Chương 44: Bốn Mùa Giao Hợp (1)
Queen Bảo Bối
21/05/2023
Quỷ Y cười một trận thích thú.
“Cứu? Chẳng phải cậu nói cậu hận cô ta và gia đình cô ta tận xương tủy sao?”
Tần Viễn không còn sức để nói nữa, tim anh đau đến chết đi sống lại, bắt đầu quỳ xuống dập đầu cầu xin Quỷ Y.
“Tôi cầu xin cô! Xin cô hãy cứu cô ấy! Tôi xin cô!”
Một người trần mắt thịt lạc vào cấm địa của Cửu Chi Linh đã là chuyện phi thường, bây giờ còn rơi vào tình trạng bị nó hấp thụ. Trên người cô mọc đầy hoa còn đang hoá đá, nếu cứ như vậy thì chẳng khác nào đã chết. Tần Viễn mặc kệ Quỷ Y có thể giúp được anh hay không, nhưng nếu cô ta đã không phải người thường thì nhất định sẽ có cách.
Quỷ Y nhìn anh, không hiểu sao lại không cười nổi nữa mà đứng im bất động. Cô ta sống cô độc ở nơi này mấy trăm năm, đã từng nhìn thấy qua biết bao nhiêu cặp đôi trai gái. Bọn họ hợp rồi tan, tan rồi hợp, từ những lí do hết sức nhỏ nhặt cho đến những chuyện không thể nào tha thứ. Chỉ riêng Tần Viễn và Hoa Ly, cô ta lại không nhìn ra được giữa hai người có những rạn nứt nào. Chẳng qua chỉ là vì hận thù có đời trước làm cho mâu thuẫn, tâm trí lung lay.
“Cậu thật lòng yêu cô ấy đến như vậy sao?”
Tần Viễn ngẩn đầu nhìn, vì anh dập đầu quá nhiều lần nên trán cũng đã rướm máu.
“Nếu không thì tôi đã không cùng cô ấy lao mình xuống sân thượng.”
“Vậy còn chuyện hận thù giữa gia đình hai bên thì sao? Cậu nghĩ mình và cô ấy có thể hạnh phúc được không?”
Tần Viễn đưa mắt, nhìn tảng đá mọc đầy Cửu Chi Linh kia mà trong lòng đau xót.
“Nếu như tôi không còn cha, thì vẫn còn mẹ, còn cô ấy. Nhưng nếu như cô ấy không có tôi, thì sẽ không còn ai bên cạnh nữa!”
Mình đang lừa ai vậy chứ? Rõ ràng là mình cần cô ấy, nhưng lại nói rằng cô ấy cần mình… Hoa Ly! Em có còn cần anh không, sau bao nhiêu chuyện xảy ra thế này?
Quỷ Y không thể nào giúp Tần Viễn hoá giải ma thuật do linh khí tình yêu phát ra trên người Hoa Ly, nhưng cô ta có thể chỉ đường cho anh đến nơi này. Trên núi Thiên Sơn có một loại hoa trắng muốt như bạch liên, nhưng không phải bạch liên mà còn có công dụng thần kì. Loại hoa này hiếm có khó tìm, vì nó nằm ở nơi xa nhất của đỉnh núi và phải trải qua đủ 4 mùa trong cùng một lúc.
Dù biết rằng nó rất khó tin, nhưng Tần Viễn vẫn không bỏ cuộc mà mang theo tảng đá đang chứa Hoa Ly đi cùng. Quỷ Y đứng yên đó, nhìn anh dùng dây thừng buộc chặt nó lại rồi kéo đi mà chạnh lòng. Có lẽ đây là lần đầu tiên, một người vô tình như cô ta bị đoạn tình yêu này làm cho cảm động.
“Trên đời này, vẫn còn có cái gọi là tình yêu vĩnh hằng sao?”
“Ta hi vọng cậu có thể tìm được Thiên Sơn Tuyết Liên, để cậu và cô ấy hoá giải hết mọi hiểu lầm!”
Tương tư dặm, tương tư dặm.
Một dặm tương tư, vạn dặm sầu.
Dặm tình si, dặm tình si.
Một khúc tình si, vạn khúc bi.
Tần Viễn theo lời dẫn của Quỷ Y, mang theo Hoa Ly đang hoá đá đi thẳng về phía Tây để tìm núi tuyết. Nhưng giữa tiết trời này, việc nhìn thấy một cơn mưa đã rất khó khăn thì huống hồ chi là núi tuyết. Đường đi xung quanh toàn sỏi đá, còn có các bụi gai mọc lên rậm rạp.
Bất kể nắng mưa, bất kể thời tiết nắng nóng hay lạnh buốt, trong khu rừng u ám ấy vẫn luôn có bóng dáng một người đàn ông thân vác một tảng đá mọc hoa đi suốt nẻo đường. Tần Viễn bước vào thời tiết đầu tiên trong khu rừng 4 mùa giao hợp, đó là mùa xuân. Nơi đây thơ mộng như chốn thần tiên, sương mù mờ ảo, bướm hoa dập dờn. Tần Viễn bị những đoá hoa nở rộ ở đây ra sức mê hoặc, nhưng anh từ đầu đến cuối chỉ có lao đầu đi thẳng về trước.
