Chương 58: Chung Thân (H)
Queen Bảo Bối
30/06/2023
"Vi Vũ! Anh thật là... Ưm..."
Anh không để cho cô nói hết lời, nôn nóng muốn lâm trận ngay tại phòng khách này. Lạc Kỳ ngửa cổ ra nằm trên ghế sô pha, hai tay run run bám vào người anh, nhìn chân mình bị anh nâng lên cao. Cô không có cách nào ngăn cản, càng không thể ngăn được sự cuồng nhiệt đến nóng bỏng này.
Vi Vũ cởi áo ra, trên thân thể là những múi thịt săn chắc, rắn rỏi. Phía bên ngực trái của anh, có một vết sẹo dài bằng gang tay của một đứa trẻ lên 3. Cô bất giác cảm thấy có chút chạnh lòng, nhưng suy nghĩ này cũng chỉ được vài giây.
"A..."
Anh chầm chậm đi vào, khai phá nơi sâu thẳm nhất trong cơ thể của cô, đắm chìm vào đó. Cảm giác này vừa khoái lạc vừa có chút đau đớn, làm da đầu anh tê rần từng cơn rít lên.
"Kỳ Kỳ! Đừng kẹp anh!"
Cô lắc đầu, hai mắt rưng rưng như mặt hồ long lanh nước. Vi Vũ chật vật di chuyển, vì cơ thể này quá đỗi ngọt ngào và khít chặt, cứ quấn lấy anh không chịu thả lỏng ra. Chân của Lạc Kỳ bị kéo căng ra hết mức có thể, lưng dựa vào ghế bất giác có thể nhìn được chỗ mà cả hai đang giao hợp.
Lạc Kỳ ngượng ngùng quay mặt nhìn đi nơi khác, lại bị Vi Vũ trêu chọc cúi người xuống thấp một chút, lại đi vào sâu hơn một chút.
"Ưm... Sâu lắm... Không... Được..."
Anh hôn lên vầng trán đã ướt mồ hôi của cô, dáng vẻ vừa uy mãnh lại vừa vuốt ve, cưng chiều. Anh muốn thật thoả mãn, nhưng cũng sợ làm cục cưng của mình sẽ đau.
"Kỳ Kỳ! Anh muốn em! Cả đời này chỉ muốn mỗi mình em thôi!"
Che chở cho em, nhìn em mỗi ngày, được nói yêu em.
Đó là những chuyện mà cả đời này anh chỉ muốn cùng cô thực hiện, cùng cô bồi dưỡng. Đoạn tình cảm này là nảy sinh từ sự thấu hiểu, là sự nhìn nhận trong suốt 5 năm bên cạnh. Nếu hỏi anh từ bao giờ đã phải lòng Lạc Kỳ, thì chắc có lẽ đã là năm cô 18 tuổi, năm xuân sắc phơi phới ngời ngời. Và nếu hỏi anh từ bao giờ biến sự rung động phải lòng thành tình yêu, thì có lẽ đã là lúc cô bắt đầu bước chân vào căn nhà này.
Thì ra thời gian cũng đã trôi qua nhanh đến thế, 5 năm cũng chỉ như một cái chớp mắt, mà đối với những người yêu đơn phương lại quá dài và nhiều những nỗi lo. Chỉ sợ rằng bản thân thiếu một chút dũng khí không thể nói ra, liền vụt mất đi cơ hội đứng cạnh người mà mình ngày đêm mong nhớ.
Vi Vũ bế Lạc Kỳ trong tay mình đi lên phòng rồi đặt cô xuống giường, từng hành động đều rất nhẹ nhàng. Anh quay lưng, định sẽ vào trong tắm rửa thì cô chợt giữ tay anh lại.
"Em muốn ôm thêm một chút!"
Anh nhìn cô, đôi mắt nheo lại thành một mảnh trăng khuyết ấm áp. Ngồi xuống giường rồi đặt chân vào trong chăn, anh dang tay để Lạc Kỳ sà vào lòng mình rồi ôm thật chặt.
"Kỳ Kỳ đang làm nũng với anh?"
Cô gật gật đầu.
"Tạm thời bây giờ không có gì trở ngại, chúng ta có thể bình ổn một thời gian. Em muốn trước khi chính thức đối đầu với Vu Vi Khởi, ngày nào cũng được anh ôm."
Anh khẽ cười, hôn lên gò má mềm mại của cô.
"Muốn để anh thất nghiệp sao?"
Lạc Kỳ lườm anh một cái, sau đó rút vào người anh như một con thỏ nhỏ tìm chỗ ấm áp.
"Gia tài của anh đến đời con cháu còn không tiêu hết, còn lo thất nghiệp."
"Vậy ý của em là muốn có con có cháu rồi?"
Cô ngước lên nhìn anh rồi lại xấu hổ rụt đầu lại. Anh rõ ràng là đang lừa cô, muốn cô nói ra mấy lời này để có ý trêu chọc. Vậy mà cô không nhìn ra được, còn để anh bắt được điểm yếu. Vi Vũ không đùa nữa, ngửa đầu ra thành giường nhắm mắt, một khung cảnh bình yên hiện ra.
