Vợ Nhỏ Yêu Nghiệt Của Âu Thiếu
Chương 29: "Là do cậu không hỏi."
Mưa°~°(An Phong)
27/01/2022
Âu Minh Triết nhếch môi, cười nhạt thành tiếng:
"Không cần nhìn như vậy, một cốc nước, chắc nhà cậu vẫn có chứ nhỉ?"
Lục Cảnh Nghi vứt cho hắn ánh mắt ghét bỏ, dù không ưa nhưng vẫn phải đứng dậy lấy cho hắn một cốc nước đá. Lúc quay lại từ gian nhà bếp đã không thấy tên họ Âu đó ở trong phòng khách nữa.
Đảo mắt nhìn sang thư phòng, Âu Minh Triết bộ dạng biếng nhác, thứ hắn đang cầm trên tay quyển sách mà anh để trên bàn. Nếu hắn đã không vội, Lục Cảnh Nghi anh cũng không cần. vội.
Cả căn phòng trở nên vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến độ có thể nghe thấy từng tiếng nhịp tim đập trong lồng ngực.
Phải mất chút thời gian sau, Âu Minh Triết mới buông bỏ quyển sách dày cộm, đem nó trở về chỗ cũ. Đôi mắt màu hổ phách lạnh lẽo hướng ra cửa, hướng tới thân ảnh cao lớn, tay cầm theo ly nước đá của Lục Cảnh Nghi. Môi mỏng phát ra từng tiếng vô cùng rõ ràng.
"Tra ra được gì chưa?"
"Bắt được toàn bộ băng đảng của bọn đó, nhưng không tra ra được gì."
Âu Minh Triết nghe vậy, mi tâm nhíu chặt. Đã nhờ đến lão Lục này mà vẫn không thể tra được thông tin gì?
"Khả năng thu thập thông tin của cậu giảm?
"Không phải khả năng của tôi giảm. Những người tham gia trong phi vụ kia một là chết hai là nửa sống nửa chết, điên điên dại dại. Có hỏi cũng không hỏi được gì. Xem ra sau chuyện đó, Âu lão gia đã cho bọn kia chầu trời cả rồi, bọn thoát được cái chết, cũng không thể thoát được bóng ma tâm lí mà trở thành kẻ thần kinh."
Chân dài tiến đến chỗ của hắn, Lục Cảnh Nghi vươn tay ra, đôi mắt màu lam nhạt thể hiện rõ sự chán ghét. Tiếp tục câu chuyện lỡ dở lúc đầu.
"Nước này! Vậy mà cậu dám coi thường khả năng của một thống tướng, gan của cậu cũng thật lớn?!"
Hừ, đã không tin anh thì đừng có nhờ đến anh, tức không buồn nói nữa mà.
"Cậu thấy lá gan tôi lúc nào nhỏ chưa?" - Biết rằng tên này chỉ đang làm điệu làm bộ, Âu Minh Triết hắn cũng không cần phải quan tâm làm gì.
"Ừm, làm sao tôi quên được. Cậu so với lão già nhà cậu còn đáng sợ hơn gấp mấy lần. Nhưng mà, tôi thắc mắc một chuyện... Cậu tìm tung tích của người đó đến giờ đã hơn 10 năm rồi. Bao nhiêu năm như vậy, người đó có thể đã chết rồi đi?!" - Vừa nói, Lục Cảnh Nghi vừa tiến lại ghế mình hay ngồi, tiếp tục công việc nghỉ ngơi của mình.
"Sống tìm người, chết tìm xác, nhất định phải tìm ra." - Nét mặt của hắn so với lúc ban đầu còn âm trầm hơn rất nhiều lần. Ánh mắt Âu Minh Triết thể hiện rõ sự tức giận khi nghe câu nói kia của Lục Cảnh Nghi.
Lời vừa lọt qua tai, Lục Cảnh Nghi cảm giác như tiếng nói của thần chết vừa chạy qua não mình vậy, cả người không rét mà run. Anh nhìn qua phía đối diện, không nhịn được mà thở dài.
Nếu mà không biết trước Âu Minh Triết tìm người kia để trả ơn, với bộ dạng đáng sợ thế này, Lục Cảnh Nghi còn nghĩ hắn ta đang tìm kẻ thù truyền kiếp của mình không bằng.
