Chương 4: Đừng tưởng ở bệnh viện là thoát tội!
Nấm Cẩn Y
24/03/2021
Đã 3 năm trôi qua rồi, Mộc Huệ cô đã đánh đổi 3 năm tuổi xuân để trả nợ cho anh, nhưng cuộc đánh đổi này như vô dụng! Chẳng những không thể xóa bỏ lỗi lầm năm đó. Mà còn khiến Thừa Hạo hận cô thấu tâm gan...
Đáng lẽ ra nếu cô có thể thuận lợi sinh đứa bé này ra, Mộc Huệ có thể sẽ được tự do.
Nhưng bây giờ đứa bé đã mất, cô lại phải tiếp tục những ngày tháng của 3 năm địa ngục đó, muốn sống cũng không được, chết cũng không xong...
Ngồi trên chiếc giường to lớn, một mình ở căn phòng không một ánh đèn, máu ở dưới hạ thân Mộc Huệ liên tục tuôn ra, cô ôm bụng, cam lòng nhắm mắt, khóc đến nổi hốc mắt đỏ và sưng lên...
Vẫn như thường ngày, Tư An là một người hầu trong nhà, luôn quan tâm chăm sóc Mộc Huệ suốt 3 năm Mộc Huệ về Lâm Gia.
Tư An mang sữa và bánh ngọt đến cho Mộc Huệ, vì Tư An biết Mộc Huệ đang mang thai, sẽ rất thèm những thứ đồ ăn nhẹ....
" Phu nhân, Tư An mang sữa và bánh ngọt đến cho người đây! "
Tư An vui vẻ mở cửa phòng, ly sữa và bánh ngọt trên tay bất giác mà rơi xuống, phát ra âm thanh lớn, khiến tất cả người trong nhà thức giấc...
" Phu nhân, người không sao chứ? Sao...sao lại chảy nhiều máu như vậy! "
Tư An vội vàng chạy đến bên Mộc Huệ, sờ lên gương mặt tái nhợt của cô, Tư An không khỏi sót thương mà bật khóc. Mộc Huệ nhìn Tư An khóc mà nở nụ cười lạnh, Mộc Huệ mệt đến nổi nói không thành tiếng..
" Phu nhân, người đừng nói gì nữa! Tư An sẽ gọi xe cấp cứu đến, người nhất định sẽ không sao, Tư An không để người xảy ra chuyện! "
Tư An vừa chạy xuống phòng khách không khỏi nghĩ trong bụng "Phu nhân không được bỏ Tư An một mình, Tư An chỉ có phu nhân là người thân "
Từ nhỏ Tư An đã bị gia đình bán vào Lâm Gia làm người hầu, cuộc sống của Tư An trải qua trong sự hành hạ, nhục mạ của người khác.
Chỉ có Mộc Huệ là đối xử tốt với cô, trong Lâm Gia chả người hầu nào gọi Mộc Huệ là phu nhân, vì họ biết Mộc Huệ vào Lâm Gia không phải để làm vợ Hạo thiếu gia, mà chỉ đơn giản là vợ đẻ thuê....
" Alo, tôi cần một xe cấp cứu đến biệt thự Lâm Gia! Làm phiền nhanh lên một chút, phu nhân của tôi chảy rất nhiều máu! "
Vừa tắt máy điện thoại, Tư An đã nhanh chân lên phòng giúp Mộc Huệ cầm máu.
" Phu nhân, xe cấp cứu sắp đến rồi! Người sẽ không sao đâu "
Tư An dùng cái khăn to, cuộn quanh người Mộc Huệ, Mộc Huệ vì mất máu nhiều lại thêm cái đau ở hạ thân cứ dai dẳng, kéo dài khiến sức lực không chịu nỗi mà ngất đi.
Cả người hầu trong nhà, nghe tiếng Tư An hét nhưng họ không quan tâm, cũng nghe tiếng xe cấp cứu đến họ biết Mộc Huệ xảy ra chuyện nhưng cũng không quan tâm, vẫn dùng tay che kín đầu và ngủ.
Tư An một mình, cực nhọc, khó khăn cỗng Mộc Huệ từ trên phòng, đến xe cấp cứu, vừa ra ngoài mới có bác sĩ giúp đỡ.
