Chương 45
Queen Bảo Bối
30/01/2023
Vương Tư Ngôn nói rồi đè Chiêu Thần ngã xuống ghế sô pha, cúi đầu hôn lên môi cô, sau đó là trán, là chóp mũi, là gò má, là cằm. Cô bị anh hôn đến ngơ ngác, tay bấu vào ngực áo anh mà cọ quậy chân.
"Đừng. Anh đang bị thương đấy."
"Ừ."
Anh chỉ trả lời đúng một từ như vậy, sau đó lại hành động giống như không đợi lâu được, rất gấp gáp mà luồng tay vào trong váy của Chiêu Thần. Cô giật bắn mình, đặt tay vào bên trong giữ tay anh lại, nhưng anh lại hôn để làm cô phân tâm. Anh đẩy lưỡi vào, cậy khoang miệng của cô ra rồi bắt đầu khám phá, giống như một chú ong đang đi tìm mật ngọt, quấn quýt không rời môi. Cô bị hôn đến u mê đầu óc, không biết anh đã từ lâu cởi bỏ chiếc quần lót kia ra rồi nhét vào một góc trên sô pha.
Chiêu Thần dùng một chút lí trí sót lại, tự nhận ra được rằng đây đang là phòng khách, quá thoáng đãng để làm chuyện yêu đương này. Cô vội né tránh hết bên trái đến bên phải, nhưng anh lại vùi đầu cắn lên cổ của cô, khiến môi cô bật ra những âm thanh mà chính mình nghe thấy thôi cũng xấu hổ.
"Ư..."
"Đừng. Đây... Là phòng, khách."
Vương Tư Ngôn dừng lại một chút, ánh mắt màu đen tối u ám như phủ mây mờ, ngay lúc này chỉ muốn chiếm hết cơ thể ngọc ngà yêu kiều của cô. Anh cũng cảm thấy mình đúng là không kiểm soát được hoả dục trong người, nơi này chắc sẽ khiến Chiêu Thần thấy ngượng. Thế là anh bế cô lên, hai tay giữ ở mông cô để cô ôm lấy cổ mình rồi đi vững vàng lên phòng.
Dùng chân đẩy cửa ra, chưa kịp xuống giường anh đã đặt cô ngồi lên đầu tủ, hôn cuồng nhiệt. Cả người Chiêu Thần nóng hừng hực như bị một đàn kiến châm chít trong da thịt, vừa hôn vừa không tự chủ được mà kéo áo sơ mi của anh rồi cởi nó ra. Quần áo bắt đầu được cởi gần hết, ném lung tung trên sàn nhà, trên mặt cô có vài sợi tóc dính vì thấm mồ hôi, ánh mắt mê ly khiến anh không nhịn được mà lại hôn, rồi cắn lên cổ thêm vài dấu.
Vương Tư Ngôn ép cô ngồi dựa sát lưng vào tường, thuận theo thế mà tách chân cô ra rồi xốc váy cô lên, anh đặt hai tay lên bầu ngực nằm ẩn hiện trong cổ áo cúp ngực của Chiêu Thần. Sự cuồng dã này của anh, nhanh chóng làm lí trí của cô bị trôi dạt về tận phương trời nào, cứ mơ màng mặc cho anh định đoạt. Anh khẽ cười, kéo nó xuống một cách nhanh chóng như muốn xé toạc nó ra rồi bắt đầu xoa nắn thứ mềm mại và trắng trẻo kia.
"Hức... Anh... Xấu xa..."
Chiêu Thần mắng anh, nhưng cũng không rõ là mình muốn thuận theo hay muốn chống đối. Cô cứ vậy mà kêu lên, nhưng âm thanh rên rỉ này làm lòng anh sôi trào, ánh mắt đục ngầu, không nhịn được mà kéo tay cô cầm lên vật đàn ông to cứng. Giọng anh khàn khàn, đầy mê hoặc.
"Giúp anh đi."
Cô lắc đầu, nhưng hai bầu ngực lại bị anh xoa nắn biến đổi hình dạng, không thể không làm theo, tay từ từ di chuyển lên xuống, còn cảm nhận được nó rất to và dài, còn nổi cả gân. Vương Tư Ngôn vùi đầu vào cổ của cô, hơi thở dồn dập, gầm lên một tiếng rồi cắn vào vai cô một cái.
"Giỏi."
"Đến lượt anh."
Anh gạt tay cô ra, cầm thứ to lớn ấy tiến đến gần nơi tư mật của Chiêu Thần đưa đẩy qua lại. Anh đang muốn dụ dỗ cô, còn nghĩ cô sẽ tỉnh táo một chút nhưng từ lâu thần trí đã bị anh chiếm đoạt, không còn biết được mình đang đối đầu với thứ đồ vật khủng khiếp gì. Vương Tư Ngôn nhìn cô, thấy cô đã mơ màng không rõ sự tình, còn nơi tư mật lại hoan nghênh chào đón như vậy khiến anh đúng là khó lòng khống chế nổi.