“Chàng trai khôi ngô tuấn tú này, có muốn dùng đoá Cửu Chi Linh trên tảng đá kia để đổi lấy tuổi thọ ngàn năm không?”
Tuổi thọ ngàn năm? Sống trên đời lâu như vậy mà chẳng hiểu mình sống vì điều gì, thì đúng thật quá vô nghĩa rồi. Đợi sau khi anh tìm được Thiên Sơn Tuyết Liên, dù cho có cách trở muôn trùng, có trăm cay ngàn đắng, anh nhất định cũng sẽ không buông tay em.
Trải qua mùa xuân ấm áp nhưng vẫn không có tung tích gì của loài hoa quý, Tần Viễn không bỏ cuộc mà tiếp tục đi. Anh đặt Hoa Ly đang bị đông cứng trong tảng đá nằm ở dưới gốc cây to, cuốn lá xanh lấy nước bên bờ suối để uống. Anh biết mình có thể chết đi nếu như cứ không ăn uống gì, nhưng anh không thể để cô chết. Vậy nên dù rằng có nuốt không trôi, anh cũng phải tự mình sinh tồn ở nơi này.
Tiếp tục lên đường, Tần Viễn vừa bước một bước đã bị cái nắng chói chang của mùa hè làm cho nóng mắt. Mùa hè ở đây không giống với thành phố nơi anh sinh sống, mà nó khắc nghiệt hơn rất nhiều. Xung quanh cây cối bắt đầu có dấu hiệu khô héo, lá khô lại rơi lác đác trên đất. Cái nóng oi bức phủ lên người làm trán anh đẫm mồ hôi, anh hi vọng nó có thể làm tan chảy lớp băng trên người Hoa Ly.
Anh có thể đi nhanh được, nhưng vẫn chọn cách đi chậm để nắng chiếu rọi xuống làm tan lớp băng. Thế nhưng cái nắng khắt nghiệt này trực tiếp phủ lên người làm anh kiệt sức. Anh bắt đầu loạng choạng, đầu óc sinh ra ảo giác.
“Nước ở ngay trước mặt, chi bằng anh hãy giao đoá Cửu Chi Linh trên tảng đá đó cho tôi đi, để tảng đá kia tan biến. Cô ấy dù sao cũng đã chết rồi, anh có cố gắng cũng vô ích thôi.”
“Cứu? Chẳng phải cậu nói cậu hận cô ta và gia đình cô ta tận xương tủy sao?”
Tần Viễn không còn sức để nói nữa, tim anh đau đến chết đi sống lại, bắt đầu quỳ xuống dập đầu cầu xin Quỷ Y.
“Tôi cầu xin cô! Xin cô hãy cứu cô ấy! Tôi xin cô!”
Một người trần mắt thịt lạc vào cấm địa của Cửu Chi Linh đã là chuyện phi thường, bây giờ còn rơi vào tình trạng bị nó hấp thụ. Trên người cô mọc đầy hoa còn đang hoá đá, nếu cứ như vậy thì chẳng khác nào đã chết. Tần Viễn mặc kệ Quỷ Y có thể giúp được anh hay không, nhưng nếu cô ta đã không phải người thường thì nhất định sẽ có cách.
Quỷ Y nhìn anh, không hiểu sao lại không cười nổi nữa mà đứng im bất động. Cô ta sống cô độc ở nơi này mấy trăm năm, đã từng nhìn thấy qua biết bao nhiêu cặp đôi trai gái. Bọn họ hợp rồi tan, tan rồi hợp, từ những lí do hết sức nhỏ nhặt cho đến những chuyện không thể nào tha thứ. Chỉ riêng Tần Viễn và Hoa Ly, cô ta lại không nhìn ra được giữa hai người có những rạn nứt nào. Chẳng qua chỉ là vì hận thù có đời trước làm cho mâu thuẫn, tâm trí lung lay.
“Cậu thật lòng yêu cô ấy đến như vậy sao?”
Tần Viễn ngẩn đầu nhìn, vì anh dập đầu quá nhiều lần nên trán cũng đã rướm máu.
“Nếu không thì tôi đã không cùng cô ấy lao mình xuống sân thượng.”
“Vậy còn chuyện hận thù giữa gia đình hai bên thì sao? Cậu nghĩ mình và cô ấy có thể hạnh phúc được không?”
Tần Viễn đưa mắt, nhìn tảng đá mọc đầy Cửu Chi Linh kia mà trong lòng đau xót.
“Nếu như tôi không còn cha, thì vẫn còn mẹ, còn cô ấy. Nhưng nếu như cô ấy không có tôi, thì sẽ không còn ai bên cạnh nữa!”
