Chương 7: Khai Phá Nội Tâm (H)
Queen Bảo Bối
04/05/2023
"Tần Viễn!"
Mỗi lần Hoa Ly cất tiếng gọi tên, lòng anh lại trào dâng lên một loại cảm giác mãnh liệt và hạnh phúc. Anh hôn ghì lên môi cô, quấn quýt không muốn rời. Những âm thanh mị hoặc phát ra từ trong phòng, tiếng răng môi hoà quyến, tiếng rên rỉ rất khẽ của Hoa Ly.
Lần đầu tiên cô cảm giác có thứ gì đó đang đến gần với hạ thân của mình, rất lạ, rất nóng. Nhưng cơn say khiến đầu óc cô mụ mị, đôi mắt mơ màng, chỉ muốn nhìn Tần Viễn.
"Không sợ đau sao?"
Cô vùi mặt vào vai anh lắc đầu, có hơi run một chút. Cho đến khi thứ dị vật ấy tiến vào vách động cơ thể của cô, khai phá thứ bên trong cô mới cảm nhận được.
"A~..."
Hoa Ly nhíu mày, nước mắt vô thức trào ra rưng rưng diễm lệ. Tần Viễn xuýt xoa ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về an ủi, nâng niu như bảo vật. Vì là một đoá hoa vừa chớm nở, nên anh cũng rất khó khăn di chuyển ở bên trong. Cô bấu chặt lấy bờ vai trần của anh, như muốn dùng sức cào cấu, hạ thân vừa nhói đau vừa thấy tê dại.
"Hức... Hức..."
Anh cúi đầu hôn lên trán của Hoa Ly, đột nhiên trong tiềm thức lại hiện ra những hình ảnh mơ hồ.
"Tần gia ta nợ con bé quá nhiều rồi."
"Là do cha con không suy nghĩ thấu đáo, đã dẫn đến bi kịch cho Diệp gia, khiến gia đình con bé tan nát."
Tần Viễn nhắm chặt mắt, vừa di chuyển vừa cố gắng quên đi những câu nói ấy. Nhưng dường như anh càng cố quên lại càng nghe thấy rõ hơn trước, từng câu từng chữ một.
"Nếu như để cô ấy biết được, cô ấy sẽ hận chúng ta, cô ấy sẽ hận con cả đời."
Hoa Ly không hiểu đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết hạ thân đang bị dị vật thao túng, di chuyển ra vào không ngừng, tốc độ càng lúc càng nhanh hơn. Tần Viễn giống như mất đi kiểm soát, trong đầu chỉ toàn những câu nói ấy khiến nội tâm như bị dằn xé cực hạn. Anh quên mất rằng mình đang mặn nồng với cô, nên chỉ toàn có những động tác thô bạo khiến Hoa Ly khóc nấc lên.
"Đau... A... Đau quá..."
Tần Viễn giật mình, cúi đầu nhìn cô gái nhỏ đang nức nở ở bên dưới, ánh mắt hiện lên vẻ xót xa khó mà tả được. Anh nhíu đầu lông mày, hạ thấp người xuống ôm chặt lấy cô, vuốt ve, vỗ về.
"Xin lỗi! Anh xin lỗi!"
Hoa Ly! Anh phải làm sao đây! Anh biết phải làm sao để đối mặt với em đây?
Vì là lần đầu tiếp xúc, nên những cơn đau này khiến Hoa Ly không thể tiếp tục được nữa, hạ thân cũng bị sưng lên. Tần Viễn thu dọn lại quần áo nằm vung vãi khăp nơi trên đất, sau đó lên giường nằm cạnh cô, kéo chăn lại phủ lên người rồi ôm cô vào lòng.
Điện thoại trên bàn bên cạnh sáng màn hình, Tần Viễn liếc mắt nhìn, đưa tay ra cầm nó lên rồi nhìn chăm chú.
"Nói đi!"
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói của một gã đàn ông.
"Tần tổng! Từ sau khi sát nhập Diệp thị vào Tần thị, công ty của chúng ta đã trên đà phát triển ổn định. Các nhà báo muốn gặp cậu để viết bài."
Tần Viễn nhắm mắt, phiền muộn lại bủa vây khiến lòng anh thổn thức không yên. Tay anh nhẹ nhàng đặt lên tóc của Hoa Ly, vuốt ve từng chút.
"Chuyện đó tính sau đi. Chuẩn bị xe cho tôi, tối nay tôi cùng Hoa Ly đến nhà hát."
