Vợ Ơi! Anh Đây Này! (Vợ Là Bác Sĩ Phu Nhân Ii)
Chương 54: Không Tìm Ra Manh Mối.
Jini Ngọc
22/04/2021
Trước phòng cấp cứu.
Lộ Khiết chạy đến nơi thì đã bắt gặp khung cảnh ảm đạm của những người ở đó. Vẻ thất thần của bác sĩ Minh và Hạ Ngân, cả vẻ mặt tiều tụy vì đã khóc hết sức chịu đựng của An Tuyết, đủ để cô biết Tiểu Vũ bị nặng đến cỡ nào.
Lộ Khiết thở nặng nhọc bước đến, Tư Cảnh Nam phải theo sát để an ủi cô.
Lộ Khiết tiến lại gần An Tuyết, cô biết, tâm trạng của An Tuyết lúc này không tốt, cô ấy đã khóc hơn một giờ đồng hồ, bây giờ cả lên tiếng nói cũng khó.
"Trưởng khoa Lộ.... anh ấy sẽ không sao đúng không?"
Mọi chuyện xảy ra khiến Lộ Khiết rất choáng váng, cô chưa định hình chuyện gì đã xảy ra, Tiểu Vũ tại sao lại cấp cứu, và tình hình cậu ta như thế nào, Lộ Khiết cũng không được biết chi tiết. Nhưng cô vẫn cố gắng trấn an lại bản thân, thấp giọng nói với An Tuyết:"Đúng vậy, An Tuyết, cô đừng lo lắng quá, Tiểu Vũ nhất định sẽ không sao."
Hiện cảnh trong phòng cấp cứu bây giờ rất căng thẳng, các vị bác sĩ với tay nghề chuyên nghiệp dồn hết sức lực để cứu chữa cho một người đang nằm bất động trên ghế phẫu thuật. Đã trải qua một khoảng thời gian cũng khá là lâu, nhưng chuyển biến vẫn chưa đi lên hướng tích cực mà càng ngày càng nặng thêm. Trong chất độc có chứa Kaki xyanua do Trạch Tịnh Thần đưa vào, nó đang len lỏi và hủy diệt toàn bộ tế bào của Tiểu Vũ, khiến xác suất thành công của ca phẫu thuật này càng thấp.
Máy đo nhịp tim phát ra tiếng động inh ỏi, báo hiệu nhịp tim đang yếu dần, màn hình hiển thị nhịp tim không còn được linh động, một cô y tá liền nhìn bác sĩ mổ chính lên tiếng:"Bác sĩ, nhịp tim không được ổn định!"
Vị bác sĩ kia cũng trông biết được tình hình, bây giờ ngoài việc kích điện tim ra thì không còn cách nào hiệu quả hơn.
"Chuẩn bị máy sốc tim!" Vị bác sĩ gấp rút nói. Thôi thúc y tá nhanh chóng chuẩn bị dụng cụ.
Không gian bên trong căn phòng chùng xuống, ai nấy cũng đều căng thẳng tột độ, chỉ riêng vị bác sĩ chính là có chút bình tĩnh.
Sau khi nhận máy sốc điện, ông ta điều chỉnh máy sốc điện qua chế độ sốc điện chuyển nhịp để đề phòng biến chứng rung thất sau sốc điện. Ông ta liếc nhìn trên điện tâm đồ tức ECG trên monitor, chọn đạo trình có biên độ sóng R lớn nhất để tiến hành sốc điện.
"Chuẩn bị sốc!" Khi tần số và các ngưỡng cực đều đã được điều chỉnh phù hợp, vị bác sĩ kia mới tiến hành sốc.
"Hai, ba, Sốc!"
Qua một lần sốc vẫn không thấy có gì biến chuyển, ông ta tiếp tục nói:"Sốc!"
Trên điện tâm đồ, nhịp tim của Tiểu Vũ ngày một yếu dần, nếu có cứ tiếp tục thế này thì chắc chắn sẽ có biến chứng. Ông ta ra lệnh cho người y tá đứng gần máy tạo xung:"Tăng lên 0.6V!"
