Vợ Ơi! Anh Đây Này! (Vợ Là Bác Sĩ Phu Nhân Ii)
Chương 39: Buổi Tiệc Long Trọng.
Jini Ngọc
22/04/2021
Một tuần trôi qua, Tưởng Ân kiên định điều tra kỹ càng về chuyện ngày hôm
đó. Những người ra vào theo hình ảnh camera hay khách hàng mua vé đều
không có sự xuất hiện của Tiểu Ninh.
Đúng như điều Trạch Tịnh Thần nói, có điều tra thế nào đi nữa thì cũng vô dụng.
Chắc là người giống người thôi... Tưởng Ân ngồi một góc bên dãy hành lang vắng lặng thầm suy nghĩ, đột nhiên tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên lôi tâm trí Tưởng Ân tỉnh táo trở lại.
Tưởng Ân lấy chiếc điện thoại từ trong túi ra, cuộc gọi đến từ một đàn em trong băng Tâm Trứ, ngỡ là có chuyện gấp, Tưởng Ân liền cầm túi xách đứng dậy, vừa đi vừa trả lời cuộc gọi.
.....
Dinh thự Cảnh Hoàng Viện.
Một biệt thự to lớn cao sang được dàn dựng bên ngoài những phụ kiện hài hòa trông rất bắt mắt, phần nào đã tô điểm thêm cho sự xa hoa của ngôi biệt thự.
Buổi tiệc vốn tổ chức khá đơn giản, mặc dù Tư Cảnh Nam có ý kiến, nhưng Lộ Khiết đã từ chối vì không thích cầu kỳ, sinh nhật của cô mà, Tư Cảnh Nam nào nỡ làm cô phật lòng. Tuy nhiên Yến Tử Kỳ lại không tán thành, bà muốn buổi tiệc sinh nhật đầu tiên khi về làm dâu của Lộ Khiết hay những năm sau này phải là buổi tiệc long trọng nhất.
Quan khách ở buổi tiệc ngoài một số người thân quen trong gia đình cũng như một số bạn bè của hai người thì còn có những đối tác lâu năm, họ đều nhiệt tình ăn mặc sang trọng để đến tham dự.
Quý quan khách đều đã có mặt đầy đủ, và đang đứng trong sảnh ở biệt thự, cùng nhau trò chuyện, cùng nhau bình luận, bán thời gian để chờ buổi tiệc bắt đầu.
Lạc Phi Vân và Lôi Duật thì đang công tác bên nước ngoài, năm nay ở đó cũng có nhiều vụ tranh chấp, xung đột, Lạc Phi Vân xứng danh là luật sư nổi tiếng nên cũng nhận được rất nhiều vụ. Lôi Duật thì đã rời khỏi Hắc Dạ Môn và đang tập trung kinh doanh chi nhánh của Tư Nam bên nước ngoài, cả hai người đều bận rộn cả ngày lẫn đêm, nên không có thời gian để trở về dự buổi lễ được vì vậy đã hẹn vào dịp sau, đương nhiên, đối với chị dâu vừa xinh đẹp vừa tốt lành như vậy, vợ chồng Lôi Duật không thể nào quên quà cáp được.
Yến Tử Kỳ - mẹ nuôi của Tư Cảnh Nam và Hàn Dương Phong thì cũng về, bà là người mẹ vừa trẻ, yêu thương con cái vừa tài giỏi lại chu đáo, tất tần tật những thành quả ở đây đều là bà dành Tư Cảnh Nam để chuẩn bị cho đứa con dâu yêu quý của mình.
...
Ở phòng ngủ trên tầng hai, Lộ Khiết mỉm cười nhìn bộ đầm tinh xảo được treo trên chiếc ma-nơ-canh, chiếc đầm toàn bộ là màu lam, tone màu không quá sáng cũng không quá tối, không cầu kỳ cũng không đơn giản.
Nói tóm lại, bộ đầm do Tư Cảnh Nam đặt rất đẹp, rất phù hợp với khí chất của cô.
