Vợ Nhỏ Ngọt Ngào, Tổng Tài Sủng Lật Trời
Chương 9: Nhưng tao muốn ăn bún đậu mắm tôm
Vũ Kha Kha
13/06/2021
"Đến bao giờ thì cô ta mới tỉnh lại đây?"
"Mày gấp cái gì? Đến lão đại còn không gấp."
"Nhưng tao đang thèm ăn bún đậu mắm tôm, cô ta mà chưa tỉnh thì tao không được đi đâu."
"Mày suốt ngày chỉ biết ăn, im miệng đi, lão đại nghe thấy bây giờ."
Bên tai Diệp Tuệ ong ong, từng giọng nói xa lạ truyền vào tai cô. Trước mắt cô là một không gian tối đen như mực, ngoại trừ tiếng nói chuyện xì xào và mùi thơm của đồ ăn như có như không vương quanh chóp mũi, cô không cảm nhận được điều gì khác nữa.
Bỗng nhiên căn phòng sáng lên, đôi mắt đột nhiên bị ánh sáng chiếu vào, hơi chói, Diệp Tuệ có chút không thích nghi được, đôi mắt cô hơi nhói đau.
Cô đưa tay dụi dụi mắt, chờ một lúc sau mới thích nghi được với ánh sáng.
Bọn đàn em thấy hành động của cô, vội vàng hét lên với người ở phòng bên cạnh:
"Lão đại, lão đại, cô ta tỉnh rồi."
"Cạch" một tiếng, cánh cửa phòng được mở ra, một người đàn ông bước vào, theo sau anh ta là một người đàn ông mặc đồ đen đeo mặt nạ.
Diệp Tuệ sững sốt, người đàn ông này... dung mạo giống Cố Đình Bắc đến bảy phần. Cô hơi bất an, giác quan thứ sáu nói cho cô biết, người đàn ông này rất nguy hiểm.
Diệp Tuệ còn chưa nắm rõ tình hình hiện tại của bản thân nên cô không dám mở miệng nói gì. Cô và người đàn ông kia mặt đối mặt, nhìn chằm chằm nhau, như đang thử xem ai kiên nhẫn hơn, bầu không khí kì quặc này duy trì hơn 10 phút, đám đàn em có mặt ở căn phòng đều hít một ngụm khí lạnh, không rét mà run, trong lòng bọn họ thầm nghĩ: người phụ nữ này to gan thật, thế nhưng lại dám trừng lão đại, hơn nữa còn trừng đến 10 phút.
Cuối cùng, vẫn là Diệp Tuệ không nhịn được nữa, lên tiếng trước:
"Anh... là ai?"
"Em dâu yêu dấu của anh, anh tưởng rằng em đã đoán được thân phận của anh từ lâu. Anh là Cố Trì, là anh trai cùng cha khác mẹ của Cố Đình Bắc."
"Nói như vậy, chúng ta là người một nhà sao?" Diệp Tuệ tò mò hỏi
"Cũng có thể coi là như thế." Hắn đáp một cách miễn cưỡng, có thể thấy hắn rất không thích người em trai kia của hắn.
"Em dâu, em đừng bảo với anh là thằng nhóc kia không nói gì với em về anh hết nhé?"
"Tôi thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của anh."
Diệp Tuệ khó hiểu vô cùng, tự nhiên lòi đâu ra một người anh chồng thế này?
Lúc cô đang ngẩn người, Cố Trì nói:
"Em dâu, anh không vòng vo nữa, anh đang muốn lấy một vật từ tay Cố Đình Bắc, hiện tại anh bắt em làm vật trao đổi, hy vọng em sẽ không làm anh thất vọng."
Diệp Tuệ nghe anh ta nói xong, cười trào phúng. Là anh ta quá xem trọng cô sao? Anh ta nghĩ một cô con nuôi của Diệp gia như cô có bản lĩnh khiến Cố Đình Bắc từ bỏ mọi thứ mà đến đây cứu cô ư?
Cố Đình Bắc để cô sống yên ổn đã là may lắm rồi!
Cố Trì thấy Diệp Tuệ nở nụ cười tự giễu kia, hắn hơi khó hiểu, hắn nghe Diệp Tuệ nói:
"Làm anh chồng thất vọng rồi, Cố Đình Bắc sẽ không đến đây chuộc tôi đâu."
Cố Trì không tin, gọi cho Cố Đình Bắc ngay trước mặt cô, hắn bật loa ngoài lên, khoảng 2 giây sau, giọng nói của Cố Đình Bắc vang lên, truyền vào tai cô và những người đang có mặt ở trong phòng.
"Cố Trì, anh lại gọi tôi làm cái gì?"