Anh chậm rãi cho vào, là một lần cho hết vào bên trong cơ thể của cô. Cảm giác mới lạ này khiến cô không phản ứng kịp mà hạ thân run lên, hai tay bấu vào vai anh rồi ôm lấy cổ anh thật chặt.
"Hức... Sâu... Sâu quá..."
Anh cũng bị cô kẹp chặt, không nhịn được mà kêu lên một tiếng, ẩn nhẫn nói.
"Ngoan. Thả lỏng. Đừng kẹp anh chặt như thế."
Anh bắt đầu luận động trong cơ thể của cô, từng cú thúc giống như muốn tâm trí cô đảo điên, muốn cô rơi vào vùng hoang lạc. Cô theo từng chuyển động ấy mà không ngừng rên rỉ, nhưng khi nó vừa rút ra thì bản thân lại tham lam muốn nó đưa vào. Là mê hoặc, là dụ dỗ, là anh đang muốn kiểm soát cả lí trí lẫn cơ thể này của cô.
Bế cô lên, vật đàn ông lại càng đâm sâu vào khiến hai mắt cô trống rỗng, kêu lên một tiếng chói tai.
"A~... Đừng mà..."
Vương Tư Ngôn xốc lên vài cái, thân hình vạm vỡ của anh thấm đẫm mồ hôi mà vẫn bế cô rất chắc, chuyển động rất nhịp nhàng. Đầu óc Chiêu Thần như nổ tung, gục lên vai anh mà rên rỉ nỉ non, khiến anh càng tăng thêm khao khát chiếm đoạt. Anh đẩy cô ngã xuống giường, phủ lên người cô rồi hôn nồng nàn, hai tay đi loạn trên hai bầu ngực, sau đó là đi xuống nơi tư mật giữa hai chân cô. Lần đầu tiên, Chiêu Thần được nhìn thấy một Vương Tư Ngôn cuồng bạo, chiếm hữu đến thế, nhưng lí trí của cô lại thúc ép không muốn để cô chối từ, ngược lại thân thể ngọc ngà rất nồng nhiệt hưởng ứng.
Anh cho ngón tay của mình vào bên trong, mắt cong lên như đang cười, giọng hơi khàn một chút.
"Ướt hết rồi. Muốn anh thay ga giường sao?"
Chiêu Thần xấu hổ đưa hai che mặt rồi lại đưa tay kéo tay anh ra khỏi nơi ấy, quơ quào loạn xạ hết.
"Đừng. Ngứa... Ngứa quá."
"Đừng. Anh đang bị thương đấy."
"Ừ."
Anh chỉ trả lời đúng một từ như vậy, sau đó lại hành động giống như không đợi lâu được, rất gấp gáp mà luồng tay vào trong váy của Chiêu Thần. Cô giật bắn mình, đặt tay vào bên trong giữ tay anh lại, nhưng anh lại hôn để làm cô phân tâm. Anh đẩy lưỡi vào, cậy khoang miệng của cô ra rồi bắt đầu khám phá, giống như một chú ong đang đi tìm mật ngọt, quấn quýt không rời môi. Cô bị hôn đến u mê đầu óc, không biết anh đã từ lâu cởi bỏ chiếc quần lót kia ra rồi nhét vào một góc trên sô pha.
Chiêu Thần dùng một chút lí trí sót lại, tự nhận ra được rằng đây đang là phòng khách, quá thoáng đãng để làm chuyện yêu đương này. Cô vội né tránh hết bên trái đến bên phải, nhưng anh lại vùi đầu cắn lên cổ của cô, khiến môi cô bật ra những âm thanh mà chính mình nghe thấy thôi cũng xấu hổ.
"Ư..."
"Đừng. Đây... Là phòng, khách."
Vương Tư Ngôn dừng lại một chút, ánh mắt màu đen tối u ám như phủ mây mờ, ngay lúc này chỉ muốn chiếm hết cơ thể ngọc ngà yêu kiều của cô. Anh cũng cảm thấy mình đúng là không kiểm soát được hoả dục trong người, nơi này chắc sẽ khiến Chiêu Thần thấy ngượng. Thế là anh bế cô lên, hai tay giữ ở mông cô để cô ôm lấy cổ mình rồi đi vững vàng lên phòng.
Dùng chân đẩy cửa ra, chưa kịp xuống giường anh đã đặt cô ngồi lên đầu tủ, hôn cuồng nhiệt. Cả người Chiêu Thần nóng hừng hực như bị một đàn kiến châm chít trong da thịt, vừa hôn vừa không tự chủ được mà kéo áo sơ mi của anh rồi cởi nó ra. Quần áo bắt đầu được cởi gần hết, ném lung tung trên sàn nhà, trên mặt cô có vài sợi tóc dính vì thấm mồ hôi, ánh mắt mê ly khiến anh không nhịn được mà lại hôn, rồi cắn lên cổ thêm vài dấu.
