Chương 24: Ăn Năn
Queen Bảo Bối
09/05/2023
Hoa Ly trừng mắt nhìn, hai tay bấu chặt hằn lên các khớp.
"Anh nghĩ mọi chuyện đơn giản như vậy sao? Bây giờ tôi có giết anh, có giết cả nhà anh trăm lần thì cũng không đủ. Không bao giờ đủ."
Cô nói rồi lòm còm đứng dậy, bước đến gần Tần Viễn, mặc cho chân mình đạp lên những mảnh vỡ vụn chảy máu. Cô đấm vào ngực anh, đẩy anh ra xa mà nước mắt lưng tròng.
"Các người khiến tôi thành ra thế này còn chưa đủ sao? Các người muốn thế nào hả? Hả?"
Hoa Ly gần như tinh thần đã không còn ổn định, vì trong đầu cô lúc này chỉ toàn nhớ đến sự ra đi quá thảm của cha mẹ mình. Cô nhớ đến những khoảnh khắc vui vẻ nhất mà mình đã trải qua, nhớ đến sự ân cần của ông bà Tần, những lần đi về cùng Tần Viễn. Giờ đây, mọi thứ đã không còn nữa, chỉ có thù hận, chỉ có đau thương và chua chát.
Cảm giác này tại sao lại kinh khủng đến như thế? Giống như chỉ vài giây trước cô nhìn thấy thiên đường cùng muôn ngàn bông hoa, thì vài giây sau đã rơi xuống địa ngục chết chóc. Tần Viễn nhân lúc Hoa Ly đang hoảng loạn, đánh vào huyệt sau gáy để cô ngất đi.
Diệp gia rơi vào bi kịch, tài sản đều bị đóng băng hoàn toàn, bây giờ đều thuộc quyền sở hữu của Tần lão gia. Ông cảm thấy hối hận rất nhiều, nhưng bây giờ đã không còn đường để quay đầu được nữa
"Con bé thế nào rồi?"
Tần Viễn ra khỏi phòng đã chạm mặt cha mình. Ông nhìn thấy tay anh chảy đầy máu, hốt hoảng hỏi.
"Viễn à! Tay của con sao vậy?"
Anh nhìn cha mình bằng ánh mắt lạnh nhạt.
"Cha vẫn còn hỏi đến cô ấy? Nếu như bây giờ cô ấy muốn giết con, thì đây cũng là báo ứng mà con phải chịu."
"Chuyện này không liên quan đến con, con không cần phải như vậy."
Tần lão gia bước đến gần, nhìn vết thương trên tay của Tần Viễn rồi nói.
"Trước mắt cứ để con bé ở đây, sau khi chuyện của Diệp gia lắng xuống, đưa nó sang nước ngoài sống đi!"
"Con không đồng ý."
Gia đình Hoa Ly lâm vào cảnh này chẳng phải đều do sai lầm của Tần lão gia sao? Ông và cha của cô trước đây là bạn tâm giao, bây giờ xảy ra chuyện liền muốn để cô một mình bên ngoài. Tuy Hoa Ly không phải dạng tiểu thư được cưng chiều sinh hư, nhưng chắc chắn không thể nào chống chọi được với khổ cực. Đến cả Tần phu nhân khi biết quyết định này của chồng bà cũng không đồng ý.
Tần lão gia đau đầu, thở dài nói.
"Nhưng hiện tại con bé xem chúng ta giống như kẻ thù. Nó sống ở đây, ngày ngày nhìn chúng ta khác gì ép nó vào chỗ chết."
Ông biết, Tần Viễn bây giờ trong lòng đã có Hoa Ly, tình cảm này khó mà thay đổi được. Vì muốn con trai mình không phải đau khổ vì tình, Tần lão gia đã đưa ra một quyết định. Dùng nước mắt giao nhân để làm nước dẫn, một khi cô uống vào thì mọi chuyện xảy ra trong quá khứ đều sẽ tan biến như bọt biển. Hoa Ly sẽ quên sạch mọi thứ, từ những kỉ niệm đẹp đẽ cho đến những mất mát đau buồn. Tần Viễn đau lòng, sau một hồi vẫn phải chấp nhận quyết định ấy, vì chỉ có cách này anh mới có thể giữ cô ở lại bên cạnh.
Nước mắt giao nhân, một giọt sầu bi, ba giọt cạn tình.
Trong cơn vô thức, Hoa Ly nhận ra cơ thể mình và cả trái tim mình luôn chứa đựng những cơn đau không rõ nguyên nhân. Cô chỉ biết rằng nó rất chân thật, rất đau đớn. Đến cuối cùng mọi thứ đều đọng lại hoá thành lệ, một khi đã trào ra khỏi khoé mắt rồi, thì sẽ chẳng bao giờ thu lại được.