"Em trai, em cưới vợ mà không thèm mời anh. Anh rất tức giận." Cố Trì ngồi xuống ghế, vắt chéo chân, giọng nói ngả ngớn. Chỉ những người có mặt mới nhìn thấy trong mắt hắn chứa bao nhiêu hận thù."
"Ha, tôi chỉ mong anh vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này. Tôi không có nhiều thời gian đùa giỡn với anh, nói đi, gọi tôi có chuyện gì?" Cố Đình Bắc không có kiên nhẫn đáp lại hắn.
"Được, anh không vòng vo nữa. Cố Đình Bắc, em dâu đang nằm trong tay anh. Nếu em muốn cô ta lành lặn trở về thì mang sợi dây chuyền đó đến đây."
Đột nhiên, từ trong điện thoại truyền đến tiếng cười lạnh lùng lên của Cố Đình Bắc:
"Haha, Cố Trì, anh nghĩ tôi sẽ vì cô ta mà giao ra vật đó ư? Cô ta đang nằm trong tay anh phải không? Được rồi, tôi tặng luôn người vợ mới cưới này cho anh đấy, muốn làm gì cô ta thì cứ làm." Cố Đình Bắc buông lời độc ác, sau đó ngắt máy không thương tiếc.
Sống lưng Diệp Tuệ lạnh toát, tuy đã biết trước kết quả nhưng cô không ngờ anh lại tàn nhẫn đến vậy, bỏ mặt cô lúc nguy hiểm. Trái tim cô giờ đây đã chết lặng, lần đầu tiên cô đem lòng thù hận người đàn ông này.
Cố Trì nhìn màn hình điện thoại, lại nhìn Diệp Tuệ, thấy bộ dáng cô như sắp khóc đến nơi, hắn nghĩ một lúc rồi nói với đám đàn em:
"Tiếp tục giữ cô ta lại, chăm sóc cho thật tốt, biết đâu sau này lại có tác dụng."
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Kỳ thật, hắn giữ cô lại là vì muốn tốt cho cô. Em dâu có vẻ như sống ở Cố gia không được tốt lắm, người gầy tong teo, trong rất thiếu sức sống. Hắn giữ lại chăm sóc một thời gian, đợi cô mập lên vài cân thịt rồi thả cô trở về.
Đám đàn em ở trong phòng nghe hắn nói như vậy, trong lòng khóc thét. Có thêm một cô gái ở đây, bọn họ không tiện quậy phá như trước kia nữa. Đừng hỏi vì sao lại như vậy, bọn họ tuy là xã hội đen nhưng cũng biết ngại ngùng.
"Mày gấp cái gì? Đến lão đại còn không gấp."
"Nhưng tao đang thèm ăn bún đậu mắm tôm, cô ta mà chưa tỉnh thì tao không được đi đâu."
"Mày suốt ngày chỉ biết ăn, im miệng đi, lão đại nghe thấy bây giờ."
Bên tai Diệp Tuệ ong ong, từng giọng nói xa lạ truyền vào tai cô. Trước mắt cô là một không gian tối đen như mực, ngoại trừ tiếng nói chuyện xì xào và mùi thơm của đồ ăn như có như không vương quanh chóp mũi, cô không cảm nhận được điều gì khác nữa.
Bỗng nhiên căn phòng sáng lên, đôi mắt đột nhiên bị ánh sáng chiếu vào, hơi chói, Diệp Tuệ có chút không thích nghi được, đôi mắt cô hơi nhói đau.
Cô đưa tay dụi dụi mắt, chờ một lúc sau mới thích nghi được với ánh sáng.
Bọn đàn em thấy hành động của cô, vội vàng hét lên với người ở phòng bên cạnh:
"Lão đại, lão đại, cô ta tỉnh rồi."
"Cạch" một tiếng, cánh cửa phòng được mở ra, một người đàn ông bước vào, theo sau anh ta là một người đàn ông mặc đồ đen đeo mặt nạ.
Diệp Tuệ sững sốt, người đàn ông này... dung mạo giống Cố Đình Bắc đến bảy phần. Cô hơi bất an, giác quan thứ sáu nói cho cô biết, người đàn ông này rất nguy hiểm.
Diệp Tuệ còn chưa nắm rõ tình hình hiện tại của bản thân nên cô không dám mở miệng nói gì. Cô và người đàn ông kia mặt đối mặt, nhìn chằm chằm nhau, như đang thử xem ai kiên nhẫn hơn, bầu không khí kì quặc này duy trì hơn 10 phút, đám đàn em có mặt ở căn phòng đều hít một ngụm khí lạnh, không rét mà run, trong lòng bọn họ thầm nghĩ: người phụ nữ này to gan thật, thế nhưng lại dám trừng lão đại, hơn nữa còn trừng đến 10 phút.
Cuối cùng, vẫn là Diệp Tuệ không nhịn được nữa, lên tiếng trước:
"Anh... là ai?"
"Em dâu yêu dấu của anh, anh tưởng rằng em đã đoán được thân phận của anh từ lâu. Anh là Cố Trì, là anh trai cùng cha khác mẹ của Cố Đình Bắc."
"Nói như vậy, chúng ta là người một nhà sao?" Diệp Tuệ tò mò hỏi
"Cũng có thể coi là như thế." Hắn đáp một cách miễn cưỡng, có thể thấy hắn rất không thích người em trai kia của hắn.
"Em dâu, em đừng bảo với anh là thằng nhóc kia không nói gì với em về anh hết nhé?"
"Tôi thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của anh."
Diệp Tuệ khó hiểu vô cùng, tự nhiên lòi đâu ra một người anh chồng thế này?
Lúc cô đang ngẩn người, Cố Trì nói:
"Em dâu, anh không vòng vo nữa, anh đang muốn lấy một vật từ tay Cố Đình Bắc, hiện tại anh bắt em làm vật trao đổi, hy vọng em sẽ không làm anh thất vọng."
Diệp Tuệ nghe anh ta nói xong, cười trào phúng. Là anh ta quá xem trọng cô sao? Anh ta nghĩ một cô con nuôi của Diệp gia như cô có bản lĩnh khiến Cố Đình Bắc từ bỏ mọi thứ mà đến đây cứu cô ư?
Cố Đình Bắc để cô sống yên ổn đã là may lắm rồi!
Cố Trì thấy Diệp Tuệ nở nụ cười tự giễu kia, hắn hơi khó hiểu, hắn nghe Diệp Tuệ nói:
"Làm anh chồng thất vọng rồi, Cố Đình Bắc sẽ không đến đây chuộc tôi đâu."
Cố Trì không tin, gọi cho Cố Đình Bắc ngay trước mặt cô, hắn bật loa ngoài lên, khoảng 2 giây sau, giọng nói của Cố Đình Bắc vang lên, truyền vào tai cô và những người đang có mặt ở trong phòng.
"Cố Trì, anh lại gọi tôi làm cái gì?"
"Em trai, em cưới vợ mà không thèm mời anh. Anh rất tức giận." Cố Trì ngồi xuống ghế, vắt chéo chân, giọng nói ngả ngớn. Chỉ những người có mặt mới nhìn thấy trong mắt hắn chứa bao nhiêu hận thù."
"Ha, tôi chỉ mong anh vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này. Tôi không có nhiều thời gian đùa giỡn với anh, nói đi, gọi tôi có chuyện gì?" Cố Đình Bắc không có kiên nhẫn đáp lại hắn.
"Được, anh không vòng vo nữa. Cố Đình Bắc, em dâu đang nằm trong tay anh. Nếu em muốn cô ta lành lặn trở về thì mang sợi dây chuyền đó đến đây."
Đột nhiên, từ trong điện thoại truyền đến tiếng cười lạnh lùng lên của Cố Đình Bắc:
"Haha, Cố Trì, anh nghĩ tôi sẽ vì cô ta mà giao ra vật đó ư? Cô ta đang nằm trong tay anh phải không? Được rồi, tôi tặng luôn người vợ mới cưới này cho anh đấy, muốn làm gì cô ta thì cứ làm." Cố Đình Bắc buông lời độc ác, sau đó ngắt máy không thương tiếc.
Sống lưng Diệp Tuệ lạnh toát, tuy đã biết trước kết quả nhưng cô không ngờ anh lại tàn nhẫn đến vậy, bỏ mặt cô lúc nguy hiểm. Trái tim cô giờ đây đã chết lặng, lần đầu tiên cô đem lòng thù hận người đàn ông này.
Cố Trì nhìn màn hình điện thoại, lại nhìn Diệp Tuệ, thấy bộ dáng cô như sắp khóc đến nơi, hắn nghĩ một lúc rồi nói với đám đàn em:
"Tiếp tục giữ cô ta lại, chăm sóc cho thật tốt, biết đâu sau này lại có tác dụng."
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Kỳ thật, hắn giữ cô lại là vì muốn tốt cho cô. Em dâu có vẻ như sống ở Cố gia không được tốt lắm, người gầy tong teo, trong rất thiếu sức sống. Hắn giữ lại chăm sóc một thời gian, đợi cô mập lên vài cân thịt rồi thả cô trở về.
Đám đàn em ở trong phòng nghe hắn nói như vậy, trong lòng khóc thét. Có thêm một cô gái ở đây, bọn họ không tiện quậy phá như trước kia nữa. Đừng hỏi vì sao lại như vậy, bọn họ tuy là xã hội đen nhưng cũng biết ngại ngùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.