Chương 42: Mộng Cảnh Cửu Chi Linh (7)
Queen Bảo Bối
18/05/2023
Dày vò sống không bằng chết sao? Cảm giác đó có lẽ em chưa trải qua bao
giờ. Em từng có một gia đình hạnh phúc mà không phải sao? Em có cha yêu
thương, em có mẹ bên cạnh và chính cha em là người đã khiến cha tôi chết trong oan ức. Trên đời này mọi thứ đều có luật nhân quả của nó, có vay
thì có trả. Em muốn hạnh phúc đúng không? Tôi sẽ cho em…
Hôn lễ của Tần Viễn và Hoa Ly được cử hành tại một nhà hàng sang trọng, được trang trí đèn hoa pha lê lộng lẫy và lấp lánh. Cô ở trong phòng trang điểm, được các chuyên viên chăm sóc da và chỉnh lại váy cưới hết lời khen ngợi.
“Cô dâu hôm nay xinh thật!”
“Chúc cô sẽ mãi hạnh phúc nhé!”
Hoa Ly cười nhạt. Cô biết những lời chúc đó đối với mình hết sức vô nghĩa, thậm chí cô còn thấy những lời chúc ấy quá xa xỉ với mình. Thời khắc định mệnh đã đến, cô cầm bó hoa cưới bước trên lễ đường cùng với tiếng vỗ tay nồng nhiệt của các quan khách đôi bên. Cô nhìn thấy Tần Viễn, anh đứng dưới chùm đèn pha lê rực rỡ, khuôn mặt điển trai ngời ngời.
Ngày chung đôi này, là ngày mà cô đã từng nghĩ tới, từng mơ tới. Cô mơ thấy anh giống như một vì sao sáng rọi giữa dải ngân hà, soi sáng tâm hồn mênh mông này của cô. Ánh mắt trầm tĩnh, nụ cười ôn nhu mà cô đã từng dùng cả tấm thân này để ao ước.
Tay chạm tay nhau, Tần Viễn nhìn Hoa Ly mà trong ánh mắt ngập tràn muôn ánh sáng. Anh có đang vui không, có đang hạnh phúc không?
“Cô dâu, chú rể trao nhẫn.”
Cô cầm chiếc nhẫn trong tay, ngước mắt lên nhìn anh một cái, mắt phượng lúc này đã ngập nước. Cô biết mình không nên như vậy, không nên để anh thấy mình đang yếu đuối. Nhưng cô không thể khống chế cảm xúc trong mình, một loại cảm giác vừa đau đớn lại vừa hạnh phúc. Cô thấy mình không tỉnh táo chút nào, giống như người đang say vậy, khóc hay cười cũng không biết rõ.
Đến khi Tần Viễn cầm nhẫn lên, vừa đeo vào được nửa ngón tay thì đèn trong khán phòng bỗng nhiên tắt hết. Một ánh sáng trắng phát lên, là màn hình chiếu ở trước mặt họ. Hoa Ly chết đứng, vì trên đó là tất cả những bằng chứng mà cha cô đã buôn hàng cấm, còn có rất nhiều tư liệu cho thấy Tần lão gia đều là vì nghĩ tình thâm giao mà mặc cho cha cô xúi giục.
“Không. Dừng lại đi mà!”
Hoa Ly lẩm bẩm, toàn thân cô như tê dại khi bắt đầu nghe thấy những lời bàn tán xôn xao bên dưới. Tần Viễn ngẩn người, vì chuyện này hoàn toàn không phải do anh sắp đặt. Anh nhìn khắp xung quanh, lên tiếng gọi.
“Người đâu? Mau tắt máy chiếu!”
“Người đâu rồi?”
Cô sợ hãi ngồi thụm xuống, lúc này trông cô như một chú chim nhỏ đáng thương không còn nơi nương tựa. Tần phu nhân từ phía dưới xông lên lễ đường, bà nhất thời kích động kéo Hoa Ly đứng dậy liên tục lay người cô.
“Chuyện này là thế nào hả? Cô nói đi! Cô mau nói cho tôi biết đi!”
“Mẹ! Mẹ à!”
Tần Viễn bước đến đưa tay ra ngăn cản, anh đứng chắn trước người cô không để cho mẹ mình đánh cô. Chuyện này vẫn còn chưa đâu vào đâu, vậy mà hôn lễ của cả hai lại không thể hoàn thành.
“Con còn ngăn cản mẹ? Có phải con bị tình yêu làm mờ lí trí rồi hay không? Chính cha của cô ta đã hại chết cha con đấy!”
Hoa Ly đứng ở sau lưng anh, khuôn mặt tái nhợt đầy nước mắt. Cô một mình lẩm bẩm.
“Không có. Cha tôi không có mà!”
