Chương 37
Queen Bảo Bối
30/01/2023
Sau khi ăn xong, Chiêu Thần giữ đúng lời mà mình đã nói, khau Tiêu Đình bữa ăn này rồi đứng dậy rời khỏi quán trước. Cô sang bên đường lấy túi xách, cũng vừa lúc gặp Vương Tư Ngôn đang đợi cách đó không xa. Anh đứng tựa lưng vào một chiếc xe Maserati màu đen, khiến cô thấy có chút là lạ.
"Đây là xe ai vậy?"
Anh rời lưng khỏi xe, nhìn cô cười nhẹ.
"Xe của anh."
Sau khi đưa Chiêu Thần đến khách sạn, anh đã dẫn cô đi thẳng lên phòng, là một căn phòng dành cho hai người, đích thị là nó. Cô còn nhớ trước đây đi chơi cùng anh ở ngoài biển, cô đã phải dùng kế tính toán lắm mới được nằm cùng phòng với anh. Đẩy cửa bước vào, không gian phòng ở tầng cao khiến cô vô cùng thích thú, nhìn ra bên ngoài có thể thấy cả một thành phố Giang Nam hoa lệ thu nhỏ.
Cô đặt túi xách bên bàn ở gần cửa, quay lưng lại nhìn anh.
"Ở đây đẹp thật. Ưm..."
Còn chưa nói hết, môi của cô đã bị Vương Tư Ngôn chặn đứng. Anh đưa tay mình ra sau khoá cửa, chân bước đến hôn cô một cách dồn dập và vội vã, không chừa cho cô đường lui. Chiêu Thần theo bản năng mà lùi lại, nhưng càng như vậy chỉ càng khiến anh có cơ hội dữ dội hơn trước. Anh giữ lấy eo cô, kéo cô áp sát về mình rồi hôn rất sâu. Nụ hôn này khiến cô bị một phen kinh ngạc, sau đó thì lâng lâng không nhớ rõ thứ gì. Môi anh mát lạnh, môi cô ngọt ngào, hoà vào một chút dư vị của rượu vang còn đọng lại nơi khoé môi cô.
Anh vẫn hôn cô như thế, nhưng thoáng chốc họ đã từ cửa di chuyển đến bên giường rồi ngã xuống. Chiêu Thần bị hôn đến hoa mắt chóng mặt, không kịp thở nên đã liên tục quơ quào về phía lồng ngực của anh, bấu chặt cổ áo anh. Vương Tư Ngôn hôn môi cô cuồng nhiệt, tay anh vuốt ve khuôn mặt ngọc ngà của cô, chạm vào mái tóc, luồng vào da đầu, trượt xuống xương quai xanh rồi đi vào cổ áo.
Chiêu Thần hơi giật mình, đột nhiên đẩy anh ra rồi giữ lấy tay anh. Hai người nhìn nhau rất gần, cô có thể nhìn thấy khuôn mặt kinh ngạc của mình trong đôi mắt ấy.
"Đừng. Em, em... Em sợ."
Vương Tư Ngôn nhìn cô dịu dàng, hôn lên môi cô một cái giống như đang dỗ ngọt.
"Không sao. Không có gì phải sợ cả."
Anh cúi đầu xuống, để chóp mũi hai người chạm vào nhau, vừa định hôn cô thì lại bị cô đưa tay ngăn lại.
"Nhưng... Nhưng mà em không biết... Không biết nên làm sao..."
Hơi thở của anh trở nên vô cùng gấp gáp, giống như đã đợi đến giây phút này lâu lắm rồi, không đợi được nữa.
"Anh dạy em."
Vương Tư Ngôn nói rồi hôn lên môi Chiêu Thần, lại nhanh chóng dẫn cô đi vào cung đường của sự mê hoặc, khiến thần trí đảo điên. Váy áo của cô bị cởi ra từ lúc nào không rõ, lúc nhận ra thì trên người đã không còn mảnh vải che thân. Anh phủ lên người cô, hôn lên từng điểm nhạy cảm một cách nâng niu, chiều chuộng khiến cả cơ thể cô run lên từng nhịp.