***
Sau cơn sốt mê man, Tần Viễn giật mình thức dậy. Anh thấy mình hình như vừa gặp phải ác mộng, những chuyện trong quá khứ lại hiện lên rõ ràng như chỉ vừa xảy ra. Anh ôm đầu mình, loạng choạng bước xuống giường rời khỏi phòng bệnh để tìm Hoa Ly. Sau khi hỏi thăm bác sĩ, mới biết rằng cô vẫn hôn mê chưa tỉnh lại, tình hình không hề lạc quan.
"Cô Diệp đã qua khỏi cơn nguy kịch rồi, anh cũng đừng quá lo lắng. Thứ mà chúng ta cần bây giờ, chỉ là thời gian thôi."
Bác sĩ đứng bên cạnh, cùng Tần Viễn nhìn vào bên trong phòng bệnh rồi nói mấy lời an ủi anh. Anh biết ông ấy muốn tâm trạng anh tốt hơn nên mới nói như vậy, riêng anh thì hiểu rất rõ, vết thương ấy nghiêm trọng nhường nào.
"Chờ sao? Tôi đã chờ cô ấy đủ lâu rồi."
Chờ em nhìn thấy được tình yêu của anh, cho dù trước đây hay bây giờ, dù rằng chúng ta đã trải qua bao nhiêu biến cố anh vẫn không thay đổi. Chờ ngày tìm được Cửu Chi Linh, cứu cha anh sống lại, ông ấy nhất định sẽ nói với em rõ ràng. Nhưng mà... Trước khi uống nước mắt của giao nhân, em đã hận anh đến mức thấu tận xương tủy. Vậy nếu như nó không còn tác dụng nữa, liệu chúng ta có giống như lúc này không?
Tần Viễn được vào phòng bệnh để chăm sóc Hoa Ly, ngồi được một lúc thì Tần phu nhân đi vào. Bà mang theo thức ăn, vì bà biết anh đã không ăn gì suốt mấy ngày rồi.
"Con ăn một ít đi rồi về nhà nghỉ ngơi, mẹ ở đây trông chừng con bé được rồi."
Anh nhẹ giọng trả lời.
"Con không đói."
"Con đừng giấu mẹ. Bác sĩ vừa nói đêm qua con kiệt sức ngất ở ngoài phòng bệnh, sốt mê man không ngừng kìa!"
Tần phu nhân thở ra một hơi nặng nề, chạm tay mình lên mu bàn tay anh, xoa xoa mấy cái.
"Mẹ biết con hối hận rồi, biết con lo cho con bé. Nhưng con nhìn con đi! Mới có mấy ngày đã gầy đi rồi, mặt mũi còn phờ phạc như vậy thì làm sao trụ nổi?"
"Anh nghĩ mọi chuyện đơn giản như vậy sao? Bây giờ tôi có giết anh, có giết cả nhà anh trăm lần thì cũng không đủ. Không bao giờ đủ."
Cô nói rồi lòm còm đứng dậy, bước đến gần Tần Viễn, mặc cho chân mình đạp lên những mảnh vỡ vụn chảy máu. Cô đấm vào ngực anh, đẩy anh ra xa mà nước mắt lưng tròng.
"Các người khiến tôi thành ra thế này còn chưa đủ sao? Các người muốn thế nào hả? Hả?"
Hoa Ly gần như tinh thần đã không còn ổn định, vì trong đầu cô lúc này chỉ toàn nhớ đến sự ra đi quá thảm của cha mẹ mình. Cô nhớ đến những khoảnh khắc vui vẻ nhất mà mình đã trải qua, nhớ đến sự ân cần của ông bà Tần, những lần đi về cùng Tần Viễn. Giờ đây, mọi thứ đã không còn nữa, chỉ có thù hận, chỉ có đau thương và chua chát.
Cảm giác này tại sao lại kinh khủng đến như thế? Giống như chỉ vài giây trước cô nhìn thấy thiên đường cùng muôn ngàn bông hoa, thì vài giây sau đã rơi xuống địa ngục chết chóc. Tần Viễn nhân lúc Hoa Ly đang hoảng loạn, đánh vào huyệt sau gáy để cô ngất đi.
Diệp gia rơi vào bi kịch, tài sản đều bị đóng băng hoàn toàn, bây giờ đều thuộc quyền sở hữu của Tần lão gia. Ông cảm thấy hối hận rất nhiều, nhưng bây giờ đã không còn đường để quay đầu được nữa
"Con bé thế nào rồi?"
Tần Viễn ra khỏi phòng đã chạm mặt cha mình. Ông nhìn thấy tay anh chảy đầy máu, hốt hoảng hỏi.
"Viễn à! Tay của con sao vậy?"
Anh nhìn cha mình bằng ánh mắt lạnh nhạt.
"Cha vẫn còn hỏi đến cô ấy? Nếu như bây giờ cô ấy muốn giết con, thì đây cũng là báo ứng mà con phải chịu."
"Chuyện này không liên quan đến con, con không cần phải như vậy."
Tần lão gia bước đến gần, nhìn vết thương trên tay của Tần Viễn rồi nói.
