Chương 18
Queen Bảo Bối
30/01/2023
Chiêu Thần và Vương Tư Ngôn vào nhà ngồi ở phòng khách. Lúc hai người họ đi vào, thấy sắc mặt anh trắng bệch khiến Tư Đàm cũng phát hoảng. Cậu ta liếc nhìn sang cô, thấy mặt cô vẫn còn bệch nước mắt mà ngồi xuống sô pha.
Tư Đàm khẽ thở dài, vừa nhìn đã nhận ra được Chiêu Thần đã biết hết tất cả. Cô ngồi được một lát lại không được yên mà đứng dậy đi lấy hộp dụng cụ y tế. Đây là lần thứ hai cô dùng nó để sát trùng vết thương cho anh, đều là những vết thương không hề nhẹ. Ngồi xuống đối diện Vương Tư Ngôn, anh không nhìn cô mà chỉ nghiêng mặt sang một bên, lộ ra yết hầu. Chiêu Thần nén nỗi chua xót trong lòng mình mà chạm tay vào cổ áo sơ mi của anh, tháo cúc áo.
Lúc trước khi vết thương trên ngực anh lộ ra, cô đã tự dặn lòng mình rằng phải thật bình tĩnh, thật bình tĩnh. Nhưng khi nhìn thấy nó toàn là vết khâu vá đầy máu, vẫn còn một chút thuốc đỏ sát trùng ở đó, miệng vết thương hở ra thì cô không thể chịu đựng nổi. Chiêu Thần ôm miệng, muốn thốt lên nhưng thay vào đó chỉ có những tiếng nấc nghẹn ngào. Cô nhíu chặt lông mày, kìm nén xuống hết mức để mình không khóc ra thành tiếng.
Người đàn ông này chưa từng để cô khóc nhiều giống như bây giờ, cũng chưa từng vì ai mà chịu bất kì thương tổn. Anh từng vì cô mà đứng dưới cổng trường trời đổ cơn mưa đợi cô tan học, từng vì sợ cô cắn phải lưỡi của mình mà đưa tay ra mặc cho cô cắn lấy, bây giờ lại vì cứu cô mà không màng cả tính mạng.
Vương Tư Ngôn anh, vẫn không oán trách lấy một lời, vẫn im lặng chịu đựng hết thảy như vậy.
"Đây... Rốt cuộc là chuyện gì vậy chứ?"
Giọng Chiêu Thần nghèn nghẹn, ngước mắt lên nhìn Tư Đàm đang đứng khó xử ở phía sau lưng anh. Cậu ta nhìn bóng lưng của anh rồi lại nhìn cô, ánh mắt của cô đầy kiên định khiến cậu ta không tài nào tránh né được.
"Chuyện này..."
Vương Tư Ngôn lạnh giọng, lên tiếng nhắc nhở cậu ta.
"Tư Đàm."
Nhưng trái ngược với anh, Chiêu Thần lại nhìn cậu ta chằm chằm với ánh mắt hình viên đạn, cắn răng.
"Tôi bảo anh nói."
"Thiếu gia... thiếu gia bị trúng đạn. Là... bị người ta cố tình chơi xấu."
Chiêu Thần gật đầu, không hỏi thêm gì nữa mà lẳng lặng sát trùng vết thương giúp anh. Cô cầm bông gòn đã tẩm thuốc trên tay, nhìn vào nó mà cứ sợ chỉ cần mạnh tay một chút thì anh sẽ không chịu nổi. Sau một hồi khó khăn, cuối cùng vết thương cũng đã được xử lí, băng bó lại cẩn thận. Vương Tư Ngôn ngồi dựa lưng vào ghế, hai người ngồi cạnh nhau nhưng im lặng không nói câu nào.
Anh vẫn còn nhớ đến bộ dạng say khướt của cô lúc ngồi trên xe Tạ Quang, nói ra những lời mà chính cô lúc này sẽ không ngờ tới. Còn cô, vẫn nhớ đến cảnh tượng anh liều mình cứu cô, nhớ đến lúc hay tin anh bị trúng đạn mà lại giấu nhẹm với mình.
Sau một hồi im lặng không ai lên tiếng, Chiêu Thần mới khẽ thở dài.
"Chuyện này nghiêm trọng như vậy, mà chú vẫn muốn giấu tôi?"
Vương Tư Ngôn nhắm mắt, tựa lưng vào ghế. Cơn đau dần dần tản ra, khiến anh cảm thấy nhẹ đi một chút.
"Có những chuyện rất phức tạp, tôi có nói em cũng không thể nào hiểu hết được."