"Hai, ba, sốc!"
...
Mặc dù đã sơ cứu nhưng vẫn không thể cứu được Tiểu Vũ, vị bác sĩ thở dài rồi lắc đầu. Sau đó rút ống thở oxy ra.
Đèn trong phòng cấp cứu tắt, vị bác sĩ trong phòng bước ra, vẻ mặt ông ta đầy nặng nhọc, tiến tới nhìn họ nói:"Tim cậu ấy đã ngừng đập, chúng tôi đã cố gắng sơ cứu nhưng vẫn thất bại."
Nghe xong tin, ai nấy cũng đều bị chấn động, An Tuyết, Lộ Khiết, bác sĩ Minh và cả Hạ Ngân nhìn thấy những người y tá đẩy chiếc băng ca, trên đó là một cơ thể bị tấm khăn màu trắng che khuất.
An Tuyết tiến tới, mở tấm khăn đó ra, nhìn Tiểu Vũ nằm lặng thinh với sắc mặt tái nhợt, lòng cô đau không chịu nổi, khóc nấc lên rồi ngất xĩu, phải nhờ người đưa cô đến phòng hồi sức.
Tay chân Lộ Khiết đều bủn rủn, đứng không vững mà ngã vào lòng Tư Cảnh Nam, từ khi bước chân vào bệnh viện, Tiểu Vũ là người tốt với cô nhất, cô xem cậu ấy như một người thân. Bây giờ cậu ấy đi rồi để lại trong lòng cô tồn đọng biết bao đau thương.
Bác sĩ Minh và Hạ Ngân ngồi phụp xuống ghế, hai đều thở dài rồi vuốt mặt, trong lòng chợt nặng trĩu, vừa mới sáng chẳng phải còn rất mạnh khoẻ nói chuyện hay sao, tại sao bây giờ mọi chuyện lại thành ra thế này?
Tuyết Linh và Trạch Tịnh Thần chạy đến nơi thì đã bắt gặp khung cảnh như vậy, hai người nhìn thấy thì không khỏi hốt hoảng, anh và cô cùng chạy đến bên chiếc băng cả, nhìn Tiểu Vũ mặt mũi không còn chút huyết sắc, Tuyết Linh thì tròn mắt che miệng, rồi quay đầu nhìn Lộ Khiết đang lã chã nước mắt trong lòng Tư Cảnh Nam.
"Rốt cuộc đã xảy chuyện gì?" Trạch Tịnh Thần nhìn mọi người hỏi.
Hiện giờ, tinh thần ai nấy cũng giảm sút, mệt mỏi tới mức không thốt nên lời. Anh cũng không muốn ép họ phải trả lời, mọi chuyện thế nào đợi tình hình ổn rồi hẳn tính.
Qua một tiếng sau.
Cái chết bất bình thường của Tiểu Vũ do nguyên nhân gì chưa rõ, buộc phải giải quyết bằng hình sự.
Hiện giờ, đội ngũ cảnh sát đã có mặt đông đủ tại bệnh viên. Những nơi Tiểu Vũ đến, những ai đã gặp cậu ta cuối cùng hay ai là người là người đã phát hiện ra thi thể cậu trước và sau khi khi xảy ra vụ việc đều được triệu tập lại và điều tra.
Người đã phát hiện ra thi thể của Tiểu Vũ là một nhân viên y tá thuộc khoa tim mạch, lúc cô ta cầm dụng cụ không dùng nữa vào nhà kho để cất, thì nhìn thấy một người đàn ông đang nằm bất tỉnh dưới sàn, miệng sủi bọt, xung quanh là những tàn thuốc cùng với những kim tim mà theo cảnh sát điều tra được, đó là những chất kích thích gây tê liệt thần kinh, có thể Tiểu Vũ đã dùng ma túy, vì liều lượng quá nhiều nên đã gây tắt nghẽn viêm phế quản, chèn ép phổi rồi dẫn đến tử vong.
