Chương 11: Bị Thương
Queen Bảo Bối
04/05/2023
"Anh Viễn! Anh bị thương rồi!"
A Hổ ngồi trong xe nhìn vết thương trên vai của Tần Viễn cùng với mồ hôi từ trán anh tuôn ra mà lo lắng. Anh ta nhăn mặt, tự trách mình.
"Nếu như em cử thêm người đi cùng thì anh đã không xảy ra chuyện rồi."
Anh cắn răng, sắc môi nhợt nhạt.
"Giờ không phải lúc tự trách đâu. Băng bó sơ là được, cử người truy sát tên lùn đó cho tôi. Nếu hắn đã không biết điều, thì cả tiền và hàng đừng mong có được gì cả."
Ở trường.
Hoa Ly cùng một vài người bạn tổ chức buổi vẽ tranh ôn lại chút kỉ niệm cũ. Lúc cầm bút lên, cô nhìn cảnh vật trước mắt, nhớ đến lúc Tần Viễn cõng mình đi trên đoạn đường hoa anh đào khi mình bị trặc chân. Cô cong môi cười, đặt bút xuống giấy bắt đầu vẽ ra khung cảnh trong hồi ức. Hội hoạ là môn học mà Hoa Ly cực kỳ yêu thích, cũng là năng khiếu của cô, nên khi cầm bút thì ý tưởng trong cô rất dạt dào. Những nét vẽ kí hoạ nhanh nhẹn mà đẹp đẽ, từng bức tranh ở đây đều là những kỉ niệm giữa cô và Tần Viễn.
Kết thúc buổi gặp gỡ bạn bè, Hoa Ly như lời mà anh nói đã đứng ở trước cổng trường gọi cho anh. Chỉ vừa cầm máy lên, xe của Tần Viễn đã chạy đến rồi dừng hẳn ở ngay tầm mắt. Cô vui vẻ ra xe, nhìn cửa xe được anh mở ra.
"Anh không đi làm sao?"
Anh mỉm cười lắc đầu, trên mặt không có chút sơ hở nào. Cô vui vẻ vào trong xe ngồi, liền nhận ra có gì đó không đúng, quay sang nhìn Tần Viễn.
Bình thường khi mình vừa vào trong xe, Tần Viễn sẽ lập tức quay sang giúp mình thắt dây an toàn. Sao hôm nay lại...
Hoa Ly nhíu mày, nhìn vai phải của anh có thứ gì đó hơi nhô lên bên trong lớp áo, lập tức hỏi.
"Vai của anh có gì bên trong vậy?"
Tần Viễn bất giác giật mình, nhìn cô một cái rồi né tránh cô.
"Không có gì. Là miếng dán giảm đau thôi."
Hoa Ly gật đầu, nhưng trong lòng vẫn cứ mãi suy nghĩ, không nghĩ rằng thứ nằm trong vai của anh lại chỉ đơn giản là miếng dán giảm đau. Lúc trở về nhà, Tần Viễn không giống như mọi ngày đi cùng cô, mà đi trước để lên phòng.
Bị sao vậy nhỉ? Sáng nay lúc đưa mình đến trường vẫn còn bình thường kia mà?
Tần Viễn vào phòng liền đóng chặt cửa lại, đi đến giường ngồi xuống cởi áo ra. Vết thương này còn mới, lại xử lí sơ sài nên vẫn còn rất đau. Anh đặt tay lên vai, lông mày liền nhíu chặt lại khó mà giấu được. Vết máu thấm vào bông gòn ửng đỏ lên, lại sắp phải thay băng rồi. Anh mở ngăn tủ ra, lấy dụng cụ y tế để chuẩn bị vệ sinh vết thương và thay băng gạc.
Cộc! Cộc! Cộc!
"Viễn à! Con không ăn cơm sao?"
Anh cất lại miếng bông gòn vào hộp, nhưng thao tác lúng túng khiến nó rơi xuống đất tạo ra tiếng động. Tần phu nhân ở ngoài nghe thấy có phần lo lắng, lại tiếp tục đập cửa.
"Viễn? Con ổn không? Về nhà đã gần 1 tiếng rồi sao cứ ở trong phòng suốt vậy?"
Bà vừa hỏi vừa lấy chìa khoá ra mở cửa phòng Tần Viễn. Anh khom người xuống loay hoay với đống dụng cụ nằm trên đất, nhưng vì vai đau nên không thể khom quá sâu được. Một tay ôm vai một tay chạm đất, lúc này Tần phu nhân bước vào nhìn thấy vai anh toàn máu, hoảng hốt kêu.
"Viễn! Vai của con..."
Anh ngẩng đầu lên sắc mặt khó coi, cố gắng ra hiệu để Tần phu nhân giữ im lặng. Bà gật gật đầu rồi đóng cửa lại, vội vàng chạy đến giúp anh sau đó dìu anh ngồi xuống giường.