Nếu sau này Lạc Kỳ muốn tiếp tục phát triển sự nghiệp làm diễn viên, anh vẫn sẽ ủng hộ cô đến vài chục năm nữa. Lúc ấy anh sẽ mua một căn nhà ở vùng ngoại ô Vô Tích, nơi đó có hồ nước trong, có thảm cỏ xanh cùng với dải cây phong đỏ. Ngày ngày thức dậy được nấu ăn cho người mình yêu, cùng đi dạo, câu cá, đến tối lại ra trước sân đốt lửa nướng đồ ăn.
Nhưng khi mở mắt ra, anh lại nhớ đến Vu Vi Khởi. Con người này thâm sâu khó lường, ngoài mặt luôn nở nụ cười nhưng trong bụng chỉ toàn dao găm. Anh muốn một mình đối phó, nhưng với tính cách của Lạc Kỳ nhất định sẽ không để anh gặp nguy hiểm thêm bất kỳ lần nào. Lần đó may mắn vết thương cách tim, nếu không may anh chẳng thể qua khỏi thì Vu Vi Khởi nhất định sẽ giở thói lưu manh với Lạc Kỳ.
Anh khẽ thở dài, tạm thời vẫn không thể tính những chuyện quá xa với với cô.
"Kỳ Kỳ!"
"Hửm?"
"Cuối năm là giỗ mẹ rồi, lúc đó anh sẽ dẫn em đến thăm mẹ."
Cô bất giác nhìn anh, đôi mắt màu nâu hiện ra một vệt sáng long lanh nước. Cô không nghĩ rằng có lúc mình lại trở về cảm giác hạnh phúc như trước đây, khoảng thời gian mà gia đình còn đầy đủ. Khi nghe Vi Vũ nhắc đến mẹ, bản thân cô mới nhận ra rằng cũng đã rất lâu rồi mình không về quê thăm nhà.
Từ sau khi quen biết anh, Lạc Kỳ chỉ biết mỗi một người thân duy nhất là anh, chỗ dựa vững chắc nhất cho cô cũng là anh. Vậy nên bằng mọi giá cô mới từ bỏ sự kiêu ngạo của mình, nhìn lại mới thấy rằng chẳng có ai tốt với cô ngoài anh cả.
"Kỳ Kỳ! Chúng ta sống với nhau cả đời chứ?"
Cô mỉm cười ngọt ngào, khẽ gật đầu.
"Lúc đó em có muốn chạy, cũng sẽ không thoát khỏi anh đâu! Anh sẽ bắt em lại, để em lãnh án chung thân."
Anh không để cho cô nói hết lời, nôn nóng muốn lâm trận ngay tại phòng khách này. Lạc Kỳ ngửa cổ ra nằm trên ghế sô pha, hai tay run run bám vào người anh, nhìn chân mình bị anh nâng lên cao. Cô không có cách nào ngăn cản, càng không thể ngăn được sự cuồng nhiệt đến nóng bỏng này.
Vi Vũ cởi áo ra, trên thân thể là những múi thịt săn chắc, rắn rỏi. Phía bên ngực trái của anh, có một vết sẹo dài bằng gang tay của một đứa trẻ lên 3. Cô bất giác cảm thấy có chút chạnh lòng, nhưng suy nghĩ này cũng chỉ được vài giây.
"A..."
Anh chầm chậm đi vào, khai phá nơi sâu thẳm nhất trong cơ thể của cô, đắm chìm vào đó. Cảm giác này vừa khoái lạc vừa có chút đau đớn, làm da đầu anh tê rần từng cơn rít lên.
"Kỳ Kỳ! Đừng kẹp anh!"
Cô lắc đầu, hai mắt rưng rưng như mặt hồ long lanh nước. Vi Vũ chật vật di chuyển, vì cơ thể này quá đỗi ngọt ngào và khít chặt, cứ quấn lấy anh không chịu thả lỏng ra. Chân của Lạc Kỳ bị kéo căng ra hết mức có thể, lưng dựa vào ghế bất giác có thể nhìn được chỗ mà cả hai đang giao hợp.
Lạc Kỳ ngượng ngùng quay mặt nhìn đi nơi khác, lại bị Vi Vũ trêu chọc cúi người xuống thấp một chút, lại đi vào sâu hơn một chút.
"Ưm... Sâu lắm... Không... Được..."
Anh hôn lên vầng trán đã ướt mồ hôi của cô, dáng vẻ vừa uy mãnh lại vừa vuốt ve, cưng chiều. Anh muốn thật thoả mãn, nhưng cũng sợ làm cục cưng của mình sẽ đau.
"Kỳ Kỳ! Anh muốn em! Cả đời này chỉ muốn mỗi mình em thôi!"
Che chở cho em, nhìn em mỗi ngày, được nói yêu em.
