Chương 41
Queen Bảo Bối
30/01/2023
"Đến giờ tôi mới biết anh tốt bụng như vậy đấy."
"Dù sao lần trước tôi cứu cô ở bìa rừng, cô vẫn chưa trả ơn tôi. Tôi phải bám theo để cô nhớ dai một chút."
Chiêu Thần xùy một cái, còn nghĩ Tiêu Đình tốt bụng cỡ nào, hoá ra là vẫn luôn muốn cô trả ơn. Mặc dù cô rất cảm kích anh ta vì lần xả thân đó, nhưng xem ra anh ta cũng quá tự mãn về bản thân mình rồi. Vấn đề khiến cô lo lắng bây giờ, chính là chuyện xuất hiện một quả núi tuyết giữa trời thu.
Đây đúng là chuyện quá hoang đường.
Trước đây cô cũng từng đọc sách cổ, thấy những hiện tượng lạ xuất hiện, nhưng đó chỉ là từ thời xa xưa. Ở thế kỉ này, xuất hiện loại độc như Nhục Chi Độc tồn tại từ cả nghìn năm trước đã lạ, bây giờ muốn thấy Hàn Thảo sống ở vùng núi có tuyết quanh năm còn lạ hơn. Hơn nữa, Chiêu Thần cũng không nghĩ mình sẽ đi tìm nó cùng Tiêu Đình. Không phải vì cô không nhận lòng tốt của anh ta, mà là vì mang ơn một lần vẫn chưa thể trả, lần này nữa không biết đền đáp thế nào. Anh ta và Vương Tư Ngôn ngoài mặt cười nói nhưng bên trong như nước với lửa, đụng độ chỉ có thể mang lại cảm giác lạnh sống lưng. Cô không muốn chỉ vì mình đi cùng Tiêu Đình mà giữa hai người họ có thêm hiểu lầm gì.
Lúc trở về khách sạn, Chiêu Thần có hơi mệt mỏi. Lần này thật sự khiến cô đau đầu rồi, vì phải nghĩ hết khả năng xem rốt cuộc núi tuyết xuất hiện chỗ nào. Vương Tư Ngôn từ trong phòng tắm bước ra, mặc áo choàng tắm mà mái tóc vẫn còn rũ rượi vì chưa lau khô. Cô bị dáng vẻ này của anh làm cho say đắm, hai tay chống ra sau giường, hơi ưỡn ngực mỉm cười.
"Gì đây? Anh xuất hiện trước mặt em với bộ dạng này là sao?"
Anh cong môi cười, bước về phía cô.
"Gì đâu? Em muốn tắm ngay không? Anh giúp em."
Chiêu Thần hơi cau mày.
"Giúp? Giúp gì?"
"Đi tắm."
Vương Tư Ngôn vừa dứt lời, ném khăn lau tóc lên giường rồi bước vội đến bế cô lên. Anh đi thẳng vào trong nhà tắm rồi đóng cửa lại, đặt cô xuống rồi ấn nút vòi sen. Chiêu Thần phản ứng không kịp, nên khi nước vừa xả xuống cô hơi giật mình một chút, bất ngờ áp mặt vào lòng anh.
"Sao vậy? Nước có nóng quá không?"
Cô ngại ngùng nép vào người anh rồi lắc đầu. Cô gái này, vẫn mãi là cô gái bé nhỏ được anh yêu thương và chiều chuộng. Ngẩng đầu lên nhìn, dưới những giọt nước li ti, cô chớp mắt hỏi.
"Nhưng anh vừa tắm rồi mà?"
Vương Tư Ngôn xoa xoa đầu cô, cưng chiều bảo.
"Anh tắm cho em."
Câu này của anh, mang theo biết bao nhiêu là sự dịu dàng và ấm áp. Chiêu Thần cứ nhớ về quãng thời gian trước đây cùng anh, bây giờ và sau này cũng chỉ mong có như vậy.
Yêu một người ở bên cạnh mình suốt quãng thời gian dài như vậy, trải qua những chuyện vui buồn cũng đều có nhau, đáng trân trọng nhường nào.
Vương Tư Ngôn chạm tay lên khuôn mặt mát lạnh của Chiêu Thần, dưới làn hơi nước mờ ảo ấy làm khuôn mặt của cô thêm phần xinh đẹp.
"Anh nói xem, anh bây giờ có phải là người đàn ông thành công quá rồi không?"
"Thứ gì cũng có, người khác làm sao sánh bằng?"
Anh ở phía sau cẩn thận lau tóc cho cô, động tác tuy nhanh mà nhẹ nhàng, còn véo gò má cô một cái.
"Sai rồi."
Câu này của anh làm nét cười trên mặt cô hơi ngừng lại, ngước mắt lên nhìn. Từ góc này nhìn lên có thể thấy được xương hàm của anh, trông thật đẹp. Anh lại xoa xoa gò má của cô một cái, dịu giọng nói.
"Bọn họ không giống anh. Bọn họ có tất cả, còn anh chỉ có một mình em thôi."