Cuộc khám nghiệm hiện trường đã kết thúc, viên cảnh sát bước vào, đưa hồ sơ trên tay mình cho Đội trưởng của đội cảnh sát, đồng thời nhìn những vật chứng trên bàn khai báo:"Hiện trường cho thấy không có dấu hiệu của nghi phạm, đây giống như bị phản thuốc hơn."
"Không thể nào, Tiểu Vũ không bao giờ dùng những chất gây hại đó cũng không có tiền sử nghiện ngập thì làm sao có thể bị phản thuốc được chứ?" Lộ Khiết nhíu mày, nhanh chóng phản biện.
"Lộ Khiết, em bình tĩnh lại." Tư Cảnh Nam ở kế bên, kéo tay Lộ Khiết lại.
"Đúng vậy, chuyện này nhất định có ẩn khuất gì đó, tôi đã cùng cậu ta làm việc suốt mấy năm, không thể nào có chuyện Tiểu Vũ dùng ma túy được." Bác sĩ Minh cũng đồng tình theo ý kiến của Lộ Khiết.
Vụ việc xảy ra có liên quan đến cảnh sát đã gây chấn động cả bệnh viện, buộc tổng giám đốc bệnh viện phải ra mặt để giải quyết, ông ta vì sợ chuyện của mình bị bại lộ nên nhìn theo sắc mặt của Trạch Tịnh Thần để trả lời.
Ông ta cùng mọi người ở phòng tiếp vấn, khuôn mặt đau xót nói:"Tuy Tiểu Vũ đã làm ở đây hai năm, tính ra thời gian cũng rất ít nhưng sự nhiệt tình của cậu ấy không bao giờ là hết. Cậu ấy là một vị bác sĩ lương thiện và luôn làm đúng quy tắc của bệnh viện, cho nên..." Ông ta khẽ liếc sang Trạch Tịnh Thần, chú ý kỹ biểu hiện của anh rồi nhìn viên cảnh sát trưởng thở dài, nói:"Cho nên, Tiểu Vũ không bao giờ động tới những thứ đó, mong rằng các vị cảnh sát điều tra kỹ hơn, tôi không muốn những người có lòng nhiệt huyết như cậu ta chết không nhắm mắt."
Mọi người ở đó nghe tổng giám đốc lên tiếng thì liền im lặng, chỉ nghe theo suy xét của cảnh sát.
Giản Minh Triết mở cửa bước vào, theo tình hình quan sát được cuộc khám nghiệm tử thi của các đội ngũ bác sĩ, anh đã liệt kê ra toàn bộ những chi tiết quan trọng của vụ việc.
"Thầy, đây là kết quả. Trong người của nạn nhân đúng thật là có chất gây nghiện, trong đó heroin chiếm nhiều hơn ma túy."
Kết quả đã có, không một ai còn chối cãi. Cảnh sát trưởng gật đầu, ông ta đứng dậy thì ngoài cửa đã có người xông vào:"Không phải như vậy, anh ấy không phải con người nghiện ngập, tôi là người hiểu anh ấy nhất, xin các anh hãy điều tra lại."
Viên cảnh sát nhíu mày, có một người khác nữa cũng nói như vậy khiến cho ông ta sinh nghi nên liền cho phép An Tuyết vào để thẩm vấn.
"Vào khoảng hơn mười giờ, Tiểu Vũ có nói anh ấy cần đem một số tài liệu đến phòng đa năng để xử lý, nhưng có điều..." Ánh mắt của An Tuyết dần trở nên sắc bén nhìn về phía vị tổng giám đốc:"Phòng đa năng lúc đó không có ai, mà chỉ mỗi duy nhất phòng của tổng giám đốc ở trên tầng đó. Trong khi đó, Tiểu Vũ là người rất rõ ràng, phòng đa năng đang cần anh ấy gấp, khoảng thời gian đi đến khoa tim mạch cũng mất ít nhất năm phút, anh ấy không thể nào trốn vào đó để hút thuốc. Tổng giám đốc, tôi cần ông giải thích rõ về việc này?"