Trong suốt thời gian, xe cấp cứu chạy đến bệnh viện, Tư An không khỏi nắm tay Mộc Huệ. Cầu mong, cô không xảy ra chuyện gì....
Vào buổi sáng hôm sau, Lâm Thừa Hạo trở về sau cuộc tình đêm với tiểu tình nhân Sang Nhi của mình.
Nói trắng ra, sau khi Lan Vy mất , Thừa Hạo ngày nào cũng say sỉn, đều tìm người để tình một đêm.
Có mấy đêm Thừa Hạo không về, Mộc Huệ mang thai, đi lại khó khăn, mang thai lại phải làm đủ mọi việc, vì thế dẫn đến sinh non.
Thừa Hạo biết Mộc Huệ không giữ được đứa bé trong bụng, anh không cảm thấy hối hận, cũng không thấy đau lòng. Vì Lâm Thừa Hạo chắc chắn đứa bé đó không phải con anh...
Lâm Thừa Hạo loạng choạng đi lên phòng, anh mạnh tay mở cửa, ánh mắt liền nhìn thẳng vào vết máu trên giường, miệng không khỏi câu lên, cười lạnh nhạt. Thừa Hạo nhíu mày, hét gọi quản gia.
" Quản gia Trương! "
Đang bận rộn dưới bếp, nghe tiếng Thừa Hạo gọi, Trương quản gia không khỏi nghĩ trong lòng, lại có chuyện nữa rồi.
" Thiếu gia, cậu gọi tôi?! "
Thừa Hạo không nhìn mặt Trương quản gia mà trực tiếp chỉ tay vào hướng giường ngủ.
" Ông mau , mau mang tất cả chăn, gối , ga giường....mọi thứ thay hết cho tôi, nhìn thôi đã thấy kinh tỏm rồi! "
Trương quản gia biết tính cách của Thừa Hạo, vì ông theo hắn từ nhỏ cũng đủ hiểu, một khi hắn đã ghét ai thì đừng mong hắn đối xử tốt.
" Vâng, thiếu gia! "
Trong lúc Trương quản gia thu dọn đóng chăn dính đầy máu trên giường, Thừa Hạo đứng sao lưng ông, cau mày nói.
" Cô ta đâu rồi?! "
Thừa Hạo cứ vậy, không đầu không đuôi nói.
Trương quản gia ông cũng đã già lẩm cẩm rồi, hắn nói như vậy, ông biết ai mà trả lời đây...
" Thiếu gia, cậu muốn nói ai? "
Thừa Hạo nắm chặt cánh tay, dặn lòng nói ra tên cô.
" Là Tuyết Mộc Huệ, cô ta đi đâu rồi?! "
Trương quản gia quay đầu, không chút phản ứng không cười cũng không bất ngờ, lúc gần sáng có nghe tiếng xe cấp cứu, lại thêm tiếng hét của Tư An. Sự bàn tán của những người hầu trong nhà, Trương quản gia cũng đủ hiểu sự việc.
" Thiếu gia, lúc gần sáng tôi nghe có tiếng xe cấp cứu đến, có lẽ Tư An đưa cô ấy đến bệnh viện rồi"
Vừa nghe Trương quản gia nói xong, môi Thừa Hạo không khỏi câu lên, cười tỏ vẻ khinh bỉ.
" Xem ra, vẫn còn người đối tốt với cô ta. Tuyết Mộc Huệ, đừng tưởng ở bệnh viện là có thể thoát tội, mất đứa bé sự trừng phạt này chỉ mới bắt đầu, 3 năm ư? Đối với tôi nó quá ngắn so với lỗi lầm mà cô gây ra với Lan Vy "
Thừa Hạo không khỏi nghĩ trong lòng, yêu thương đối với anh không tồn tại nữa, anh đã nói chỉ yêu một mình Lan Vy là chỉ một mình cô ấy, ngoài ra không ai khác thay thế được.
Đặc biệt là Tuyết Mộc Huệ, không bao giờ tôi động lòng với cô...
" Thiếu gia, không còn chuyện gì nữa , tôi đi làm việc trước đây. Một chút nữa, tôi nấu gà hầm cho cậu, mấy hôm nay thấy cậu ốm đi nhiều quá! "
" Được! "
Thừa Hạo anh thật sự, mấy hôm nay không được thưởng thức tay nghề của bác Trương nữa. Hôm nay không có cô ta làm phiền cuộc sống anh, anh phải tranh thủ nghỉ ngơi thật nhiều.....