Lộ Khiết cởi bỏ trang phục bên ngoài rồi cầm chiếc đầm khoác lên người, định đưa tay ra phía sau để kéo khoá váy, nhưng một lực nhẹ nhàng, dịu êm tác động lên phía sau cô.
Khoá váy đã được kéo lên, Tư Cảnh Nam ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, ngắm nhìn hình ảnh phản chiếu của người con gái trong gương.
"Vợ của anh hôm nay đẹp thật."
Nghe những lời ngọt ngào của Tư Cảnh Nam, Lộ Khiết cong môi mỉm cười, nghiêng đầu nhìn anh, nhíu mày giả vờ nghi hoặc.
"Vậy những ngày thường em không đẹp sao?"
Tư Cảnh Nam nhếch môi cười hài hòa, xoay người cô lại, tay vén lọn tóc ra sau tai giúp cô:"Đương nhiên là không rồi, Lộ Khiết của anh lúc nào cũng xinh đẹp."
Nghe vậy Lộ Khiết phì cười, rồi khoác lấy tay anh.
"Chúng ta xuống dưới thôi, chắc mọi người đã có mặt đông đủ rồi."
"Được."
....
Dưới tầng trệt, bên khuôn sảnh rộng lớn, toàn bộ quan khách đều đã đến, người quen hay lạ đều ngắm nhìn ngôi biệt thự to lớn này bằng ánh mắt ngỡ ngàng, mặc dù họ vẫn có biệt thự riêng, to lớn cũng không kém, tuy nhiên, kiến trúc vẫn không thể sánh bằng được.
Bên ngoài, chiếc xe taxi dừng lại, vì là tiệc lớn nên vệ sĩ canh gác rất cẩn thận và nghiêm ngặt, những người có vé thì mới được vào. Cô gái mặc một chiếc đầm dạ hội màu hồng nhạt, hai dây trễ vai, mái tóc thả dài, được vén ra một bên trước ngực, cả người đều toát khí chất thanh cao.
Tuyết Linh đưa tấm thiệp mời cho người vệ sĩ, anh ta lịch thiệp cúi nhẹ đầu chào rồi hướng mũi tay vào trong.
"Xin mời!"
Tuyết Linh chậm rãi bước vào trong, đúng lúc ấy, Lộ Khiết và Tư Cảnh Nam cùng bước xuống, trai gái đều tài sắc vẹn toàn, khiến ai nấy ở buổi tiệc đều không khỏi trầm trồ.
Lộ Khiết và Tư Cảnh Nam chỉ mới kết hôn thôi, mọi người có mặt ở đây ai cũng đều biết nhưng vẫn không khỏi mê mẩn vẻ đẹp của hai người họ.
Tuyết Linh đứng ở một cái bàn đơn, quà cáp cô chuẩn bị đều đã được vệ sĩ đem đi đặt ở phòng, tuy không rõ món quà là gì, nhưng ắt hẳn nó rất đẹp và rất đắc giá, biết là Lộ Khiết sẽ không nỡ nhận, nhưng biết làm sao được, ngày nay là tháng lương cô nhận được, cô muốn tặng Lộ Khiết cái gì đó có giá trị, nên đây cũng xem như là tấm lòng của cô dành cho người thân duy nhất của mình đi.
Đứng ở một nơi thưa người, Tuyết Linh chậm rãi quét mắt nhìn xung quanh, ánh mắt của mọi người dường như đang đổ dồn về hướng cửa chính. Tuyết Linh cũng nhìn theo.
Người đàn ông mang vẻ mặt tràn đầy khí sắc tươi vui bước vào, khoé môi cười nhạt nhạt nhưng không kém phần lạnh lùng và khó gần. Người đàn ông đó không ai khác chính là Hàn Dương Phong, tổng giám đốc tập đoàn Hàn thị.
Tuyết Linh ngỡ ngàng nhìn Hàn Dương Phong, cô lại đứng ở nơi thưa người nên rất dễ bị Hàn Dương Phong chú ý.
Đúng thật, ánh mắt Hàn Dương Phong có lướt qua cô, nhưng rất nhanh chóng, tưởng chừng như gió thổi qua mặt.
