Vợ Nhỏ Yêu Nghiệt Của Âu Thiếu
Chương 96
Mưa°~°(An Phong)
05/02/2022
Nhân lúc Âu Minh Triết vừa thu tay về, Đường Tịnh Thi đã lùi về sau hai
bước, tạo khoảng trống giữa hai người. Khuôn mặt thanh tú cảnh giác nhìn hắn.
"Xin lỗi ngài, tôi không biết ai mang tên Đường Tịnh Thi, lúc nãy vì ngài nắm tay tôi quá chặt nên mới muốn ngài thả ra."
Sau đó không đợi hắn nói thêm lời nào đã dùng tốc độ nhanh nhất biến mất khỏi tầm mắt của hắn. Bạch Phong Vũ từ xa trông thấy cũng đi theo, gì chứ cậu mang trọng trách nặng nề trên vai, không thể
Âu Minh Triết cũng không đuổi theo, quay đầu liền theo hướng phòng dưỡng sức của Đàm Tiểu Ân đi tới. Vừa đi vừa gọi điện cho ai đó.
Bên kia vừa nhấc máy, hắn không nhanh không chậm cất tiếng.
"Lão Lục, à, không có gì, tôi tìm thấy "cấp dưới" của cậu rồi. Nhanh đi, cô ấy hình như có tình nhân mới rồi đấy." - Dứt lời cũng là lúc hắn đi đến trước cửa phòng bệnh của vợ nhỏ. Không thèm nói nhiều lời, lập tức cúp máy.
Lúc nãy hắn có đi hỏi cô y tá rằng có thể cung cấp thông tin của người hiến máu cho hắn hay không. Hắn không muốn nợ ân tình của bất cứ ai, nếu không bù đắp được bằng tiền mặt thì có thể bù đắp bằng hiện vật. Ấy vậy mà cô y tá chỉ lắc đầu không nói.
Chương 77
Lúc nãy hắn có đi hỏi cô y tá rằng có thể cung cấp thông tin của người hiến máu cho hắn hay không. Hắn không muốn nợ ân tình của bất cứ ai, nếu không bù đắp được bằng tiền mặt thì có thể bù đắp bằng hiện vật. Ấy vậy mà cô y tá chỉ lắc đầu không nói.
Thôi vậy nếu người kia đã chọn làm việc thiện không cần hồi đáp. Âu Minh Triết hắn cũng đành dừng lại không hỏi đến nữa.
Nhìn cô nhóc của mình nhắm mắt an tĩnh ngủ, vết thương đã được băng bó cẩn thận. Thâm tâm như được trút bỏ một phần gánh nặng. Cô vẫn ổn... Không hề bỏ rơi hắn ở lại...
Trời mới biết khi nhìn thấy cả cơ thể cô nằm trong vũng máu, tâm trạng của hắn như thế nào.
Đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ, trong đôi mắt tràn ngập nhu tình. Giọng nói trầm thấp thì thào bên tai cô, thủ thỉ thật giống như tiếng dương cầm.
"Mau khỏe lại nhé."
...
Lạc bước vào một khu ổ chuột ẩm thấp, mùi hôi thối của rác tái chế bốc lên khiến người khác chỉ muốn ôm bụng nôn toàn bộ những thứ có trong dạ dày ra bên ngoài. Những tưởng rằng nơi này sẽ không có ai dám đặt chân đến, thật không ngờ bên tai còn nghe được vang vảng tiếng lảnh lót của đàn ông.
Chương 77
"Hôm nay tổng thể 31 đứa... Có vài đứa bỏ trốn qua lỗ cống rồi."
"Con m.ẹ mày, chỉ có việc ăn rồi trông bọn nhãi nhép như vậy mà vẫn để xổng mất hả?" - Kèm theo đó là tiếng động rất mạnh, trông như là tiếng đạp vào ngực.
"Đại ca, tha cho em đi mà đại ca... Sẽ không có lần thứ hai nữa, em thề!"
Dóng tai nghe động tĩnh bên ngoài, lại không hề nhận ra từ phía sau có người đang tiến lại. Thân ảnh nhỏ chẳng mấy chốc bị cơ thể cao lều của người lớn đá bay.