Không hiểu tại sao, khi nghe câu này của Vương Tư Ngôn, Chiêu Thần lại thoáng thấy được sự cô đơn trên khuôn mặt của anh. Từ lúc theo anh về đến bây giờ, cô chỉ biết cảm giác được anh chăm sóc, chiều chuộng, chưa từng nghe anh nhắc đến trước đây mẹ anh đối với anh thế nào. Một người từng trải như anh, hiểu rõ thế nào là đường đời không một màu hồng, càng không có con đường được phủ đầy hoa. Nhưng những gì anh tạo ra cho cô, chính là một thế giới màu hồng với vô số những bông hoa rực rỡ.
Cô đặt tay mình lên bàn tay đang ở trên vai của Vương Tư Ngôn, mỉm cười.
"Anh chỉ cần có em thôi là đủ rồi."
Tuổi thơ của Vương Tư Ngôn, có lẽ khoảng thời gian hạnh phúc nhất vẫn là khi mẹ anh còn sống. Cả đời bà yêu nhầm một người, nhưng chính bà đã từng nói mình không hối hận, vì bà đã sinh ra anh. Bà yêu nhầm người, và đến lúc chết đi vẫn bị người đó hoài nghi, mang theo những đau đớn và uất ức.
Mẹ anh là một người đẹp, nét đẹp dịu dàng và rất trí thức. Trước khi gặp lão Vương, bà từng là một nhà thiết kế thời trang có tiếng tăm ở Lăng Xuyên. Ông ta gặp bà tại buổi trình diễn mang thương hiệu của Pháp, sau đó thì phải lòng. Bà là người hiểu biết, hiểu được thế nào là đạo lý của một người làm vợ, làm mẹ.
Trong mắt Vương Tư Ngôn, mẹ chính là người tuyệt vời nhất không ai sáng bằng.
Tháng ngày có mẹ bên cạnh, anh là đứa trẻ hạnh phúc. Nhưng cũng chính vì sự đa nghi của lão Vương mà dẫn đến bao hệ lụy, khiến cả đời của mẹ anh bị vùi dập không thương tiếc, đến lúc nhắm mắt cũng không thể gặp người mà mình yêu.
Chiêu Thần không thể thấy được những nỗi buồn, là vì anh che đậy quá kĩ, không để lộ một chút sơ hở nào. Cô chỉ biết anh là người như thế, rất lạnh lùng nhưng đôi khi cũng rất dễ tổn thương.
"Vương Tư Ngôn. Ngày mai dẫn em đến thăm mộ của mẹ anh, được không?"
"Dù sao lần trước tôi cứu cô ở bìa rừng, cô vẫn chưa trả ơn tôi. Tôi phải bám theo để cô nhớ dai một chút."
Chiêu Thần xùy một cái, còn nghĩ Tiêu Đình tốt bụng cỡ nào, hoá ra là vẫn luôn muốn cô trả ơn. Mặc dù cô rất cảm kích anh ta vì lần xả thân đó, nhưng xem ra anh ta cũng quá tự mãn về bản thân mình rồi. Vấn đề khiến cô lo lắng bây giờ, chính là chuyện xuất hiện một quả núi tuyết giữa trời thu.
Đây đúng là chuyện quá hoang đường.
Trước đây cô cũng từng đọc sách cổ, thấy những hiện tượng lạ xuất hiện, nhưng đó chỉ là từ thời xa xưa. Ở thế kỉ này, xuất hiện loại độc như Nhục Chi Độc tồn tại từ cả nghìn năm trước đã lạ, bây giờ muốn thấy Hàn Thảo sống ở vùng núi có tuyết quanh năm còn lạ hơn. Hơn nữa, Chiêu Thần cũng không nghĩ mình sẽ đi tìm nó cùng Tiêu Đình. Không phải vì cô không nhận lòng tốt của anh ta, mà là vì mang ơn một lần vẫn chưa thể trả, lần này nữa không biết đền đáp thế nào. Anh ta và Vương Tư Ngôn ngoài mặt cười nói nhưng bên trong như nước với lửa, đụng độ chỉ có thể mang lại cảm giác lạnh sống lưng. Cô không muốn chỉ vì mình đi cùng Tiêu Đình mà giữa hai người họ có thêm hiểu lầm gì.
Lúc trở về khách sạn, Chiêu Thần có hơi mệt mỏi. Lần này thật sự khiến cô đau đầu rồi, vì phải nghĩ hết khả năng xem rốt cuộc núi tuyết xuất hiện chỗ nào. Vương Tư Ngôn từ trong phòng tắm bước ra, mặc áo choàng tắm mà mái tóc vẫn còn rũ rượi vì chưa lau khô. Cô bị dáng vẻ này của anh làm cho say đắm, hai tay chống ra sau giường, hơi ưỡn ngực mỉm cười.
"Gì đây? Anh xuất hiện trước mặt em với bộ dạng này là sao?"
Anh cong môi cười, bước về phía cô.