Trốn việc đi chơi là tội, Tuyết Linh biết thế nào Hàn Dương Phong cũng trách cô vì nói dối cho mà xem.
"Anh." Hàn Dương Phong mỉm cười, cất tiếng chào anh trai rồi nhìn qua Lộ Khiết:"Chúc em sinh nhật vui vẻ."
"Cảm ơn anh."
"Cái gì? Anh sao? Hàn tổng gọi Tư Cảnh Nam là anh? Chẳng lẽ, người mà Lộ Khiết nhắc tới trước đây là Hàn tổng sao?" Tuyết Linh sững người bất động khi nghe Hàn Dương Phong xưng hô như vậy, thì ra hai người ở mức độ thân thiết đến thế. Lúc ở Hồng Kong sao lại không nhận ra sớm nhỉ? Tuyết Linh nghĩ thầm trong đầu, chợt băn khoăn đến một chuyện, lòng cô chợt sụp xuống, cảm giác đượm buồn không hiểu sao lại tới.
"Linh Linh, cậu đến rồi!"
Tiếng nói ngọt ngào của Lộ Khiết chợt đánh tỉnh tâm trí của Tuyết Linh lại, mọi chuyện vừa mới đây cô quên đi rất nhanh, cô mỉm cười nhìn Lộ Khiết:"Sinh nhật của cậu mình không tới làm sao được."
Hàn Dương Phong thấy thế thì cùng Tư Cảnh Nam đều bước đến.
Tư Cảnh Nam thì đứng cạnh Lộ Khiết. Hàn Dương Phong thì tới đứng bên Tuyết Linh, anh cúi đầu nhìn Tuyết Linh, chất giọng ấm áp đều đều vang lên:"Trùng hợp thật. Trợ lý Tuyết?"
Tuyết Linh từ tốn mỉm cười cho qua chuyện, cô đáp:"Đúng thật là trùng hợp, không ngờ Hàn tổng lại là em trai của Tư tổng."
Cả ba người đều im lặng, rồi mím môi nhịn cười, không biết việc họ che giấu có gây khó chịu hay sự giận dữ từ cô không nhưng điều họ muốn vẫn là điều đó. Tác hợp cho hai người, từ từ đến với nhau.
"Linh Linh, cậu đừng giận, thật ra mình cũng không cố ý giấu cậu việc này đâu..."
Lộ Khiết chưa nói hết câu thì đã bị Tuyết Linh cắt ngang, cô phì cười:"Không sao đâu, mình không thể trách cậu được, dù gì đây cũng là chuyện gia đình của cậu mà."
"Thôi, hai người ở đây nói chuyện, tôi và Lộ Khiết qua đó." Tư Cảnh Nam nhìn Hàn Dương Phong và Tuyết Linh nói, sau đó thì đưa Lộ Khiết đi.
Tuyết Linh cầm chặt ly rượu vang trên tay, ánh mắt rụt rè nhìn Hàn Dương Phong.
"Đây là vấn đề gia đình quan trọng mà cô nói sao? Cô là người đầu tiên dám nói dối tôi." Hàn Dương Phong tiến lại gần cô, đưa chiếc mũi cao thẳng len lỏi vào tóc cô, thầm hỏi với giọng mỉa mai, có pha chút uy hiếp.
Theo phản xạ, Tuyết Linh liền lùi ra sau, hàng lông mày khẽ chau lại, bắt đầu giải thích, lựa lời làm sao để giữ chức vụ hiện tại:"Hàn tổng, tôi cũng không muốn nói dối đâu, nhưng nói thật ra, anh sẽ cho tôi đi sao?"
"Cô không nói sao biết tôi không cho?"
"Tính anh trước giờ đều vậy, nghiêm khắc đến đáng sợ."
Hàn Dương Phong nhíu mày, nghiêng đầu nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ.
"Tôi đáng sợ lắm sao?"
Tuyết Linh theo bản năng gật đầu như gà mổ thóc, sau đó không hiểu sao lại lắc đầu, phủ định lại câu hỏi của anh.
"Hàn tổng không đáng sợ chút nào."
"Thế thì tốt, tôi không muốn dọa người khác bị đứng tim mà chết đâu."
