Chương 58: Thời gian hạnh phúc!
Nấm Cẩn Y
28/08/2021
Sau khi nhận được nhiệm vụ từ Lâm Thừa Hạo, Ngô Nhật Phong ra sức điều ra, và tìm kiếm Diễn Thanh khắp nơi. Nhưng, kết quả Ngô Nhật Phong nhận được đó chính là...Diễn Thanh đã bay sang nước ngoài, trở về nơi lúc trước cô từng sống.
Diễn Thanh làm như vậy, có thể được coi là chạy trốn, nhưng cô chính là không muốn đối mặt với Lâm Thừa Hạo và cả Tuyết Mộc Huệ, từ khi Diễn Thanh sinh ra cho đến trưởng thành, đây là lần đầu cô âm mưu hại người chỉ vì đàn ông!
Nếu Diễn Thanh không có một chút lương tâm, có lẽ cô sẽ không gọi và báo cho Ngô Nhật Phong biết tin để đến cứu họ.
Điều tra xong, Ngô Nhật Phong cũng báo ngay cho Lâm Thừa Hạo, anh chỉ còn biết cách thở dài một hơi. Có lẽ, chuyện này một phần cũng là do anh, sau này anh sẽ bù đắp tất cả cho Tuyết Mộc Huệ, khiến cô hạnh phúc hơn lúc trước.
Cứ như vậy, anh và cô đã trải qua hai ngày ngủ cùng nhau, sinh hoạt cùng nhau như một cặp vợ chồng thật sự!
Cũng như mọi ngày, vào buổi sáng Lâm Thừa Hạo đều đến công ty sớm, tuy không có nhiều thời gian ăn sáng cùng Tuyết Mộc Huệ, nhưng lúc nào anh cũng dậy lúc trời còn chưa hé ánh sáng, để chuẩn bị bữa sáng tình yêu cho cô.
Trước khi đi, anh còn lưu luyến nhìn cô trên giường nằm ngủ say sưa, không kìm lòng mà hôn lên trán.
Sau khi đến công ty, anh đều làm việc không nghĩ ngơi cố rút ngắn thời gian, để trở về nhà sớm cùng Tuyết Mộc Huệ.
Cô thức dậy thì cũng đã 7 giờ, vệ sinh cá nhân xong, cô mới đi xuống ăn sáng, nhìn bữa sáng trên bàn, bất giác nở nụ cười hạnh phúc.
Cái trứng được chiên thành hình trái tim, trên cơm trắng được viết một dòng chữ bằng tương ớt
[l love u]
Rau củ thì cắt lộn xộn không được đẹp mắt, có đều đây là cả tắm lòng của chồng cô dành tặng, dù có thế nào cô cũng sẽ ăn nó thật ngon!
Tuyết Mộc Huệ vừa ăn xong, đúng lúc Ngô Nhật Phong cũng đến, anh mang theo một hộp bánh quy cỡ lớn.
Thấy sắc mặt cô đã hồng hào trở lại, thâm tâm anh có chút nhẹ nhõm....
"Mấy hôm nay, có lẽ Thừa Hạo chăm sóc em rất tốt! Chỉ trong, thời gian ngắn như vậy, chân đã hồi phục không ít"
Tuyết Mộc Huệ chỉ cười cười mà không nói gì.
Ngô Nhật Phong ở lại trò chuyện rất lâu với cô, nhất đồng hồ trên tay xem giờ, anh mới giật người vội nói lời tạm biệt. Trước khi bước lên xe, Ngô Nhật Phong đưa tay vẫy vẫy về phía Tuyết Mộc Huệ, nhiệt tình nói:
"Cuối tuần, công ty có tổ chức party ngoài trời. Em và cậu ấy, cùng đến góp vui nhé!"
Tuyết Mộc Huệ vui vẻ gật đầu, mấy hôm nay chỉ ở nhà ít khi được ra ngoài như khi trước, bây giờ, được dịp thế này, ra ngoài để thư giãn cũng là chuyện tốt.
