Chương 52: Mất Hết Thể Diện
Queen Bảo Bối
28/06/2023
Hạ Giai Giai sau khi xem được bản tin trên hot search, nhìn thấy dòng trạng thái ẩn ý của Lạc Kỳ thì tỏ ra khó chịu. Gần đây cô không xuất
hiện nhiều, cô ta cũng xem như có cơ hội, làm mưa làm gió được một thời
gian. Bây giờ cô trở lại, còn muốn cùng Vi Vũ tạo ra cơn bão, như vậy cô ta còn có ai để mắt đến nữa?
Không nói đến chuyện lượng fan của cô nhiều hơn cô ta gấp 3-4 lần, hầu như những người không phải fan cũng đều có thiện cảm với cô. Hạ Giai Giai càng nghĩ càng thấy tức, đặt mạnh điện thoại xuống bàn tạo sự chú ý đến bạn trai mình. Dương Chí Thành đang ngồi làm việc ở bàn, thấy cô ta nhăn nhó liền đi đến hỏi.
"Có chuyện gì vậy? Sao sắc mặt khó coi thế?"
"Anh còn hỏi em? Nếu như anh chịu nghe lời, cùng em công khai trước báo chí về mối quan hệ của chúng ta, không chừng đã leo lên hot search rồi."
Dương Chí Thành nhìn cô ta có vẻ không hài lòng. Trong khi anh ta bận rộn trăm công nghìn việc, thì Hạ Giai Giai suốt ngày chỉ muốn hơn thua với Lạc Kỳ. Anh ta không thèm ở đó nữa mà trở về chỗ cũ, vừa gõ cạch cạch lên bàn phím vừa nói.
"Em nghĩ chuyện đơn giản vậy sao? Cô ta là sao hạng A, em so sánh được à?"
Hạ Giai Giai há hốc mồm đứng dậy.
"Anh nói vậy là sao? Ý của anh là em thua kém cô ta?"
"Còn không phải sao? Nếu như em không thua kém, thì bây giờ đâu cần phải cố gắng tranh giành, ngồi không cùng đã nổi tiếng rồi."
"Dương Chí Thành! Anh đừng quá đáng với tôi như vậy! Anh đừng quên nhờ có tôi mà công ty của anh mới có được lời mời quảng cáo, mới có thể kiếm ra tiền."
Dương Chí Thành nghe không lọt tai nổi mấy lời này của cô ta, lập tức đập bàn đứng dậy phản bác.
"Thôi đi! Mấy đồng bạc lẻ quảng cáo của cô nhiều lắm sao? Chẳng trách Lý Lạc Kỳ không xem cô ra gì, vì cô vốn dĩ không bằng người ta."
Hạ Giai Giai tức tối đến mức hốc mắt đỏ bừng như sắp khóc, cô ta không nói được lời nào nữa mà đùng đùng bỏ đi. Anh ta không có ý định níu kéo, vẫn cứ tiếp tục ngồi xuống bàn làm việc. Nếu không phải vì cô ta so với những ngôi sao khác có lợi ích hơn chỉ thua mỗi Lạc Kỳ, Dương Chí Thành cũng đã không tốn nhiều công sức như vậy. Chẳng qua chỉ là lợi dụng lẫn nhau, chuyện tình cảm chỉ là hình thức.
Lạc Kỳ ở trong phòng xem lại đồ trang điểm, cô muốn mua thêm một vài món nữa để chuẩn bị cho buổi họp báo tới đây. Màn hình điện thoại vụt sáng, cô cầm máy lên nghe.
"Ai vậy?"
"Lý Lạc Kỳ! Tôi muốn gặp cô nói chuyện một lát!"
Cô nhíu mày. Giọng nói này chẳng phải của Hạ Giai Giai hay sao? Cô có vẻ thích thú với việc này, dù sao cũng đã lâu rồi cô và cô ta không có dịp nói chuyện. Nhưng nếu đã là cô ta chủ động, cô cũng phải làm giá một chút.
"Hạ Giai Giai? Cô gặp tôi làm gì? Tôi và cô đâu có gì để nói?"
"Chuyện đó cô không cần quan tâm. Cô chỉ cần biết tôi muốn gặp cô, 1 giờ chiều nay đến quán cà phê gần công viên nước."
Cô còn chưa kịp nói thêm gì, cô ta đã ngắt máy. Lúc này Vi Vũ vừa đẩy cửa đi vào, nhìn thấy trên tay cô vẫn còn đang cầm điện thoại thì hỏi.
"Nói chuyện với ai vậy?"
"Là Hạ Giai Giai! Cô ta đột nhiên hẹn em đến quán cà phê nói chuyện. Anh nghĩ xem cô ta muốn gì?"