Phải rồi, anh đáng sợ thế, cả cô cũng sống không xong đây. Tuyết Linh thầm nghĩ như thế, đến khi nhìn lại thì đã thấy anh rời đi đâu đó rồi. Tuyết Linh nhún vai, thản nhiên bước đến quầy thức ăn và đồ uống.
Buổi tiệc bắt đầu khá lâu, lời tiếp đón cũng như câu cảm ơn chân thành Lộ Khiết cũng đã phát biểu rồi, nên bây giờ là màn dạo pháo hoa, ngập tràn không khí náo nhiệt.
Tất cả các vị quan khách đều tập trung lại, hướng mắt nhìn qua ban công rộng lớn, những ngọn pháo hoa được ai đó đốt lên, điềm nhiên làm chủ bầu trời đêm, nổ tung lên rồi phân giải thành nhiều màu, tạo nên một khung cảnh đẹp đến quyến luyến, khiến người ta không thể dứt.
Tuyết Linh đứng sau họ, mỉm cười nhìn ngọn pháo hoa, trong lòng cảm thấy rộn ràng hẳn ra, đứng cách cô không xa, là Trạch Tịnh Thần, anh cũng nhìn cô rất chăm chú, không hiểu sao hiện tại anh lại mềm lòng như vậy. Càng nhìn thì anh càng thấy nét tính cách vừa trầm lại vừa ôn nhu của cô lại giống Tiểu Ninh như vậy.
Trạch Tịnh Thần nở một nụ cười hòa nhã, chào với người đang trò chuyện, tính là sẽ đi tới bên Tuyết Linh. Nhưng vừa mới nhấc chân, Tuyết Linh đã bị một người đàn ông khác kéo đi trong sự ngỡ ngàng của cả hai bên.
Hàn Dương Phong cũng trông thấy, hàng lông mày rậm chợt nhíu lại, anh đặt ly rượu xuống bàn, nhanh chóng bước đi theo. Thấy thế, Trạch Tịnh Thần đứng lại, không can thiệp nữa thì sẽ tốt hơn.
Đến một nơi ít người lui tới, người đàn ông đó ôm Tuyết Linh vào lòng, nhưng nhanh chóng bị Tuyết Linh đẩy ra.
"Lạc Thần, anh làm gì vậy?"
Đúng như điều Trạch Tịnh Thần nói, có điều tra thế nào đi nữa thì cũng vô dụng.
Chắc là người giống người thôi... Tưởng Ân ngồi một góc bên dãy hành lang vắng lặng thầm suy nghĩ, đột nhiên tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên lôi tâm trí Tưởng Ân tỉnh táo trở lại.
Tưởng Ân lấy chiếc điện thoại từ trong túi ra, cuộc gọi đến từ một đàn em trong băng Tâm Trứ, ngỡ là có chuyện gấp, Tưởng Ân liền cầm túi xách đứng dậy, vừa đi vừa trả lời cuộc gọi.
.....
Dinh thự Cảnh Hoàng Viện.
Một biệt thự to lớn cao sang được dàn dựng bên ngoài những phụ kiện hài hòa trông rất bắt mắt, phần nào đã tô điểm thêm cho sự xa hoa của ngôi biệt thự.
Buổi tiệc vốn tổ chức khá đơn giản, mặc dù Tư Cảnh Nam có ý kiến, nhưng Lộ Khiết đã từ chối vì không thích cầu kỳ, sinh nhật của cô mà, Tư Cảnh Nam nào nỡ làm cô phật lòng. Tuy nhiên Yến Tử Kỳ lại không tán thành, bà muốn buổi tiệc sinh nhật đầu tiên khi về làm dâu của Lộ Khiết hay những năm sau này phải là buổi tiệc long trọng nhất.
Quan khách ở buổi tiệc ngoài một số người thân quen trong gia đình cũng như một số bạn bè của hai người thì còn có những đối tác lâu năm, họ đều nhiệt tình ăn mặc sang trọng để đến tham dự.
Quý quan khách đều đã có mặt đầy đủ, và đang đứng trong sảnh ở biệt thự, cùng nhau trò chuyện, cùng nhau bình luận, bán thời gian để chờ buổi tiệc bắt đầu.