"Có phải xảy ra chuyện rồi không? Sao vai của con lại thành ra thế này?"
"Giao dịch thất bại, va li hàng lẫn tiền đều bị tên lùn đó cướp, còn cho người bắn lén con."
Tần phu nhân nhìn vết thương trên vai anh, vừa kinh hãi vừa thấy xót xa. Thảo nào lúc trở về anh lại tránh né Hoa Ly không muốn đi cùng cô, còn đi thẳng lên phòng nhốt mình như vậy. Bà giúp anh rửa vết thương, băng bó lại cẩn thận hơn rồi nói.
"Viễn à! Đợi mọi thứ yên ổn rồi, nên từ bỏ công việc này đi, đừng day vào nó nữa!"
Từ bỏ? Loại việc dơ bẩn này con vốn dĩ đã muốn từ bỏ rất lâu rồi nhưng lại không thể được. Trước khi lâm chung, con đã từng thề sẽ giúp cha tìm bằng được Cửu Chi Linh, giúp cha sống lại. Bây giờ tâm nguyện chưa hoàn thành, con không thể dừng lại được. Cha từng nói, Cửu Chi Linh nằm trong tay của tên trùm ma túy khét tiếng, nhưng con mãi vẫn không thể gặp được hắn. Con phải làm sao đây?
Tần Viễn khẽ thở dài, cẩn thận mặc lại áo sơ mi, vừa cài cúc áo vừa nhẹ giọng nói.
"Phiền mẹ đừng nói chuyện này cho Hoa Ly biết."
Bà xót xa gật đầu. Con đường này vốn không phải dễ đi, bà không nghĩ rằng anh lại vì Cửu Chi Linh mà quyết tâm đến như vậy. Đến tận bây giờ, bà vẫn không nghĩ rằng nó thật sự tồn tại.
Tối đó.
Tần Viễn vì đang bị thương nên cơ thể cũng cảm thấy khó chịu hơn bình thường, anh không còn sức để làm việc mà ngủ rất sớm. Hoa Ly nằm trằn trọc ở phòng bên cạnh, mãi vẫn không yên giấc được vì chuyện lúc trưa. Cô bật dậy xỏ dép ra khỏi phòng, nhìn sang phòng bên cạnh, đi đến gần rồi áp tai vào nghe thử. Bên trong không có động tĩnh gì, yên ắng lạ thường, đến cả tiếng gõ bàn phím thường ngày cũng không còn nghe thấy.
Ngủ rồi sao? Lẽ nào hôm nay anh ấy không thức khuya làm việc như mọi ngày sao?
A Hổ ngồi trong xe nhìn vết thương trên vai của Tần Viễn cùng với mồ hôi từ trán anh tuôn ra mà lo lắng. Anh ta nhăn mặt, tự trách mình.
"Nếu như em cử thêm người đi cùng thì anh đã không xảy ra chuyện rồi."
Anh cắn răng, sắc môi nhợt nhạt.
"Giờ không phải lúc tự trách đâu. Băng bó sơ là được, cử người truy sát tên lùn đó cho tôi. Nếu hắn đã không biết điều, thì cả tiền và hàng đừng mong có được gì cả."
Ở trường.
Hoa Ly cùng một vài người bạn tổ chức buổi vẽ tranh ôn lại chút kỉ niệm cũ. Lúc cầm bút lên, cô nhìn cảnh vật trước mắt, nhớ đến lúc Tần Viễn cõng mình đi trên đoạn đường hoa anh đào khi mình bị trặc chân. Cô cong môi cười, đặt bút xuống giấy bắt đầu vẽ ra khung cảnh trong hồi ức. Hội hoạ là môn học mà Hoa Ly cực kỳ yêu thích, cũng là năng khiếu của cô, nên khi cầm bút thì ý tưởng trong cô rất dạt dào. Những nét vẽ kí hoạ nhanh nhẹn mà đẹp đẽ, từng bức tranh ở đây đều là những kỉ niệm giữa cô và Tần Viễn.
Kết thúc buổi gặp gỡ bạn bè, Hoa Ly như lời mà anh nói đã đứng ở trước cổng trường gọi cho anh. Chỉ vừa cầm máy lên, xe của Tần Viễn đã chạy đến rồi dừng hẳn ở ngay tầm mắt. Cô vui vẻ ra xe, nhìn cửa xe được anh mở ra.
"Anh không đi làm sao?"
Anh mỉm cười lắc đầu, trên mặt không có chút sơ hở nào. Cô vui vẻ vào trong xe ngồi, liền nhận ra có gì đó không đúng, quay sang nhìn Tần Viễn.
Bình thường khi mình vừa vào trong xe, Tần Viễn sẽ lập tức quay sang giúp mình thắt dây an toàn. Sao hôm nay lại...
Hoa Ly nhíu mày, nhìn vai phải của anh có thứ gì đó hơi nhô lên bên trong lớp áo, lập tức hỏi.
"Vai của anh có gì bên trong vậy?"