Rồi đến khi cảm nhận được cơ thể anh tiến sâu vào mình, cô mới hiểu hoá ra lần đầu chính là như vậy. Đau đớn có, hạnh phúc có, vui sướng cũng có. Nhưng trước mắt, cô đã hiểu được thế nào gọi là thân thể giống như bị chẻ ra làm đôi.
Bấu chặt lấy vai anh, Chiêu Thần nấc lên.
"Ư... Đau..."
Vương Tư Ngôn sốt ruột, nhìn cô gái nhỏ đang rút ở trong lòng mình mà hôn liên tục khắp mặt cô. Anh di chuyển chậm rãi, sợ rằng cô lại không thích nghi kịp mà phát khóc. Không biết trôi qua bao lâu, Chiêu Thần vẫn cứ mơ hồ nhìn thấy người đàn ông ấy ở trên cơ thể mình, dày vò cô từng chút một, cũng nâng niu quấn quýt không rời. Lưng anh rắn rỏi, dưới ánh đèn vàng của khách sạn cùng ánh trăng bên ngoài giống như một bức tranh quý tuyệt mỹ.
Chiêu Thần sờ lên lưng anh, vuốt ve rồi lại theo từng chuyển động của anh mà bấu chặt. Anh nghe thấy tiếng cô thút thít, nghe thấy những tiếng rên rỉ không thể kìm nén được mà bật ra từ mờ môi kêu ư ử. Anh muốn lại cưng chiều cô, nhưng dục vọng trong lòng khiến anh không thể dừng lại, khao khát muốn cô hoàn toàn là người con gái của mình. Sau đêm nay, anh đã hoàn toàn yên tâm rằng, cô chỉ là của riêng anh, của mỗi mình Vương Tư Ngôn anh mà thôi.
"Ha... A..."
Sau một hồi triền miên, chỉ thấy lưng anh run lên cùng cô vài cái, qua cơn cao trào anh liền gục đầu lên vai cô.
Khoác lên tấm chăn bông ấm áp, Chiêu Thần nằm cuộn tròn trong lòng anh mà ngủ, mồ hôi trên trán vẫn còn. Riêng anh thì không ngủ được, cứ nằm ở đó mà nghịch tóc cô, ngửa mặt lên trần nhà mỉm cười không rõ vì điều gì.
Người con gái này, là anh dùng cả một quãng thời gian để yêu thương và mong cầu. Người con gái này, là anh dùng cả sinh mạng để có thể đánh đổi và để được bên cạnh. Dù thế nào đi nữa, có lẽ chỉ có anh mới rõ được rốt cuộc mình yêu cô nhiều đến nhường nào.
Hôm sau tỉnh dậy.
Mặt trời đã mọc lên quá nửa, Chiêu Thần mở mắt ra đã thấy cả người ê ẩm, chạm vào đâu cũng đau nhức. Cô tìm Vương Tư Ngôn, nhưng lúc này lại nhớ ra một chuyện quan trọng hơn rằng, đêm qua cô và anh... đã làm chuyện đó rồi. Cô bất giác đỏ hết cả mặt rồi đưa tay che miệng, nhớ đến cử chỉ âu yếm cùng những lời nói đường mật, dịu dàng của anh.
"Chiêu Thần. Thả lỏng."
"Ngoan. Một lát nữa... Sắp ra rồi."
Cô nghĩ đến đây thôi đã thấy ruột gan sôi sục, mặt đỏ bừng bừng mà xoa hết một lượt rồi liên tục lắc đầu. Biết rằng chuyện này sớm muộn gì cũng xảy ra, nhưng người thiếu kinh nghiệm như cô thật chất cảm thấy nó rất ái ngại. Vương Tư Ngôn đẩy cửa nhà tắm đi ra, chỉ quấn mỗi cái khăn tắm ngang eo lộ ra cơ bụng săn chắc. Chiêu Thần ngẩn ngơ, sau đó bắt đầu che mắt, bối rối bảo.