Vì bị dị vật của Tần Viễn làm hỏng, nên lúc này hạ thân của Hoa Ly vẫn còn thấy đau đau. Cô tỉnh giấc thì thấy bên ngoài tối mịt, sực nhớ ra đêm nay Hà Hiểu Nhi mời mình và anh đến nhà hát. Cô bật người ngồi dậy nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng của anh đâu, liền cảm thấy trống trải.
Tần Viễn đâu rồi? Không phải đã bỏ mình ở đây một mình để đến nhà hát gặp chị ta rồi chứ? Như vậy có phải là quá trăng hoa xấu xa rồi không? Vừa nãy còn ân ái thân mật với mình, vậy mà giờ đã muốn bỏ mặt mình rồi sao?
Hoa Ly ấm ức bước xuống giường, quên mất mình đang bị đau mà đứng dậy vội vàng.
"A!"
Cô ôm lấy hông của mình, nhăn mặt càu nhàu.
"Đầu đất đáng ghét! Còn dám chơi trò quất ngựa truy phong với mình sao? Có phải anh xem thường vị hôn thê của mình quá rồi không?"
"Anh có sao?"
Hoa Ly giật mình ngước mắt lên, sau đó suýt nữa cứng cả người vì sự xuất hiện bất thình lình của Tần Viễn. Hoá ra anh vẫn ở đây, chỉ là chưa tắm rửa xong nên không tiện ra ngoài. Cô chớp mắt liên tục, sau đó cười hì hì trông hết sức giả trân.
"Anh còn ở đây sao? Vẫn chưa đi à?"
"Người ta mời là mời một đôi, bảo anh đi một mình sao được?"
Cô nghe câu này của Tần Viễn, thấy trong lòng như vừa được tưới mát đến mức sắp nở thành hoa. Cô không nghĩ rằng anh cũng có lúc nói được mấy lời ngọt ngào, lãng mạn. Tâm trạng tốt hơn nhiều, Hoa Ly chọn cho mình một chiếc váy dạ hội màu đỏ nhung xòe nhẹ như một nàng công chúa, kết hợp trang sức ngọc trai ánh hồng. Lúc nhìn cô ngồi ở bên bàn trang điểm, Tần Viễn mới nhận ra mỗi lần cô xuất hiện trước gương đều giống như một tiên nữ hạ phàm.
Nếu biết trước như vậy, lẽ ra ngay từ đầu anh nên để cô và mình ở cùng một phòng, để được nhìn ngắm cô mỗi ngày.
Mỗi lần Hoa Ly cất tiếng gọi tên, lòng anh lại trào dâng lên một loại cảm giác mãnh liệt và hạnh phúc. Anh hôn ghì lên môi cô, quấn quýt không muốn rời. Những âm thanh mị hoặc phát ra từ trong phòng, tiếng răng môi hoà quyến, tiếng rên rỉ rất khẽ của Hoa Ly.
Lần đầu tiên cô cảm giác có thứ gì đó đang đến gần với hạ thân của mình, rất lạ, rất nóng. Nhưng cơn say khiến đầu óc cô mụ mị, đôi mắt mơ màng, chỉ muốn nhìn Tần Viễn.
"Không sợ đau sao?"
Cô vùi mặt vào vai anh lắc đầu, có hơi run một chút. Cho đến khi thứ dị vật ấy tiến vào vách động cơ thể của cô, khai phá thứ bên trong cô mới cảm nhận được.
"A~..."
Hoa Ly nhíu mày, nước mắt vô thức trào ra rưng rưng diễm lệ. Tần Viễn xuýt xoa ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về an ủi, nâng niu như bảo vật. Vì là một đoá hoa vừa chớm nở, nên anh cũng rất khó khăn di chuyển ở bên trong. Cô bấu chặt lấy bờ vai trần của anh, như muốn dùng sức cào cấu, hạ thân vừa nhói đau vừa thấy tê dại.
"Hức... Hức..."
Anh cúi đầu hôn lên trán của Hoa Ly, đột nhiên trong tiềm thức lại hiện ra những hình ảnh mơ hồ.
"Tần gia ta nợ con bé quá nhiều rồi."
"Là do cha con không suy nghĩ thấu đáo, đã dẫn đến bi kịch cho Diệp gia, khiến gia đình con bé tan nát."
Tần Viễn nhắm chặt mắt, vừa di chuyển vừa cố gắng quên đi những câu nói ấy. Nhưng dường như anh càng cố quên lại càng nghe thấy rõ hơn trước, từng câu từng chữ một.
"Nếu như để cô ấy biết được, cô ấy sẽ hận chúng ta, cô ấy sẽ hận con cả đời."