"Ý cô là gì?" Tổng giám đốc cau mày.
"Chẳng phải rất rõ ràng sao? Cái chết của Tiểu Vũ, ít nhiều gì cũng có liên quan tới ông."
"Ăn nói hàm hồ, chẳng lẽ ai đi qua phòng tôi chết đều do tôi giết sao?"
"Trật tự!" Cảnh sát trưởng mở miệng ra lệnh im lặng, rồi nhìn sang Giản Minh Triết:"Con đi lên phòng đa năng điều tra, điều tra toàn bộ về tầng đó, đồng thời rà soát tất cả camera, để nhanh chóng có chứng cứ."
Ánh mắt của vị tổng giám đốc có chút hoảng loạn, ông ta làm việc với Trạch Tịnh Thần đã lâu, đây là lần đầu tiên ông ta dính dáng tới vụ việc nghiêm trọng thế này. Ông ta nhìn về Trạch Tịnh Thần để thăm dò ý kiến nhưng chỉ thấy Trạch Tịnh Thần lơ đi, ông ta càng cảm thấy sợ hơn.
Đúng là ngu dốt! Trạch Tịnh Thần im lặng chứng tỏ anh đã có sự chuẩn bị, chất độc anh đưa vào người Tiểu Vũ cảnh sát còn chưa tìm ra thì làm gì sợ đến việc điều tra này. Tưởng Ân đã dọn dẹp sạch sẽ cả rồi.
Ánh mắt Tư Cảnh Nam đầy vẻ nghi hoặc, chăm chú nhìn vào Trạch Tịnh Thần. Sau đó anh để Lộ Khiết lại, căn dặn Hạ Ngân để ý tới còn mình thì kéo Tuyết Linh ra ngoài.
"Có chuyện gì vậy?"
"Tôi muốn hỏi cô một chuyện? Chuyện về Trạch Tịnh Thần."
Tư Cảnh Nam rất nghiêm túc. Không đúng, anh lúc nào cũng nghiêm túc mới đúng, nhưng nhìn biểu hiện nghiêm túc thái quá lần này của anh, Tuyết Linh không khỏi nghi ngờ.
Lộ Khiết chạy đến nơi thì đã bắt gặp khung cảnh ảm đạm của những người ở đó. Vẻ thất thần của bác sĩ Minh và Hạ Ngân, cả vẻ mặt tiều tụy vì đã khóc hết sức chịu đựng của An Tuyết, đủ để cô biết Tiểu Vũ bị nặng đến cỡ nào.
Lộ Khiết thở nặng nhọc bước đến, Tư Cảnh Nam phải theo sát để an ủi cô.
Lộ Khiết tiến lại gần An Tuyết, cô biết, tâm trạng của An Tuyết lúc này không tốt, cô ấy đã khóc hơn một giờ đồng hồ, bây giờ cả lên tiếng nói cũng khó.
"Trưởng khoa Lộ.... anh ấy sẽ không sao đúng không?"
Mọi chuyện xảy ra khiến Lộ Khiết rất choáng váng, cô chưa định hình chuyện gì đã xảy ra, Tiểu Vũ tại sao lại cấp cứu, và tình hình cậu ta như thế nào, Lộ Khiết cũng không được biết chi tiết. Nhưng cô vẫn cố gắng trấn an lại bản thân, thấp giọng nói với An Tuyết:"Đúng vậy, An Tuyết, cô đừng lo lắng quá, Tiểu Vũ nhất định sẽ không sao."
Hiện cảnh trong phòng cấp cứu bây giờ rất căng thẳng, các vị bác sĩ với tay nghề chuyên nghiệp dồn hết sức lực để cứu chữa cho một người đang nằm bất động trên ghế phẫu thuật. Đã trải qua một khoảng thời gian cũng khá là lâu, nhưng chuyển biến vẫn chưa đi lên hướng tích cực mà càng ngày càng nặng thêm. Trong chất độc có chứa Kaki xyanua do Trạch Tịnh Thần đưa vào, nó đang len lỏi và hủy diệt toàn bộ tế bào của Tiểu Vũ, khiến xác suất thành công của ca phẫu thuật này càng thấp.