Đó là những chuyện mà cả đời này anh chỉ muốn cùng cô thực hiện, cùng cô bồi dưỡng. Đoạn tình cảm này là nảy sinh từ sự thấu hiểu, là sự nhìn nhận trong suốt 5 năm bên cạnh. Nếu hỏi anh từ bao giờ đã phải lòng Lạc Kỳ, thì chắc có lẽ đã là năm cô 18 tuổi, năm xuân sắc phơi phới ngời ngời. Và nếu hỏi anh từ bao giờ biến sự rung động phải lòng thành tình yêu, thì có lẽ đã là lúc cô bắt đầu bước chân vào căn nhà này.
Thì ra thời gian cũng đã trôi qua nhanh đến thế, 5 năm cũng chỉ như một cái chớp mắt, mà đối với những người yêu đơn phương lại quá dài và nhiều những nỗi lo. Chỉ sợ rằng bản thân thiếu một chút dũng khí không thể nói ra, liền vụt mất đi cơ hội đứng cạnh người mà mình ngày đêm mong nhớ.
Vi Vũ bế Lạc Kỳ trong tay mình đi lên phòng rồi đặt cô xuống giường, từng hành động đều rất nhẹ nhàng. Anh quay lưng, định sẽ vào trong tắm rửa thì cô chợt giữ tay anh lại.
"Em muốn ôm thêm một chút!"
Anh nhìn cô, đôi mắt nheo lại thành một mảnh trăng khuyết ấm áp. Ngồi xuống giường rồi đặt chân vào trong chăn, anh dang tay để Lạc Kỳ sà vào lòng mình rồi ôm thật chặt.
"Kỳ Kỳ đang làm nũng với anh?"
Cô gật gật đầu.
"Tạm thời bây giờ không có gì trở ngại, chúng ta có thể bình ổn một thời gian. Em muốn trước khi chính thức đối đầu với Vu Vi Khởi, ngày nào cũng được anh ôm."
Anh khẽ cười, hôn lên gò má mềm mại của cô.
"Muốn để anh thất nghiệp sao?"
Lạc Kỳ lườm anh một cái, sau đó rút vào người anh như một con thỏ nhỏ tìm chỗ ấm áp.
"Gia tài của anh đến đời con cháu còn không tiêu hết, còn lo thất nghiệp."
"Vậy ý của em là muốn có con có cháu rồi?"
Cô ngước lên nhìn anh rồi lại xấu hổ rụt đầu lại. Anh rõ ràng là đang lừa cô, muốn cô nói ra mấy lời này để có ý trêu chọc. Vậy mà cô không nhìn ra được, còn để anh bắt được điểm yếu. Vi Vũ không đùa nữa, ngửa đầu ra thành giường nhắm mắt, một khung cảnh bình yên hiện ra.
Nếu sau này Lạc Kỳ muốn tiếp tục phát triển sự nghiệp làm diễn viên, anh vẫn sẽ ủng hộ cô đến vài chục năm nữa. Lúc ấy anh sẽ mua một căn nhà ở vùng ngoại ô Vô Tích, nơi đó có hồ nước trong, có thảm cỏ xanh cùng với dải cây phong đỏ. Ngày ngày thức dậy được nấu ăn cho người mình yêu, cùng đi dạo, câu cá, đến tối lại ra trước sân đốt lửa nướng đồ ăn.
Nhưng khi mở mắt ra, anh lại nhớ đến Vu Vi Khởi. Con người này thâm sâu khó lường, ngoài mặt luôn nở nụ cười nhưng trong bụng chỉ toàn dao găm. Anh muốn một mình đối phó, nhưng với tính cách của Lạc Kỳ nhất định sẽ không để anh gặp nguy hiểm thêm bất kỳ lần nào. Lần đó may mắn vết thương cách tim, nếu không may anh chẳng thể qua khỏi thì Vu Vi Khởi nhất định sẽ giở thói lưu manh với Lạc Kỳ.
Anh khẽ thở dài, tạm thời vẫn không thể tính những chuyện quá xa với với cô.
"Kỳ Kỳ!"
"Hửm?"
"Cuối năm là giỗ mẹ rồi, lúc đó anh sẽ dẫn em đến thăm mẹ."
Cô bất giác nhìn anh, đôi mắt màu nâu hiện ra một vệt sáng long lanh nước. Cô không nghĩ rằng có lúc mình lại trở về cảm giác hạnh phúc như trước đây, khoảng thời gian mà gia đình còn đầy đủ. Khi nghe Vi Vũ nhắc đến mẹ, bản thân cô mới nhận ra rằng cũng đã rất lâu rồi mình không về quê thăm nhà.
Từ sau khi quen biết anh, Lạc Kỳ chỉ biết mỗi một người thân duy nhất là anh, chỗ dựa vững chắc nhất cho cô cũng là anh. Vậy nên bằng mọi giá cô mới từ bỏ sự kiêu ngạo của mình, nhìn lại mới thấy rằng chẳng có ai tốt với cô ngoài anh cả.
"Kỳ Kỳ! Chúng ta sống với nhau cả đời chứ?"
Cô mỉm cười ngọt ngào, khẽ gật đầu.
"Lúc đó em có muốn chạy, cũng sẽ không thoát khỏi anh đâu! Anh sẽ bắt em lại, để em lãnh án chung thân."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.