Tuy nhiên, anh vẫn còn một chút thắc mắc:
"Lỡ tìm được thật, cậu định để người đó chọn thứ người đó muốn thật à? Chắc gì kẻ đó còn giống như lời cậu kể, xã hội vật chất đầy cám dỗ, nói không chừng đã bị tha hoá rồi đến mù quáng rồi cơ."
"Ừm... Tiền tài danh vọng đối với tôi không thành vấn đề." - Âu Minh Triết gật đầu không do dự, người của Âu gia, một lời nói ra đều không bao giờ thu hồi lại. -"Trừ bỏ chuyện trở thành Vợ chồng, còn lại tôi đều có thể chấp thuận."
Sự thật chứng minh rằng, khả năng tư duy của thống tướng đương nhiên nhanh nhạy, Lục Cảnh Nghi lập tức trừng mắt nhìn Âu Minh Triết. Câu chữ vừa nhanh vừa mạnh bật ra khỏi miệng của anh.
"Cậu có VỢ rồi?"
"Ừm".
"Cậu giấu tội?"
"Là do cậu không hỏi."
Lục Cảnh Nghi nghe câu trả lời lập tức đen mặt. Anh làm gì rảnh rỗi đến nổi ngày nào cũng gọi điện hỏi thăm hắn hôm nay cưới Vợ chưa.
Tuy nhiên, so với cách hành xử của Doãn Lập Thành. Khi biết tin hắn có vợ Lục Cảnh Nghi xem ra vẫn còn bình tĩnh chán.
Nằm trên giường lớn lăm qua lăn lại, Đàm Tiểu Ân vẫn đang còn trằn trọc suy nghĩ về câu nói lúc nãy của Âu lão gia.
"Tăng lương cho tiểu Triết? Cháu bị túng thiếu về tiền nong sao? Tiểu Triết nó giàu có như vậy mà không cho con đồng nào sao? Cái đứa trời đảnh này..."
Cô không hiểu, ông xã đáng thương của cô từ khi nào trở nên giàu có như trong lời ông nói chứ. Đi đến công ty thì bị nhân viên xa lánh, đến cả bữa sáng nếu cô không bắt ép cũng không dám ăn như vậy... Giàu ở chỗ nào?
Haizz, xem ra ông nội không muốn giúp đỡ cho ông xã nhà cô thật rồi. Như vậy cũng không sao, nếu ông không giúp hắn thì vẫn còn cô. Từ nay về sau, cô càng dành cho Minh Triết nhiều tình thương hơn nữa!
"Không cần nhìn như vậy, một cốc nước, chắc nhà cậu vẫn có chứ nhỉ?"
Lục Cảnh Nghi vứt cho hắn ánh mắt ghét bỏ, dù không ưa nhưng vẫn phải đứng dậy lấy cho hắn một cốc nước đá. Lúc quay lại từ gian nhà bếp đã không thấy tên họ Âu đó ở trong phòng khách nữa.
Đảo mắt nhìn sang thư phòng, Âu Minh Triết bộ dạng biếng nhác, thứ hắn đang cầm trên tay quyển sách mà anh để trên bàn. Nếu hắn đã không vội, Lục Cảnh Nghi anh cũng không cần. vội.
Cả căn phòng trở nên vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến độ có thể nghe thấy từng tiếng nhịp tim đập trong lồng ngực.
Phải mất chút thời gian sau, Âu Minh Triết mới buông bỏ quyển sách dày cộm, đem nó trở về chỗ cũ. Đôi mắt màu hổ phách lạnh lẽo hướng ra cửa, hướng tới thân ảnh cao lớn, tay cầm theo ly nước đá của Lục Cảnh Nghi. Môi mỏng phát ra từng tiếng vô cùng rõ ràng.
"Tra ra được gì chưa?"
"Bắt được toàn bộ băng đảng của bọn đó, nhưng không tra ra được gì."
Âu Minh Triết nghe vậy, mi tâm nhíu chặt. Đã nhờ đến lão Lục này mà vẫn không thể tra được thông tin gì?
"Khả năng thu thập thông tin của cậu giảm?
"Không phải khả năng của tôi giảm. Những người tham gia trong phi vụ kia một là chết hai là nửa sống nửa chết, điên điên dại dại. Có hỏi cũng không hỏi được gì. Xem ra sau chuyện đó, Âu lão gia đã cho bọn kia chầu trời cả rồi, bọn thoát được cái chết, cũng không thể thoát được bóng ma tâm lí mà trở thành kẻ thần kinh."
