nhưng đến tên cô còn chưa biết, thật sự có chút dở khóc dở cười.
Cô cũng không để bụng nhiều, thành thật trả lời:
"Mẹ... bác Dương, con tên là Diệp Tuệ!"
Diệp Tuệ lỡ lời gọi một từ "mẹ", mặc dù sau đó cô đã sửa miệng kịp nhưng vẫn bị Dương Hạ Châu nghe thấy, sắc mặt bà thoáng qua vẻ không vui, cất giọng giáo huấn cô:
"Giờ chúng ta là người thân, ta không cho phép con khách khí, từ nay về sau liền gọi ta là mẹ đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.