Những chuyện đã xảy ra, đôi chút khiến Tuyết Mộc Huệ khó mà quên đi được, cô chính là cần thời gian để giải tỏa căng thẳng, đây là một dịp vô cùng thích hợp.
Tuyết Mộc Huệ đi vào nhà, đưa mắt nhìn xuống dưới bếp, thấy Trương quản gia đang miệt mài nấu buổi trưa, cô mới nảy ra ý định, liền tiến đến chỗ ông, vô cùng dịu dàng nói:
"Quản gia Trương, hôm nay để cháu nấu buổi trưa có được không? Cháu muốn chính tay nấu gà hầm cho Thừa Hạo!"
Trương quản gia liền ngăn lại, vô cùng khẩn trương nói:
"Thiếu gia đã căn dặn, sức khỏe phu nhân cần nghĩ ngơi nhiều mới có thể bình phục, chuyện dưới bếp cứ để lão già này lo được rồi, phu nhân mau lên phòng nghĩ ngơi đi!"
"Quản gia Trương không cần lo lắng đâu! Cháu đã khỏe lại rất nhiều rồi! Nằm một chỗ mãi, cháu sắp chán chết rồi!..."
Thấy được sự quyết tâm của Tuyết Mộc Huệ, Trương quản gia chỉ đành thở dài, gật đầu, đưa lại tạp dề cho cô. Ông liền đi ra vườn tưới cây.
Loay hoay dưới bếp một lúc, Tuyết Mộc Huệ dọn lên một bàn ăn vô cùng đẹp mắt, nguyên một nồi gà hầm cỡ lớn đặt giữa bàn ăn, khói còn bốc lên nghi ngút.
Cô cỡ bỏ tạp dề, xoa xoa lòng bàn tay, lấy điện thoại từ trong túi ra, lựa góc đẹp nhất của bàn ăn mà chụp. Cô vui vẻ gửi bức ảnh cho anh, kèm theo một dòng tin nhắn.
[Về sớm nhé! Hôm nay, vợ đích thân xuống bếp vì chồng đấy!]
Lâm Thừa Hạo đang miệt mài trên bàn phím, nghe tiếng thông báo tin nhắn, anh đưa mắt nhìn một chút, tin nhắn hiển thị tên vợ, thì liền cầm điện thoại.
Anh nhìn bức ảnh cùng dòng tin nhắn của cô, bất giác mà nở nụ cười. Còn không quên, trả lời lại.
[Lần sau chụp ảnh, nhớ kèm thêm cả vợ! Còn nữa, chỉ được xuống bếp hôm nay thôi, chân vợ chưa khỏi hẳn, ở yên trên giường mà nghỉ ngơi, đừng đi lại lung tung! Chồng sẽ về sớm, yêu vợ!]
Viết xong dòng tin nhắn, anh còn không quên gửi cả biểu tượng hình trái tim đính kèm. Nhìn tin nhắn hiện chữ đã xem, anh không ngừng cười tươi trong lòng.
Chờ cho đến khi Tuyết Mộc Huệ gửi lại tin nhắn, anh mới chịu bỏ điện thoại xuống mà tiếp tục làm việc.
Tuyết Mộc Huệ ngồi ở phòng khách vừa xem tivi vừa chờ Lâm Thừa Hạo về.
Đúng lúc ngoài cửa có tiếng chuông, cô đưa mắt nhìn xung quanh, không thấy quản gia Trương đâu, cô mới ngồi dậy đích thân ra mở cổng.
Mở cửa ra, Tuyết Mộc Huệ nhìn xung quanh chẳng thấy một bóng người. Chỉ để lại một cái hộp màu đen dưới đất. Trên hộp, còn ghi rõ dòng chữ:
[Người nhận: Tuyết Mộc Huệ]
Cô mới tiến đến nhặt chiếc hộp lên, mang vào nhà.
