Chương 32: Một chút dịu dàng!!
Nấm Cẩn Y
30/05/2021
Tuyết Mộc Huệ kêu rất nhỏ tiếng, và ngay lập tức phản ứng che miệng lại.
Nhưng tiếng động nhỏ này, vẫn làm kinh động đến đôi nam nữ quấn lấy nhau trong bụi hoa. Người phụ nữ vội vàng dùng tay chống lấy ngực của người đàn ông.
"Ngũ thiếu gia, hình như có người đó!"
Người đàn ông từ từ quay đầu lại, một khuôn mặt xinh đẹp trong sáng ở dướiánh trăng lộ ra rõ từng đường nét và góc cạnh. Đôi mắt sáng tựa ánh trăng, bình tĩnh đi đến trước ánh mắt của Tuyết Mộc Huệ, lông mày chậm rãi nhíu lại. Cố ý trêu chọc cô, khóe môi nhếch lên, đa tình cùng phóng túng.
Cô ta nhìn thấy hết rồi! Nhan sắc không tệ chút nào, nếu đã hứng thú như vậy, ngại gì không thử cùng nhau!! Tên đàn ông đó không khỏi nghĩ thầm trong bụng, hai đôi mắt cáo cứ nhìn thân hình của Tuyết Mộc Huệ lướt từ dưới lên trên. Khiến cô sởn cả gai óc...
Tuyết Mộc Huệ không biết là bị màn gian tình trước mặt làm cho sợ hay là bị nụ cười biến thái của người đàn ông kia dọa sợ. Nói tóm lại là cảm thấy nguy hiểm, hốt hoảng nói không thành tiếng.
"Thật xin lỗi!" vội vàng bỏ chạy, không màn đến ánh mắt đang dõi theo mình của anh ta.
Tuyết Mộc Huệ chạy ẩn từ từ mất bóng hình, hắn ta liền nhìn đến cô gái đang nằm dưới thân mình.
"Có muốn tiếp tục không!!"
Cô ta khẽ nở nụ cười, dùng bàn tay trắng hồng của mình, sờ nhẹ nhàng lên gương mặt hắn, khung cảnh này, khi ai nhìn thấy chắc chắn cũng đều có cảm giác muốn tan chảy.
"Ngũ thiếu gia đã mời, em không dám từ chối!!"
Cô ta vừa dứt câu, hắn đã ngay lập tức đưa vật to đang nóng ấm của mình vào bên trong ả. Một tiếng rên quyến rũ cất lên từ miệng cô ta.
Nhưng cái cảm giác này đối với cô nó chưa phải là đỉnh điểm, ả lấy tay chống ngực người đàn ông, bắt buộc hắn phải dừng lại động tác của mình. Hai hàng lông mày nhíu lại, nhìn ả..
"Ngũ thiếu gia là sợ em mang thai sao? Em không sợ, nếu thật sự mang thai, em nhất định sẽ không đến làm phiền thiếu gia.....Ý em muốn là, thiếu gia có thể không sử dụng bao không?"
Hắn ta hai mắt nheo lại, miệng khẽ nhếch cười..
"Em đang khiến tôi mất vui đó!! Tôi chính là không muốn bất kì người phụ nữ nào tôi từng chơi đùa mang thai con của tôi, kể cả em!"
"Nhưng người ta đã nói không cần mà…" Người phụ nữ nũng nịu từ chối, nhưng hai đôi chân vẫn cứ ôm lấy cái hông cường tráng của anh ta.
"Vậy thì cút xa một chút!" Anh không chút luyến tiếc nào đẩy cô ta ra, đứng dậy chỉnh sửa lại quần áo. Nhìn thấy hình ảnh con thỏ trắng chạy trốn lúc nãy, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, chứa đầy âm mưu.
Dù sao đi nữa, anh cũng đã phát hiện ra một con mồi vô cùng thú vị.
...****************...
Tuyết Mộc Huệ chạy về biệt thự, hì hụt thở. Uống một ực cả ly nước lạnh, nhữngvẫn không làm dịu bớt sức nóng trên khuôn mặt, cả mặt đỏ bừng.
Người bị bắt gặp gian tình thì tỉnh bơ, còn người làm khán giả như cô thì lại đỏ mặt tía tai. Cái thế giới này là sao vậy trời?
"Cô vừa mới đi đâu?"
Nhịp tim còn chưa ổn định, sau lưng lại truyền đến một giọng nói lạnh băng,tràn đầy cảm giác áp bức.
