Vợ Ơi, Cả Đời Này Em Chỉ Được Phép Yêu Anh
Chương 40: Em là của tôi
Trang Ng
01/12/2019
Bạch Nguyệt rất sợ Tô Khánh Nam, đúng lúc cô vẫn còn ngày nghỉ phép. Thế nên cô xin nghỉ, tắt cả điện thoại.
Cô đi đến cổng bệnh viện, hai người đàn ông lạ mặt đến cản đường đi của cô.
Bạch Nguyệt có dự cảm bất an, lạnh lùng nói: “Các anh muốn làm gì? Nơi này có camera, nếu bắt cóc tôi thì các người không chạy nổi đâu.”
“Thưa cô, anh Tô dặn, nếu cô ra ngoài thì đón cô về nhà.”
Bạch Nguyệt không ngờ Tô Khánh Nam còn tính được cô muốn đi trước giờ tan làm.
“Chỉ sợ bây giờ tôi không rảnh, tôi có hẹn với bạn, tối nay tôi sẽ tự về.” Bạch Nguyệt từ chối, đi qua hai người đàn ông kia.
Hai người đàn ông kia nắm lấy tay Bạch Nguyệt, lạnh lùng nói: “Thật xin lỗi, anh Tô có dặn mặc kệ cô lấy cớ gì cũng phải đưa cô về biệt thự.”
Bạch Nguyệt gần như là bị bắt đi.
Cô cực kì sợ hãi, giãy dụa nói: “Buông tôi ra, các người buông tôi ra, tôi không muốn về, các người làm vậy có khác gì bắt cóc không.”
Nhưng cô vùng vẫy cũng vô dụng, cô bị đưa đến bãi đỗ xe.
Cô nhìn thấy trung tá Thượng từ trong xe đi ra, cô lập tức gọi: “Trung tá Thượng, trung tá Thượng.”
Trung tá Thượng ngạc nhiên nhìn về phía cô.
“Anh ấy là bộ đội đặc chủng đấy, các người mau thả tôi ra.” Bạch Nguyệt chán ghét nói với người đang túm giữ cô.
Hai người đàn ông nhìn nhau, buông lỏng sức lực trên tay mình.
Bạch Nguyệt vùng vẫy ra, chạy nhanh đến chỗ trung tá Thượng nói, “Anh đến chăm sóc sếp hả?”
“Tôi đưa cơm tới.” Trung tá Thượng đáp.
Bạch Nguyệt thấy hai người đàn ông kia nhìn cô như hổ rình mồi, cô hoang mang nói: “Vậy chúng ta cùng lên đi, tôi đang định đi thăm anh ấy.”
Cô vừa đi thì hai người đàn ông kia liền theo sát phía sau cô. Hai hàng lông mày của cô nhíu chặt lại. Cô vẫn đi theo trung tá Thượng tới phòng bệnh của Cố Lăng Kiệt, cúi đầu liếc Cố Lăng Kiệt một cái.
Anh đang nói chuyện với bà nội của anh.
Cô nhớ lại cảnh tượng cuối cùng, mặt bất giác đỏ ửng lên. Lúc trước cô chạy trối chết, bây giờ có tính là dê lạc vào hang hùm không.
“Sếp, cơm anh muốn đây ạ.” Trung tá Thượng cung kính nói, đặt cơm ở tủ đầu giường, điều chỉnh giường của Cố Lăng Kiệt cao lên.
Bạch Nguyệt không dám tiến lên, mất tự nhiên đứng ở cửa.
“Bà có thể đi rồi, không cần ở đây cùng cháu.” Cố Lăng Kiệt nói với bà nội.
“Cháu ấy, nếu tâm đầu ý hợp con bé nhà họ Tô kia thì mau cưới con bé đi, sinh cho bà mấy đứa chắt trai, bà cũng không biết mình còn có thể sống được bao lâu nữa.” Bà nội Cố Lăng Kiệt thúc giục.
“Cháu tự có tính toán, chuyện của cháu cháu sẽ tự giải quyết.” Cố Lăng Kiệt lạnh lùng nói.
“Bà thấy cháu giải quyết lâu lắm rồi mà vẫn chưa xong đấy.” Bà nội Cố Lăng Kiệt oán giận.
Cố Lăng Kiệt nhìn trung tá Thượng, “Cậu đưa bà nội tôi về đi.”