Máy đo nhịp tim phát ra tiếng động inh ỏi, báo hiệu nhịp tim đang yếu dần, màn hình hiển thị nhịp tim không còn được linh động, một cô y tá liền nhìn bác sĩ mổ chính lên tiếng:"Bác sĩ, nhịp tim không được ổn định!"
Vị bác sĩ kia cũng trông biết được tình hình, bây giờ ngoài việc kích điện tim ra thì không còn cách nào hiệu quả hơn.
"Chuẩn bị máy sốc tim!" Vị bác sĩ gấp rút nói. Thôi thúc y tá nhanh chóng chuẩn bị dụng cụ.
Không gian bên trong căn phòng chùng xuống, ai nấy cũng đều căng thẳng tột độ, chỉ riêng vị bác sĩ chính là có chút bình tĩnh.
Sau khi nhận máy sốc điện, ông ta điều chỉnh máy sốc điện qua chế độ sốc điện chuyển nhịp để đề phòng biến chứng rung thất sau sốc điện. Ông ta liếc nhìn trên điện tâm đồ tức ECG trên monitor, chọn đạo trình có biên độ sóng R lớn nhất để tiến hành sốc điện.
"Chuẩn bị sốc!" Khi tần số và các ngưỡng cực đều đã được điều chỉnh phù hợp, vị bác sĩ kia mới tiến hành sốc.
"Hai, ba, Sốc!"
Qua một lần sốc vẫn không thấy có gì biến chuyển, ông ta tiếp tục nói:"Sốc!"
Trên điện tâm đồ, nhịp tim của Tiểu Vũ ngày một yếu dần, nếu có cứ tiếp tục thế này thì chắc chắn sẽ có biến chứng. Ông ta ra lệnh cho người y tá đứng gần máy tạo xung:"Tăng lên 0.6V!"
"Hai, ba, sốc!"
...
Mặc dù đã sơ cứu nhưng vẫn không thể cứu được Tiểu Vũ, vị bác sĩ thở dài rồi lắc đầu. Sau đó rút ống thở oxy ra.
Đèn trong phòng cấp cứu tắt, vị bác sĩ trong phòng bước ra, vẻ mặt ông ta đầy nặng nhọc, tiến tới nhìn họ nói:"Tim cậu ấy đã ngừng đập, chúng tôi đã cố gắng sơ cứu nhưng vẫn thất bại."
Nghe xong tin, ai nấy cũng đều bị chấn động, An Tuyết, Lộ Khiết, bác sĩ Minh và cả Hạ Ngân nhìn thấy những người y tá đẩy chiếc băng ca, trên đó là một cơ thể bị tấm khăn màu trắng che khuất.
An Tuyết tiến tới, mở tấm khăn đó ra, nhìn Tiểu Vũ nằm lặng thinh với sắc mặt tái nhợt, lòng cô đau không chịu nổi, khóc nấc lên rồi ngất xĩu, phải nhờ người đưa cô đến phòng hồi sức.
Tay chân Lộ Khiết đều bủn rủn, đứng không vững mà ngã vào lòng Tư Cảnh Nam, từ khi bước chân vào bệnh viện, Tiểu Vũ là người tốt với cô nhất, cô xem cậu ấy như một người thân. Bây giờ cậu ấy đi rồi để lại trong lòng cô tồn đọng biết bao đau thương.
Bác sĩ Minh và Hạ Ngân ngồi phụp xuống ghế, hai đều thở dài rồi vuốt mặt, trong lòng chợt nặng trĩu, vừa mới sáng chẳng phải còn rất mạnh khoẻ nói chuyện hay sao, tại sao bây giờ mọi chuyện lại thành ra thế này?
