Chương 29: Em có tư cách ghen sao?
Nấm Cẩn Y
17/05/2021
Tuyết Mộc Huệ dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết bữa trưa, rồi nhanh chóng bỏ chạy.
Nhưng Lý Thất Quân lại kiên quyết đưa cô về, khó mà từ chối được, đành phải lên xe của anh.
Thoát khỏi Lâm Thừa Hạo, mạnh mẽ như âm hồn không tan, làm cho cô cảm thấy nhẹ nhõm, liền thở một hơi dài.
"Cùng tôi đi ăn trưa, em cảm thấy không thoải mái, rất mệt sao?" Lý Thất Quân nhìn về phía trước, vừa nói đùa vừa nghiêm túc hỏi cô.
"Không...không, tất nhiên không phải vậy!"
Tuyết Mộc Huệ nhanh chóng phủ nhận.
Ngược lại, cô rất ít khi ở cùng người khác được thoải mái như vậy. Anh hiểu rộng, tài giỏi, nhã nhặn, thật sự mang lại cho người khác cảm giác vô cùng thoái mái tựa như gió xuân vậy.
"Tôi thấy trông em rất mệt, lúc nãy em hình như còn có chút hỗn loạn"
Lý Thất Quân quay đầu nhìn cô cười, lúc nào cũng dịu dàng, giọng nói nhẹ nhàng tựa như bông vậy, làm cho không khí trong xe chìm trong một màu vàng nhạt ấm áp.
"Không có đâu, em chỉ là thỉnh thoảng có chút…có chút…" Tuyết Mộc Huệ gãi gãi đầu "động kinh…"
Lý Thất Quân không nhịn được cười, sau đó nghiêm túc trở lại.
" Mặc dù tôi không có quyền can thiệp vào chuyện riêng tư của em, nhưng nơi phức tạp như quán bar, một cô gái như em nên ít đến đó thì hơn! Còn nữa, việc xảy ra lần trước tôi không nghĩ chỉ đơn giản vậy, em đã chọc vào ai rồi phải không?"
Tuyết Mộc Huệ bị câu hỏi của anh làm cho lúng túng, suy nghĩ kỹ lại, lắc đầu.
"Em không biết nữa!"
"Mặc kệ chuyện là như thế nào, em cũng nên cẩn thận mọi thứ. Em quá đơn thuần, không biết cách bảo vệ bản thân mình"
"Um! Cám ơn anh!"
Tuyết Mộc Huệ nhìn ra ngoài cửa xe, những tòa nhà cao tầng ở trung tâm thành phố nhanh chóng lướt qua mắt cô, nhìn thật lạnh lẽo và xa lạ.
Cô vốn dĩ không quen, cũng không có bất kỳ cảm giác thân thuộc nào.
Trong lòng trống trải, không hề có cảm giác an toàn, không thể không vì bản thân mình mà có chút lo lắng cho tương lai sau này.
Lúc đi qua một chung cư, Tuyết Mộc Huệ bảo Lý Thất Quân dừng xe lại.
"Nhà em ở đây, cám ơn anh đã đưa em về!"
Lý Thất Quân nhìn quanh một hồi.
"Ở đây, em chắc chứ?"
"Um! Em vào trước đây!"
Trong lòng lo sợ anh sẽ nhận ra lời nói dối của mình, Tuyết Mộc Huệ nhanh chóng quay người, ba bước bước thành hai bước chạy trốn.
Trong mắt của Lý Thất Quân có chút sâu xa. Nếu như anh nhớ không lầm, khu nhà chung cư này sắp bị phá dở, vốn dĩ không có ai sống ở đây.
Cô, rốt cuộc muốn che giấu chuyện gì?
……………………….
Chiếc xe băng băng chạy trên đường, kinh tế của Đài Bắc dưới bàn tay của Lâm Thừa Hạo biến hóa không ngừng.
Thất Linh Nhi nhìn chăm chú nhìn anh, bị hút sâu vào trong vòng xoáy, cảm thấy người đàn ông trước mặt đẹp không thể tưởng tượng nổi, kiêu ngạo và thận trọng.
Lâm Thừa Hạo đóng laptop lại, quay mặt nhíu mày, trên khuôn mặt vẫn lạnh băng đó có một chút dịu dàng.
"Em muốn hỏi gì?"
Anh là người duy nhất trên thế giới này hiểu cô nhất, luôn luôn hiểu rõ những ý nghĩ của cô.
Thất Linh Nhi tự biết bản thân mình ở trước mặt anh không thể che giấu bất cứ chuyện gì, liền hỏi.
"Lúc nãy tại sao không đến chào hỏi vợ anh vậy?"
"Em nghĩ rằng cần thiết phải lãng phí thời gian để ý những người và việc không liên quan đến mình à. Đây là lần đầu tiên em hỏi về chuyện riêng tư của tôi, sao nào, ghen rồi sao?"
Hai gò má của Thất Linh Nhi đỏ ửng lên, không phủ nhận, cũng không khẳng định.
Lâm Thừa Hạo chỉ cười, cũng không hỏi tiếp, mắt liếc nhìn cô, rồi nhìn về một nơi xa xăm.