Chiêu Thần phản ứng gay gắt.
"Có chuyện gì mà không thể nói được? Chú bị thương thành ra thế này, mà vẫn quyết định không nói một lời."
"Chú có xem tôi là người nhà của chú không? Có nghĩ cho cảm xúc của tôi không?"
Vương Tư Ngôn nhìn cô, lần đầu tiên cô nhìn ra được trong đôi mắt thường ngày vẫn một màu lãnh đạm ấy lại hiện lên sự bối rối. Bây giờ nếu nói rõ với cô về mọi chuyện, anh chỉ sợ cô sẽ không thể tập trung mà ôn thi. Chiêu Thần là một cô gái bên ngoài dễ khóc, dễ tổn thương, nhưng bên trong lại cứng cỏi.
Cô nói được thì chính là được. Nếu như để mọi chuyện đi quá xa, anh lo rằng cô sẽ bị cuốn vào những ân oán không đáng có này. Chiêu Thần nhìn anh, hễ nghĩ đến vết thương của anh là trong lòng lại ngập tràn sự chua xót. Anh hơi nhíu mày, hình như cơn đau lại âm ĩ kéo đến rồi.
"Chiêu Thần. Em vẫn luôn là người mà tôi phải lo lắng nhiều nhất."
Khẽ thở dài một hơi, tay anh từ trên ghế buông lõng xuống, vô tình lướt qua người cô rồi dừng lại trên mu bàn tay nhỏ nhắn. Chiêu Thần ngẩn ra, nhìn xuống bàn tay thon dài to lớn đang đặt ở trên tay mình.
"Tôi an bài hết tất thảy mọi thứ, là vì muốn em có một cuộc sống bình yên, vô lo vô nghĩ. Sở dĩ tôi không muốn đi xa hơn, là vì mối quan hệ của chúng ta bây giờ. Nó tốt hơn rất nhiều, em có hiểu không?"
Cô cụp mắt, đôi mi dài rũ xuống buồn rầu. Sau cùng thì những gì mà anh muốn nói với cô, chỉ là việc muốn giữ mối quan hệ này, không tiến không lùi. Anh không phải đang gieo cho cô hi vọng, mà anh đang mong cô có thể đừng hi vọng. Lúc nói ra những lời này, thì những mầm xanh trong lòng anh từ lâu cũng đã héo mòn.
Mọi thứ mà anh an bài cho cô, từ một cô gái có mái ấm gia đình, đến một ngôi trường danh tiếng cùng với thành tích nổi bật. Anh muốn cô trưởng thành theo một cách mạnh mẽ và bản lĩnh, muốn cô có thể tự đứng lên trên đôi chân của mình. Chiêu Thần gật đầu, buồn giọng.
"Tôi hiểu rồi."
Sau khi thi xong kì thi tốt nghiệp, Chiêu Thần được nghỉ một tuần ở nhà, vừa để nghỉ ngơi vừa trong thời gian chờ đợi kết quả. Lúc cô vừa từ ngoài sân trường đi ra đến cổng, vẫn luôn nhìn thấy bóng lưng quen thuộc của Vương Tư Ngôn đang đợi mình. Anh bất giác quay người lại, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Hôm nay anh vận chiếc áo sơ mi màu xám nhạt, tay đeo đồng hồ bạch kim sáng chói, mái tóc nâu hơi bị gió thổi tung lên mang đậm nét phong trần. Chiêu Thần chớp mắt, vẫn bộ dạng này làm cô say mê đến mức nhìn mãi không dứt ra được.
"Làm bài tốt không?"
Vương Tư Ngôn đưa tay vuốt lên tóc Chiêu Thần, vẻ cưng chiều lộ ra trong ánh mắt. Cô mỉm cười nhẹ nhàng, gật đầu một cái.
"Bài thi lần này vừa sức, không làm khó tôi được."
Anh khẽ cười, mở cửa xe ra để cô vào trong rồi sang bên ghế lái. Lúc Chiêu Thần ngồi vào, nhìn ra phía sau có một vali hành lí khá lớn, khiến cô không khỏi ngạc nhiên. Cô nhìn sang Vương Tư Ngôn vẫn đang thắt dây an toàn hỏi.
"Chú định đi đâu sao?"
"Không. Là chúng ta đi."
Cô chớp mắt. Hầu như anh rất biết cách làm xoa dịu cảm giác khó chịu trong lòng cô. Hôm trước còn có thể giận dỗi, có thể không vui, nhưng hôm sau cô như bị anh biến thành một người hoàn toàn khác. Vương Tư Ngôn khởi động máy, mắt nhìn về phía trước, xe đi lướt qua một hàng cây xanh.
