Vờ Như Không Biết Sẽ Không Bị Ăn Thịt

Chương 36: Cô Nguyên, mặt cô đỏ quá

Thành Nam Hoa Khai

12/09/2023

Sau khi khóa xe đạp lại, thầy Hùng bon bon chạy tới chỗ Nguyên Ngải.

"Cô Nguyên, cho tôi ké ô với, ban nãy vừa chạy xe vừa cầm ô mệt quá, bây giờ không còn sức lực gì nữa." Thầy Hùng vừa nói vừa thấy mình tài thật.

Gấu trúc không hiếm gặp, vào sở thú là có cả đàn, nhưng gấu trúc lái xe đạp thì khác, chứ chưa nói tới gấu trúc một tay cầm ô một tay lái xe.

Trăm ngàn câu từ có thể cô đọng lại thành một ý duy nhất: Mình quá vip pro.

Thầy Hùng nói cả buổi trời mới phát hiện cô Nguyên chưa khen mình câu nào, đỉnh tới vậy mà còn chưa khen sao?

Thầy Hùng cúi đầu xem, chỉ thấy khuôn mặt cô Nguyên đỏ bừng, tựa hồ đang ngẩn người, vừa nhìn đã biết có gì đó không đúng. Thầy Hùng nghĩ tới chuyện trước kia, vội vàng hỏi: "Cô Nguyên? Mặt cô sao đỏ quá vậy, có phải lại dị ứng không?"

Thầy Hùng luôn bỏ lỡ các lần cô Nguyên dị ứng, cho nên không rõ bộ dạng của cô lúc dị ứng sẽ như thế nào.

Năm đó, chuyện nhân loại ăn vạ báo săn nổi rần rần khắp cả sở thú, nhưng năm sau thầy Hùng mới đến nên chỉ nghe được truyền thuyết.

Mà lúc Nguyên Ngải bị dị ứng trong trường cấp III Thành Nam, cả hai lần mặt đều sưng vù lên như bị ong chích, đặc biệt đáng yêu, nhưng các thầy cô khác không chụp được ảnh.

Cũng chỉ có thể nghe mọi người kể lại, ai ai cũng tiếc nuối, lúc ấy không chụp kịp, mà thầy Hùng cũng đau lòng thay, cuối cùng vẫn không được chiêm ngưỡng.

Bởi vì, lúc đó thầy Hùng đã tới trường đâu.

Hiện tại, mặt cô Nguyên đỏ bừng, nhịp tim tăng nhanh, suy nghĩ đầu tiên của thầy Hùng là dị ứng, nhưng có ai dị ứng mà cười hí ha hí hửng thế này không?

Nguyên Ngải thật sự chưa từng yêu đương, từ nhỏ cô đã nhìn mối quan hệ ngọt ngào của cha mẹ, khi đó cô không thể hiểu được vì sao cùng nhau nấu ăn cũng có thể cười vui vẻ đến như thế.

Mẹ cô chỉ nói, chờ đến một ngày, con gặp được một người, chỉ cần nhìn thấy người đó con đã muốn cười, rồi con sẽ hiểu được.

Lúc ấy cô vẫn chỉ là cô gái chưa hiểu sự đời, cô nói vậy thì người đó chắc là diễn viên hài.

Mà giờ phút này, Nguyên Ngải không kìm nén được, chỉ cảm thấy có gì đó tuôn trào từ tận đáy lòng, khiến cô không kiềm được cảm giác hạnh phúc.

"Cô Nguyên, bệnh dị ứng của cô còn có dấu hiệu cười ngu ngơ à? Tên báo săn kia kể khác lắm mà, có phải bệnh tình của cô chuyển biến xấu không? Có cần đi bệnh viện không?"

"Tôi đâu có cười ngu ngơ." Nguyên Ngải che miệng ho khan, đôi mắt cô sáng lấp lánh, lại không nhịn được mà nhìn sang người nào đó.

Nguyên Ngải đi cùng ô với thầy Hùng, một mình thầy Phó che ô đen, đi bên cạnh lặng lẽ không chút cảm giác tồn tại, sống lưng anh vẫn thẳng tắp, khí phách như đẩy xa mọi người từ hàng ngàn dặm.

Tựa như chưa có gì xảy ra.

Nguyên Ngải quá hiểu người này, hiểu cảm xúc, hiểu thế giới của anh, thế nên chỉ cần nhìn nhiều thêm một chút, cô có thể phát hiện hình như tay chân anh cũng có chút sượng sạo.

"Cô Nguyên, cô thật sự không sao chứ? Bây giờ cô đang cười ngu ngơ còn gì." Thầy Hùng bên cạnh thấy cô giáo Nguyên lại im lặng thì lo sốt vó, chưa từng thấy cô Nguyên như thế này bao giờ.



Cô Nguyên giống như đi vào một nơi mạng cực kỳ chập chờn, thường xuyên rớt mạng, hơn nữa, mỗi lần rớt mạng, vẻ mặt cô sẽ toát ra ý cười sung sướng không thể tự chủ, trước giờ đã xuất hiện tình huống như vậy đâu.

Bị gấu trúc chỉ điểm phản ứng của mình, Nguyên Ngải chí có thể nỗ lực bình tĩnh lại. Vì thế, trong đầu cô nghĩ tới chủ nhiệm Thu... chủ nhiệm Thu... thầy Phó nói thích cả cô nữa.... chủ nhiệm Thu... chủ nhiệm Thu.

Ok, bình tĩnh rồi.

"Tôi thật sự không sao hết." Nguyên Ngải nghiêm mặt nói.

Lúc này thầy Hùng không nhìn cô mà chỉ nói nhỏ: "Cô Nguyên, thầy Phó hình như cũng là lạ, thầy ấy đi cùng tay cùng chân thì phải."