"Con nhỏ nào đây?"
Bị đau, cũng là vì bị bỏ đói một ngày nên nhất thời cô bé kia cũng không thể đứng lên ngay được. Một tên thuộc hạ nhỏ con sau đó buộc phải tiến lên lôi đầu cô bé dậy. Dưới ánh sáng len lỏi qua khung cửa mục, có thể loáng thoáng nhìn thấy dung nhan cô bé.
Mặc dù bị bụi bẩn phủ lên, nhưng không thể không công nhận cô bé này có một khuôn mặt xinh xắn như tạc. Đôi mắt sáng trong nhìn thẳng, khoé môi hồng nhạt mím lại... Khuôn mặt xinh đẹp như vậy, chắc chắn sau này lớn lên sẽ khiến biết bao con người ngưỡng mộ cũng như ghen tị.
Chương 77
Mặc dù bị bụi bẩn phủ lên, nhưng không thể không công nhận cô bé này có một khuôn mặt xinh xắn như tạc. Đôi mắt sáng trong nhìn thẳng, khoé môi hồng nhạt mím lại... Khuôn mặt xinh đẹp như vậy, chắc chắn sau này lớn lên sẽ khiến biết bao con người ngưỡng mộ cũng như ghen tị.
Chỉ đáng tiếc rằng hiện tại chỉ là một thân xác nhỏ con. Đối với bọn chúng, thân thể cùng khuôn mặt này có thể đổi thành nhiều tiền hơn mà thôi!
"Anh... Con bé này là người kia mang tới. Mới đến ngày hôm qua..."
"Tên là gì?" - Tên kia cũng không có ý định quan tâm đến, chẳng qua là hỏi xuông mà thôi. Khẽ rít chiếc điếu gà đang đặt ở trên miệng một hơi, sau đó thì cúi người xuống, phả toàn bộ khói thuốc trong miệng vào mặt của cô bé.
Lần này vẫn là thằng đàn em nhỏ con hơn trả lời, giọng điệu có phần bất đắc dĩ.
"Đàm Tiểu Ân."
Nghe đến cái tên không thể ngờ đến này, hắn ta ném điếu xì gà đang cầm trên tay xuống, tiến một bước qua đối diện với con nhóc họ Đàm kia, tàn lửa nhỏ của điếu xì gà nhanh chóng vụt tắt vì bị đế giày của tên kia giẫm lên.
"Họ Đàm sao? Lúc nãy mày nói là ai đưa đến đây cơ?"
"Lý Chung, ngài ấy đang xử lý vụ để xổng mấy oắt con rồi."
Chương 77
"Lý Chung, ngài ấy đang xử lý vụ để xổng mấy oắt con rồi."
Đàm Tiểu Ân đối diện với hai người lạ này không phải là không sợ, mà là sợ đến mức quên mất phản ứng rồi. Xung quanh là mùi ẩm thấp khó ngửi, cô bé thật không biết là mùi của người hai tên này hay chính là mùi của nơi đây nữa.
Ngày hôm qua bé mới bị cha mẹ bế lên máy bay rời khỏi thành phố, cũng là rời khỏi cha mẹ cùng chị gái. Trong đầu của Đàm Tiểu Ân không ngừng cố gắng nhớ lại ở sân bay đã xảy ra chuyện gì. Nhưng cố mãi vẫn không tài nào nhớ ra được. Chỉ biết rằng lần tiếp theo mở mắt ra bé đã nằm ở nơi này rồi.
Xung quanh tối tăm, lại ẩm thấp, lâu lâu từ trong bóng đêm đó phát ra vài tiếng động nhỏ nhặt, là tiếng của côn trùng. Bé cứ như vậy ngủ thiếp đi, cho đến khi nghe tiếng quát tháo từ bên ngoài truyền vào lúc nãy...
Tên đàn ông lực lưỡng kia túm lấy cổ áo của Đàm Tiểu Ân, một tay nhấc bổng lên bước ra bên ngoài, miệng không ngừng lẩm bẩm.