Đáng lẽ ra nếu cô có thể thuận lợi sinh đứa bé này ra, Mộc Huệ có thể sẽ được tự do.
Nhưng bây giờ đứa bé đã mất, cô lại phải tiếp tục những ngày tháng của 3 năm địa ngục đó, muốn sống cũng không được, chết cũng không xong...
Ngồi trên chiếc giường to lớn, một mình ở căn phòng không một ánh đèn, máu ở dưới hạ thân Mộc Huệ liên tục tuôn ra, cô ôm bụng, cam lòng nhắm mắt, khóc đến nổi hốc mắt đỏ và sưng lên...
Vẫn như thường ngày, Tư An là một người hầu trong nhà, luôn quan tâm chăm sóc Mộc Huệ suốt 3 năm Mộc Huệ về Lâm Gia.
Tư An mang sữa và bánh ngọt đến cho Mộc Huệ, vì Tư An biết Mộc Huệ đang mang thai, sẽ rất thèm những thứ đồ ăn nhẹ....
" Phu nhân, Tư An mang sữa và bánh ngọt đến cho người đây! "
Tư An vui vẻ mở cửa phòng, ly sữa và bánh ngọt trên tay bất giác mà rơi xuống, phát ra âm thanh lớn, khiến tất cả người trong nhà thức giấc...
" Phu nhân, người không sao chứ? Sao...sao lại chảy nhiều máu như vậy! "
Tư An vội vàng chạy đến bên Mộc Huệ, sờ lên gương mặt tái nhợt của cô, Tư An không khỏi sót thương mà bật khóc. Mộc Huệ nhìn Tư An khóc mà nở nụ cười lạnh, Mộc Huệ mệt đến nổi nói không thành tiếng..
" Phu nhân, người đừng nói gì nữa! Tư An sẽ gọi xe cấp cứu đến, người nhất định sẽ không sao, Tư An không để người xảy ra chuyện! "
Tư An vừa chạy xuống phòng khách không khỏi nghĩ trong bụng "Phu nhân không được bỏ Tư An một mình, Tư An chỉ có phu nhân là người thân "
Từ nhỏ Tư An đã bị gia đình bán vào Lâm Gia làm người hầu, cuộc sống của Tư An trải qua trong sự hành hạ, nhục mạ của người khác.
Chỉ có Mộc Huệ là đối xử tốt với cô, trong Lâm Gia chả người hầu nào gọi Mộc Huệ là phu nhân, vì họ biết Mộc Huệ vào Lâm Gia không phải để làm vợ Hạo thiếu gia, mà chỉ đơn giản là vợ đẻ thuê....
" Alo, tôi cần một xe cấp cứu đến biệt thự Lâm Gia! Làm phiền nhanh lên một chút, phu nhân của tôi chảy rất nhiều máu! "
Vừa tắt máy điện thoại, Tư An đã nhanh chân lên phòng giúp Mộc Huệ cầm máu.
" Phu nhân, xe cấp cứu sắp đến rồi! Người sẽ không sao đâu "
Tư An dùng cái khăn to, cuộn quanh người Mộc Huệ, Mộc Huệ vì mất máu nhiều lại thêm cái đau ở hạ thân cứ dai dẳng, kéo dài khiến sức lực không chịu nỗi mà ngất đi.
Cả người hầu trong nhà, nghe tiếng Tư An hét nhưng họ không quan tâm, cũng nghe tiếng xe cấp cứu đến họ biết Mộc Huệ xảy ra chuyện nhưng cũng không quan tâm, vẫn dùng tay che kín đầu và ngủ.
Tư An một mình, cực nhọc, khó khăn cỗng Mộc Huệ từ trên phòng, đến xe cấp cứu, vừa ra ngoài mới có bác sĩ giúp đỡ.
Trong suốt thời gian, xe cấp cứu chạy đến bệnh viện, Tư An không khỏi nắm tay Mộc Huệ. Cầu mong, cô không xảy ra chuyện gì....