Lạc Phi Vân và Lôi Duật thì đang công tác bên nước ngoài, năm nay ở đó cũng có nhiều vụ tranh chấp, xung đột, Lạc Phi Vân xứng danh là luật sư nổi tiếng nên cũng nhận được rất nhiều vụ. Lôi Duật thì đã rời khỏi Hắc Dạ Môn và đang tập trung kinh doanh chi nhánh của Tư Nam bên nước ngoài, cả hai người đều bận rộn cả ngày lẫn đêm, nên không có thời gian để trở về dự buổi lễ được vì vậy đã hẹn vào dịp sau, đương nhiên, đối với chị dâu vừa xinh đẹp vừa tốt lành như vậy, vợ chồng Lôi Duật không thể nào quên quà cáp được.
Yến Tử Kỳ - mẹ nuôi của Tư Cảnh Nam và Hàn Dương Phong thì cũng về, bà là người mẹ vừa trẻ, yêu thương con cái vừa tài giỏi lại chu đáo, tất tần tật những thành quả ở đây đều là bà dành Tư Cảnh Nam để chuẩn bị cho đứa con dâu yêu quý của mình.
...
Ở phòng ngủ trên tầng hai, Lộ Khiết mỉm cười nhìn bộ đầm tinh xảo được treo trên chiếc ma-nơ-canh, chiếc đầm toàn bộ là màu lam, tone màu không quá sáng cũng không quá tối, không cầu kỳ cũng không đơn giản.
Nói tóm lại, bộ đầm do Tư Cảnh Nam đặt rất đẹp, rất phù hợp với khí chất của cô.
Lộ Khiết cởi bỏ trang phục bên ngoài rồi cầm chiếc đầm khoác lên người, định đưa tay ra phía sau để kéo khoá váy, nhưng một lực nhẹ nhàng, dịu êm tác động lên phía sau cô.
Khoá váy đã được kéo lên, Tư Cảnh Nam ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, ngắm nhìn hình ảnh phản chiếu của người con gái trong gương.
"Vợ của anh hôm nay đẹp thật."
Nghe những lời ngọt ngào của Tư Cảnh Nam, Lộ Khiết cong môi mỉm cười, nghiêng đầu nhìn anh, nhíu mày giả vờ nghi hoặc.
"Vậy những ngày thường em không đẹp sao?"
Tư Cảnh Nam nhếch môi cười hài hòa, xoay người cô lại, tay vén lọn tóc ra sau tai giúp cô:"Đương nhiên là không rồi, Lộ Khiết của anh lúc nào cũng xinh đẹp."
Nghe vậy Lộ Khiết phì cười, rồi khoác lấy tay anh.
"Chúng ta xuống dưới thôi, chắc mọi người đã có mặt đông đủ rồi."
"Được."
....
Dưới tầng trệt, bên khuôn sảnh rộng lớn, toàn bộ quan khách đều đã đến, người quen hay lạ đều ngắm nhìn ngôi biệt thự to lớn này bằng ánh mắt ngỡ ngàng, mặc dù họ vẫn có biệt thự riêng, to lớn cũng không kém, tuy nhiên, kiến trúc vẫn không thể sánh bằng được.
Bên ngoài, chiếc xe taxi dừng lại, vì là tiệc lớn nên vệ sĩ canh gác rất cẩn thận và nghiêm ngặt, những người có vé thì mới được vào. Cô gái mặc một chiếc đầm dạ hội màu hồng nhạt, hai dây trễ vai, mái tóc thả dài, được vén ra một bên trước ngực, cả người đều toát khí chất thanh cao.
Tuyết Linh đưa tấm thiệp mời cho người vệ sĩ, anh ta lịch thiệp cúi nhẹ đầu chào rồi hướng mũi tay vào trong.
"Xin mời!"
Tuyết Linh chậm rãi bước vào trong, đúng lúc ấy, Lộ Khiết và Tư Cảnh Nam cùng bước xuống, trai gái đều tài sắc vẹn toàn, khiến ai nấy ở buổi tiệc đều không khỏi trầm trồ.