Con người khi căng thẳng cũng có thể đi cùng tay cùng chân, nhưng loài hổ thì khác, động vật đi bốn chân sẽ không di chuyển cùng tay cùng chân, dẫn đến khi hóa nhân hình cũng sẽ không dễ gặp tình trạng này.

Thế nhưng, hôm nay thầy Phó đi cùng tay cùng chân!

Khuôn mặt chủ nhiệm Thu trong đàu Nguyên Ngải lập tức biến mất không thấy tăm hơi, khóe miệng cô lại không kìm được mà cong lên, lời nói thốt ra đều tựa như tiếng cười: "Nào có, thầy nhìn lầm rồi."

"Tôi không nhìn lầm, thầy Phó thật sự đi cùng tay cùng chân mà. Ấy, cô Nguyên, cô lại cười ngu ngơ nữa."

Nguyên Ngải không nhịn nổi nữa, cô kéo gấu trúc tới tòa dạy học: "Đây không phải cười ngu ngơ, mà là cười vui vẻ."

Nguyên Ngải kéo gấu trúc trở về văn phòng, lúc ngồi xuống, cô mới nhớ ra do phấn khích quá mà quên mất chuyện mua chocolate rượu cho cô Ngũ.

Thầy Phó bước tới, chỉ khác lúc trước là bây giờ anh không nhìn cô.

Nguyên Ngải cũng có chút ngượng ngùng.

Bàn làm việc của hai người rõ ràng cách xa 2 mét, không biết vì sao, Nguyên Ngải lại cảm thấy mùi hương dễ chịu trên người đối phương dường như cũng vương trên người mình.

Chocolate rượu, đúng rồi, chocolate rượu.

Nguyên Ngải bật dậy.

"Cô Nguyên, để tôi đi tìm đá! Mau chườm đi, tôi nghĩ cô dị ứng thật rồi đó, mặt đỏ như vậy!"

Một giáo viên khác bên cạnh ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua: "Không đâu, cô Nguyên lúc dị ứng sẽ bị sưng mặt."

Nguyên Ngải thật sự không có cách nào nói chuyện với thầy giáo gấu trúc chưa từng nhìn thấy cô dị ứng, cô nhìn thoáng qua vị trí bên cạnh cửa sổ, phát hiện đối phương cũng đang nhìn cô.

Nguyên Ngải chỉ cảm thấy bản thân không nhịn được cười, hóa ra thứ cảm xúc khó kiềm nén nhất là niềm vui.

Lại thấy người kia cười như lúc ban đầu, khi anh tận hưởng ánh nắng chiếu qua khung cửa sổ, tựa như một khoảng nắng chiều mùa hạ, trong trẻo, bình yên và đẹp đẽ như thể nó sẽ tan biến ngay trong một khắc.



Nguyên Ngải đứng dậy, cầm ô đi ra ngoài.

Thầy Hùng kêu lên ở đằng sau.

"Cô Nguyên, cô đi đâu đó?"

"Tôi đi mua chocolate rượu cho cô Ngũ." Nguyên Ngải đáp, đây vốn dĩ là mục đích ban đầu của cô.

Kết quả, giữa chừng đột ngột xảy ra sự tình khiến cô mơ mơ màng màng trở về văn phòng cùng thầy Hùng.

Mà thầy Phó.

Lúc ấy thầy Phó cũng ra ngoài cùng cô, cũng chẳng làm gì, cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn trở về, đã vậy còn đi cùng tay cùng chân.

Nguyên Ngải ra cửa hàng mua một hộp chocolate rượu, cô đứng trong đó lựa một hồi lâu.

Các loại đồ ăn vặt trong cửa hàng cô đều đã mua qua, trước kia cô mua cho thầy Phó, thầy Phó cũng mua đồ cho cô.

Hôm nay... cô muốn đưa thứ gì đặc biệt một chút.

Thầy Phó dạy xong tiết thể dục thì về văn phòng, người nọ đang ngồi tại chỗ, ăn chocolate rượu.

"Tôi nói có đúng không, chocolate rượu thật sự rất ngon!" Nhìn thấy cô Nguyên vui tươi rạng rỡ, cô Ngũ ôm mặt nói.

"Đúng vậy, ngon lắm, rất ngọt." Lúc nói chuyện Nguyên Ngải nhìn thoáng qua người nào đó.

Cô Ngũ không hiểu, tuy rằng chocolate ngon ngọt là thật, nhưng... có phải cô Nguyên cười ngọt quá đáng rồi hay không?

Ngọt đến mức cô Ngũ cảm thấy còn ngọt hơn cả hộp chocolate mình đang ăn.

Nguyên Ngải nhìn Phó Trăn bước vào phòng, hơn nữa, lúc bước vào anh cũng nhìn cô, khóe miệng cô không bình tĩnh được, trên tay cầm một viên chocolate.

Thời điểm đi ngang qua bàn cô Nguyên, thầy Phó ngừng lại một chút.

Anh đi hai bước trở về chỗ ngồi, rồi nhìn viên chocolate trong lòng bàn tay.

Quả thật rất ngọt.

Ánh mắt Phó Trăn vẫn luôn nhìn theo bóng dáng người kia, hôm nay cô có hơi khác lạ, không phải, là cực kỳ khác lạ.

Người nọ ghé xuống mặt bàn nằm một chốc, rồi lại dậy chữa bài, nói chuyện với cô Ngũ rắn bên cạnh.

Cuối cùng, vẫn không nhịn được mà quay đầu nhìn sang đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vờ Như Không Biết Sẽ Không Bị Ăn Thịt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook