Vờ Như Không Biết Sẽ Không Bị Ăn Thịt

Chương 56: Cùng đón mùa xuân

Thành Nam Hoa Khai

26/01/2024

Thầy Phó ngồi trong văn phòng chủ nhiệm giáo dục, nghe chú công chủ nhiệm lải nhải --

"Sao cô Nguyên có thể làm vậy? Cậu nói xem, sao cô ấy có thể để bốn mươi mấy em học sinh biến thành nguyên hình!"

Chủ nhiệm Khổng đau đầu: "Giờ phải làm sao đây? Theo quy định của trường thì phải sa thải cô ấy thôi."

Phó Trăn nhìn đối phương một cái: "Cậu nghiêm túc?"

Vẻ lo lắng trên mặt chủ nhiệm Khổng lập tức biến thành oán trách: "Cái cậu này không biết phối hợp gì hết, chúng ta cãi nhau một trận không được à. Cậu kiên quyết giữ cô Nguyên, còn tôi kiên quyết đuổi cô ấy!"

Chủ nhiệm Khổng càng nói càng kích động: "Tôi nói tôi là chủ nhiệm giáo dục, tôi mới có quyền quyết định, sau đó cậu nói mình là hiệu trưởng! Hahaha!"

Phó Trăn: "..." Thường vì không diễn tròn vai mà không hợp với mọi người.

"Nhớ lại xem, lúc trước người nào đó phát hiện ra sói trắng, suýt bị cậu đuổi đi, sau đó còn phát hiện ra gấu trúc." Chủ nhiệm Khổng bắt đầu hồi tưởng, rồi nhìn về phía hiệu trưởng Phó trước mắt.

"Lúc ấy tôi mà không ngăn cản thì bây giờ cậu vẫn chỉ là một con hổ độc thân."

"Hiệu trưởng Phó, cảm giác bạn gái mình là nhân vật chính trong câu chuyện thế nào?"

Sắc mặt Phó Trăn có chút phức tạp, nghĩ tới cảnh tượng hôm qua, anh nói: "Tôi vẫn sẽ không sa thải cho dù cô Nguyên không ở bên tôi, cô ấy là một giáo viên ưu tú."

Như vậy mà cũng nói được?

Chủ nhiệm Khổng: "..." Đây là loài hổ khi yêu sao?

Thật ra thầy Phó cũng không có nhiều thời gian yêu đương, chủ yếu bởi vì cô Nguyên quá bận.

Nguyên Ngải vừa lo xong xuôi chuyện trồng cây, nhưng hiện tại việc của cô còn nhiều hơn trước, đã đến lúc phải bắt tay vào chuẩn bị hồ sơ cho học sinh.

"Cô Nguyên, cô xoa bóp cho tôi một chút." Thầy Hùng chấm bài đến đau cả đầu, nếu không phải để giữ hình tượng giáo viên tốt, Hùng Vưu đã sớm đưa về cho giám đốc chấm.

Từ nhỏ Hùng gấu trúc đã sống chung với nhân loại như vậy, được nhân loại xoa nắn tay từ nhỏ đến lớn, cho nên không hiểu được cách bảo trì khoảng cách với con người.

Đối với tay người, Nguyên Ngải vẫn có khả năng miễn dịch, cho nên cô lập tức lắc đầu.

Lúc từ chối cô còn không quên nhìn sang bạn trai mình, thấy chưa, em đã hứa chỉ nắn mỗi tay anh.



Thầy Phó cũng nhìn về phía cô, ánh mắt híp lại vừa lòng, trong đáy mắt có tia vàng kim nhạt, đó là màu sắc của sự vui vẻ.

Đừng trông thầy Phó cao to vạm vỡ mà nghĩ hung dữ, thật ra người này rất dễ dỗ, Nguyên Ngải xem như đã tìm được cách yêu đương với anh.

Ban ngày hai người vốn không có nhiều thời gian gần gũi, hơn nữa, thời gian này đang chuẩn bị cho kỳ kiểm tra thể chất, Nguyên Ngải cũng bận rộn lo cho học sinh.

Ban ngày, cô là cô Nguyên của mọi người, chỉ có buổi tối mới là cô Nguyên của thầy Phó.

Nguyên Ngải cũng không hề cảnh giác gì với người bạn trai chưa biết có phải hổ hay không của mình.

Hiện tại cô càng thêm hiểu biết sinh vật sống đơn độc, hóa ra khi yêu đương, sống đơn độc hay quần cư cũng không mấy khác biệt.

Đều khao khát được gần gũi đối phương.

Tại nhà Phó Trăn, trong lúc Nguyên Ngải đang soạn hồ sơ cho học sinh, thầy Phó ở một bên cắn gáy cô, nhưng cô còn đang băn khoăn một chuyện --

"Chúng ta tổ chức kiểm tra thể chất là xong rồi sao?"