"Ra ngoài hít thở không khí" Tuyết Mộc Huệ chán ghét bản thân mình không có dũng cảm nhìn thẳng anh, tự tin đối mặt nói với anh.
Lâm Thừa Hạo nâng cằm của cô lên, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm cô,không bỏ qua một biểu cảm nào của cô.
"Mặt tại sao lại đỏ như vậy?" Hai hàng lông mày anh khẽ nhíu lại, một chút lo lắng hiện trên khuôn mặt thanh tú.
"Có phải không khỏe chỗ nào không?"
Lâm Thừa Hạo lấy tay sờ lên gương mặt nhỏ nhắn, đang đỏ ửng của cô, tim vừa mới vào thế ổn định, giờ lại loạn nhịn nữa rồi, cái quái gì đang diễn ra thế này.....Anh, anh đang quan tâm cô sao?
Cảm giác này khiến cô có chút ngại ngùng, liền bước lùi về phía sao, đúng rồi, cô tốt nhất là nên tránh xa anh một chút, cũng không nên có bất kì cảm giác gì với anh....
"Nào, nào có, chắc do thời tiết nóng quá thôi!"
"Đừng có đùa giỡn với tôi, cô còn non kém lắm!" Anh túm lấy cô, độc đoán ôm lấy bả vai của cô.
Người đàn ông này đúng là kì lạ, một giây trước còn đang quan tâm cô, một giây sau, lại như muốn ăn tươi nuốt sống cô, đúng là Lâm Thừa Hạo, chắc có lẽ trên đời này sẽ không một ai hiểu được anh ta..
...****************...
Ở lầu hai của biệt thự.
Người đàn ông ngồi trên ghế da, một lời cũng không nói lấy khói thuốc ra, đôi môi mỏng mím lại, hộ vệ cung kính châm lửa cho anh ta, rồi nói.
"Thiếu gia,người phụ nữ anh vừa nói, đã tra ra rồi ạ!"
Anh cười một cách quyến rũ, lộ ra hai hàm răng trắng ngà.
"Mang cô ấy đến đây!"
"Nhưng thưa thiếu gia, cô ấy là Lâm Phu…”
Anh hút một hơi, từ từ quay đầu lại lườm anh ta, nụ cười làm cho người khác lạnh run.
"Ngũ thiếu tôi ngay cả chơi đùa với phụ nữ, cũng cần phải biết thân phận của cô ta sao?"
"Vâng! Tôi đi ngay đây!"
Nhưng tiếng động nhỏ này, vẫn làm kinh động đến đôi nam nữ quấn lấy nhau trong bụi hoa. Người phụ nữ vội vàng dùng tay chống lấy ngực của người đàn ông.
"Ngũ thiếu gia, hình như có người đó!"
Người đàn ông từ từ quay đầu lại, một khuôn mặt xinh đẹp trong sáng ở dướiánh trăng lộ ra rõ từng đường nét và góc cạnh. Đôi mắt sáng tựa ánh trăng, bình tĩnh đi đến trước ánh mắt của Tuyết Mộc Huệ, lông mày chậm rãi nhíu lại. Cố ý trêu chọc cô, khóe môi nhếch lên, đa tình cùng phóng túng.
Cô ta nhìn thấy hết rồi! Nhan sắc không tệ chút nào, nếu đã hứng thú như vậy, ngại gì không thử cùng nhau!! Tên đàn ông đó không khỏi nghĩ thầm trong bụng, hai đôi mắt cáo cứ nhìn thân hình của Tuyết Mộc Huệ lướt từ dưới lên trên. Khiến cô sởn cả gai óc...
Tuyết Mộc Huệ không biết là bị màn gian tình trước mặt làm cho sợ hay là bị nụ cười biến thái của người đàn ông kia dọa sợ. Nói tóm lại là cảm thấy nguy hiểm, hốt hoảng nói không thành tiếng.
"Thật xin lỗi!" vội vàng bỏ chạy, không màn đến ánh mắt đang dõi theo mình của anh ta.
Tuyết Mộc Huệ chạy ẩn từ từ mất bóng hình, hắn ta liền nhìn đến cô gái đang nằm dưới thân mình.
"Có muốn tiếp tục không!!"
Cô ta khẽ nở nụ cười, dùng bàn tay trắng hồng của mình, sờ nhẹ nhàng lên gương mặt hắn, khung cảnh này, khi ai nhìn thấy chắc chắn cũng đều có cảm giác muốn tan chảy.
"Ngũ thiếu gia đã mời, em không dám từ chối!!"