"Tôi đưa em ra biển chơi."
Tư Đàm khẽ thở dài, vừa nhìn đã nhận ra được Chiêu Thần đã biết hết tất cả. Cô ngồi được một lát lại không được yên mà đứng dậy đi lấy hộp dụng cụ y tế. Đây là lần thứ hai cô dùng nó để sát trùng vết thương cho anh, đều là những vết thương không hề nhẹ. Ngồi xuống đối diện Vương Tư Ngôn, anh không nhìn cô mà chỉ nghiêng mặt sang một bên, lộ ra yết hầu. Chiêu Thần nén nỗi chua xót trong lòng mình mà chạm tay vào cổ áo sơ mi của anh, tháo cúc áo.
Lúc trước khi vết thương trên ngực anh lộ ra, cô đã tự dặn lòng mình rằng phải thật bình tĩnh, thật bình tĩnh. Nhưng khi nhìn thấy nó toàn là vết khâu vá đầy máu, vẫn còn một chút thuốc đỏ sát trùng ở đó, miệng vết thương hở ra thì cô không thể chịu đựng nổi. Chiêu Thần ôm miệng, muốn thốt lên nhưng thay vào đó chỉ có những tiếng nấc nghẹn ngào. Cô nhíu chặt lông mày, kìm nén xuống hết mức để mình không khóc ra thành tiếng.
Người đàn ông này chưa từng để cô khóc nhiều giống như bây giờ, cũng chưa từng vì ai mà chịu bất kì thương tổn. Anh từng vì cô mà đứng dưới cổng trường trời đổ cơn mưa đợi cô tan học, từng vì sợ cô cắn phải lưỡi của mình mà đưa tay ra mặc cho cô cắn lấy, bây giờ lại vì cứu cô mà không màng cả tính mạng.
Vương Tư Ngôn anh, vẫn không oán trách lấy một lời, vẫn im lặng chịu đựng hết thảy như vậy.
"Đây... Rốt cuộc là chuyện gì vậy chứ?"
Giọng Chiêu Thần nghèn nghẹn, ngước mắt lên nhìn Tư Đàm đang đứng khó xử ở phía sau lưng anh. Cậu ta nhìn bóng lưng của anh rồi lại nhìn cô, ánh mắt của cô đầy kiên định khiến cậu ta không tài nào tránh né được.
"Chuyện này..."
Vương Tư Ngôn lạnh giọng, lên tiếng nhắc nhở cậu ta.
"Tư Đàm."
Nhưng trái ngược với anh, Chiêu Thần lại nhìn cậu ta chằm chằm với ánh mắt hình viên đạn, cắn răng.
"Tôi bảo anh nói."
"Thiếu gia... thiếu gia bị trúng đạn. Là... bị người ta cố tình chơi xấu."
Chiêu Thần gật đầu, không hỏi thêm gì nữa mà lẳng lặng sát trùng vết thương giúp anh. Cô cầm bông gòn đã tẩm thuốc trên tay, nhìn vào nó mà cứ sợ chỉ cần mạnh tay một chút thì anh sẽ không chịu nổi. Sau một hồi khó khăn, cuối cùng vết thương cũng đã được xử lí, băng bó lại cẩn thận. Vương Tư Ngôn ngồi dựa lưng vào ghế, hai người ngồi cạnh nhau nhưng im lặng không nói câu nào.
Anh vẫn còn nhớ đến bộ dạng say khướt của cô lúc ngồi trên xe Tạ Quang, nói ra những lời mà chính cô lúc này sẽ không ngờ tới. Còn cô, vẫn nhớ đến cảnh tượng anh liều mình cứu cô, nhớ đến lúc hay tin anh bị trúng đạn mà lại giấu nhẹm với mình.
Sau một hồi im lặng không ai lên tiếng, Chiêu Thần mới khẽ thở dài.
"Chuyện này nghiêm trọng như vậy, mà chú vẫn muốn giấu tôi?"
Vương Tư Ngôn nhắm mắt, tựa lưng vào ghế. Cơn đau dần dần tản ra, khiến anh cảm thấy nhẹ đi một chút.
"Có những chuyện rất phức tạp, tôi có nói em cũng không thể nào hiểu hết được."
Chiêu Thần phản ứng gay gắt.
"Có chuyện gì mà không thể nói được? Chú bị thương thành ra thế này, mà vẫn quyết định không nói một lời."