"Khuôn mặt như vậy không tồi, tao chuyển qua khu hàng 2 đây, chốc nữa mày báo với đại ca một tiếng."
"Xin lỗi ngài, tôi không biết ai mang tên Đường Tịnh Thi, lúc nãy vì ngài nắm tay tôi quá chặt nên mới muốn ngài thả ra."
Sau đó không đợi hắn nói thêm lời nào đã dùng tốc độ nhanh nhất biến mất khỏi tầm mắt của hắn. Bạch Phong Vũ từ xa trông thấy cũng đi theo, gì chứ cậu mang trọng trách nặng nề trên vai, không thể
Âu Minh Triết cũng không đuổi theo, quay đầu liền theo hướng phòng dưỡng sức của Đàm Tiểu Ân đi tới. Vừa đi vừa gọi điện cho ai đó.
Bên kia vừa nhấc máy, hắn không nhanh không chậm cất tiếng.
"Lão Lục, à, không có gì, tôi tìm thấy "cấp dưới" của cậu rồi. Nhanh đi, cô ấy hình như có tình nhân mới rồi đấy." - Dứt lời cũng là lúc hắn đi đến trước cửa phòng bệnh của vợ nhỏ. Không thèm nói nhiều lời, lập tức cúp máy.
Lúc nãy hắn có đi hỏi cô y tá rằng có thể cung cấp thông tin của người hiến máu cho hắn hay không. Hắn không muốn nợ ân tình của bất cứ ai, nếu không bù đắp được bằng tiền mặt thì có thể bù đắp bằng hiện vật. Ấy vậy mà cô y tá chỉ lắc đầu không nói.
Chương 77
Lúc nãy hắn có đi hỏi cô y tá rằng có thể cung cấp thông tin của người hiến máu cho hắn hay không. Hắn không muốn nợ ân tình của bất cứ ai, nếu không bù đắp được bằng tiền mặt thì có thể bù đắp bằng hiện vật. Ấy vậy mà cô y tá chỉ lắc đầu không nói.
Thôi vậy nếu người kia đã chọn làm việc thiện không cần hồi đáp. Âu Minh Triết hắn cũng đành dừng lại không hỏi đến nữa.
Nhìn cô nhóc của mình nhắm mắt an tĩnh ngủ, vết thương đã được băng bó cẩn thận. Thâm tâm như được trút bỏ một phần gánh nặng. Cô vẫn ổn... Không hề bỏ rơi hắn ở lại...
Trời mới biết khi nhìn thấy cả cơ thể cô nằm trong vũng máu, tâm trạng của hắn như thế nào.
Đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ, trong đôi mắt tràn ngập nhu tình. Giọng nói trầm thấp thì thào bên tai cô, thủ thỉ thật giống như tiếng dương cầm.
"Mau khỏe lại nhé."
...
Lạc bước vào một khu ổ chuột ẩm thấp, mùi hôi thối của rác tái chế bốc lên khiến người khác chỉ muốn ôm bụng nôn toàn bộ những thứ có trong dạ dày ra bên ngoài. Những tưởng rằng nơi này sẽ không có ai dám đặt chân đến, thật không ngờ bên tai còn nghe được vang vảng tiếng lảnh lót của đàn ông.
Chương 77
"Hôm nay tổng thể 31 đứa... Có vài đứa bỏ trốn qua lỗ cống rồi."
"Con m.ẹ mày, chỉ có việc ăn rồi trông bọn nhãi nhép như vậy mà vẫn để xổng mất hả?" - Kèm theo đó là tiếng động rất mạnh, trông như là tiếng đạp vào ngực.
"Đại ca, tha cho em đi mà đại ca... Sẽ không có lần thứ hai nữa, em thề!"
Dóng tai nghe động tĩnh bên ngoài, lại không hề nhận ra từ phía sau có người đang tiến lại. Thân ảnh nhỏ chẳng mấy chốc bị cơ thể cao lều của người lớn đá bay.
"Con nhỏ nào đây?"