Cô như hoàn toàn rơi vào biển vô vọng, bị những lời lẽ cay đắng này làm cho tê tâm liệt phế. Tiếng vỗ tay chúc phúc không còn, những niềm tin, hi vọng le lói cũng vụt tắt. Hoa Ly không thể nào chịu nổi những đả kích này, cô bỏ chạy trong chính ngày hôn lễ của mình.
“Hoa Ly?”
Tần Viễn nhìn bó hoa trên tay cô rơi xuống đất, nhìn bóng lưng nhỏ bé của cô đang khuất dần. Anh muốn giải thích, muốn nói với cô rằng những chuyện này anh không hề hay biết gì. Rơi vào bế tắc, cuộc tình này đã không thể nào cứu vãn nữa rồi, cũng không còn cách để hàn gắn nữa.
“Đến lúc bước lên lễ đường rồi, đừng vì vui sướng quá mà phát khóc đấy nhé!”
Vui sướng sao? Thì ra loại cảm giác vui sướng mà anh nói sẽ cho tôi khi bước lên lễ đường chính là thế này sao?
Hoa Ly cười, cô đang cười nhưng nước mắt đã khô lại tiếp tục trào ra. Khi con người ta đau đớn và tuyệt vọng nhất, người ta không còn đủ sức để gào khóc nữa. Người đi đường nhìn cô, trong tà váy cô dâu trắng tinh khôi, họ hiểu rằng cô vừa trải qua một hôn lễ rất tệ. Nhưng cũng không ai có thể đến an ủi cô, không ai có thể đến để dang tay che chở cô lúc này.
Tần Viễn chạy ra khỏi nhà hàng, nhìn khắp xung quanh cũng không nhìn thấy Hoa Ly đâu. Anh sắp phát điên lên rồi, lập tức lấy điện thoại ra gọi cho A Hổ.
“Gọi thêm người đi tìm cô chủ về cho tôi.”
Hoa Ly lúc này một mình chạy lên tầng thượng, chiếc váy cưới bị bết dưới nền đất lạnh lẽo, một phần vạt váy đã bẩn. Người ở phía dưới nhìn lên, trông thấy có một người đứng trên lan can sân thượng thì vô cùng hốt hoảng.
“Nhìn kìa! Có người muốn tự tử!”
Tần Viễn dừng xe lại rồi hạ kính xe xuống ngước lên, chiếc váy cưới màu trắng đó anh không bao giờ quên được. Anh đóng rầm cửa xe rồi chạy vào toà nhà, nhưng thang máy lại không thể nào mở ra được vì gặp lỗi bảo trì. Một nhân viên lao dọn đi đến, thấy anh cứ ấn vào nút thang máy liên tục liền nói.
“Thưa anh! Thang máy hiện đang bảo trì rồi ạ!”
…
Hôn lễ của Tần Viễn và Hoa Ly được cử hành tại một nhà hàng sang trọng, được trang trí đèn hoa pha lê lộng lẫy và lấp lánh. Cô ở trong phòng trang điểm, được các chuyên viên chăm sóc da và chỉnh lại váy cưới hết lời khen ngợi.
“Cô dâu hôm nay xinh thật!”
“Chúc cô sẽ mãi hạnh phúc nhé!”
Hoa Ly cười nhạt. Cô biết những lời chúc đó đối với mình hết sức vô nghĩa, thậm chí cô còn thấy những lời chúc ấy quá xa xỉ với mình. Thời khắc định mệnh đã đến, cô cầm bó hoa cưới bước trên lễ đường cùng với tiếng vỗ tay nồng nhiệt của các quan khách đôi bên. Cô nhìn thấy Tần Viễn, anh đứng dưới chùm đèn pha lê rực rỡ, khuôn mặt điển trai ngời ngời.
Ngày chung đôi này, là ngày mà cô đã từng nghĩ tới, từng mơ tới. Cô mơ thấy anh giống như một vì sao sáng rọi giữa dải ngân hà, soi sáng tâm hồn mênh mông này của cô. Ánh mắt trầm tĩnh, nụ cười ôn nhu mà cô đã từng dùng cả tấm thân này để ao ước.
Tay chạm tay nhau, Tần Viễn nhìn Hoa Ly mà trong ánh mắt ngập tràn muôn ánh sáng. Anh có đang vui không, có đang hạnh phúc không?
“Cô dâu, chú rể trao nhẫn.”
Cô cầm chiếc nhẫn trong tay, ngước mắt lên nhìn anh một cái, mắt phượng lúc này đã ngập nước. Cô biết mình không nên như vậy, không nên để anh thấy mình đang yếu đuối. Nhưng cô không thể khống chế cảm xúc trong mình, một loại cảm giác vừa đau đớn lại vừa hạnh phúc. Cô thấy mình không tỉnh táo chút nào, giống như người đang say vậy, khóc hay cười cũng không biết rõ.