Anh cong môi cười, bước đến cầm lên một thỏi son của nhà YSL màu đỏ rượu quý phái, mở ra đặt bên cạnh gương mặt trắng trẻo của Lạc Kỳ. Cô cũng theo ánh mắt của anh mà nhìn vào trong gương. Không ngờ anh lại khéo chọn như vậy, màu này so với da của cô mà nói vô cùng thích hợp.
"Tâm tư phụ nữ khó đoán, anh không nghĩ ra được."
Lạc Kỳ cười một tiếng, cầm lấy thỏi son trên tay anh thoa lên môi mình. Da trắng, môi đỏ, tóc đen dài. Vẻ đẹp quyến rũ đến chết người này khiến anh chỉ muốn giữ chặt cô trong tay mình. Chẳng trách một kẻ háo sắc như Vu Vi Khởi, vừa nhìn đã muốn giở thói đào hoa với cô.
"Vậy cả em anh cũng không đoán ra được sao?"
Anh lắc đầu, nghiêng qua một bên hôn lên cổ của Lạc Kỳ.
"Em là ngoại lệ! Đoá hồng kiều diễm đừng tự so sánh mình với hoa dại, không xứng tầm."
"Từ bao giờ mà anh lại dẻo miệng thế? Thích nói ngon ngọt!"
Vi Vũ vén tóc của cô ra hết ở phía sau, còn ôn nhu nhẹ nhàng chải tóc cho cô. Cảm giác này thật thích, thật dễ chịu. Một người đàn ông đẹp trai, giàu có lại tinh tế như anh, thảo nào có hàng tá cô gái ao ước được bước vào gõ cửa trái tim. Chỉ tiếc tim anh nhỏ quá, chỉ đựng được mỗi hình bóng của một người.
"Dỗ ngọt em một chút, vì em là cục cưng của anh!"
Lạc Kỳ mỉm cười ngọt ngào, nhan sắc này đã đủ để hạ đo ván những ngôi sao cùng thời lúc bấy giờ. Một người tầm thường còn từng ăn cháo đá bát như Hạ Giai Giai vốn không sánh được.
"Em đến gặp cô ta, xong việc về sẽ thưởng cho anh!"
Vi Vũ nheo mắt cười.
"Có thưởng nữa sao?"
Cô đứng dậy nhìn anh, chỉnh lại cổ áo sơ mi rồi vòng tay ôm cổ anh nói.
"Đi chơi cho thoải mái đầu óc! Dù sao cả tuần qua anh cũng vất vả rồi!"
"Chỉ vậy thôi sao?"
Vi Vũ vừa đặt tay xuống mông, Lạc Kỳ đã liền nhận ra ý đồ mà gạt tay anh ra, còn lườm anh một cái.
"Không được đòi hỏi đâu!"
Không nói đến chuyện lượng fan của cô nhiều hơn cô ta gấp 3-4 lần, hầu như những người không phải fan cũng đều có thiện cảm với cô. Hạ Giai Giai càng nghĩ càng thấy tức, đặt mạnh điện thoại xuống bàn tạo sự chú ý đến bạn trai mình. Dương Chí Thành đang ngồi làm việc ở bàn, thấy cô ta nhăn nhó liền đi đến hỏi.
"Có chuyện gì vậy? Sao sắc mặt khó coi thế?"
"Anh còn hỏi em? Nếu như anh chịu nghe lời, cùng em công khai trước báo chí về mối quan hệ của chúng ta, không chừng đã leo lên hot search rồi."
Dương Chí Thành nhìn cô ta có vẻ không hài lòng. Trong khi anh ta bận rộn trăm công nghìn việc, thì Hạ Giai Giai suốt ngày chỉ muốn hơn thua với Lạc Kỳ. Anh ta không thèm ở đó nữa mà trở về chỗ cũ, vừa gõ cạch cạch lên bàn phím vừa nói.
"Em nghĩ chuyện đơn giản vậy sao? Cô ta là sao hạng A, em so sánh được à?"
Hạ Giai Giai há hốc mồm đứng dậy.
"Anh nói vậy là sao? Ý của anh là em thua kém cô ta?"
"Còn không phải sao? Nếu như em không thua kém, thì bây giờ đâu cần phải cố gắng tranh giành, ngồi không cùng đã nổi tiếng rồi."
"Dương Chí Thành! Anh đừng quá đáng với tôi như vậy! Anh đừng quên nhờ có tôi mà công ty của anh mới có được lời mời quảng cáo, mới có thể kiếm ra tiền."
Dương Chí Thành nghe không lọt tai nổi mấy lời này của cô ta, lập tức đập bàn đứng dậy phản bác.
"Thôi đi! Mấy đồng bạc lẻ quảng cáo của cô nhiều lắm sao? Chẳng trách Lý Lạc Kỳ không xem cô ra gì, vì cô vốn dĩ không bằng người ta."