Bạch Nguyệt căng thẳng, tay nắm chặt. Bên ngoài là Tô Khánh Nam, bên trong là Cố Lăng Kiệt, cô không dám dây vào ai cả.
Trung tá Thượng đưa bà nội Cố Lăng Kiệt ra ngoài. Bà nội nhìn Bạch Nguyệt một cái, còn tưởng cô là y tá, không để ý đến, cứ thế đi ra ngoài.
Ánh mắt Cố Lăng Kiệt chuyển sang người cô. Bạch Nguyệt không dám ngẩng đầu, cắn răng, xoắn tay vào nhau.
Cố Lăng Kiệt cười khẽ một tiếng, “Em tính không nói chuyện luôn à?”
Bạch Nguyệt ngại ngùng, giải thích: “Bên ngoài có hai người đàn ông muốn bắt tôi, tôi đến chỗ anh để trốn.”
Cố Lăng Kiệt cầm di động, gọi một cuộc điện thoại ra ngoài, “Bên ngoài có hai người bám theo Bạch Nguyệt, đi xử lý đi.”
Bạch Nguyệt liếc nhìn anh. Anh lại giúp cô một lần nữa.
“Lại đây.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
Bạch Nguyệt đứng im tại chỗ không động đậy. Cô muốn ra ngoài, nhưng lại sợ bọn họ vẫn chưa xử lý xong.
“Em muốn tôi qua đó ôm em?” Cố Lăng Kiệt nói.
Tai Bạch Nguyệt đỏ bừng. Cô đi đến chỗ anh, đứng ở trước giường. Cố Lăng Kiệt liếc nhìn cô, cũng không nói gì. Anh là vương giả trời sinh mang theo cảm giác áp bách rất lớn.
“Vừa rồi tôi làm em sợ à?” Giọng điệu Cố Lăng Kiệt dịu dàng đi vài phần.
Bạch Nguyệt gật đầu.
“Lần sau tôi sẽ dịu dàng hơn.” Cố Lăng Kiệt ảo não nói.
Lần sau? Còn có lần sau?
Tim Bạch Nguyệt đập thình thịch đến mức muốn nhảy vọt ra ngoài.
Di động Cố Lăng Kiệt vang lên. Anh ấn nghe.
“Sếp, đã giải quyết rồi, chúng tôi đã đưa bọn họ đến cục cảnh sát, đã cho người để ý, một tuần nữa cũng chưa được thả.”
“Ừ.” Cố Lăng Kiệt lên tiếng. Bạch Nguyệt nghe được tiếng bên trong điện thoại lọt ra.
“Tôi đi trước đây, hôm nào tôi lại đến thăm anh.” Cô lại gần như chạy trối chết.
Lăng Kiệt hết cách nhìn theo bóng dáng của cô.
Bên trong biệt thự, Tô Khánh Nam cầm điện thoại nghe báo cáo, hắn bắn ra ánh mắt thâm độc tràn ngập sát khí, ra lệnh: “Bảo bên Miller làm chút việc. Đợt này để Cố Lăng Kiệt nhàn rỗi chút đi.”
“Vâng.”
Tô Khánh Nam hung ác xoay người, nhìn về phía Tiểu Hắc đang quỳ trên đất.
“Anh Tô, xin anh tha mạng, tôi cũng chỉ nghe theo sự sai khiến của anh Sâm thôi.” Tiểu Hắc kêu rên, trên vòng cổ sáng loáng là vết máu đục ngầu.
Tô Khánh Nam quan sát Tiểu Hắc, ánh mắt hắn càng lạnh lùng hơn, “Sau khi bỏ thuốc, người phụ nữ của tao và Cố Lăng Kiệt đã lên giường với nhau chưa?”
Tiểu Hắc không ngu, hắn ta vội vàng nói: “Chưa ạ, lúc bọn họ được cứu ra, quần áo vẫn chỉnh tề.”
Hơi thở tàn ác của Tô Khánh Nam tiêu tan không ít.
Hắn biết Bạch Nguyệt sẽ không để cho người khác đụng vào, nếu có gì thì đã làm từ lâu rồi, kể cả có bị bỏ thuốc thì cô vẫn sẽ thủ thân vì hắn. Xem ra hắn thật sự nên ban mưa móc cho cô gái này.
“Anh Tô, xử lý hắn như nào?” Thuộc hạ của Tô Khánh Nam hỏi.
