Chương 71: Sai Đường
Queen Bảo Bối
04/02/2023
Cô gái đó thừa hiểu Vương Tư Ngôn đang muốn từ chối khéo mình, nên cũng chỉ cười khách sáo rồi quay lưng rời đi. Chiêu Thần ở bên cạnh nhìn anh, vành môi cong lên lộ ra viền môi thanh tú yêu kiều.
"Anh bệnh gì vậy? Sao em lại không biết nhỉ?"
Anh cười một tiếng, đưa tay xoa xoa chóp mũi.
"Bệnh yêu."
Hai người cùng nhau đi vào bên trong đại sảnh của bữa tiệc, gặp gỡ nhiều vị giáo sư hơn. Bọn họ mỗi người đều nghiên cứu về một lĩnh vực khác nhau, nhưng chung quy đều là các ngành phát triển theo quy mô lớn. Chiêu Thần là một cô gái thông minh, nói chuyện khéo léo nên rất nhanh đã chiếm trọn cảm tình của rất nhiều người. Vương Tư Ngôn ở bên cạnh, mặc dù cũng chỉ cười nói xã giao, nhưng trong lòng anh lại vô cùng tự hào.
"Cô Chiêu! Đâu là con đường đã dẫn cô đến thành công ngày hôm nay vậy?"
Một vị giáo sư đứng gần bên cạnh hỏi Chiêu Thần, câu này khiến cô ngẩn ra vài giây. Thành công của hôm nay? Câu này cô không cần suy nghĩ, cũng có thể trả lời ngay, người đã nuôi dưỡng cho ước mơ của cô chỉ có duy nhất một người. Một người sẵn sàng đứng ở sau lưng cô, âm thầm làm một hậu phương vững chắc, sẵn sàng dang tay che chở cô khi cô thấy mệt mỏi và muốn bỏ cuộc.
Cô hiểu, bản thân mình bây giờ đã không còn ở độ tuổi nghịch ngợm không hiểu chuyện nữa, mà đã là người trải qua nhiều biến cố. Cô đã từng yêu, đã từng hận, cũng đã từng cảm nhận cảm giác làm mẹ và đã từng mất con. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi thôi mà đã trải qua nhiều loại cung bậc cảm xúc như vậy, vẫn không thể quật ngã được cô gái bé nhỏ này.
Chiêu Thần mỉm cười, choàng tay mình vào tay của Vương Tư Ngôn rồi nhìn sang anh, trong mắt ngập tràn tình yêu.
"Tất cả, đều là nhờ có anh ấy."
Nhờ có anh mà tôi đã hiểu được thế nào là tình yêu. Nhờ có anh mà tôi mới hiểu được, con người đều có thể vì nhau mà đối xử rất đỗi dịu dàng. Nhờ có anh mà tôi mới hiểu được thế nào là bao dung rộng lượng, thế nào là thế thái nhân tình. Người đàn ông này, giống như một gốc rễ nào đó đã cấm sâu vào bên trong trái tim tôi, không thể nào thay thế được. Tôi tôn thờ anh ấy, không phải vì mù quáng, mà là vì lòng tin, vì lí trí, vì con tim.
Trong buổi gặp mặt này, không ngờ lại có cả sự xuất hiện của Tiêu Đình. Ban đầu Chiêu Thần còn lấy làm lạ, nhưng sau khi nhớ đến chuyện ở Giang Nam, Chiêu Thần mới nhớ ra anh ta cũng là một giáo sư ở độ tuổi rất trẻ. Liếc mắt thấy anh ta đang ở gần đó, cô cũng không muốn chạm mặt nên đã muốn đi cùng Vương Tư Ngôn đến chỗ khác.
"Chiêu Thần."
Nào ngờ muốn tránh lại không được, khi anh ta lại đích thân mình đi đến tìm cô. Tình huống này có một chút gượng gạo lẫn khó xử, có quá nhiều chuyện xảy ra khiến cô khi gặp mặt Tiêu Đình đã không còn thấy mình cần phải kiêng dè.
"Chào anh. Giáo sư Tiêu."
Vương Tư Ngôn đứng ở bên cạnh Chiêu Thần sắc mặt không được tốt, vốn đã không vừa mắt anh ta, nên mỗi khi anh ta có ý muốn tiếp cận cô càng khiến anh thêm khó chịu. Anh ta cũng hiểu, mối quan hệ giữa hai người rất khó để chen vào, dù là như vậy vẫn muốn một lần cố chấp.
"Dù sao cũng từng hợp tác với nhau mà, sao em lại tỏ ra xa lạ thế?"
Chiêu Thần nhìn thẳng vào mắt của Tiêu Đình, khoé môi hơi nhếch lên. Trông cô của lúc này giống như đang muốn cười nhạo anh ta vậy.
"Anh xem trọng một tháng đó đến vậy sao? Không còn chuyện gì mới mẻ hơn chuyện đó à?"