Lộ Khiết và Tư Cảnh Nam chỉ mới kết hôn thôi, mọi người có mặt ở đây ai cũng đều biết nhưng vẫn không khỏi mê mẩn vẻ đẹp của hai người họ.
Tuyết Linh đứng ở một cái bàn đơn, quà cáp cô chuẩn bị đều đã được vệ sĩ đem đi đặt ở phòng, tuy không rõ món quà là gì, nhưng ắt hẳn nó rất đẹp và rất đắc giá, biết là Lộ Khiết sẽ không nỡ nhận, nhưng biết làm sao được, ngày nay là tháng lương cô nhận được, cô muốn tặng Lộ Khiết cái gì đó có giá trị, nên đây cũng xem như là tấm lòng của cô dành cho người thân duy nhất của mình đi.
Đứng ở một nơi thưa người, Tuyết Linh chậm rãi quét mắt nhìn xung quanh, ánh mắt của mọi người dường như đang đổ dồn về hướng cửa chính. Tuyết Linh cũng nhìn theo.
Người đàn ông mang vẻ mặt tràn đầy khí sắc tươi vui bước vào, khoé môi cười nhạt nhạt nhưng không kém phần lạnh lùng và khó gần. Người đàn ông đó không ai khác chính là Hàn Dương Phong, tổng giám đốc tập đoàn Hàn thị.
Tuyết Linh ngỡ ngàng nhìn Hàn Dương Phong, cô lại đứng ở nơi thưa người nên rất dễ bị Hàn Dương Phong chú ý.
Đúng thật, ánh mắt Hàn Dương Phong có lướt qua cô, nhưng rất nhanh chóng, tưởng chừng như gió thổi qua mặt.
Trốn việc đi chơi là tội, Tuyết Linh biết thế nào Hàn Dương Phong cũng trách cô vì nói dối cho mà xem.
"Anh." Hàn Dương Phong mỉm cười, cất tiếng chào anh trai rồi nhìn qua Lộ Khiết:"Chúc em sinh nhật vui vẻ."
"Cảm ơn anh."
"Cái gì? Anh sao? Hàn tổng gọi Tư Cảnh Nam là anh? Chẳng lẽ, người mà Lộ Khiết nhắc tới trước đây là Hàn tổng sao?" Tuyết Linh sững người bất động khi nghe Hàn Dương Phong xưng hô như vậy, thì ra hai người ở mức độ thân thiết đến thế. Lúc ở Hồng Kong sao lại không nhận ra sớm nhỉ? Tuyết Linh nghĩ thầm trong đầu, chợt băn khoăn đến một chuyện, lòng cô chợt sụp xuống, cảm giác đượm buồn không hiểu sao lại tới.
"Linh Linh, cậu đến rồi!"
Tiếng nói ngọt ngào của Lộ Khiết chợt đánh tỉnh tâm trí của Tuyết Linh lại, mọi chuyện vừa mới đây cô quên đi rất nhanh, cô mỉm cười nhìn Lộ Khiết:"Sinh nhật của cậu mình không tới làm sao được."
Hàn Dương Phong thấy thế thì cùng Tư Cảnh Nam đều bước đến.
Tư Cảnh Nam thì đứng cạnh Lộ Khiết. Hàn Dương Phong thì tới đứng bên Tuyết Linh, anh cúi đầu nhìn Tuyết Linh, chất giọng ấm áp đều đều vang lên:"Trùng hợp thật. Trợ lý Tuyết?"
Tuyết Linh từ tốn mỉm cười cho qua chuyện, cô đáp:"Đúng thật là trùng hợp, không ngờ Hàn tổng lại là em trai của Tư tổng."
Cả ba người đều im lặng, rồi mím môi nhịn cười, không biết việc họ che giấu có gây khó chịu hay sự giận dữ từ cô không nhưng điều họ muốn vẫn là điều đó. Tác hợp cho hai người, từ từ đến với nhau.
"Linh Linh, cậu đừng giận, thật ra mình cũng không cố ý giấu cậu việc này đâu..."