Tần Viễn bất giác giật mình, nhìn cô một cái rồi né tránh cô.
"Không có gì. Là miếng dán giảm đau thôi."
Hoa Ly gật đầu, nhưng trong lòng vẫn cứ mãi suy nghĩ, không nghĩ rằng thứ nằm trong vai của anh lại chỉ đơn giản là miếng dán giảm đau. Lúc trở về nhà, Tần Viễn không giống như mọi ngày đi cùng cô, mà đi trước để lên phòng.
Bị sao vậy nhỉ? Sáng nay lúc đưa mình đến trường vẫn còn bình thường kia mà?
Tần Viễn vào phòng liền đóng chặt cửa lại, đi đến giường ngồi xuống cởi áo ra. Vết thương này còn mới, lại xử lí sơ sài nên vẫn còn rất đau. Anh đặt tay lên vai, lông mày liền nhíu chặt lại khó mà giấu được. Vết máu thấm vào bông gòn ửng đỏ lên, lại sắp phải thay băng rồi. Anh mở ngăn tủ ra, lấy dụng cụ y tế để chuẩn bị vệ sinh vết thương và thay băng gạc.
Cộc! Cộc! Cộc!
"Viễn à! Con không ăn cơm sao?"
Anh cất lại miếng bông gòn vào hộp, nhưng thao tác lúng túng khiến nó rơi xuống đất tạo ra tiếng động. Tần phu nhân ở ngoài nghe thấy có phần lo lắng, lại tiếp tục đập cửa.
"Viễn? Con ổn không? Về nhà đã gần 1 tiếng rồi sao cứ ở trong phòng suốt vậy?"
Bà vừa hỏi vừa lấy chìa khoá ra mở cửa phòng Tần Viễn. Anh khom người xuống loay hoay với đống dụng cụ nằm trên đất, nhưng vì vai đau nên không thể khom quá sâu được. Một tay ôm vai một tay chạm đất, lúc này Tần phu nhân bước vào nhìn thấy vai anh toàn máu, hoảng hốt kêu.
"Viễn! Vai của con..."
Anh ngẩng đầu lên sắc mặt khó coi, cố gắng ra hiệu để Tần phu nhân giữ im lặng. Bà gật gật đầu rồi đóng cửa lại, vội vàng chạy đến giúp anh sau đó dìu anh ngồi xuống giường.
"Có phải xảy ra chuyện rồi không? Sao vai của con lại thành ra thế này?"
"Giao dịch thất bại, va li hàng lẫn tiền đều bị tên lùn đó cướp, còn cho người bắn lén con."
Tần phu nhân nhìn vết thương trên vai anh, vừa kinh hãi vừa thấy xót xa. Thảo nào lúc trở về anh lại tránh né Hoa Ly không muốn đi cùng cô, còn đi thẳng lên phòng nhốt mình như vậy. Bà giúp anh rửa vết thương, băng bó lại cẩn thận hơn rồi nói.
"Viễn à! Đợi mọi thứ yên ổn rồi, nên từ bỏ công việc này đi, đừng day vào nó nữa!"
Từ bỏ? Loại việc dơ bẩn này con vốn dĩ đã muốn từ bỏ rất lâu rồi nhưng lại không thể được. Trước khi lâm chung, con đã từng thề sẽ giúp cha tìm bằng được Cửu Chi Linh, giúp cha sống lại. Bây giờ tâm nguyện chưa hoàn thành, con không thể dừng lại được. Cha từng nói, Cửu Chi Linh nằm trong tay của tên trùm ma túy khét tiếng, nhưng con mãi vẫn không thể gặp được hắn. Con phải làm sao đây?
Tần Viễn khẽ thở dài, cẩn thận mặc lại áo sơ mi, vừa cài cúc áo vừa nhẹ giọng nói.
"Phiền mẹ đừng nói chuyện này cho Hoa Ly biết."
Bà xót xa gật đầu. Con đường này vốn không phải dễ đi, bà không nghĩ rằng anh lại vì Cửu Chi Linh mà quyết tâm đến như vậy. Đến tận bây giờ, bà vẫn không nghĩ rằng nó thật sự tồn tại.
Tối đó.
Tần Viễn vì đang bị thương nên cơ thể cũng cảm thấy khó chịu hơn bình thường, anh không còn sức để làm việc mà ngủ rất sớm. Hoa Ly nằm trằn trọc ở phòng bên cạnh, mãi vẫn không yên giấc được vì chuyện lúc trưa. Cô bật dậy xỏ dép ra khỏi phòng, nhìn sang phòng bên cạnh, đi đến gần rồi áp tai vào nghe thử. Bên trong không có động tĩnh gì, yên ắng lạ thường, đến cả tiếng gõ bàn phím thường ngày cũng không còn nghe thấy.
Ngủ rồi sao? Lẽ nào hôm nay anh ấy không thức khuya làm việc như mọi ngày sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.