Cô ta vừa dứt câu, hắn đã ngay lập tức đưa vật to đang nóng ấm của mình vào bên trong ả. Một tiếng rên quyến rũ cất lên từ miệng cô ta.
Nhưng cái cảm giác này đối với cô nó chưa phải là đỉnh điểm, ả lấy tay chống ngực người đàn ông, bắt buộc hắn phải dừng lại động tác của mình. Hai hàng lông mày nhíu lại, nhìn ả..
"Ngũ thiếu gia là sợ em mang thai sao? Em không sợ, nếu thật sự mang thai, em nhất định sẽ không đến làm phiền thiếu gia.....Ý em muốn là, thiếu gia có thể không sử dụng bao không?"
Hắn ta hai mắt nheo lại, miệng khẽ nhếch cười..
"Em đang khiến tôi mất vui đó!! Tôi chính là không muốn bất kì người phụ nữ nào tôi từng chơi đùa mang thai con của tôi, kể cả em!"
"Nhưng người ta đã nói không cần mà…" Người phụ nữ nũng nịu từ chối, nhưng hai đôi chân vẫn cứ ôm lấy cái hông cường tráng của anh ta.
"Vậy thì cút xa một chút!" Anh không chút luyến tiếc nào đẩy cô ta ra, đứng dậy chỉnh sửa lại quần áo. Nhìn thấy hình ảnh con thỏ trắng chạy trốn lúc nãy, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, chứa đầy âm mưu.
Dù sao đi nữa, anh cũng đã phát hiện ra một con mồi vô cùng thú vị.
...****************...
Tuyết Mộc Huệ chạy về biệt thự, hì hụt thở. Uống một ực cả ly nước lạnh, nhữngvẫn không làm dịu bớt sức nóng trên khuôn mặt, cả mặt đỏ bừng.
Người bị bắt gặp gian tình thì tỉnh bơ, còn người làm khán giả như cô thì lại đỏ mặt tía tai. Cái thế giới này là sao vậy trời?
"Cô vừa mới đi đâu?"
Nhịp tim còn chưa ổn định, sau lưng lại truyền đến một giọng nói lạnh băng,tràn đầy cảm giác áp bức.
"Ra ngoài hít thở không khí" Tuyết Mộc Huệ chán ghét bản thân mình không có dũng cảm nhìn thẳng anh, tự tin đối mặt nói với anh.
Lâm Thừa Hạo nâng cằm của cô lên, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm cô,không bỏ qua một biểu cảm nào của cô.
"Mặt tại sao lại đỏ như vậy?" Hai hàng lông mày anh khẽ nhíu lại, một chút lo lắng hiện trên khuôn mặt thanh tú.
"Có phải không khỏe chỗ nào không?"
Lâm Thừa Hạo lấy tay sờ lên gương mặt nhỏ nhắn, đang đỏ ửng của cô, tim vừa mới vào thế ổn định, giờ lại loạn nhịn nữa rồi, cái quái gì đang diễn ra thế này.....Anh, anh đang quan tâm cô sao?
Cảm giác này khiến cô có chút ngại ngùng, liền bước lùi về phía sao, đúng rồi, cô tốt nhất là nên tránh xa anh một chút, cũng không nên có bất kì cảm giác gì với anh....
"Nào, nào có, chắc do thời tiết nóng quá thôi!"
"Đừng có đùa giỡn với tôi, cô còn non kém lắm!" Anh túm lấy cô, độc đoán ôm lấy bả vai của cô.
Người đàn ông này đúng là kì lạ, một giây trước còn đang quan tâm cô, một giây sau, lại như muốn ăn tươi nuốt sống cô, đúng là Lâm Thừa Hạo, chắc có lẽ trên đời này sẽ không một ai hiểu được anh ta..
...****************...
Ở lầu hai của biệt thự.
Người đàn ông ngồi trên ghế da, một lời cũng không nói lấy khói thuốc ra, đôi môi mỏng mím lại, hộ vệ cung kính châm lửa cho anh ta, rồi nói.
"Thiếu gia,người phụ nữ anh vừa nói, đã tra ra rồi ạ!"
Anh cười một cách quyến rũ, lộ ra hai hàm răng trắng ngà.
"Mang cô ấy đến đây!"
"Nhưng thưa thiếu gia, cô ấy là Lâm Phu…”
Anh hút một hơi, từ từ quay đầu lại lườm anh ta, nụ cười làm cho người khác lạnh run.
"Ngũ thiếu tôi ngay cả chơi đùa với phụ nữ, cũng cần phải biết thân phận của cô ta sao?"
"Vâng! Tôi đi ngay đây!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.