"Chú có xem tôi là người nhà của chú không? Có nghĩ cho cảm xúc của tôi không?"
Vương Tư Ngôn nhìn cô, lần đầu tiên cô nhìn ra được trong đôi mắt thường ngày vẫn một màu lãnh đạm ấy lại hiện lên sự bối rối. Bây giờ nếu nói rõ với cô về mọi chuyện, anh chỉ sợ cô sẽ không thể tập trung mà ôn thi. Chiêu Thần là một cô gái bên ngoài dễ khóc, dễ tổn thương, nhưng bên trong lại cứng cỏi.
Cô nói được thì chính là được. Nếu như để mọi chuyện đi quá xa, anh lo rằng cô sẽ bị cuốn vào những ân oán không đáng có này. Chiêu Thần nhìn anh, hễ nghĩ đến vết thương của anh là trong lòng lại ngập tràn sự chua xót. Anh hơi nhíu mày, hình như cơn đau lại âm ĩ kéo đến rồi.
"Chiêu Thần. Em vẫn luôn là người mà tôi phải lo lắng nhiều nhất."
Khẽ thở dài một hơi, tay anh từ trên ghế buông lõng xuống, vô tình lướt qua người cô rồi dừng lại trên mu bàn tay nhỏ nhắn. Chiêu Thần ngẩn ra, nhìn xuống bàn tay thon dài to lớn đang đặt ở trên tay mình.
"Tôi an bài hết tất thảy mọi thứ, là vì muốn em có một cuộc sống bình yên, vô lo vô nghĩ. Sở dĩ tôi không muốn đi xa hơn, là vì mối quan hệ của chúng ta bây giờ. Nó tốt hơn rất nhiều, em có hiểu không?"
Cô cụp mắt, đôi mi dài rũ xuống buồn rầu. Sau cùng thì những gì mà anh muốn nói với cô, chỉ là việc muốn giữ mối quan hệ này, không tiến không lùi. Anh không phải đang gieo cho cô hi vọng, mà anh đang mong cô có thể đừng hi vọng. Lúc nói ra những lời này, thì những mầm xanh trong lòng anh từ lâu cũng đã héo mòn.
Mọi thứ mà anh an bài cho cô, từ một cô gái có mái ấm gia đình, đến một ngôi trường danh tiếng cùng với thành tích nổi bật. Anh muốn cô trưởng thành theo một cách mạnh mẽ và bản lĩnh, muốn cô có thể tự đứng lên trên đôi chân của mình. Chiêu Thần gật đầu, buồn giọng.
"Tôi hiểu rồi."
Sau khi thi xong kì thi tốt nghiệp, Chiêu Thần được nghỉ một tuần ở nhà, vừa để nghỉ ngơi vừa trong thời gian chờ đợi kết quả. Lúc cô vừa từ ngoài sân trường đi ra đến cổng, vẫn luôn nhìn thấy bóng lưng quen thuộc của Vương Tư Ngôn đang đợi mình. Anh bất giác quay người lại, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Hôm nay anh vận chiếc áo sơ mi màu xám nhạt, tay đeo đồng hồ bạch kim sáng chói, mái tóc nâu hơi bị gió thổi tung lên mang đậm nét phong trần. Chiêu Thần chớp mắt, vẫn bộ dạng này làm cô say mê đến mức nhìn mãi không dứt ra được.
"Làm bài tốt không?"
Vương Tư Ngôn đưa tay vuốt lên tóc Chiêu Thần, vẻ cưng chiều lộ ra trong ánh mắt. Cô mỉm cười nhẹ nhàng, gật đầu một cái.
"Bài thi lần này vừa sức, không làm khó tôi được."
Anh khẽ cười, mở cửa xe ra để cô vào trong rồi sang bên ghế lái. Lúc Chiêu Thần ngồi vào, nhìn ra phía sau có một vali hành lí khá lớn, khiến cô không khỏi ngạc nhiên. Cô nhìn sang Vương Tư Ngôn vẫn đang thắt dây an toàn hỏi.
"Chú định đi đâu sao?"
"Không. Là chúng ta đi."
Cô chớp mắt. Hầu như anh rất biết cách làm xoa dịu cảm giác khó chịu trong lòng cô. Hôm trước còn có thể giận dỗi, có thể không vui, nhưng hôm sau cô như bị anh biến thành một người hoàn toàn khác. Vương Tư Ngôn khởi động máy, mắt nhìn về phía trước, xe đi lướt qua một hàng cây xanh.
"Tôi đưa em ra biển chơi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.