Đặt nó lên bàn, cô mới thận trọng mở nó ra. Bên trong là một mảnh giấy, Tuyết Mộc Huệ cầm lấy nó, đọc những dòng chữ được viết:
[Nhanh chóng ly hôn, nếu không tính mạng ông bà ngoại cô, khó mà giữ!]
Diễn Thanh làm như vậy, có thể được coi là chạy trốn, nhưng cô chính là không muốn đối mặt với Lâm Thừa Hạo và cả Tuyết Mộc Huệ, từ khi Diễn Thanh sinh ra cho đến trưởng thành, đây là lần đầu cô âm mưu hại người chỉ vì đàn ông!
Nếu Diễn Thanh không có một chút lương tâm, có lẽ cô sẽ không gọi và báo cho Ngô Nhật Phong biết tin để đến cứu họ.
Điều tra xong, Ngô Nhật Phong cũng báo ngay cho Lâm Thừa Hạo, anh chỉ còn biết cách thở dài một hơi. Có lẽ, chuyện này một phần cũng là do anh, sau này anh sẽ bù đắp tất cả cho Tuyết Mộc Huệ, khiến cô hạnh phúc hơn lúc trước.
Cứ như vậy, anh và cô đã trải qua hai ngày ngủ cùng nhau, sinh hoạt cùng nhau như một cặp vợ chồng thật sự!
Cũng như mọi ngày, vào buổi sáng Lâm Thừa Hạo đều đến công ty sớm, tuy không có nhiều thời gian ăn sáng cùng Tuyết Mộc Huệ, nhưng lúc nào anh cũng dậy lúc trời còn chưa hé ánh sáng, để chuẩn bị bữa sáng tình yêu cho cô.
Trước khi đi, anh còn lưu luyến nhìn cô trên giường nằm ngủ say sưa, không kìm lòng mà hôn lên trán.
Sau khi đến công ty, anh đều làm việc không nghĩ ngơi cố rút ngắn thời gian, để trở về nhà sớm cùng Tuyết Mộc Huệ.
Cô thức dậy thì cũng đã 7 giờ, vệ sinh cá nhân xong, cô mới đi xuống ăn sáng, nhìn bữa sáng trên bàn, bất giác nở nụ cười hạnh phúc.
Cái trứng được chiên thành hình trái tim, trên cơm trắng được viết một dòng chữ bằng tương ớt
[l love u]
Rau củ thì cắt lộn xộn không được đẹp mắt, có đều đây là cả tắm lòng của chồng cô dành tặng, dù có thế nào cô cũng sẽ ăn nó thật ngon!
Tuyết Mộc Huệ vừa ăn xong, đúng lúc Ngô Nhật Phong cũng đến, anh mang theo một hộp bánh quy cỡ lớn.
Thấy sắc mặt cô đã hồng hào trở lại, thâm tâm anh có chút nhẹ nhõm....
"Mấy hôm nay, có lẽ Thừa Hạo chăm sóc em rất tốt! Chỉ trong, thời gian ngắn như vậy, chân đã hồi phục không ít"
Tuyết Mộc Huệ chỉ cười cười mà không nói gì.
Ngô Nhật Phong ở lại trò chuyện rất lâu với cô, nhất đồng hồ trên tay xem giờ, anh mới giật người vội nói lời tạm biệt. Trước khi bước lên xe, Ngô Nhật Phong đưa tay vẫy vẫy về phía Tuyết Mộc Huệ, nhiệt tình nói:
"Cuối tuần, công ty có tổ chức party ngoài trời. Em và cậu ấy, cùng đến góp vui nhé!"
Tuyết Mộc Huệ vui vẻ gật đầu, mấy hôm nay chỉ ở nhà ít khi được ra ngoài như khi trước, bây giờ, được dịp thế này, ra ngoài để thư giãn cũng là chuyện tốt.
Những chuyện đã xảy ra, đôi chút khiến Tuyết Mộc Huệ khó mà quên đi được, cô chính là cần thời gian để giải tỏa căng thẳng, đây là một dịp vô cùng thích hợp.