Mình đang lừa ai vậy chứ? Rõ ràng là mình cần cô ấy, nhưng lại nói rằng cô ấy cần mình… Hoa Ly! Em có còn cần anh không, sau bao nhiêu chuyện xảy ra thế này?
Quỷ Y không thể nào giúp Tần Viễn hoá giải ma thuật do linh khí tình yêu phát ra trên người Hoa Ly, nhưng cô ta có thể chỉ đường cho anh đến nơi này. Trên núi Thiên Sơn có một loại hoa trắng muốt như bạch liên, nhưng không phải bạch liên mà còn có công dụng thần kì. Loại hoa này hiếm có khó tìm, vì nó nằm ở nơi xa nhất của đỉnh núi và phải trải qua đủ 4 mùa trong cùng một lúc.
Dù biết rằng nó rất khó tin, nhưng Tần Viễn vẫn không bỏ cuộc mà mang theo tảng đá đang chứa Hoa Ly đi cùng. Quỷ Y đứng yên đó, nhìn anh dùng dây thừng buộc chặt nó lại rồi kéo đi mà chạnh lòng. Có lẽ đây là lần đầu tiên, một người vô tình như cô ta bị đoạn tình yêu này làm cho cảm động.
“Trên đời này, vẫn còn có cái gọi là tình yêu vĩnh hằng sao?”
“Ta hi vọng cậu có thể tìm được Thiên Sơn Tuyết Liên, để cậu và cô ấy hoá giải hết mọi hiểu lầm!”
Tương tư dặm, tương tư dặm.
Một dặm tương tư, vạn dặm sầu.
Dặm tình si, dặm tình si.
Một khúc tình si, vạn khúc bi.
Tần Viễn theo lời dẫn của Quỷ Y, mang theo Hoa Ly đang hoá đá đi thẳng về phía Tây để tìm núi tuyết. Nhưng giữa tiết trời này, việc nhìn thấy một cơn mưa đã rất khó khăn thì huống hồ chi là núi tuyết. Đường đi xung quanh toàn sỏi đá, còn có các bụi gai mọc lên rậm rạp.
Bất kể nắng mưa, bất kể thời tiết nắng nóng hay lạnh buốt, trong khu rừng u ám ấy vẫn luôn có bóng dáng một người đàn ông thân vác một tảng đá mọc hoa đi suốt nẻo đường. Tần Viễn bước vào thời tiết đầu tiên trong khu rừng 4 mùa giao hợp, đó là mùa xuân. Nơi đây thơ mộng như chốn thần tiên, sương mù mờ ảo, bướm hoa dập dờn. Tần Viễn bị những đoá hoa nở rộ ở đây ra sức mê hoặc, nhưng anh từ đầu đến cuối chỉ có lao đầu đi thẳng về trước.
“Chàng trai khôi ngô tuấn tú này, có muốn dùng đoá Cửu Chi Linh trên tảng đá kia để đổi lấy tuổi thọ ngàn năm không?”
Tuổi thọ ngàn năm? Sống trên đời lâu như vậy mà chẳng hiểu mình sống vì điều gì, thì đúng thật quá vô nghĩa rồi. Đợi sau khi anh tìm được Thiên Sơn Tuyết Liên, dù cho có cách trở muôn trùng, có trăm cay ngàn đắng, anh nhất định cũng sẽ không buông tay em.
Trải qua mùa xuân ấm áp nhưng vẫn không có tung tích gì của loài hoa quý, Tần Viễn không bỏ cuộc mà tiếp tục đi. Anh đặt Hoa Ly đang bị đông cứng trong tảng đá nằm ở dưới gốc cây to, cuốn lá xanh lấy nước bên bờ suối để uống. Anh biết mình có thể chết đi nếu như cứ không ăn uống gì, nhưng anh không thể để cô chết. Vậy nên dù rằng có nuốt không trôi, anh cũng phải tự mình sinh tồn ở nơi này.
Tiếp tục lên đường, Tần Viễn vừa bước một bước đã bị cái nắng chói chang của mùa hè làm cho nóng mắt. Mùa hè ở đây không giống với thành phố nơi anh sinh sống, mà nó khắc nghiệt hơn rất nhiều. Xung quanh cây cối bắt đầu có dấu hiệu khô héo, lá khô lại rơi lác đác trên đất. Cái nóng oi bức phủ lên người làm trán anh đẫm mồ hôi, anh hi vọng nó có thể làm tan chảy lớp băng trên người Hoa Ly.
Anh có thể đi nhanh được, nhưng vẫn chọn cách đi chậm để nắng chiếu rọi xuống làm tan lớp băng. Thế nhưng cái nắng khắt nghiệt này trực tiếp phủ lên người làm anh kiệt sức. Anh bắt đầu loạng choạng, đầu óc sinh ra ảo giác.
“Nước ở ngay trước mặt, chi bằng anh hãy giao đoá Cửu Chi Linh trên tảng đá đó cho tôi đi, để tảng đá kia tan biến. Cô ấy dù sao cũng đã chết rồi, anh có cố gắng cũng vô ích thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.