"Anh... anh làm gì vậy? Sao anh không mặc quần áo?"
"Em còn ngại sao? Vậy là đêm qua chỉ lo cầu xin anh thôi, không nhìn thấy gì khác nữa à?"
"Đây là xe ai vậy?"
Anh rời lưng khỏi xe, nhìn cô cười nhẹ.
"Xe của anh."
Sau khi đưa Chiêu Thần đến khách sạn, anh đã dẫn cô đi thẳng lên phòng, là một căn phòng dành cho hai người, đích thị là nó. Cô còn nhớ trước đây đi chơi cùng anh ở ngoài biển, cô đã phải dùng kế tính toán lắm mới được nằm cùng phòng với anh. Đẩy cửa bước vào, không gian phòng ở tầng cao khiến cô vô cùng thích thú, nhìn ra bên ngoài có thể thấy cả một thành phố Giang Nam hoa lệ thu nhỏ.
Cô đặt túi xách bên bàn ở gần cửa, quay lưng lại nhìn anh.
"Ở đây đẹp thật. Ưm..."
Còn chưa nói hết, môi của cô đã bị Vương Tư Ngôn chặn đứng. Anh đưa tay mình ra sau khoá cửa, chân bước đến hôn cô một cách dồn dập và vội vã, không chừa cho cô đường lui. Chiêu Thần theo bản năng mà lùi lại, nhưng càng như vậy chỉ càng khiến anh có cơ hội dữ dội hơn trước. Anh giữ lấy eo cô, kéo cô áp sát về mình rồi hôn rất sâu. Nụ hôn này khiến cô bị một phen kinh ngạc, sau đó thì lâng lâng không nhớ rõ thứ gì. Môi anh mát lạnh, môi cô ngọt ngào, hoà vào một chút dư vị của rượu vang còn đọng lại nơi khoé môi cô.
Anh vẫn hôn cô như thế, nhưng thoáng chốc họ đã từ cửa di chuyển đến bên giường rồi ngã xuống. Chiêu Thần bị hôn đến hoa mắt chóng mặt, không kịp thở nên đã liên tục quơ quào về phía lồng ngực của anh, bấu chặt cổ áo anh. Vương Tư Ngôn hôn môi cô cuồng nhiệt, tay anh vuốt ve khuôn mặt ngọc ngà của cô, chạm vào mái tóc, luồng vào da đầu, trượt xuống xương quai xanh rồi đi vào cổ áo.
Chiêu Thần hơi giật mình, đột nhiên đẩy anh ra rồi giữ lấy tay anh. Hai người nhìn nhau rất gần, cô có thể nhìn thấy khuôn mặt kinh ngạc của mình trong đôi mắt ấy.
"Đừng. Em, em... Em sợ."
Vương Tư Ngôn nhìn cô dịu dàng, hôn lên môi cô một cái giống như đang dỗ ngọt.
"Không sao. Không có gì phải sợ cả."
Anh cúi đầu xuống, để chóp mũi hai người chạm vào nhau, vừa định hôn cô thì lại bị cô đưa tay ngăn lại.
"Nhưng... Nhưng mà em không biết... Không biết nên làm sao..."
Hơi thở của anh trở nên vô cùng gấp gáp, giống như đã đợi đến giây phút này lâu lắm rồi, không đợi được nữa.
"Anh dạy em."
Vương Tư Ngôn nói rồi hôn lên môi Chiêu Thần, lại nhanh chóng dẫn cô đi vào cung đường của sự mê hoặc, khiến thần trí đảo điên. Váy áo của cô bị cởi ra từ lúc nào không rõ, lúc nhận ra thì trên người đã không còn mảnh vải che thân. Anh phủ lên người cô, hôn lên từng điểm nhạy cảm một cách nâng niu, chiều chuộng khiến cả cơ thể cô run lên từng nhịp.