“Nhốt nó lại trước đã, trò hay còn ở phía sau.” Tô Khánh Nam nham hiểm nhếch miệng.
Hắn tháo cà vạt, gọi điện thoại cho chủ nhiệm khoa phụ sản, “Tôi là Tô Khánh Nam, tối nay tôi muốn cho Bạch Nguyệt một niềm vui bất ngờ, phiền anh giúp một tay. Đúng lúc tôi có hai vé máy bay du lịch Hawaii, hôm nào tôi sẽ kêu người đến tặng anh.”
*
Bạch Nguyệt mới từ bệnh viện ra, chủ nhiệm khoa phụ sản liền gọi cô lại: “Bạch Nguyệt, chuyện khẩn cấp, sản phụ cao huyết áp giường 32 cô phụ trách sắp sinh rồi, chồng cô ấy chỉ đích danh muốn cô quay lại đỡ đẻ.”
Bạch Nguyệt sửng sốt, sao chủ nhiệm khoa phụ sản lại biết cô ở cổng bệnh viện nhỉ.
Vì là chuyện khẩn cấp nên cô không kịp nghĩ gì, bèn sốt ruột chạy về phía khoa phụ sản.
Lúc cô từ phòng mổ đi ra thì Tô Khánh Nam đã chắn trước mặt cô, hắn nở một nụ cười tà mị, dường như đã chờ cô rất lâu. Bạch Nguyệt giật mình, không thèm để ý đến hắn, mạnh mẽ đi qua.
Tô Khánh Nam bắt lấy tay cô.
“Buông ra!” Bạch Nguyệt bực bội quay đầu lườm hắn.
Tô Khánh Nam cười, bế cô lên theo kiểu công chúa, “Cô cảm động không? Tôi đích thân đến đón cô đến phòng cưới của chúng ta đấy.”
“Tôi không cảm động, anh đùa đủ chưa, Tô Khánh Nam.” Bạch Nguyệt sợ đến run người.
Tô Khánh Nam nhìn xuống cô, nụ cười của hắn càng thêm tà mị, “Tôi sẽ chơi đùa vui vẻ, nếu cô biểu hiện tốt, tôi sẽ không tính toán hiềm khích trước kia, tôi còn để cô mang thai đứa con của tôi. Từ nay về sau, vị trí Tô phu nhân của cô có thể vững chắc rồi.”
Cô không muốn sinh con của hắn, cô không muốn có bất kì quan hệ gì với tên ác ma này nữa.
“Cứu tôi với, cứu tôi với.” Bạch Nguyệt cực kì sợ hãi, hét toáng lên...
Cô đi đến cổng bệnh viện, hai người đàn ông lạ mặt đến cản đường đi của cô.
Bạch Nguyệt có dự cảm bất an, lạnh lùng nói: “Các anh muốn làm gì? Nơi này có camera, nếu bắt cóc tôi thì các người không chạy nổi đâu.”
“Thưa cô, anh Tô dặn, nếu cô ra ngoài thì đón cô về nhà.”
Bạch Nguyệt không ngờ Tô Khánh Nam còn tính được cô muốn đi trước giờ tan làm.
“Chỉ sợ bây giờ tôi không rảnh, tôi có hẹn với bạn, tối nay tôi sẽ tự về.” Bạch Nguyệt từ chối, đi qua hai người đàn ông kia.
Hai người đàn ông kia nắm lấy tay Bạch Nguyệt, lạnh lùng nói: “Thật xin lỗi, anh Tô có dặn mặc kệ cô lấy cớ gì cũng phải đưa cô về biệt thự.”
Bạch Nguyệt gần như là bị bắt đi.
Cô cực kì sợ hãi, giãy dụa nói: “Buông tôi ra, các người buông tôi ra, tôi không muốn về, các người làm vậy có khác gì bắt cóc không.”
Nhưng cô vùng vẫy cũng vô dụng, cô bị đưa đến bãi đỗ xe.
Cô nhìn thấy trung tá Thượng từ trong xe đi ra, cô lập tức gọi: “Trung tá Thượng, trung tá Thượng.”
Trung tá Thượng ngạc nhiên nhìn về phía cô.
“Anh ấy là bộ đội đặc chủng đấy, các người mau thả tôi ra.” Bạch Nguyệt chán ghét nói với người đang túm giữ cô.
Hai người đàn ông nhìn nhau, buông lỏng sức lực trên tay mình.