Chân dài tiến đến chỗ của hắn, Lục Cảnh Nghi vươn tay ra, đôi mắt màu lam nhạt thể hiện rõ sự chán ghét. Tiếp tục câu chuyện lỡ dở lúc đầu.
"Nước này! Vậy mà cậu dám coi thường khả năng của một thống tướng, gan của cậu cũng thật lớn?!"
Hừ, đã không tin anh thì đừng có nhờ đến anh, tức không buồn nói nữa mà.
"Cậu thấy lá gan tôi lúc nào nhỏ chưa?" - Biết rằng tên này chỉ đang làm điệu làm bộ, Âu Minh Triết hắn cũng không cần phải quan tâm làm gì.
"Ừm, làm sao tôi quên được. Cậu so với lão già nhà cậu còn đáng sợ hơn gấp mấy lần. Nhưng mà, tôi thắc mắc một chuyện... Cậu tìm tung tích của người đó đến giờ đã hơn 10 năm rồi. Bao nhiêu năm như vậy, người đó có thể đã chết rồi đi?!" - Vừa nói, Lục Cảnh Nghi vừa tiến lại ghế mình hay ngồi, tiếp tục công việc nghỉ ngơi của mình.
"Sống tìm người, chết tìm xác, nhất định phải tìm ra." - Nét mặt của hắn so với lúc ban đầu còn âm trầm hơn rất nhiều lần. Ánh mắt Âu Minh Triết thể hiện rõ sự tức giận khi nghe câu nói kia của Lục Cảnh Nghi.
Lời vừa lọt qua tai, Lục Cảnh Nghi cảm giác như tiếng nói của thần chết vừa chạy qua não mình vậy, cả người không rét mà run. Anh nhìn qua phía đối diện, không nhịn được mà thở dài.
Nếu mà không biết trước Âu Minh Triết tìm người kia để trả ơn, với bộ dạng đáng sợ thế này, Lục Cảnh Nghi còn nghĩ hắn ta đang tìm kẻ thù truyền kiếp của mình không bằng.
Tuy nhiên, anh vẫn còn một chút thắc mắc:
"Lỡ tìm được thật, cậu định để người đó chọn thứ người đó muốn thật à? Chắc gì kẻ đó còn giống như lời cậu kể, xã hội vật chất đầy cám dỗ, nói không chừng đã bị tha hoá rồi đến mù quáng rồi cơ."
"Ừm... Tiền tài danh vọng đối với tôi không thành vấn đề." - Âu Minh Triết gật đầu không do dự, người của Âu gia, một lời nói ra đều không bao giờ thu hồi lại. -"Trừ bỏ chuyện trở thành Vợ chồng, còn lại tôi đều có thể chấp thuận."
Sự thật chứng minh rằng, khả năng tư duy của thống tướng đương nhiên nhanh nhạy, Lục Cảnh Nghi lập tức trừng mắt nhìn Âu Minh Triết. Câu chữ vừa nhanh vừa mạnh bật ra khỏi miệng của anh.
"Cậu có VỢ rồi?"
"Ừm".
"Cậu giấu tội?"
"Là do cậu không hỏi."
Lục Cảnh Nghi nghe câu trả lời lập tức đen mặt. Anh làm gì rảnh rỗi đến nổi ngày nào cũng gọi điện hỏi thăm hắn hôm nay cưới Vợ chưa.
Tuy nhiên, so với cách hành xử của Doãn Lập Thành. Khi biết tin hắn có vợ Lục Cảnh Nghi xem ra vẫn còn bình tĩnh chán.
Nằm trên giường lớn lăm qua lăn lại, Đàm Tiểu Ân vẫn đang còn trằn trọc suy nghĩ về câu nói lúc nãy của Âu lão gia.
"Tăng lương cho tiểu Triết? Cháu bị túng thiếu về tiền nong sao? Tiểu Triết nó giàu có như vậy mà không cho con đồng nào sao? Cái đứa trời đảnh này..."
Cô không hiểu, ông xã đáng thương của cô từ khi nào trở nên giàu có như trong lời ông nói chứ. Đi đến công ty thì bị nhân viên xa lánh, đến cả bữa sáng nếu cô không bắt ép cũng không dám ăn như vậy... Giàu ở chỗ nào?
Haizz, xem ra ông nội không muốn giúp đỡ cho ông xã nhà cô thật rồi. Như vậy cũng không sao, nếu ông không giúp hắn thì vẫn còn cô. Từ nay về sau, cô càng dành cho Minh Triết nhiều tình thương hơn nữa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.