Rồi đến khi cảm nhận được cơ thể anh tiến sâu vào mình, cô mới hiểu hoá ra lần đầu chính là như vậy. Đau đớn có, hạnh phúc có, vui sướng cũng có. Nhưng trước mắt, cô đã hiểu được thế nào gọi là thân thể giống như bị chẻ ra làm đôi.
Bấu chặt lấy vai anh, Chiêu Thần nấc lên.
"Ư... Đau..."
Vương Tư Ngôn sốt ruột, nhìn cô gái nhỏ đang rút ở trong lòng mình mà hôn liên tục khắp mặt cô. Anh di chuyển chậm rãi, sợ rằng cô lại không thích nghi kịp mà phát khóc. Không biết trôi qua bao lâu, Chiêu Thần vẫn cứ mơ hồ nhìn thấy người đàn ông ấy ở trên cơ thể mình, dày vò cô từng chút một, cũng nâng niu quấn quýt không rời. Lưng anh rắn rỏi, dưới ánh đèn vàng của khách sạn cùng ánh trăng bên ngoài giống như một bức tranh quý tuyệt mỹ.
Chiêu Thần sờ lên lưng anh, vuốt ve rồi lại theo từng chuyển động của anh mà bấu chặt. Anh nghe thấy tiếng cô thút thít, nghe thấy những tiếng rên rỉ không thể kìm nén được mà bật ra từ mờ môi kêu ư ử. Anh muốn lại cưng chiều cô, nhưng dục vọng trong lòng khiến anh không thể dừng lại, khao khát muốn cô hoàn toàn là người con gái của mình. Sau đêm nay, anh đã hoàn toàn yên tâm rằng, cô chỉ là của riêng anh, của mỗi mình Vương Tư Ngôn anh mà thôi.
"Ha... A..."
Sau một hồi triền miên, chỉ thấy lưng anh run lên cùng cô vài cái, qua cơn cao trào anh liền gục đầu lên vai cô.
Khoác lên tấm chăn bông ấm áp, Chiêu Thần nằm cuộn tròn trong lòng anh mà ngủ, mồ hôi trên trán vẫn còn. Riêng anh thì không ngủ được, cứ nằm ở đó mà nghịch tóc cô, ngửa mặt lên trần nhà mỉm cười không rõ vì điều gì.
Người con gái này, là anh dùng cả một quãng thời gian để yêu thương và mong cầu. Người con gái này, là anh dùng cả sinh mạng để có thể đánh đổi và để được bên cạnh. Dù thế nào đi nữa, có lẽ chỉ có anh mới rõ được rốt cuộc mình yêu cô nhiều đến nhường nào.
Hôm sau tỉnh dậy.
Mặt trời đã mọc lên quá nửa, Chiêu Thần mở mắt ra đã thấy cả người ê ẩm, chạm vào đâu cũng đau nhức. Cô tìm Vương Tư Ngôn, nhưng lúc này lại nhớ ra một chuyện quan trọng hơn rằng, đêm qua cô và anh... đã làm chuyện đó rồi. Cô bất giác đỏ hết cả mặt rồi đưa tay che miệng, nhớ đến cử chỉ âu yếm cùng những lời nói đường mật, dịu dàng của anh.
"Chiêu Thần. Thả lỏng."
"Ngoan. Một lát nữa... Sắp ra rồi."
Cô nghĩ đến đây thôi đã thấy ruột gan sôi sục, mặt đỏ bừng bừng mà xoa hết một lượt rồi liên tục lắc đầu. Biết rằng chuyện này sớm muộn gì cũng xảy ra, nhưng người thiếu kinh nghiệm như cô thật chất cảm thấy nó rất ái ngại. Vương Tư Ngôn đẩy cửa nhà tắm đi ra, chỉ quấn mỗi cái khăn tắm ngang eo lộ ra cơ bụng săn chắc. Chiêu Thần ngẩn ngơ, sau đó bắt đầu che mắt, bối rối bảo.
"Anh... anh làm gì vậy? Sao anh không mặc quần áo?"
"Em còn ngại sao? Vậy là đêm qua chỉ lo cầu xin anh thôi, không nhìn thấy gì khác nữa à?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.