Tuyết Linh và Trạch Tịnh Thần chạy đến nơi thì đã bắt gặp khung cảnh như vậy, hai người nhìn thấy thì không khỏi hốt hoảng, anh và cô cùng chạy đến bên chiếc băng cả, nhìn Tiểu Vũ mặt mũi không còn chút huyết sắc, Tuyết Linh thì tròn mắt che miệng, rồi quay đầu nhìn Lộ Khiết đang lã chã nước mắt trong lòng Tư Cảnh Nam.
"Rốt cuộc đã xảy chuyện gì?" Trạch Tịnh Thần nhìn mọi người hỏi.
Hiện giờ, tinh thần ai nấy cũng giảm sút, mệt mỏi tới mức không thốt nên lời. Anh cũng không muốn ép họ phải trả lời, mọi chuyện thế nào đợi tình hình ổn rồi hẳn tính.
Qua một tiếng sau.
Cái chết bất bình thường của Tiểu Vũ do nguyên nhân gì chưa rõ, buộc phải giải quyết bằng hình sự.
Hiện giờ, đội ngũ cảnh sát đã có mặt đông đủ tại bệnh viên. Những nơi Tiểu Vũ đến, những ai đã gặp cậu ta cuối cùng hay ai là người là người đã phát hiện ra thi thể cậu trước và sau khi khi xảy ra vụ việc đều được triệu tập lại và điều tra.
Người đã phát hiện ra thi thể của Tiểu Vũ là một nhân viên y tá thuộc khoa tim mạch, lúc cô ta cầm dụng cụ không dùng nữa vào nhà kho để cất, thì nhìn thấy một người đàn ông đang nằm bất tỉnh dưới sàn, miệng sủi bọt, xung quanh là những tàn thuốc cùng với những kim tim mà theo cảnh sát điều tra được, đó là những chất kích thích gây tê liệt thần kinh, có thể Tiểu Vũ đã dùng ma túy, vì liều lượng quá nhiều nên đã gây tắt nghẽn viêm phế quản, chèn ép phổi rồi dẫn đến tử vong.
Cuộc khám nghiệm hiện trường đã kết thúc, viên cảnh sát bước vào, đưa hồ sơ trên tay mình cho Đội trưởng của đội cảnh sát, đồng thời nhìn những vật chứng trên bàn khai báo:"Hiện trường cho thấy không có dấu hiệu của nghi phạm, đây giống như bị phản thuốc hơn."
"Không thể nào, Tiểu Vũ không bao giờ dùng những chất gây hại đó cũng không có tiền sử nghiện ngập thì làm sao có thể bị phản thuốc được chứ?" Lộ Khiết nhíu mày, nhanh chóng phản biện.
"Lộ Khiết, em bình tĩnh lại." Tư Cảnh Nam ở kế bên, kéo tay Lộ Khiết lại.
"Đúng vậy, chuyện này nhất định có ẩn khuất gì đó, tôi đã cùng cậu ta làm việc suốt mấy năm, không thể nào có chuyện Tiểu Vũ dùng ma túy được." Bác sĩ Minh cũng đồng tình theo ý kiến của Lộ Khiết.
Vụ việc xảy ra có liên quan đến cảnh sát đã gây chấn động cả bệnh viện, buộc tổng giám đốc bệnh viện phải ra mặt để giải quyết, ông ta vì sợ chuyện của mình bị bại lộ nên nhìn theo sắc mặt của Trạch Tịnh Thần để trả lời.
Ông ta cùng mọi người ở phòng tiếp vấn, khuôn mặt đau xót nói:"Tuy Tiểu Vũ đã làm ở đây hai năm, tính ra thời gian cũng rất ít nhưng sự nhiệt tình của cậu ấy không bao giờ là hết. Cậu ấy là một vị bác sĩ lương thiện và luôn làm đúng quy tắc của bệnh viện, cho nên..." Ông ta khẽ liếc sang Trạch Tịnh Thần, chú ý kỹ biểu hiện của anh rồi nhìn viên cảnh sát trưởng thở dài, nói:"Cho nên, Tiểu Vũ không bao giờ động tới những thứ đó, mong rằng các vị cảnh sát điều tra kỹ hơn, tôi không muốn những người có lòng nhiệt huyết như cậu ta chết không nhắm mắt."
Mọi người ở đó nghe tổng giám đốc lên tiếng thì liền im lặng, chỉ nghe theo suy xét của cảnh sát.
Giản Minh Triết mở cửa bước vào, theo tình hình quan sát được cuộc khám nghiệm tử thi của các đội ngũ bác sĩ, anh đã liệt kê ra toàn bộ những chi tiết quan trọng của vụ việc.
"Thầy, đây là kết quả. Trong người của nạn nhân đúng thật là có chất gây nghiện, trong đó heroin chiếm nhiều hơn ma túy."
Kết quả đã có, không một ai còn chối cãi. Cảnh sát trưởng gật đầu, ông ta đứng dậy thì ngoài cửa đã có người xông vào:"Không phải như vậy, anh ấy không phải con người nghiện ngập, tôi là người hiểu anh ấy nhất, xin các anh hãy điều tra lại."
Viên cảnh sát nhíu mày, có một người khác nữa cũng nói như vậy khiến cho ông ta sinh nghi nên liền cho phép An Tuyết vào để thẩm vấn.
"Vào khoảng hơn mười giờ, Tiểu Vũ có nói anh ấy cần đem một số tài liệu đến phòng đa năng để xử lý, nhưng có điều..." Ánh mắt của An Tuyết dần trở nên sắc bén nhìn về phía vị tổng giám đốc:"Phòng đa năng lúc đó không có ai, mà chỉ mỗi duy nhất phòng của tổng giám đốc ở trên tầng đó. Trong khi đó, Tiểu Vũ là người rất rõ ràng, phòng đa năng đang cần anh ấy gấp, khoảng thời gian đi đến khoa tim mạch cũng mất ít nhất năm phút, anh ấy không thể nào trốn vào đó để hút thuốc. Tổng giám đốc, tôi cần ông giải thích rõ về việc này?"
"Ý cô là gì?" Tổng giám đốc cau mày.
"Chẳng phải rất rõ ràng sao? Cái chết của Tiểu Vũ, ít nhiều gì cũng có liên quan tới ông."
"Ăn nói hàm hồ, chẳng lẽ ai đi qua phòng tôi chết đều do tôi giết sao?"
"Trật tự!" Cảnh sát trưởng mở miệng ra lệnh im lặng, rồi nhìn sang Giản Minh Triết:"Con đi lên phòng đa năng điều tra, điều tra toàn bộ về tầng đó, đồng thời rà soát tất cả camera, để nhanh chóng có chứng cứ."
Ánh mắt của vị tổng giám đốc có chút hoảng loạn, ông ta làm việc với Trạch Tịnh Thần đã lâu, đây là lần đầu tiên ông ta dính dáng tới vụ việc nghiêm trọng thế này. Ông ta nhìn về Trạch Tịnh Thần để thăm dò ý kiến nhưng chỉ thấy Trạch Tịnh Thần lơ đi, ông ta càng cảm thấy sợ hơn.
Đúng là ngu dốt! Trạch Tịnh Thần im lặng chứng tỏ anh đã có sự chuẩn bị, chất độc anh đưa vào người Tiểu Vũ cảnh sát còn chưa tìm ra thì làm gì sợ đến việc điều tra này. Tưởng Ân đã dọn dẹp sạch sẽ cả rồi.
Ánh mắt Tư Cảnh Nam đầy vẻ nghi hoặc, chăm chú nhìn vào Trạch Tịnh Thần. Sau đó anh để Lộ Khiết lại, căn dặn Hạ Ngân để ý tới còn mình thì kéo Tuyết Linh ra ngoài.
"Có chuyện gì vậy?"
"Tôi muốn hỏi cô một chuyện? Chuyện về Trạch Tịnh Thần."
Tư Cảnh Nam rất nghiêm túc. Không đúng, anh lúc nào cũng nghiêm túc mới đúng, nhưng nhìn biểu hiện nghiêm túc thái quá lần này của anh, Tuyết Linh không khỏi nghi ngờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.