"Vậy xem ra tôi phải cùng em có nhiều kỉ niệm hơn, như vậy mới có chuyện khác để nói nhỉ?"
Những câu này của anh ta, giống như đang thách thức sức giới hạn của người đàn ông đang đứng bên cạnh Chiêu Thần. Anh ta biết mình và anh như nước với lửa, nhưng vẫn cố tình gây sự. Người đứng ở giữa như cô, nếu là trước đây khi chưa biết Tiêu Đình là con nuôi của lão Vương, cô sẽ còn cảm thấy áy náy. Cô không hiểu vì nguyên nhân gì, mà anh ta lại muốn nghe lời của lão Vương để tiếp cận cô. Nếu là vì muốn Nhục Chi Độc phát huy công dụng hiệu quả, thì người mà anh ta nên tiếp cận lẽ ra phải là Vương Tư Ngôn.
Ban đầu anh ra nói ra chuyện liên quan đến Hàn Thảo, có lẽ chính anh ta cũng không ngờ được rằng có ngày cô sẽ tìm ra được nó. Nhiều lúc Chiêu Thần cũng muốn gặp anh ta để hỏi rõ một lần, liệu anh ta có hối hận khi đã làm như thế hay không.
Vương Tư Ngôn đứng ở bên cạnh Chiêu Thần, nét mặt không rõ là đang biểu đạt cảm xúc gì. Sự im lặng của anh làm cô có một chút lo lắng, nên đã bất giác đưa tay ra nắm lấy tay anh. Anh ngẩn ngơ nhìn, còn cô thì lại nói.
"Em muốn qua bên kia nói chuyện với giáo sư Từ. Anh đi với em đi!"
Vương Tư Ngôn mỉm cười nhẹ nhàng, gật đầu rồi đi cùng với Chiêu Thần, lướt qua mặt của Tiêu Đình. Anh ta đứng ở đó, nhìn hai người tay trong tay mà trong lòng dâng lên lửa giận. Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì, mà đã khiến cho Chiêu Thần ban đầu rất đỗi bình thường lại xa cách anh ta như vậy. Điều này anh ta phải là người rõ hơn bất kì ai.
Chỉ đơn giản thôi, vì anh ta là con nuôi của lão Vương, là người chấp nhận để ông ta sai khiến. Từ lúc bước chân vào con đường này đến bây giờ, có lẽ chính anh ta cũng không ngờ tới, mình lại phải lòng con mồi mà ông ta muốn đùa giỡn, mà con mồi đó lại là cô.
Có lẽ, ngay từ khi xuất phát đã đi sai đường, nhưng vẫn cố chấp bước đi...
...
"Anh bệnh gì vậy? Sao em lại không biết nhỉ?"
Anh cười một tiếng, đưa tay xoa xoa chóp mũi.
"Bệnh yêu."
Hai người cùng nhau đi vào bên trong đại sảnh của bữa tiệc, gặp gỡ nhiều vị giáo sư hơn. Bọn họ mỗi người đều nghiên cứu về một lĩnh vực khác nhau, nhưng chung quy đều là các ngành phát triển theo quy mô lớn. Chiêu Thần là một cô gái thông minh, nói chuyện khéo léo nên rất nhanh đã chiếm trọn cảm tình của rất nhiều người. Vương Tư Ngôn ở bên cạnh, mặc dù cũng chỉ cười nói xã giao, nhưng trong lòng anh lại vô cùng tự hào.
"Cô Chiêu! Đâu là con đường đã dẫn cô đến thành công ngày hôm nay vậy?"
Một vị giáo sư đứng gần bên cạnh hỏi Chiêu Thần, câu này khiến cô ngẩn ra vài giây. Thành công của hôm nay? Câu này cô không cần suy nghĩ, cũng có thể trả lời ngay, người đã nuôi dưỡng cho ước mơ của cô chỉ có duy nhất một người. Một người sẵn sàng đứng ở sau lưng cô, âm thầm làm một hậu phương vững chắc, sẵn sàng dang tay che chở cô khi cô thấy mệt mỏi và muốn bỏ cuộc.
Cô hiểu, bản thân mình bây giờ đã không còn ở độ tuổi nghịch ngợm không hiểu chuyện nữa, mà đã là người trải qua nhiều biến cố. Cô đã từng yêu, đã từng hận, cũng đã từng cảm nhận cảm giác làm mẹ và đã từng mất con. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi thôi mà đã trải qua nhiều loại cung bậc cảm xúc như vậy, vẫn không thể quật ngã được cô gái bé nhỏ này.
Chiêu Thần mỉm cười, choàng tay mình vào tay của Vương Tư Ngôn rồi nhìn sang anh, trong mắt ngập tràn tình yêu.
"Tất cả, đều là nhờ có anh ấy."