Hạ Giai Giai tức tối đến mức hốc mắt đỏ bừng như sắp khóc, cô ta không nói được lời nào nữa mà đùng đùng bỏ đi. Anh ta không có ý định níu kéo, vẫn cứ tiếp tục ngồi xuống bàn làm việc. Nếu không phải vì cô ta so với những ngôi sao khác có lợi ích hơn chỉ thua mỗi Lạc Kỳ, Dương Chí Thành cũng đã không tốn nhiều công sức như vậy. Chẳng qua chỉ là lợi dụng lẫn nhau, chuyện tình cảm chỉ là hình thức.
Lạc Kỳ ở trong phòng xem lại đồ trang điểm, cô muốn mua thêm một vài món nữa để chuẩn bị cho buổi họp báo tới đây. Màn hình điện thoại vụt sáng, cô cầm máy lên nghe.
"Ai vậy?"
"Lý Lạc Kỳ! Tôi muốn gặp cô nói chuyện một lát!"
Cô nhíu mày. Giọng nói này chẳng phải của Hạ Giai Giai hay sao? Cô có vẻ thích thú với việc này, dù sao cũng đã lâu rồi cô và cô ta không có dịp nói chuyện. Nhưng nếu đã là cô ta chủ động, cô cũng phải làm giá một chút.
"Hạ Giai Giai? Cô gặp tôi làm gì? Tôi và cô đâu có gì để nói?"
"Chuyện đó cô không cần quan tâm. Cô chỉ cần biết tôi muốn gặp cô, 1 giờ chiều nay đến quán cà phê gần công viên nước."
Cô còn chưa kịp nói thêm gì, cô ta đã ngắt máy. Lúc này Vi Vũ vừa đẩy cửa đi vào, nhìn thấy trên tay cô vẫn còn đang cầm điện thoại thì hỏi.
"Nói chuyện với ai vậy?"
"Là Hạ Giai Giai! Cô ta đột nhiên hẹn em đến quán cà phê nói chuyện. Anh nghĩ xem cô ta muốn gì?"
Anh cong môi cười, bước đến cầm lên một thỏi son của nhà YSL màu đỏ rượu quý phái, mở ra đặt bên cạnh gương mặt trắng trẻo của Lạc Kỳ. Cô cũng theo ánh mắt của anh mà nhìn vào trong gương. Không ngờ anh lại khéo chọn như vậy, màu này so với da của cô mà nói vô cùng thích hợp.
"Tâm tư phụ nữ khó đoán, anh không nghĩ ra được."
Lạc Kỳ cười một tiếng, cầm lấy thỏi son trên tay anh thoa lên môi mình. Da trắng, môi đỏ, tóc đen dài. Vẻ đẹp quyến rũ đến chết người này khiến anh chỉ muốn giữ chặt cô trong tay mình. Chẳng trách một kẻ háo sắc như Vu Vi Khởi, vừa nhìn đã muốn giở thói đào hoa với cô.
"Vậy cả em anh cũng không đoán ra được sao?"
Anh lắc đầu, nghiêng qua một bên hôn lên cổ của Lạc Kỳ.
"Em là ngoại lệ! Đoá hồng kiều diễm đừng tự so sánh mình với hoa dại, không xứng tầm."
"Từ bao giờ mà anh lại dẻo miệng thế? Thích nói ngon ngọt!"
Vi Vũ vén tóc của cô ra hết ở phía sau, còn ôn nhu nhẹ nhàng chải tóc cho cô. Cảm giác này thật thích, thật dễ chịu. Một người đàn ông đẹp trai, giàu có lại tinh tế như anh, thảo nào có hàng tá cô gái ao ước được bước vào gõ cửa trái tim. Chỉ tiếc tim anh nhỏ quá, chỉ đựng được mỗi hình bóng của một người.
"Dỗ ngọt em một chút, vì em là cục cưng của anh!"
Lạc Kỳ mỉm cười ngọt ngào, nhan sắc này đã đủ để hạ đo ván những ngôi sao cùng thời lúc bấy giờ. Một người tầm thường còn từng ăn cháo đá bát như Hạ Giai Giai vốn không sánh được.
"Em đến gặp cô ta, xong việc về sẽ thưởng cho anh!"
Vi Vũ nheo mắt cười.
"Có thưởng nữa sao?"
Cô đứng dậy nhìn anh, chỉnh lại cổ áo sơ mi rồi vòng tay ôm cổ anh nói.
"Đi chơi cho thoải mái đầu óc! Dù sao cả tuần qua anh cũng vất vả rồi!"
"Chỉ vậy thôi sao?"
Vi Vũ vừa đặt tay xuống mông, Lạc Kỳ đã liền nhận ra ý đồ mà gạt tay anh ra, còn lườm anh một cái.
"Không được đòi hỏi đâu!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.