"Trước mắt cứ để con bé ở đây, sau khi chuyện của Diệp gia lắng xuống, đưa nó sang nước ngoài sống đi!"
"Con không đồng ý."
Gia đình Hoa Ly lâm vào cảnh này chẳng phải đều do sai lầm của Tần lão gia sao? Ông và cha của cô trước đây là bạn tâm giao, bây giờ xảy ra chuyện liền muốn để cô một mình bên ngoài. Tuy Hoa Ly không phải dạng tiểu thư được cưng chiều sinh hư, nhưng chắc chắn không thể nào chống chọi được với khổ cực. Đến cả Tần phu nhân khi biết quyết định này của chồng bà cũng không đồng ý.
Tần lão gia đau đầu, thở dài nói.
"Nhưng hiện tại con bé xem chúng ta giống như kẻ thù. Nó sống ở đây, ngày ngày nhìn chúng ta khác gì ép nó vào chỗ chết."
Ông biết, Tần Viễn bây giờ trong lòng đã có Hoa Ly, tình cảm này khó mà thay đổi được. Vì muốn con trai mình không phải đau khổ vì tình, Tần lão gia đã đưa ra một quyết định. Dùng nước mắt giao nhân để làm nước dẫn, một khi cô uống vào thì mọi chuyện xảy ra trong quá khứ đều sẽ tan biến như bọt biển. Hoa Ly sẽ quên sạch mọi thứ, từ những kỉ niệm đẹp đẽ cho đến những mất mát đau buồn. Tần Viễn đau lòng, sau một hồi vẫn phải chấp nhận quyết định ấy, vì chỉ có cách này anh mới có thể giữ cô ở lại bên cạnh.
Nước mắt giao nhân, một giọt sầu bi, ba giọt cạn tình.
Trong cơn vô thức, Hoa Ly nhận ra cơ thể mình và cả trái tim mình luôn chứa đựng những cơn đau không rõ nguyên nhân. Cô chỉ biết rằng nó rất chân thật, rất đau đớn. Đến cuối cùng mọi thứ đều đọng lại hoá thành lệ, một khi đã trào ra khỏi khoé mắt rồi, thì sẽ chẳng bao giờ thu lại được.
***
Sau cơn sốt mê man, Tần Viễn giật mình thức dậy. Anh thấy mình hình như vừa gặp phải ác mộng, những chuyện trong quá khứ lại hiện lên rõ ràng như chỉ vừa xảy ra. Anh ôm đầu mình, loạng choạng bước xuống giường rời khỏi phòng bệnh để tìm Hoa Ly. Sau khi hỏi thăm bác sĩ, mới biết rằng cô vẫn hôn mê chưa tỉnh lại, tình hình không hề lạc quan.
"Cô Diệp đã qua khỏi cơn nguy kịch rồi, anh cũng đừng quá lo lắng. Thứ mà chúng ta cần bây giờ, chỉ là thời gian thôi."
Bác sĩ đứng bên cạnh, cùng Tần Viễn nhìn vào bên trong phòng bệnh rồi nói mấy lời an ủi anh. Anh biết ông ấy muốn tâm trạng anh tốt hơn nên mới nói như vậy, riêng anh thì hiểu rất rõ, vết thương ấy nghiêm trọng nhường nào.
"Chờ sao? Tôi đã chờ cô ấy đủ lâu rồi."
Chờ em nhìn thấy được tình yêu của anh, cho dù trước đây hay bây giờ, dù rằng chúng ta đã trải qua bao nhiêu biến cố anh vẫn không thay đổi. Chờ ngày tìm được Cửu Chi Linh, cứu cha anh sống lại, ông ấy nhất định sẽ nói với em rõ ràng. Nhưng mà... Trước khi uống nước mắt của giao nhân, em đã hận anh đến mức thấu tận xương tủy. Vậy nếu như nó không còn tác dụng nữa, liệu chúng ta có giống như lúc này không?
Tần Viễn được vào phòng bệnh để chăm sóc Hoa Ly, ngồi được một lúc thì Tần phu nhân đi vào. Bà mang theo thức ăn, vì bà biết anh đã không ăn gì suốt mấy ngày rồi.
"Con ăn một ít đi rồi về nhà nghỉ ngơi, mẹ ở đây trông chừng con bé được rồi."
Anh nhẹ giọng trả lời.
"Con không đói."
"Con đừng giấu mẹ. Bác sĩ vừa nói đêm qua con kiệt sức ngất ở ngoài phòng bệnh, sốt mê man không ngừng kìa!"
Tần phu nhân thở ra một hơi nặng nề, chạm tay mình lên mu bàn tay anh, xoa xoa mấy cái.
"Mẹ biết con hối hận rồi, biết con lo cho con bé. Nhưng con nhìn con đi! Mới có mấy ngày đã gầy đi rồi, mặt mũi còn phờ phạc như vậy thì làm sao trụ nổi?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.