"Chúng ta làm một lần, sau đó bên sở giáo dục sẽ cử người xuống kiểm tra lại." Phó Trăn giải thích.

Ngày 12a2 kiểm tra thể chất, gần như giáo viên cả trường đều chú ý, học sinh lớp khác cũng muốn đi xem nhưng còn đang trong tiết học.

12a2 là lớp cuối cùng làm bài thi, chủ nhiệm Khổng cầm loa kêu to giữa sân trường --

"Tập hợp! Tập hợp!"

Nguyên Ngải cùng thầy Phó đứng ngoài sân thể dục, chủ nhiệm Khổng gọi Phó Trăn đến vì sợ đám nhóc con này chỉ ngoan ngoãn trước mặt cô Nguyên, còn lúc người bên sở giáo dục tới thì tiếp tục dở chứng ẩm ương.

Cô Nguyên thầy Phó đứng cách nhau một chút, nhìn qua chỉ như cô giáo ngữ văn và thầy giáo thể dục dạy cùng một lớp, không hề giống hai người bước ra từ cùng một căn phòng lúc sáng.

Chủ nhiệm Khổng cầm loa to: "Chuẩn bị! Xuất phát!"

Bọn học sinh cất bước, không phóng vèo vèo như lần trước, ngược lại có cảm giác rất mệt mỏi.

Tư thế chạy bộ vô cùng quen thuộc, ánh mắt mọi người chuyển sang nhìn cô Nguyên.

Nguyên Ngải làm bộ không thấy gì.



Đám trẻ chạy xong hai vòng thì ngừng lại, khom lưng, thở hổn hển, tay vẫy vẫy: "Không chạy nổi nữa, mệt quá!"

Rất giống bộ dạng của người nào đó mỗi khi chạy xong hai vòng.

Nguyên Ngải: "..." Thôi được rồi, bây giờ thì toàn bộ giáo viên trong trường dều biết mình chạy xong sẽ như thế nào.

Phỏng chừng ngày mai người bên sở giáo dục cũng sẽ biết luôn.

Thời điểm người của sở giáo dục tới là giữa trữa, ánh mặt trời nhảy nhót giữa những kẽ lá, cả ngôi trường tựa như được bao bọc bởi hàng sung lá nhỏ.

Khi cô Hồ và đoàn người bước vào, đập vào mắt họ là những tán cây rợp bóng tô điểm cho trường học.

"Trường các cô trồng cây à? Trồng được thật ư!" Đôi mắt cô Hồ sáng lên.

Lời này là nói với Nguyên Ngải, cô Hồ ấn tượng rất sâu sắc với Nguyên Ngải, dù sao cũng là giáo viên nhân loại duy nhất trong trường học yêu quái, hơn nữa còn bị tẩy chay thê thảm, sao có thể không nhớ kỹ được.

Nhắc tới chuyện cây cỏ, Nguyên Ngải cũng rất hồ hởi: "Đẹp hơn lần trước các cô tới nhiều lắm đúng không?"

Ấn tượng của cô đối với cô Hồ cũng khá tốt, chủ yếu bởi vì Nguyên Ngải là giáo viên ngữ văn, mà câu "cùng nhau đón mùa xuân" của cô Hồ lại quá thơ mộng.

Cô Hồ có vẻ rất hào hứng: "Đẹp hơn nhiều lắm! Trường của cô còn trồng được cây xanh, vậy... vậy tôi cũng có thể đón mùa xuân cùng thầy Phó!"

"Có lẽ không được đâu." Nguyên Ngải có chút xấu hổ.

"Sao lại thế?"

Tuy rằng trường hợp này thật ngượng ngùng, Nguyên Ngải cũng không muốn bịa lý do, dù sao cũng đều đã là người trưởng thành, tuy cô Hồ đã theo đuổi thầy Phó nhiều năm, nhưng tính tình cô ấy rất phóng khoáng, nói thật thì tốt hơn.

"Bởi vì tôi là bạn gái của thầy ấy."

"Vậy... cô sẽ cùng thầy ấy đón mùa xuân ư?" Cô Hồ mở to hai mắt rồi nuốt mấy ngụm nước bọt, giống như muốn nuốt tất cả khiếp sợ xuống.

Cô Hồ lãng mạn quá đi mất, ví tình yêu như là đón xuân.

"Phải, tôi sẽ cùng thầy ấy đón mùa xuân." Nguyên Ngải cũng không phủ nhận.

Đôi mắt cô Hồ càng trợn to thêm, ngàn câu hóa thành một lời: "Bội phục! Bội phục!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vờ Như Không Biết Sẽ Không Bị Ăn Thịt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook