Vợ Ơi! Anh Đây Này! (Vợ Là Bác Sĩ Phu Nhân Ii)
Chương 52: Cái Chết Thương Tâm.
Jini Ngọc
22/04/2021
Mười giờ trưa, bệnh viện Liên Hoa.
Trạch Tịnh Thần bước ra từ văn phòng riêng của mình, trên tay cầm sẵn một sấp tài liệu đi về hướng thang máy, đúng lúc ấy, Tiểu Vũ cùng bác sĩ Minh đi đến, thân thiện chào rồi cùng anh bước vào.
"Chào bác sĩ Trạch." Bác sĩ Minh và Tiểu Vũ đồng thanh gọi.
Trạch Tịnh Thần khẽ gật đầu, cười nhẹ để đáp trả.
"À đúng rồi bác sĩ Trạch, anh có một cuốn sách nói về y học tổng hợp phải không? Anh có thể cho em mượn được không, tại vì em muốn học thêm, cuốn sách đó lại rất cần thiết nhưng mà số lượng có hạn, em không mua được."
"Có thể rồi, ngày mai tôi mang cho cậu, bây giờ tôi có việc phải ra ngoài rồi!"
"Thật sao? Bác sĩ Trạch cảm ơn anh." Tiểu Vũ mừng rỡ nói.
Bác sĩ Minh đứng kế bên liền nhíu mày, nghĩ hoặc, cố tình huých vai Tiểu Vũ:"Này, cậu đấy, sao nay chăm chỉ vậy?"
"Tất nhiên phải chăm chỉ rồi, anh xem, em về đây đã hơn hai năm rồi mà chưa thoát khỏi số kiếp làm bác sĩ nội trú."
Trạch Tịnh Thần mỉm cười:"Cứ cố gắng chăm chỉ là được, tôi sẽ giúp cậu một tay."
"Cảm ơn bác sĩ Trạch."
Thang máy mở, chỉ còn Trạch Tịnh Thần ở lại, hai người kia thì rời khỏi, đưa tay vẫy chào Hạ Ngân và An Tuyết đang đứng ở sảnh chờ. Trạch Tịnh Thần chỉ cười cười, nhấn nút đóng tháng máy lại, hai người kia không quan tâm chỉ biết tới việc Trạch Tịnh Thần rời khỏi bệnh viện vào lúc ấy, nhưng không để ý tới việc, số thang máy đang tăng dần.
"Anh Vũ..." An Tuyết cười rạng rỡ gọi.
"Sao em lại đứng đây?"
"Tất nhiên là đợi anh rồi, sau khi tan làm, chúng ta đi dạo chơi đâu đó đi, tại vì cũng lâu rồi em và anh chưa có thời gian đi với nhau."
"Được thôi." Tiểu Vũ lập tức đồng ý, sau đó nhìn qua Hạ Ngân và bác sĩ Minh.
"Thôi được rồi, tôi hiểu rồi, tối nay chúng tôi cũng có việc bận nên không thể đi... à không, chúng tôi không làm kì đà cản mũi hai người đâu." Bác sĩ Minh khoác vai Hạ Ngân, nâng mày nói.
"Không phải, em không có ý đó, chỉ là...." Tiểu Vũ chưa kịp nói xong thì tiếng chuông điện thoại đã vang lên, đó là cuộc gọi đến từ viện trưởng.
"Vâng, viện trưởng.... Được, tôi biết rồi!"
Tiểu Vũ nói xong liền tắt điện thoại, bỏ lại vào túi sau đó nhìn mọi người, nói:"Bây giờ em phải mang tài liệu đến phòng đa năng để xử lý, gặp lại sau." Nói xong, Tiểu Vũ gấp rút rời đi, để lại vẻ mặt ngơ ngác của mọi người.
...
Trạch Tịnh Thần bước ra khỏi thang máy, hiện tại đang đứng ở tầng cao nhất của ngôi biệt thự. Tưởng Ân đã đứng ở đó chờ sẵn, nhìn thấy anh tới, cô vội vã bước tới, nhẹ cúi chào:"Tổng giám đốc đang chờ!"
Trạch Tịnh Thần gật đầu, đưa cuốn tập cho Tưởng Ân rồi lạnh nhạt bước đi.
...
"Rầm! Cậu nói vậy là sao? Lần này chuyển tới hai mươi lăm ký, cậu muốn bệnh viện của tôi đóng cửa à?" Người đàn ông trung niên ngồi ở bàn trà, trước đó đã nghe Trạch Tịnh Thần đề nghị, vì đi quá giới hạn nên ông ta mới có thái độ tức giận như vậy.
Trạch Tịnh Thần ngồi vắt chân, thoải mái tựa người ra sau ghế, thái độ nhởn nhơ chẳng màn tâm gì đến lời nói của tên tổng giám đốc kia.
"Bây giờ cái bệnh viện với con gái ông, ông chọn cái nào?"
...
Tiểu Vũ ôm một tập tài liệu, bước ra khỏi thang máy, phòng đa năng thì nằm ở tầng cao nhất của bệnh viện, Tiểu Vũ phải đi qua vài ba căn phòng nữa thì mới tới.
Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc, trầm lắng mang theo vẻ lạnh nhạt phát ra từ căn phòng của Tổng giám đốc bệnh viện.
"Bây giờ cái bệnh viện với con gái ông, ông chọn cái nào?"
Tiểu Vũ khựng chân, đôi lông mày bất giác nhíu lại tỏ thái độ nghi ngờ, cha với con trai nói chuyện thì cũng chẳng có gì bất ngờ nhưng vì tính tò mò cao nên Tiểu Vũ mới tiến tới để xem xem người đó có phải là bác sĩ Trạch hay không, dù sao xung quanh cũng không có ai, chắc sẽ không bị phát hiện đâu.
Nghĩ là làm, Tiểu Vũ chậm rãi tiến tới, nhịp chân nhẹ nhàng, hé mắt nhìn vào khung cảnh bên trong qua cánh cửa bị khép hờ.
...
Nghe Trạch Tịnh Thần nói như vậy, tên tổng giám đốc kia như bị điểm huyệt, chỉ biết đứng nhìn trân ra nhìn Trạch Tịnh Thần.
Đúng như lúc đầu Lộ Khiết nói, tổng giám đốc bệnh viện của cô chỉ có duy nhất một đứa con, và là con gái. Tuy nhiên, bây giờ đột ngột có thêm người con trai nữa là Trạch Tịnh Thần, rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Ắt hẳn sẽ có nguyên do.
Trạch Tịnh Thần bước chân vào Liên Hoa nhằm hai mục đích, công chuyện làm ăn và lợi dụng Lộ Khiết trả thù cho em gái là cốt yếu. Vì muốn đạt được mục đích, Trạch Tịnh Thần đã cho người uy hiếp con gái của tổng giám đốc, ông ta như đang đứng sát vách núi, phía dưới là vực sâu vạn trượng, nếu Trạch Tịnh Thần buông tay, chắc chắn ông ta sẽ chết.
"Rốt cuộc giờ cậu muốn gì?" Tên tổng giám đốc hỏi.
"Vẫn là lời đề nghị khi nãy." Trạch Tịnh Thần điềm nhiên trả lời.
Tổng giám đốc thở một hơi rồi ngồi xuống ghế, nhìn Trạch Tịnh Thần bắt đầu vào chuyện:"Sử dụng vài gam ma túy thôi, mức án nhẹ nhất là chung thân, hơn chút nữa là tử hình, Trạch thiếu, cậu thử nghĩ xem, nếu việc này vào tai mắt của cảnh sát, chẳng phải tôi sẽ gặp nguy sao? Nói thật với cậu, cái bệnh viện này tôi có thể không cần, nhưng cậu thử nghĩ đi, cậu hiện tại đang là con trai của tôi, ít nhiều gì cũng sẽ bị liên lụy. Mối hàng lần này thật sự quá nguy hiểm. Khác với những lần trước, cậu chỉ vận chuyển mười gam, thôi thì lần này..."
Nhìn vào ánh mắt chứa nghìn khẩu súng đã lên đạn trong đáy mắt Trạch Tịnh Thần, chỉ cần ông ta nói thêm một từ nữa thì chắc chắc sẽ tắm mưa đạn, theo bản năng muốn sống, ông ta liền im lặng, lát sau mới nói tiếp:"Được, lần này tôi và cậu cùng liều mạng, vận chuyển với bao nhiêu ký hàng trắng cũng được, cậu muốn lợi dụng Trưởng khoa Lộ để trả thù ai cũng được, muốn hủy cái bệnh viện này ra sao cũng được, nhưng đừng làm hại tới con gái của tôi."
"Ông yên tâm, Trạch Tịnh Thần tôi đã nói là sẽ làm. Trước giờ, phi vụ làm ăn nào của tôi cũng đều thuân lợi, tai mắt của tôi trong đồn cảnh sát cũng rất nhiều, nếu ngộ nhỡ có bị phát giác đi chăng nữa tôi cũng sẽ biến tội danh đó của ông trở nên trong sạch."
"Bằng cách nào?" Tổng giám đốc nghi ngờ hỏi lại.
"Chẳng phải ở đây vẫn còn một người còn giá trị lợi dụng sao?"
Nhìn thái độ của Trạch Tịnh Thần, ông ta liền nghĩ ngay đến một người:"Ý cậu là Lộ Khiết sao?"
"Không sai. Chính là cô ấy..." Trạch Tịnh Thần ngồi ngay ngắn lại, chòm người về phía trước, lạnh nhạt nói:"Tư Cảnh Nam là người làm trong giới Hắc Đạo, tuy hắn không đụng chạm gì tới ma túy, nhưng theo ông, cảnh sát có tin không?... Vợ của thương nhân lớn mà đi buôn hàng trắng, nhất định sẽ rất nổi đây."
Tiểu Vũ vẫn chưa đi, vẫn tận tai nghe, vẫn chính mắt thấy, người con trai mà anh ngưỡng mộ, một người mang tiếng hòa đồng, hiền lành, nhiệt huyết, không thể nào ngờ lại nói ra được những lời đó.
Bất giác, tay anh nới lỏng, cuốn tập trên tay rơi thẳng xuống đất tạo ra một tiếng động lớn, đủ để cho hai người kia biết là có người đang nghe lén. Tiểu Vũ giật mình, liền hoàn hồn lại, cúi cầm tài liệu rồi chạy khỏi đó.
Trạch Tịnh Thần phản ứng rất nhanh, anh đưa ngón trỏ lên miệng "suỵt" một tiếng ngầm ra hiệu cho ông ta im lặng, còn mình thì nhanh chóng đi ra cửa để xem xét tình hình.
Bóng dáng ai đó lướt nhanh vào phòng thí nghiệm, Trạch Tịnh Thần tuy không nhìn rõ nhưng chiếc bút rơi ở dưới sàn đã cho anh biết, người nghe lén anh nói chuyện đó chính là ai? Trạch Tịnh Thần cúi cầm nó lên, đó là của Tiểu Vũ, khi nãy vào chung thang máy, Tiểu Vũ có vắt chiếc bút này lên trên túi áo.
Trạch Tịnh Thần quay người, lạnh nhạt nói với viện trưởng:"Tạm thời gác chuyện này lại, tôi sẽ nói chuyện với bên kia, dời ngày chuyển hàng qua hôm khác, dù sao chuyện này đã có người biết, nên phòng thủ trước để tránh đánh rắn động cỏ."
"Còn..."
"Tôi sẽ giải quyết!"
"Hiểu rồi."
Trạch Tịnh Thần nói xong, thì nhìn về cánh cửa phòng thí nghiệm, khoé môi nở nụ cười thâm độc ngầm báo hiệu cho việc xảy ra kế tiếp sẽ chẳng mấy tốt lành.
Nhẹ nhàng mở cánh cửa phòng thí nghiệm ra, Trạch Tịnh Thần âm thầm bước vào, lướt mắt nhìn quanh căn phòng rộng lớn với nhiều ngõ ngách. Anh vừa đi vào thì đóng chặt cửa lại, không gian liền trở nên u tối và lạnh lẽo.
Còn Tiểu Vũ thì đang lo lắng đứng trốn ở một góc, lắng nghe từng tiếng động của đôi giày chạm đất đang ở rất gần mình.
"Tiểu Vũ, tôi biết là cậu, cậu không cần phải trốn, ra đây đi!" Trạch Tịnh Thần hạ giọng nói, con người trong mắt Tiểu Vũ ấy lập tức trở lại, không còn là giọng nói cùng kiểu người ác độc như vừa nãy. Trạch Tịnh Thần đi thẳng về phía trước, trên suất đựng những mẫu lọ thí nghiệm có vài đôi găng tay cao su, Trạch Tịnh Thần bốc lên một đôi rồi đeo vào tay mình, đồng thời cũng ngừng bước tiếp.
Vừa đeo Trạch Tịnh Thần vừa nói:"Tiểu Vũ, tôi không thích chơi trò chơi trốn tìm đâu, chúng ta đều đã lớn hết rồi, cậu đừng làm tôi mất kiên nhẫn."
Tiểu Vũ không sợ, chỉ là bất ngờ và thất vọng trước một con người mà mình đã từng tin tưởng, anh mở mắt lấy can đảm để bước ra, đối mặt với Trạch Tịnh Thần.
"Trạch Tịnh Thần, tôi không ngờ anh lại là một con người bỉ ổi, độc ác tới như vậy." Tiểu Vũ tức giận hằn học nói.
"Thế nào vậy? Tôi độc ác?" Trạch Tịnh Thần nhíu mày, làm ra vẻ vô tội.
"Anh đừng có giở trò nữa! Khi nãy tôi đã nghe hết rồi, anh hợp tác với Tổng giám đốc của bệnh viện buôn bán trái phép chất cấm, còn âm mưu lợi dụng rồi đổ tội lên đầu bác sĩ Lộ. Trạch Tịnh Thần anh thật sự là một tên tiểu nhân, chị ấy đối xử tốt với anh như vậy mà anh lại muốn làm hại chị ấy. Chẳng lẽ, lời anh nói trước đây, anh thích chị ấy cũng đều là bịa đặt hết?"
"Cậu nghĩ sao?" Trạch Tịnh Thần đeo xong găng tay thì cho tay vào túi, sau đó thì lấy ra một lọ thuốc cùng một ống xi lanh kích cỡ nhỏ, từ từ bơm dung dịch màu tím nhạt vào ống xi lanh, đùa cợt nói.
"Tôi... tôi sẽ nói chuyện này cho bác sĩ Lộ, tôi sẽ nói hết cho chị ấy biết." Tiểu Vũ bất giác lùi lại về phía sau để phòng thủ, vì cử chỉ cùng dụng cụ trên tay của Trạch Tịnh Thần quá phức tạp và nguy hiểm.
"Vậy sao? Cậu nghĩ cậu còn cơ hội để nói cho cô ấy biết?" Trạch Tịnh Thần mỉm cười, Lya với tính cách ngông cuồng, tàn ác đã quay lại:"Nói chuyện với cậu thật chán nản, bây giờ tôi có giải thích gì nữa thì cậu cũng không hiểu đâu. Nói tóm lại, họ đáng bị như vậy, họ đáng chết và họ phải chết dưới tay tôi... Và cả cậu nữa."
"Anh tính làm gì?"
Trạch Tịnh Thần cầm ống xi lanh với mũi kim nhọn hoắt, dung dịch màu tím nhạt chuyển động theo từng động tác của anh, tiến gần tới Tiểu Vũ, chỉ cần hai động tác tránh, phản công, Trạch Tịnh Thần đã thành công tiêm mũi thuốc đó vào trong người Tiểu Vũ.
Sắc mặt Tiểu Vũ cũng bắt đầu thay đổi, khuôn mặt đỏ dần như bị ai đó bóp cổ, sau đó là đổi sang trắng bệch, còn sủi bọt mép, Tiểu Vũ bị đầu độc chết tại chỗ.
"Xem ra chất độc hỗn hợp pha trộn từ Kali xyanua lại có tác dụng vượt trội đến vậy."
Trạch Tịnh Thần nhìn kết quả mà cười thỏa mãn, đúng lúc, Tưởng Ân bước vào, nhìn vào khung cảnh trước mắt mà không khỏi hoảng loạn.
Anh đứng dậy, lạnh nhạt đi về phía cửa, đồng thời tháo găng tay rồi quăng về phía sau rơi ngay ngực của Tiểu Vũ rồi cầm lấy chiếc khăn ở suất đựng đồ kế bên, lau sạch vết bẩn trên tay.
"Sắp xếp cho kỹ vào!"
Nghe lệnh từ Trạch Tịnh Thần, Tưởng Ân nhanh nhẹn cúi đầu:"Tôi hiểu rồi!" Sau khi anh rời khỏi, cô mới dám suy nghĩ, nhìn lại cái xác đang lạnh dần của Tiểu Vũ, Tưởng Ân thoát chốc lạnh người, không ngờ thủ đoạn của Trạch Tịnh Thần ngày càng trở nên tàn bạo.
Trạch Tịnh Thần bước ra từ văn phòng riêng của mình, trên tay cầm sẵn một sấp tài liệu đi về hướng thang máy, đúng lúc ấy, Tiểu Vũ cùng bác sĩ Minh đi đến, thân thiện chào rồi cùng anh bước vào.
"Chào bác sĩ Trạch." Bác sĩ Minh và Tiểu Vũ đồng thanh gọi.
Trạch Tịnh Thần khẽ gật đầu, cười nhẹ để đáp trả.
"À đúng rồi bác sĩ Trạch, anh có một cuốn sách nói về y học tổng hợp phải không? Anh có thể cho em mượn được không, tại vì em muốn học thêm, cuốn sách đó lại rất cần thiết nhưng mà số lượng có hạn, em không mua được."
"Có thể rồi, ngày mai tôi mang cho cậu, bây giờ tôi có việc phải ra ngoài rồi!"
"Thật sao? Bác sĩ Trạch cảm ơn anh." Tiểu Vũ mừng rỡ nói.
Bác sĩ Minh đứng kế bên liền nhíu mày, nghĩ hoặc, cố tình huých vai Tiểu Vũ:"Này, cậu đấy, sao nay chăm chỉ vậy?"
"Tất nhiên phải chăm chỉ rồi, anh xem, em về đây đã hơn hai năm rồi mà chưa thoát khỏi số kiếp làm bác sĩ nội trú."
Trạch Tịnh Thần mỉm cười:"Cứ cố gắng chăm chỉ là được, tôi sẽ giúp cậu một tay."
"Cảm ơn bác sĩ Trạch."
Thang máy mở, chỉ còn Trạch Tịnh Thần ở lại, hai người kia thì rời khỏi, đưa tay vẫy chào Hạ Ngân và An Tuyết đang đứng ở sảnh chờ. Trạch Tịnh Thần chỉ cười cười, nhấn nút đóng tháng máy lại, hai người kia không quan tâm chỉ biết tới việc Trạch Tịnh Thần rời khỏi bệnh viện vào lúc ấy, nhưng không để ý tới việc, số thang máy đang tăng dần.
"Anh Vũ..." An Tuyết cười rạng rỡ gọi.
"Sao em lại đứng đây?"
"Tất nhiên là đợi anh rồi, sau khi tan làm, chúng ta đi dạo chơi đâu đó đi, tại vì cũng lâu rồi em và anh chưa có thời gian đi với nhau."
"Được thôi." Tiểu Vũ lập tức đồng ý, sau đó nhìn qua Hạ Ngân và bác sĩ Minh.
"Thôi được rồi, tôi hiểu rồi, tối nay chúng tôi cũng có việc bận nên không thể đi... à không, chúng tôi không làm kì đà cản mũi hai người đâu." Bác sĩ Minh khoác vai Hạ Ngân, nâng mày nói.
"Không phải, em không có ý đó, chỉ là...." Tiểu Vũ chưa kịp nói xong thì tiếng chuông điện thoại đã vang lên, đó là cuộc gọi đến từ viện trưởng.
"Vâng, viện trưởng.... Được, tôi biết rồi!"
Tiểu Vũ nói xong liền tắt điện thoại, bỏ lại vào túi sau đó nhìn mọi người, nói:"Bây giờ em phải mang tài liệu đến phòng đa năng để xử lý, gặp lại sau." Nói xong, Tiểu Vũ gấp rút rời đi, để lại vẻ mặt ngơ ngác của mọi người.
...
Trạch Tịnh Thần bước ra khỏi thang máy, hiện tại đang đứng ở tầng cao nhất của ngôi biệt thự. Tưởng Ân đã đứng ở đó chờ sẵn, nhìn thấy anh tới, cô vội vã bước tới, nhẹ cúi chào:"Tổng giám đốc đang chờ!"
Trạch Tịnh Thần gật đầu, đưa cuốn tập cho Tưởng Ân rồi lạnh nhạt bước đi.
...
"Rầm! Cậu nói vậy là sao? Lần này chuyển tới hai mươi lăm ký, cậu muốn bệnh viện của tôi đóng cửa à?" Người đàn ông trung niên ngồi ở bàn trà, trước đó đã nghe Trạch Tịnh Thần đề nghị, vì đi quá giới hạn nên ông ta mới có thái độ tức giận như vậy.
Trạch Tịnh Thần ngồi vắt chân, thoải mái tựa người ra sau ghế, thái độ nhởn nhơ chẳng màn tâm gì đến lời nói của tên tổng giám đốc kia.
"Bây giờ cái bệnh viện với con gái ông, ông chọn cái nào?"
...
Tiểu Vũ ôm một tập tài liệu, bước ra khỏi thang máy, phòng đa năng thì nằm ở tầng cao nhất của bệnh viện, Tiểu Vũ phải đi qua vài ba căn phòng nữa thì mới tới.
Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc, trầm lắng mang theo vẻ lạnh nhạt phát ra từ căn phòng của Tổng giám đốc bệnh viện.
"Bây giờ cái bệnh viện với con gái ông, ông chọn cái nào?"
Tiểu Vũ khựng chân, đôi lông mày bất giác nhíu lại tỏ thái độ nghi ngờ, cha với con trai nói chuyện thì cũng chẳng có gì bất ngờ nhưng vì tính tò mò cao nên Tiểu Vũ mới tiến tới để xem xem người đó có phải là bác sĩ Trạch hay không, dù sao xung quanh cũng không có ai, chắc sẽ không bị phát hiện đâu.
Nghĩ là làm, Tiểu Vũ chậm rãi tiến tới, nhịp chân nhẹ nhàng, hé mắt nhìn vào khung cảnh bên trong qua cánh cửa bị khép hờ.
...
Nghe Trạch Tịnh Thần nói như vậy, tên tổng giám đốc kia như bị điểm huyệt, chỉ biết đứng nhìn trân ra nhìn Trạch Tịnh Thần.
Đúng như lúc đầu Lộ Khiết nói, tổng giám đốc bệnh viện của cô chỉ có duy nhất một đứa con, và là con gái. Tuy nhiên, bây giờ đột ngột có thêm người con trai nữa là Trạch Tịnh Thần, rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Ắt hẳn sẽ có nguyên do.
Trạch Tịnh Thần bước chân vào Liên Hoa nhằm hai mục đích, công chuyện làm ăn và lợi dụng Lộ Khiết trả thù cho em gái là cốt yếu. Vì muốn đạt được mục đích, Trạch Tịnh Thần đã cho người uy hiếp con gái của tổng giám đốc, ông ta như đang đứng sát vách núi, phía dưới là vực sâu vạn trượng, nếu Trạch Tịnh Thần buông tay, chắc chắn ông ta sẽ chết.
"Rốt cuộc giờ cậu muốn gì?" Tên tổng giám đốc hỏi.
"Vẫn là lời đề nghị khi nãy." Trạch Tịnh Thần điềm nhiên trả lời.
Tổng giám đốc thở một hơi rồi ngồi xuống ghế, nhìn Trạch Tịnh Thần bắt đầu vào chuyện:"Sử dụng vài gam ma túy thôi, mức án nhẹ nhất là chung thân, hơn chút nữa là tử hình, Trạch thiếu, cậu thử nghĩ xem, nếu việc này vào tai mắt của cảnh sát, chẳng phải tôi sẽ gặp nguy sao? Nói thật với cậu, cái bệnh viện này tôi có thể không cần, nhưng cậu thử nghĩ đi, cậu hiện tại đang là con trai của tôi, ít nhiều gì cũng sẽ bị liên lụy. Mối hàng lần này thật sự quá nguy hiểm. Khác với những lần trước, cậu chỉ vận chuyển mười gam, thôi thì lần này..."
Nhìn vào ánh mắt chứa nghìn khẩu súng đã lên đạn trong đáy mắt Trạch Tịnh Thần, chỉ cần ông ta nói thêm một từ nữa thì chắc chắc sẽ tắm mưa đạn, theo bản năng muốn sống, ông ta liền im lặng, lát sau mới nói tiếp:"Được, lần này tôi và cậu cùng liều mạng, vận chuyển với bao nhiêu ký hàng trắng cũng được, cậu muốn lợi dụng Trưởng khoa Lộ để trả thù ai cũng được, muốn hủy cái bệnh viện này ra sao cũng được, nhưng đừng làm hại tới con gái của tôi."
"Ông yên tâm, Trạch Tịnh Thần tôi đã nói là sẽ làm. Trước giờ, phi vụ làm ăn nào của tôi cũng đều thuân lợi, tai mắt của tôi trong đồn cảnh sát cũng rất nhiều, nếu ngộ nhỡ có bị phát giác đi chăng nữa tôi cũng sẽ biến tội danh đó của ông trở nên trong sạch."
"Bằng cách nào?" Tổng giám đốc nghi ngờ hỏi lại.
"Chẳng phải ở đây vẫn còn một người còn giá trị lợi dụng sao?"
Nhìn thái độ của Trạch Tịnh Thần, ông ta liền nghĩ ngay đến một người:"Ý cậu là Lộ Khiết sao?"
"Không sai. Chính là cô ấy..." Trạch Tịnh Thần ngồi ngay ngắn lại, chòm người về phía trước, lạnh nhạt nói:"Tư Cảnh Nam là người làm trong giới Hắc Đạo, tuy hắn không đụng chạm gì tới ma túy, nhưng theo ông, cảnh sát có tin không?... Vợ của thương nhân lớn mà đi buôn hàng trắng, nhất định sẽ rất nổi đây."
Tiểu Vũ vẫn chưa đi, vẫn tận tai nghe, vẫn chính mắt thấy, người con trai mà anh ngưỡng mộ, một người mang tiếng hòa đồng, hiền lành, nhiệt huyết, không thể nào ngờ lại nói ra được những lời đó.
Bất giác, tay anh nới lỏng, cuốn tập trên tay rơi thẳng xuống đất tạo ra một tiếng động lớn, đủ để cho hai người kia biết là có người đang nghe lén. Tiểu Vũ giật mình, liền hoàn hồn lại, cúi cầm tài liệu rồi chạy khỏi đó.
Trạch Tịnh Thần phản ứng rất nhanh, anh đưa ngón trỏ lên miệng "suỵt" một tiếng ngầm ra hiệu cho ông ta im lặng, còn mình thì nhanh chóng đi ra cửa để xem xét tình hình.
Bóng dáng ai đó lướt nhanh vào phòng thí nghiệm, Trạch Tịnh Thần tuy không nhìn rõ nhưng chiếc bút rơi ở dưới sàn đã cho anh biết, người nghe lén anh nói chuyện đó chính là ai? Trạch Tịnh Thần cúi cầm nó lên, đó là của Tiểu Vũ, khi nãy vào chung thang máy, Tiểu Vũ có vắt chiếc bút này lên trên túi áo.
Trạch Tịnh Thần quay người, lạnh nhạt nói với viện trưởng:"Tạm thời gác chuyện này lại, tôi sẽ nói chuyện với bên kia, dời ngày chuyển hàng qua hôm khác, dù sao chuyện này đã có người biết, nên phòng thủ trước để tránh đánh rắn động cỏ."
"Còn..."
"Tôi sẽ giải quyết!"
"Hiểu rồi."
Trạch Tịnh Thần nói xong, thì nhìn về cánh cửa phòng thí nghiệm, khoé môi nở nụ cười thâm độc ngầm báo hiệu cho việc xảy ra kế tiếp sẽ chẳng mấy tốt lành.
Nhẹ nhàng mở cánh cửa phòng thí nghiệm ra, Trạch Tịnh Thần âm thầm bước vào, lướt mắt nhìn quanh căn phòng rộng lớn với nhiều ngõ ngách. Anh vừa đi vào thì đóng chặt cửa lại, không gian liền trở nên u tối và lạnh lẽo.
Còn Tiểu Vũ thì đang lo lắng đứng trốn ở một góc, lắng nghe từng tiếng động của đôi giày chạm đất đang ở rất gần mình.
"Tiểu Vũ, tôi biết là cậu, cậu không cần phải trốn, ra đây đi!" Trạch Tịnh Thần hạ giọng nói, con người trong mắt Tiểu Vũ ấy lập tức trở lại, không còn là giọng nói cùng kiểu người ác độc như vừa nãy. Trạch Tịnh Thần đi thẳng về phía trước, trên suất đựng những mẫu lọ thí nghiệm có vài đôi găng tay cao su, Trạch Tịnh Thần bốc lên một đôi rồi đeo vào tay mình, đồng thời cũng ngừng bước tiếp.
Vừa đeo Trạch Tịnh Thần vừa nói:"Tiểu Vũ, tôi không thích chơi trò chơi trốn tìm đâu, chúng ta đều đã lớn hết rồi, cậu đừng làm tôi mất kiên nhẫn."
Tiểu Vũ không sợ, chỉ là bất ngờ và thất vọng trước một con người mà mình đã từng tin tưởng, anh mở mắt lấy can đảm để bước ra, đối mặt với Trạch Tịnh Thần.
"Trạch Tịnh Thần, tôi không ngờ anh lại là một con người bỉ ổi, độc ác tới như vậy." Tiểu Vũ tức giận hằn học nói.
"Thế nào vậy? Tôi độc ác?" Trạch Tịnh Thần nhíu mày, làm ra vẻ vô tội.
"Anh đừng có giở trò nữa! Khi nãy tôi đã nghe hết rồi, anh hợp tác với Tổng giám đốc của bệnh viện buôn bán trái phép chất cấm, còn âm mưu lợi dụng rồi đổ tội lên đầu bác sĩ Lộ. Trạch Tịnh Thần anh thật sự là một tên tiểu nhân, chị ấy đối xử tốt với anh như vậy mà anh lại muốn làm hại chị ấy. Chẳng lẽ, lời anh nói trước đây, anh thích chị ấy cũng đều là bịa đặt hết?"
"Cậu nghĩ sao?" Trạch Tịnh Thần đeo xong găng tay thì cho tay vào túi, sau đó thì lấy ra một lọ thuốc cùng một ống xi lanh kích cỡ nhỏ, từ từ bơm dung dịch màu tím nhạt vào ống xi lanh, đùa cợt nói.
"Tôi... tôi sẽ nói chuyện này cho bác sĩ Lộ, tôi sẽ nói hết cho chị ấy biết." Tiểu Vũ bất giác lùi lại về phía sau để phòng thủ, vì cử chỉ cùng dụng cụ trên tay của Trạch Tịnh Thần quá phức tạp và nguy hiểm.
"Vậy sao? Cậu nghĩ cậu còn cơ hội để nói cho cô ấy biết?" Trạch Tịnh Thần mỉm cười, Lya với tính cách ngông cuồng, tàn ác đã quay lại:"Nói chuyện với cậu thật chán nản, bây giờ tôi có giải thích gì nữa thì cậu cũng không hiểu đâu. Nói tóm lại, họ đáng bị như vậy, họ đáng chết và họ phải chết dưới tay tôi... Và cả cậu nữa."
"Anh tính làm gì?"
Trạch Tịnh Thần cầm ống xi lanh với mũi kim nhọn hoắt, dung dịch màu tím nhạt chuyển động theo từng động tác của anh, tiến gần tới Tiểu Vũ, chỉ cần hai động tác tránh, phản công, Trạch Tịnh Thần đã thành công tiêm mũi thuốc đó vào trong người Tiểu Vũ.
Sắc mặt Tiểu Vũ cũng bắt đầu thay đổi, khuôn mặt đỏ dần như bị ai đó bóp cổ, sau đó là đổi sang trắng bệch, còn sủi bọt mép, Tiểu Vũ bị đầu độc chết tại chỗ.
"Xem ra chất độc hỗn hợp pha trộn từ Kali xyanua lại có tác dụng vượt trội đến vậy."
Trạch Tịnh Thần nhìn kết quả mà cười thỏa mãn, đúng lúc, Tưởng Ân bước vào, nhìn vào khung cảnh trước mắt mà không khỏi hoảng loạn.
Anh đứng dậy, lạnh nhạt đi về phía cửa, đồng thời tháo găng tay rồi quăng về phía sau rơi ngay ngực của Tiểu Vũ rồi cầm lấy chiếc khăn ở suất đựng đồ kế bên, lau sạch vết bẩn trên tay.
"Sắp xếp cho kỹ vào!"
Nghe lệnh từ Trạch Tịnh Thần, Tưởng Ân nhanh nhẹn cúi đầu:"Tôi hiểu rồi!" Sau khi anh rời khỏi, cô mới dám suy nghĩ, nhìn lại cái xác đang lạnh dần của Tiểu Vũ, Tưởng Ân thoát chốc lạnh người, không ngờ thủ đoạn của Trạch Tịnh Thần ngày càng trở nên tàn bạo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.