Thất Linh Phi không trả lời anh, mà chỉ buồn bã, trầm ngâm nghĩ. Em có tư cách để ghen sao?
Nhưng Lý Thất Quân lại kiên quyết đưa cô về, khó mà từ chối được, đành phải lên xe của anh.
Thoát khỏi Lâm Thừa Hạo, mạnh mẽ như âm hồn không tan, làm cho cô cảm thấy nhẹ nhõm, liền thở một hơi dài.
"Cùng tôi đi ăn trưa, em cảm thấy không thoải mái, rất mệt sao?" Lý Thất Quân nhìn về phía trước, vừa nói đùa vừa nghiêm túc hỏi cô.
"Không...không, tất nhiên không phải vậy!"
Tuyết Mộc Huệ nhanh chóng phủ nhận.
Ngược lại, cô rất ít khi ở cùng người khác được thoải mái như vậy. Anh hiểu rộng, tài giỏi, nhã nhặn, thật sự mang lại cho người khác cảm giác vô cùng thoái mái tựa như gió xuân vậy.
"Tôi thấy trông em rất mệt, lúc nãy em hình như còn có chút hỗn loạn"
Lý Thất Quân quay đầu nhìn cô cười, lúc nào cũng dịu dàng, giọng nói nhẹ nhàng tựa như bông vậy, làm cho không khí trong xe chìm trong một màu vàng nhạt ấm áp.
"Không có đâu, em chỉ là thỉnh thoảng có chút…có chút…" Tuyết Mộc Huệ gãi gãi đầu "động kinh…"
Lý Thất Quân không nhịn được cười, sau đó nghiêm túc trở lại.
" Mặc dù tôi không có quyền can thiệp vào chuyện riêng tư của em, nhưng nơi phức tạp như quán bar, một cô gái như em nên ít đến đó thì hơn! Còn nữa, việc xảy ra lần trước tôi không nghĩ chỉ đơn giản vậy, em đã chọc vào ai rồi phải không?"
Tuyết Mộc Huệ bị câu hỏi của anh làm cho lúng túng, suy nghĩ kỹ lại, lắc đầu.
"Em không biết nữa!"
"Mặc kệ chuyện là như thế nào, em cũng nên cẩn thận mọi thứ. Em quá đơn thuần, không biết cách bảo vệ bản thân mình"
"Um! Cám ơn anh!"
Tuyết Mộc Huệ nhìn ra ngoài cửa xe, những tòa nhà cao tầng ở trung tâm thành phố nhanh chóng lướt qua mắt cô, nhìn thật lạnh lẽo và xa lạ.
Cô vốn dĩ không quen, cũng không có bất kỳ cảm giác thân thuộc nào.
Trong lòng trống trải, không hề có cảm giác an toàn, không thể không vì bản thân mình mà có chút lo lắng cho tương lai sau này.
Lúc đi qua một chung cư, Tuyết Mộc Huệ bảo Lý Thất Quân dừng xe lại.
"Nhà em ở đây, cám ơn anh đã đưa em về!"
Lý Thất Quân nhìn quanh một hồi.
"Ở đây, em chắc chứ?"
"Um! Em vào trước đây!"
Trong lòng lo sợ anh sẽ nhận ra lời nói dối của mình, Tuyết Mộc Huệ nhanh chóng quay người, ba bước bước thành hai bước chạy trốn.
Trong mắt của Lý Thất Quân có chút sâu xa. Nếu như anh nhớ không lầm, khu nhà chung cư này sắp bị phá dở, vốn dĩ không có ai sống ở đây.
Cô, rốt cuộc muốn che giấu chuyện gì?
……………………….
Chiếc xe băng băng chạy trên đường, kinh tế của Đài Bắc dưới bàn tay của Lâm Thừa Hạo biến hóa không ngừng.
Thất Linh Nhi nhìn chăm chú nhìn anh, bị hút sâu vào trong vòng xoáy, cảm thấy người đàn ông trước mặt đẹp không thể tưởng tượng nổi, kiêu ngạo và thận trọng.
Lâm Thừa Hạo đóng laptop lại, quay mặt nhíu mày, trên khuôn mặt vẫn lạnh băng đó có một chút dịu dàng.
"Em muốn hỏi gì?"
Anh là người duy nhất trên thế giới này hiểu cô nhất, luôn luôn hiểu rõ những ý nghĩ của cô.
Thất Linh Nhi tự biết bản thân mình ở trước mặt anh không thể che giấu bất cứ chuyện gì, liền hỏi.
"Lúc nãy tại sao không đến chào hỏi vợ anh vậy?"
"Em nghĩ rằng cần thiết phải lãng phí thời gian để ý những người và việc không liên quan đến mình à. Đây là lần đầu tiên em hỏi về chuyện riêng tư của tôi, sao nào, ghen rồi sao?"
Hai gò má của Thất Linh Nhi đỏ ửng lên, không phủ nhận, cũng không khẳng định.
Lâm Thừa Hạo chỉ cười, cũng không hỏi tiếp, mắt liếc nhìn cô, rồi nhìn về một nơi xa xăm.
Thất Linh Phi không trả lời anh, mà chỉ buồn bã, trầm ngâm nghĩ. Em có tư cách để ghen sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.