Đến khi Tần Viễn cầm nhẫn lên, vừa đeo vào được nửa ngón tay thì đèn trong khán phòng bỗng nhiên tắt hết. Một ánh sáng trắng phát lên, là màn hình chiếu ở trước mặt họ. Hoa Ly chết đứng, vì trên đó là tất cả những bằng chứng mà cha cô đã buôn hàng cấm, còn có rất nhiều tư liệu cho thấy Tần lão gia đều là vì nghĩ tình thâm giao mà mặc cho cha cô xúi giục.
“Không. Dừng lại đi mà!”
Hoa Ly lẩm bẩm, toàn thân cô như tê dại khi bắt đầu nghe thấy những lời bàn tán xôn xao bên dưới. Tần Viễn ngẩn người, vì chuyện này hoàn toàn không phải do anh sắp đặt. Anh nhìn khắp xung quanh, lên tiếng gọi.
“Người đâu? Mau tắt máy chiếu!”
“Người đâu rồi?”
Cô sợ hãi ngồi thụm xuống, lúc này trông cô như một chú chim nhỏ đáng thương không còn nơi nương tựa. Tần phu nhân từ phía dưới xông lên lễ đường, bà nhất thời kích động kéo Hoa Ly đứng dậy liên tục lay người cô.
“Chuyện này là thế nào hả? Cô nói đi! Cô mau nói cho tôi biết đi!”
“Mẹ! Mẹ à!”
Tần Viễn bước đến đưa tay ra ngăn cản, anh đứng chắn trước người cô không để cho mẹ mình đánh cô. Chuyện này vẫn còn chưa đâu vào đâu, vậy mà hôn lễ của cả hai lại không thể hoàn thành.
“Con còn ngăn cản mẹ? Có phải con bị tình yêu làm mờ lí trí rồi hay không? Chính cha của cô ta đã hại chết cha con đấy!”
Hoa Ly đứng ở sau lưng anh, khuôn mặt tái nhợt đầy nước mắt. Cô một mình lẩm bẩm.
“Không có. Cha tôi không có mà!”
Cô như hoàn toàn rơi vào biển vô vọng, bị những lời lẽ cay đắng này làm cho tê tâm liệt phế. Tiếng vỗ tay chúc phúc không còn, những niềm tin, hi vọng le lói cũng vụt tắt. Hoa Ly không thể nào chịu nổi những đả kích này, cô bỏ chạy trong chính ngày hôn lễ của mình.
“Hoa Ly?”
Tần Viễn nhìn bó hoa trên tay cô rơi xuống đất, nhìn bóng lưng nhỏ bé của cô đang khuất dần. Anh muốn giải thích, muốn nói với cô rằng những chuyện này anh không hề hay biết gì. Rơi vào bế tắc, cuộc tình này đã không thể nào cứu vãn nữa rồi, cũng không còn cách để hàn gắn nữa.
“Đến lúc bước lên lễ đường rồi, đừng vì vui sướng quá mà phát khóc đấy nhé!”
Vui sướng sao? Thì ra loại cảm giác vui sướng mà anh nói sẽ cho tôi khi bước lên lễ đường chính là thế này sao?
Hoa Ly cười, cô đang cười nhưng nước mắt đã khô lại tiếp tục trào ra. Khi con người ta đau đớn và tuyệt vọng nhất, người ta không còn đủ sức để gào khóc nữa. Người đi đường nhìn cô, trong tà váy cô dâu trắng tinh khôi, họ hiểu rằng cô vừa trải qua một hôn lễ rất tệ. Nhưng cũng không ai có thể đến an ủi cô, không ai có thể đến để dang tay che chở cô lúc này.
Tần Viễn chạy ra khỏi nhà hàng, nhìn khắp xung quanh cũng không nhìn thấy Hoa Ly đâu. Anh sắp phát điên lên rồi, lập tức lấy điện thoại ra gọi cho A Hổ.
“Gọi thêm người đi tìm cô chủ về cho tôi.”
Hoa Ly lúc này một mình chạy lên tầng thượng, chiếc váy cưới bị bết dưới nền đất lạnh lẽo, một phần vạt váy đã bẩn. Người ở phía dưới nhìn lên, trông thấy có một người đứng trên lan can sân thượng thì vô cùng hốt hoảng.
“Nhìn kìa! Có người muốn tự tử!”
Tần Viễn dừng xe lại rồi hạ kính xe xuống ngước lên, chiếc váy cưới màu trắng đó anh không bao giờ quên được. Anh đóng rầm cửa xe rồi chạy vào toà nhà, nhưng thang máy lại không thể nào mở ra được vì gặp lỗi bảo trì. Một nhân viên lao dọn đi đến, thấy anh cứ ấn vào nút thang máy liên tục liền nói.
“Thưa anh! Thang máy hiện đang bảo trì rồi ạ!”
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.