Bị đau, cũng là vì bị bỏ đói một ngày nên nhất thời cô bé kia cũng không thể đứng lên ngay được. Một tên thuộc hạ nhỏ con sau đó buộc phải tiến lên lôi đầu cô bé dậy. Dưới ánh sáng len lỏi qua khung cửa mục, có thể loáng thoáng nhìn thấy dung nhan cô bé.
Mặc dù bị bụi bẩn phủ lên, nhưng không thể không công nhận cô bé này có một khuôn mặt xinh xắn như tạc. Đôi mắt sáng trong nhìn thẳng, khoé môi hồng nhạt mím lại... Khuôn mặt xinh đẹp như vậy, chắc chắn sau này lớn lên sẽ khiến biết bao con người ngưỡng mộ cũng như ghen tị.
Chương 77
Mặc dù bị bụi bẩn phủ lên, nhưng không thể không công nhận cô bé này có một khuôn mặt xinh xắn như tạc. Đôi mắt sáng trong nhìn thẳng, khoé môi hồng nhạt mím lại... Khuôn mặt xinh đẹp như vậy, chắc chắn sau này lớn lên sẽ khiến biết bao con người ngưỡng mộ cũng như ghen tị.
Chỉ đáng tiếc rằng hiện tại chỉ là một thân xác nhỏ con. Đối với bọn chúng, thân thể cùng khuôn mặt này có thể đổi thành nhiều tiền hơn mà thôi!
"Anh... Con bé này là người kia mang tới. Mới đến ngày hôm qua..."
"Tên là gì?" - Tên kia cũng không có ý định quan tâm đến, chẳng qua là hỏi xuông mà thôi. Khẽ rít chiếc điếu gà đang đặt ở trên miệng một hơi, sau đó thì cúi người xuống, phả toàn bộ khói thuốc trong miệng vào mặt của cô bé.
Lần này vẫn là thằng đàn em nhỏ con hơn trả lời, giọng điệu có phần bất đắc dĩ.
"Đàm Tiểu Ân."
Nghe đến cái tên không thể ngờ đến này, hắn ta ném điếu xì gà đang cầm trên tay xuống, tiến một bước qua đối diện với con nhóc họ Đàm kia, tàn lửa nhỏ của điếu xì gà nhanh chóng vụt tắt vì bị đế giày của tên kia giẫm lên.
"Họ Đàm sao? Lúc nãy mày nói là ai đưa đến đây cơ?"
"Lý Chung, ngài ấy đang xử lý vụ để xổng mấy oắt con rồi."
Chương 77
"Lý Chung, ngài ấy đang xử lý vụ để xổng mấy oắt con rồi."
Đàm Tiểu Ân đối diện với hai người lạ này không phải là không sợ, mà là sợ đến mức quên mất phản ứng rồi. Xung quanh là mùi ẩm thấp khó ngửi, cô bé thật không biết là mùi của người hai tên này hay chính là mùi của nơi đây nữa.
Ngày hôm qua bé mới bị cha mẹ bế lên máy bay rời khỏi thành phố, cũng là rời khỏi cha mẹ cùng chị gái. Trong đầu của Đàm Tiểu Ân không ngừng cố gắng nhớ lại ở sân bay đã xảy ra chuyện gì. Nhưng cố mãi vẫn không tài nào nhớ ra được. Chỉ biết rằng lần tiếp theo mở mắt ra bé đã nằm ở nơi này rồi.
Xung quanh tối tăm, lại ẩm thấp, lâu lâu từ trong bóng đêm đó phát ra vài tiếng động nhỏ nhặt, là tiếng của côn trùng. Bé cứ như vậy ngủ thiếp đi, cho đến khi nghe tiếng quát tháo từ bên ngoài truyền vào lúc nãy...
Tên đàn ông lực lưỡng kia túm lấy cổ áo của Đàm Tiểu Ân, một tay nhấc bổng lên bước ra bên ngoài, miệng không ngừng lẩm bẩm.
"Khuôn mặt như vậy không tồi, tao chuyển qua khu hàng 2 đây, chốc nữa mày báo với đại ca một tiếng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.