Tuyết Mộc Huệ đi vào nhà, đưa mắt nhìn xuống dưới bếp, thấy Trương quản gia đang miệt mài nấu buổi trưa, cô mới nảy ra ý định, liền tiến đến chỗ ông, vô cùng dịu dàng nói:
"Quản gia Trương, hôm nay để cháu nấu buổi trưa có được không? Cháu muốn chính tay nấu gà hầm cho Thừa Hạo!"
Trương quản gia liền ngăn lại, vô cùng khẩn trương nói:
"Thiếu gia đã căn dặn, sức khỏe phu nhân cần nghĩ ngơi nhiều mới có thể bình phục, chuyện dưới bếp cứ để lão già này lo được rồi, phu nhân mau lên phòng nghĩ ngơi đi!"
"Quản gia Trương không cần lo lắng đâu! Cháu đã khỏe lại rất nhiều rồi! Nằm một chỗ mãi, cháu sắp chán chết rồi!..."
Thấy được sự quyết tâm của Tuyết Mộc Huệ, Trương quản gia chỉ đành thở dài, gật đầu, đưa lại tạp dề cho cô. Ông liền đi ra vườn tưới cây.
Loay hoay dưới bếp một lúc, Tuyết Mộc Huệ dọn lên một bàn ăn vô cùng đẹp mắt, nguyên một nồi gà hầm cỡ lớn đặt giữa bàn ăn, khói còn bốc lên nghi ngút.
Cô cỡ bỏ tạp dề, xoa xoa lòng bàn tay, lấy điện thoại từ trong túi ra, lựa góc đẹp nhất của bàn ăn mà chụp. Cô vui vẻ gửi bức ảnh cho anh, kèm theo một dòng tin nhắn.
[Về sớm nhé! Hôm nay, vợ đích thân xuống bếp vì chồng đấy!]
Lâm Thừa Hạo đang miệt mài trên bàn phím, nghe tiếng thông báo tin nhắn, anh đưa mắt nhìn một chút, tin nhắn hiển thị tên vợ, thì liền cầm điện thoại.
Anh nhìn bức ảnh cùng dòng tin nhắn của cô, bất giác mà nở nụ cười. Còn không quên, trả lời lại.
[Lần sau chụp ảnh, nhớ kèm thêm cả vợ! Còn nữa, chỉ được xuống bếp hôm nay thôi, chân vợ chưa khỏi hẳn, ở yên trên giường mà nghỉ ngơi, đừng đi lại lung tung! Chồng sẽ về sớm, yêu vợ!]
Viết xong dòng tin nhắn, anh còn không quên gửi cả biểu tượng hình trái tim đính kèm. Nhìn tin nhắn hiện chữ đã xem, anh không ngừng cười tươi trong lòng.
Chờ cho đến khi Tuyết Mộc Huệ gửi lại tin nhắn, anh mới chịu bỏ điện thoại xuống mà tiếp tục làm việc.
Tuyết Mộc Huệ ngồi ở phòng khách vừa xem tivi vừa chờ Lâm Thừa Hạo về.
Đúng lúc ngoài cửa có tiếng chuông, cô đưa mắt nhìn xung quanh, không thấy quản gia Trương đâu, cô mới ngồi dậy đích thân ra mở cổng.
Mở cửa ra, Tuyết Mộc Huệ nhìn xung quanh chẳng thấy một bóng người. Chỉ để lại một cái hộp màu đen dưới đất. Trên hộp, còn ghi rõ dòng chữ:
[Người nhận: Tuyết Mộc Huệ]
Cô mới tiến đến nhặt chiếc hộp lên, mang vào nhà.
Đặt nó lên bàn, cô mới thận trọng mở nó ra. Bên trong là một mảnh giấy, Tuyết Mộc Huệ cầm lấy nó, đọc những dòng chữ được viết:
[Nhanh chóng ly hôn, nếu không tính mạng ông bà ngoại cô, khó mà giữ!]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.