Nhờ có anh mà tôi đã hiểu được thế nào là tình yêu. Nhờ có anh mà tôi mới hiểu được, con người đều có thể vì nhau mà đối xử rất đỗi dịu dàng. Nhờ có anh mà tôi mới hiểu được thế nào là bao dung rộng lượng, thế nào là thế thái nhân tình. Người đàn ông này, giống như một gốc rễ nào đó đã cấm sâu vào bên trong trái tim tôi, không thể nào thay thế được. Tôi tôn thờ anh ấy, không phải vì mù quáng, mà là vì lòng tin, vì lí trí, vì con tim.
Trong buổi gặp mặt này, không ngờ lại có cả sự xuất hiện của Tiêu Đình. Ban đầu Chiêu Thần còn lấy làm lạ, nhưng sau khi nhớ đến chuyện ở Giang Nam, Chiêu Thần mới nhớ ra anh ta cũng là một giáo sư ở độ tuổi rất trẻ. Liếc mắt thấy anh ta đang ở gần đó, cô cũng không muốn chạm mặt nên đã muốn đi cùng Vương Tư Ngôn đến chỗ khác.
"Chiêu Thần."
Nào ngờ muốn tránh lại không được, khi anh ta lại đích thân mình đi đến tìm cô. Tình huống này có một chút gượng gạo lẫn khó xử, có quá nhiều chuyện xảy ra khiến cô khi gặp mặt Tiêu Đình đã không còn thấy mình cần phải kiêng dè.
"Chào anh. Giáo sư Tiêu."
Vương Tư Ngôn đứng ở bên cạnh Chiêu Thần sắc mặt không được tốt, vốn đã không vừa mắt anh ta, nên mỗi khi anh ta có ý muốn tiếp cận cô càng khiến anh thêm khó chịu. Anh ta cũng hiểu, mối quan hệ giữa hai người rất khó để chen vào, dù là như vậy vẫn muốn một lần cố chấp.
"Dù sao cũng từng hợp tác với nhau mà, sao em lại tỏ ra xa lạ thế?"
Chiêu Thần nhìn thẳng vào mắt của Tiêu Đình, khoé môi hơi nhếch lên. Trông cô của lúc này giống như đang muốn cười nhạo anh ta vậy.
"Anh xem trọng một tháng đó đến vậy sao? Không còn chuyện gì mới mẻ hơn chuyện đó à?"
"Vậy xem ra tôi phải cùng em có nhiều kỉ niệm hơn, như vậy mới có chuyện khác để nói nhỉ?"
Những câu này của anh ta, giống như đang thách thức sức giới hạn của người đàn ông đang đứng bên cạnh Chiêu Thần. Anh ta biết mình và anh như nước với lửa, nhưng vẫn cố tình gây sự. Người đứng ở giữa như cô, nếu là trước đây khi chưa biết Tiêu Đình là con nuôi của lão Vương, cô sẽ còn cảm thấy áy náy. Cô không hiểu vì nguyên nhân gì, mà anh ta lại muốn nghe lời của lão Vương để tiếp cận cô. Nếu là vì muốn Nhục Chi Độc phát huy công dụng hiệu quả, thì người mà anh ta nên tiếp cận lẽ ra phải là Vương Tư Ngôn.
Ban đầu anh ra nói ra chuyện liên quan đến Hàn Thảo, có lẽ chính anh ta cũng không ngờ được rằng có ngày cô sẽ tìm ra được nó. Nhiều lúc Chiêu Thần cũng muốn gặp anh ta để hỏi rõ một lần, liệu anh ta có hối hận khi đã làm như thế hay không.
Vương Tư Ngôn đứng ở bên cạnh Chiêu Thần, nét mặt không rõ là đang biểu đạt cảm xúc gì. Sự im lặng của anh làm cô có một chút lo lắng, nên đã bất giác đưa tay ra nắm lấy tay anh. Anh ngẩn ngơ nhìn, còn cô thì lại nói.
"Em muốn qua bên kia nói chuyện với giáo sư Từ. Anh đi với em đi!"
Vương Tư Ngôn mỉm cười nhẹ nhàng, gật đầu rồi đi cùng với Chiêu Thần, lướt qua mặt của Tiêu Đình. Anh ta đứng ở đó, nhìn hai người tay trong tay mà trong lòng dâng lên lửa giận. Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì, mà đã khiến cho Chiêu Thần ban đầu rất đỗi bình thường lại xa cách anh ta như vậy. Điều này anh ta phải là người rõ hơn bất kì ai.
Chỉ đơn giản thôi, vì anh ta là con nuôi của lão Vương, là người chấp nhận để ông ta sai khiến. Từ lúc bước chân vào con đường này đến bây giờ, có lẽ chính anh ta cũng không ngờ tới, mình lại phải lòng con mồi mà ông ta muốn đùa giỡn, mà con mồi đó lại là cô.
Có lẽ, ngay từ khi xuất phát đã đi sai đường, nhưng vẫn cố chấp bước đi...
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.