"Gì đâu? Em muốn tắm ngay không? Anh giúp em."
Chiêu Thần hơi cau mày.
"Giúp? Giúp gì?"
"Đi tắm."
Vương Tư Ngôn vừa dứt lời, ném khăn lau tóc lên giường rồi bước vội đến bế cô lên. Anh đi thẳng vào trong nhà tắm rồi đóng cửa lại, đặt cô xuống rồi ấn nút vòi sen. Chiêu Thần phản ứng không kịp, nên khi nước vừa xả xuống cô hơi giật mình một chút, bất ngờ áp mặt vào lòng anh.
"Sao vậy? Nước có nóng quá không?"
Cô ngại ngùng nép vào người anh rồi lắc đầu. Cô gái này, vẫn mãi là cô gái bé nhỏ được anh yêu thương và chiều chuộng. Ngẩng đầu lên nhìn, dưới những giọt nước li ti, cô chớp mắt hỏi.
"Nhưng anh vừa tắm rồi mà?"
Vương Tư Ngôn xoa xoa đầu cô, cưng chiều bảo.
"Anh tắm cho em."
Câu này của anh, mang theo biết bao nhiêu là sự dịu dàng và ấm áp. Chiêu Thần cứ nhớ về quãng thời gian trước đây cùng anh, bây giờ và sau này cũng chỉ mong có như vậy.
Yêu một người ở bên cạnh mình suốt quãng thời gian dài như vậy, trải qua những chuyện vui buồn cũng đều có nhau, đáng trân trọng nhường nào.
Vương Tư Ngôn chạm tay lên khuôn mặt mát lạnh của Chiêu Thần, dưới làn hơi nước mờ ảo ấy làm khuôn mặt của cô thêm phần xinh đẹp.
"Anh nói xem, anh bây giờ có phải là người đàn ông thành công quá rồi không?"
"Thứ gì cũng có, người khác làm sao sánh bằng?"
Anh ở phía sau cẩn thận lau tóc cho cô, động tác tuy nhanh mà nhẹ nhàng, còn véo gò má cô một cái.
"Sai rồi."
Câu này của anh làm nét cười trên mặt cô hơi ngừng lại, ngước mắt lên nhìn. Từ góc này nhìn lên có thể thấy được xương hàm của anh, trông thật đẹp. Anh lại xoa xoa gò má của cô một cái, dịu giọng nói.
"Bọn họ không giống anh. Bọn họ có tất cả, còn anh chỉ có một mình em thôi."
Không hiểu tại sao, khi nghe câu này của Vương Tư Ngôn, Chiêu Thần lại thoáng thấy được sự cô đơn trên khuôn mặt của anh. Từ lúc theo anh về đến bây giờ, cô chỉ biết cảm giác được anh chăm sóc, chiều chuộng, chưa từng nghe anh nhắc đến trước đây mẹ anh đối với anh thế nào. Một người từng trải như anh, hiểu rõ thế nào là đường đời không một màu hồng, càng không có con đường được phủ đầy hoa. Nhưng những gì anh tạo ra cho cô, chính là một thế giới màu hồng với vô số những bông hoa rực rỡ.
Cô đặt tay mình lên bàn tay đang ở trên vai của Vương Tư Ngôn, mỉm cười.
"Anh chỉ cần có em thôi là đủ rồi."
Tuổi thơ của Vương Tư Ngôn, có lẽ khoảng thời gian hạnh phúc nhất vẫn là khi mẹ anh còn sống. Cả đời bà yêu nhầm một người, nhưng chính bà đã từng nói mình không hối hận, vì bà đã sinh ra anh. Bà yêu nhầm người, và đến lúc chết đi vẫn bị người đó hoài nghi, mang theo những đau đớn và uất ức.
Mẹ anh là một người đẹp, nét đẹp dịu dàng và rất trí thức. Trước khi gặp lão Vương, bà từng là một nhà thiết kế thời trang có tiếng tăm ở Lăng Xuyên. Ông ta gặp bà tại buổi trình diễn mang thương hiệu của Pháp, sau đó thì phải lòng. Bà là người hiểu biết, hiểu được thế nào là đạo lý của một người làm vợ, làm mẹ.
Trong mắt Vương Tư Ngôn, mẹ chính là người tuyệt vời nhất không ai sáng bằng.
Tháng ngày có mẹ bên cạnh, anh là đứa trẻ hạnh phúc. Nhưng cũng chính vì sự đa nghi của lão Vương mà dẫn đến bao hệ lụy, khiến cả đời của mẹ anh bị vùi dập không thương tiếc, đến lúc nhắm mắt cũng không thể gặp người mà mình yêu.
Chiêu Thần không thể thấy được những nỗi buồn, là vì anh che đậy quá kĩ, không để lộ một chút sơ hở nào. Cô chỉ biết anh là người như thế, rất lạnh lùng nhưng đôi khi cũng rất dễ tổn thương.
"Vương Tư Ngôn. Ngày mai dẫn em đến thăm mộ của mẹ anh, được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.