Vương Tư Ngôn ép cô ngồi dựa sát lưng vào tường, thuận theo thế mà tách chân cô ra rồi xốc váy cô lên, anh đặt hai tay lên bầu ngực nằm ẩn hiện trong cổ áo cúp ngực của Chiêu Thần. Sự cuồng dã này của anh, nhanh chóng làm lí trí của cô bị trôi dạt về tận phương trời nào, cứ mơ màng mặc cho anh định đoạt. Anh khẽ cười, kéo nó xuống một cách nhanh chóng như muốn xé toạc nó ra rồi bắt đầu xoa nắn thứ mềm mại và trắng trẻo kia.
"Hức... Anh... Xấu xa..."
Chiêu Thần mắng anh, nhưng cũng không rõ là mình muốn thuận theo hay muốn chống đối. Cô cứ vậy mà kêu lên, nhưng âm thanh rên rỉ này làm lòng anh sôi trào, ánh mắt đục ngầu, không nhịn được mà kéo tay cô cầm lên vật đàn ông to cứng. Giọng anh khàn khàn, đầy mê hoặc.
"Giúp anh đi."
Cô lắc đầu, nhưng hai bầu ngực lại bị anh xoa nắn biến đổi hình dạng, không thể không làm theo, tay từ từ di chuyển lên xuống, còn cảm nhận được nó rất to và dài, còn nổi cả gân. Vương Tư Ngôn vùi đầu vào cổ của cô, hơi thở dồn dập, gầm lên một tiếng rồi cắn vào vai cô một cái.
"Giỏi."
"Đến lượt anh."
Anh gạt tay cô ra, cầm thứ to lớn ấy tiến đến gần nơi tư mật của Chiêu Thần đưa đẩy qua lại. Anh đang muốn dụ dỗ cô, còn nghĩ cô sẽ tỉnh táo một chút nhưng từ lâu thần trí đã bị anh chiếm đoạt, không còn biết được mình đang đối đầu với thứ đồ vật khủng khiếp gì. Vương Tư Ngôn nhìn cô, thấy cô đã mơ màng không rõ sự tình, còn nơi tư mật lại hoan nghênh chào đón như vậy khiến anh đúng là khó lòng khống chế nổi.
Anh chậm rãi cho vào, là một lần cho hết vào bên trong cơ thể của cô. Cảm giác mới lạ này khiến cô không phản ứng kịp mà hạ thân run lên, hai tay bấu vào vai anh rồi ôm lấy cổ anh thật chặt.
"Hức... Sâu... Sâu quá..."
Anh cũng bị cô kẹp chặt, không nhịn được mà kêu lên một tiếng, ẩn nhẫn nói.
"Ngoan. Thả lỏng. Đừng kẹp anh chặt như thế."
Anh bắt đầu luận động trong cơ thể của cô, từng cú thúc giống như muốn tâm trí cô đảo điên, muốn cô rơi vào vùng hoang lạc. Cô theo từng chuyển động ấy mà không ngừng rên rỉ, nhưng khi nó vừa rút ra thì bản thân lại tham lam muốn nó đưa vào. Là mê hoặc, là dụ dỗ, là anh đang muốn kiểm soát cả lí trí lẫn cơ thể này của cô.
Bế cô lên, vật đàn ông lại càng đâm sâu vào khiến hai mắt cô trống rỗng, kêu lên một tiếng chói tai.
"A~... Đừng mà..."
Vương Tư Ngôn xốc lên vài cái, thân hình vạm vỡ của anh thấm đẫm mồ hôi mà vẫn bế cô rất chắc, chuyển động rất nhịp nhàng. Đầu óc Chiêu Thần như nổ tung, gục lên vai anh mà rên rỉ nỉ non, khiến anh càng tăng thêm khao khát chiếm đoạt. Anh đẩy cô ngã xuống giường, phủ lên người cô rồi hôn nồng nàn, hai tay đi loạn trên hai bầu ngực, sau đó là đi xuống nơi tư mật giữa hai chân cô. Lần đầu tiên, Chiêu Thần được nhìn thấy một Vương Tư Ngôn cuồng bạo, chiếm hữu đến thế, nhưng lí trí của cô lại thúc ép không muốn để cô chối từ, ngược lại thân thể ngọc ngà rất nồng nhiệt hưởng ứng.
Anh cho ngón tay của mình vào bên trong, mắt cong lên như đang cười, giọng hơi khàn một chút.
"Ướt hết rồi. Muốn anh thay ga giường sao?"
Chiêu Thần xấu hổ đưa hai che mặt rồi lại đưa tay kéo tay anh ra khỏi nơi ấy, quơ quào loạn xạ hết.
"Đừng. Ngứa... Ngứa quá."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.