Hoa Ly không hiểu đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết hạ thân đang bị dị vật thao túng, di chuyển ra vào không ngừng, tốc độ càng lúc càng nhanh hơn. Tần Viễn giống như mất đi kiểm soát, trong đầu chỉ toàn những câu nói ấy khiến nội tâm như bị dằn xé cực hạn. Anh quên mất rằng mình đang mặn nồng với cô, nên chỉ toàn có những động tác thô bạo khiến Hoa Ly khóc nấc lên.
"Đau... A... Đau quá..."
Tần Viễn giật mình, cúi đầu nhìn cô gái nhỏ đang nức nở ở bên dưới, ánh mắt hiện lên vẻ xót xa khó mà tả được. Anh nhíu đầu lông mày, hạ thấp người xuống ôm chặt lấy cô, vuốt ve, vỗ về.
"Xin lỗi! Anh xin lỗi!"
Hoa Ly! Anh phải làm sao đây! Anh biết phải làm sao để đối mặt với em đây?
Vì là lần đầu tiếp xúc, nên những cơn đau này khiến Hoa Ly không thể tiếp tục được nữa, hạ thân cũng bị sưng lên. Tần Viễn thu dọn lại quần áo nằm vung vãi khăp nơi trên đất, sau đó lên giường nằm cạnh cô, kéo chăn lại phủ lên người rồi ôm cô vào lòng.
Điện thoại trên bàn bên cạnh sáng màn hình, Tần Viễn liếc mắt nhìn, đưa tay ra cầm nó lên rồi nhìn chăm chú.
"Nói đi!"
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói của một gã đàn ông.
"Tần tổng! Từ sau khi sát nhập Diệp thị vào Tần thị, công ty của chúng ta đã trên đà phát triển ổn định. Các nhà báo muốn gặp cậu để viết bài."
Tần Viễn nhắm mắt, phiền muộn lại bủa vây khiến lòng anh thổn thức không yên. Tay anh nhẹ nhàng đặt lên tóc của Hoa Ly, vuốt ve từng chút.
"Chuyện đó tính sau đi. Chuẩn bị xe cho tôi, tối nay tôi cùng Hoa Ly đến nhà hát."
Vì bị dị vật của Tần Viễn làm hỏng, nên lúc này hạ thân của Hoa Ly vẫn còn thấy đau đau. Cô tỉnh giấc thì thấy bên ngoài tối mịt, sực nhớ ra đêm nay Hà Hiểu Nhi mời mình và anh đến nhà hát. Cô bật người ngồi dậy nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng của anh đâu, liền cảm thấy trống trải.
Tần Viễn đâu rồi? Không phải đã bỏ mình ở đây một mình để đến nhà hát gặp chị ta rồi chứ? Như vậy có phải là quá trăng hoa xấu xa rồi không? Vừa nãy còn ân ái thân mật với mình, vậy mà giờ đã muốn bỏ mặt mình rồi sao?
Hoa Ly ấm ức bước xuống giường, quên mất mình đang bị đau mà đứng dậy vội vàng.
"A!"
Cô ôm lấy hông của mình, nhăn mặt càu nhàu.
"Đầu đất đáng ghét! Còn dám chơi trò quất ngựa truy phong với mình sao? Có phải anh xem thường vị hôn thê của mình quá rồi không?"
"Anh có sao?"
Hoa Ly giật mình ngước mắt lên, sau đó suýt nữa cứng cả người vì sự xuất hiện bất thình lình của Tần Viễn. Hoá ra anh vẫn ở đây, chỉ là chưa tắm rửa xong nên không tiện ra ngoài. Cô chớp mắt liên tục, sau đó cười hì hì trông hết sức giả trân.
"Anh còn ở đây sao? Vẫn chưa đi à?"
"Người ta mời là mời một đôi, bảo anh đi một mình sao được?"
Cô nghe câu này của Tần Viễn, thấy trong lòng như vừa được tưới mát đến mức sắp nở thành hoa. Cô không nghĩ rằng anh cũng có lúc nói được mấy lời ngọt ngào, lãng mạn. Tâm trạng tốt hơn nhiều, Hoa Ly chọn cho mình một chiếc váy dạ hội màu đỏ nhung xòe nhẹ như một nàng công chúa, kết hợp trang sức ngọc trai ánh hồng. Lúc nhìn cô ngồi ở bên bàn trang điểm, Tần Viễn mới nhận ra mỗi lần cô xuất hiện trước gương đều giống như một tiên nữ hạ phàm.
Nếu biết trước như vậy, lẽ ra ngay từ đầu anh nên để cô và mình ở cùng một phòng, để được nhìn ngắm cô mỗi ngày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.