Vào buổi sáng hôm sau, Lâm Thừa Hạo trở về sau cuộc tình đêm với tiểu tình nhân Sang Nhi của mình.
Nói trắng ra, sau khi Lan Vy mất , Thừa Hạo ngày nào cũng say sỉn, đều tìm người để tình một đêm.
Có mấy đêm Thừa Hạo không về, Mộc Huệ mang thai, đi lại khó khăn, mang thai lại phải làm đủ mọi việc, vì thế dẫn đến sinh non.
Thừa Hạo biết Mộc Huệ không giữ được đứa bé trong bụng, anh không cảm thấy hối hận, cũng không thấy đau lòng. Vì Lâm Thừa Hạo chắc chắn đứa bé đó không phải con anh...
Lâm Thừa Hạo loạng choạng đi lên phòng, anh mạnh tay mở cửa, ánh mắt liền nhìn thẳng vào vết máu trên giường, miệng không khỏi câu lên, cười lạnh nhạt. Thừa Hạo nhíu mày, hét gọi quản gia.
" Quản gia Trương! "
Đang bận rộn dưới bếp, nghe tiếng Thừa Hạo gọi, Trương quản gia không khỏi nghĩ trong lòng, lại có chuyện nữa rồi.
" Thiếu gia, cậu gọi tôi?! "
Thừa Hạo không nhìn mặt Trương quản gia mà trực tiếp chỉ tay vào hướng giường ngủ.
" Ông mau , mau mang tất cả chăn, gối , ga giường....mọi thứ thay hết cho tôi, nhìn thôi đã thấy kinh tỏm rồi! "
Trương quản gia biết tính cách của Thừa Hạo, vì ông theo hắn từ nhỏ cũng đủ hiểu, một khi hắn đã ghét ai thì đừng mong hắn đối xử tốt.
" Vâng, thiếu gia! "
Trong lúc Trương quản gia thu dọn đóng chăn dính đầy máu trên giường, Thừa Hạo đứng sao lưng ông, cau mày nói.
" Cô ta đâu rồi?! "
Thừa Hạo cứ vậy, không đầu không đuôi nói.
Trương quản gia ông cũng đã già lẩm cẩm rồi, hắn nói như vậy, ông biết ai mà trả lời đây...
" Thiếu gia, cậu muốn nói ai? "
Thừa Hạo nắm chặt cánh tay, dặn lòng nói ra tên cô.
" Là Tuyết Mộc Huệ, cô ta đi đâu rồi?! "
Trương quản gia quay đầu, không chút phản ứng không cười cũng không bất ngờ, lúc gần sáng có nghe tiếng xe cấp cứu, lại thêm tiếng hét của Tư An. Sự bàn tán của những người hầu trong nhà, Trương quản gia cũng đủ hiểu sự việc.
" Thiếu gia, lúc gần sáng tôi nghe có tiếng xe cấp cứu đến, có lẽ Tư An đưa cô ấy đến bệnh viện rồi"
Vừa nghe Trương quản gia nói xong, môi Thừa Hạo không khỏi câu lên, cười tỏ vẻ khinh bỉ.
" Xem ra, vẫn còn người đối tốt với cô ta. Tuyết Mộc Huệ, đừng tưởng ở bệnh viện là có thể thoát tội, mất đứa bé sự trừng phạt này chỉ mới bắt đầu, 3 năm ư? Đối với tôi nó quá ngắn so với lỗi lầm mà cô gây ra với Lan Vy "
Thừa Hạo không khỏi nghĩ trong lòng, yêu thương đối với anh không tồn tại nữa, anh đã nói chỉ yêu một mình Lan Vy là chỉ một mình cô ấy, ngoài ra không ai khác thay thế được.
Đặc biệt là Tuyết Mộc Huệ, không bao giờ tôi động lòng với cô...
" Thiếu gia, không còn chuyện gì nữa , tôi đi làm việc trước đây. Một chút nữa, tôi nấu gà hầm cho cậu, mấy hôm nay thấy cậu ốm đi nhiều quá! "
" Được! "
Thừa Hạo anh thật sự, mấy hôm nay không được thưởng thức tay nghề của bác Trương nữa. Hôm nay không có cô ta làm phiền cuộc sống anh, anh phải tranh thủ nghỉ ngơi thật nhiều.....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.