Lộ Khiết chưa nói hết câu thì đã bị Tuyết Linh cắt ngang, cô phì cười:"Không sao đâu, mình không thể trách cậu được, dù gì đây cũng là chuyện gia đình của cậu mà."
"Thôi, hai người ở đây nói chuyện, tôi và Lộ Khiết qua đó." Tư Cảnh Nam nhìn Hàn Dương Phong và Tuyết Linh nói, sau đó thì đưa Lộ Khiết đi.
Tuyết Linh cầm chặt ly rượu vang trên tay, ánh mắt rụt rè nhìn Hàn Dương Phong.
"Đây là vấn đề gia đình quan trọng mà cô nói sao? Cô là người đầu tiên dám nói dối tôi." Hàn Dương Phong tiến lại gần cô, đưa chiếc mũi cao thẳng len lỏi vào tóc cô, thầm hỏi với giọng mỉa mai, có pha chút uy hiếp.
Theo phản xạ, Tuyết Linh liền lùi ra sau, hàng lông mày khẽ chau lại, bắt đầu giải thích, lựa lời làm sao để giữ chức vụ hiện tại:"Hàn tổng, tôi cũng không muốn nói dối đâu, nhưng nói thật ra, anh sẽ cho tôi đi sao?"
"Cô không nói sao biết tôi không cho?"
"Tính anh trước giờ đều vậy, nghiêm khắc đến đáng sợ."
Hàn Dương Phong nhíu mày, nghiêng đầu nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ.
"Tôi đáng sợ lắm sao?"
Tuyết Linh theo bản năng gật đầu như gà mổ thóc, sau đó không hiểu sao lại lắc đầu, phủ định lại câu hỏi của anh.
"Hàn tổng không đáng sợ chút nào."
"Thế thì tốt, tôi không muốn dọa người khác bị đứng tim mà chết đâu."
Phải rồi, anh đáng sợ thế, cả cô cũng sống không xong đây. Tuyết Linh thầm nghĩ như thế, đến khi nhìn lại thì đã thấy anh rời đi đâu đó rồi. Tuyết Linh nhún vai, thản nhiên bước đến quầy thức ăn và đồ uống.
Buổi tiệc bắt đầu khá lâu, lời tiếp đón cũng như câu cảm ơn chân thành Lộ Khiết cũng đã phát biểu rồi, nên bây giờ là màn dạo pháo hoa, ngập tràn không khí náo nhiệt.
Tất cả các vị quan khách đều tập trung lại, hướng mắt nhìn qua ban công rộng lớn, những ngọn pháo hoa được ai đó đốt lên, điềm nhiên làm chủ bầu trời đêm, nổ tung lên rồi phân giải thành nhiều màu, tạo nên một khung cảnh đẹp đến quyến luyến, khiến người ta không thể dứt.
Tuyết Linh đứng sau họ, mỉm cười nhìn ngọn pháo hoa, trong lòng cảm thấy rộn ràng hẳn ra, đứng cách cô không xa, là Trạch Tịnh Thần, anh cũng nhìn cô rất chăm chú, không hiểu sao hiện tại anh lại mềm lòng như vậy. Càng nhìn thì anh càng thấy nét tính cách vừa trầm lại vừa ôn nhu của cô lại giống Tiểu Ninh như vậy.
Trạch Tịnh Thần nở một nụ cười hòa nhã, chào với người đang trò chuyện, tính là sẽ đi tới bên Tuyết Linh. Nhưng vừa mới nhấc chân, Tuyết Linh đã bị một người đàn ông khác kéo đi trong sự ngỡ ngàng của cả hai bên.
Hàn Dương Phong cũng trông thấy, hàng lông mày rậm chợt nhíu lại, anh đặt ly rượu xuống bàn, nhanh chóng bước đi theo. Thấy thế, Trạch Tịnh Thần đứng lại, không can thiệp nữa thì sẽ tốt hơn.
Đến một nơi ít người lui tới, người đàn ông đó ôm Tuyết Linh vào lòng, nhưng nhanh chóng bị Tuyết Linh đẩy ra.
"Lạc Thần, anh làm gì vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.