Bạch Nguyệt vùng vẫy ra, chạy nhanh đến chỗ trung tá Thượng nói, “Anh đến chăm sóc sếp hả?”
“Tôi đưa cơm tới.” Trung tá Thượng đáp.
Bạch Nguyệt thấy hai người đàn ông kia nhìn cô như hổ rình mồi, cô hoang mang nói: “Vậy chúng ta cùng lên đi, tôi đang định đi thăm anh ấy.”
Cô vừa đi thì hai người đàn ông kia liền theo sát phía sau cô. Hai hàng lông mày của cô nhíu chặt lại. Cô vẫn đi theo trung tá Thượng tới phòng bệnh của Cố Lăng Kiệt, cúi đầu liếc Cố Lăng Kiệt một cái.
Anh đang nói chuyện với bà nội của anh.
Cô nhớ lại cảnh tượng cuối cùng, mặt bất giác đỏ ửng lên. Lúc trước cô chạy trối chết, bây giờ có tính là dê lạc vào hang hùm không.
“Sếp, cơm anh muốn đây ạ.” Trung tá Thượng cung kính nói, đặt cơm ở tủ đầu giường, điều chỉnh giường của Cố Lăng Kiệt cao lên.
Bạch Nguyệt không dám tiến lên, mất tự nhiên đứng ở cửa.
“Bà có thể đi rồi, không cần ở đây cùng cháu.” Cố Lăng Kiệt nói với bà nội.
“Cháu ấy, nếu tâm đầu ý hợp con bé nhà họ Tô kia thì mau cưới con bé đi, sinh cho bà mấy đứa chắt trai, bà cũng không biết mình còn có thể sống được bao lâu nữa.” Bà nội Cố Lăng Kiệt thúc giục.
“Cháu tự có tính toán, chuyện của cháu cháu sẽ tự giải quyết.” Cố Lăng Kiệt lạnh lùng nói.
“Bà thấy cháu giải quyết lâu lắm rồi mà vẫn chưa xong đấy.” Bà nội Cố Lăng Kiệt oán giận.
Cố Lăng Kiệt nhìn trung tá Thượng, “Cậu đưa bà nội tôi về đi.”
Bạch Nguyệt căng thẳng, tay nắm chặt. Bên ngoài là Tô Khánh Nam, bên trong là Cố Lăng Kiệt, cô không dám dây vào ai cả.
Trung tá Thượng đưa bà nội Cố Lăng Kiệt ra ngoài. Bà nội nhìn Bạch Nguyệt một cái, còn tưởng cô là y tá, không để ý đến, cứ thế đi ra ngoài.
Ánh mắt Cố Lăng Kiệt chuyển sang người cô. Bạch Nguyệt không dám ngẩng đầu, cắn răng, xoắn tay vào nhau.
Cố Lăng Kiệt cười khẽ một tiếng, “Em tính không nói chuyện luôn à?”
Bạch Nguyệt ngại ngùng, giải thích: “Bên ngoài có hai người đàn ông muốn bắt tôi, tôi đến chỗ anh để trốn.”
Cố Lăng Kiệt cầm di động, gọi một cuộc điện thoại ra ngoài, “Bên ngoài có hai người bám theo Bạch Nguyệt, đi xử lý đi.”
Bạch Nguyệt liếc nhìn anh. Anh lại giúp cô một lần nữa.
“Lại đây.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
Bạch Nguyệt đứng im tại chỗ không động đậy. Cô muốn ra ngoài, nhưng lại sợ bọn họ vẫn chưa xử lý xong.
“Em muốn tôi qua đó ôm em?” Cố Lăng Kiệt nói.
Tai Bạch Nguyệt đỏ bừng. Cô đi đến chỗ anh, đứng ở trước giường. Cố Lăng Kiệt liếc nhìn cô, cũng không nói gì. Anh là vương giả trời sinh mang theo cảm giác áp bách rất lớn.
“Vừa rồi tôi làm em sợ à?” Giọng điệu Cố Lăng Kiệt dịu dàng đi vài phần.
Bạch Nguyệt gật đầu.
“Lần sau tôi sẽ dịu dàng hơn.” Cố Lăng Kiệt ảo não nói.
Lần sau? Còn có lần sau?
Tim Bạch Nguyệt đập thình thịch đến mức muốn nhảy vọt ra ngoài.
Di động Cố Lăng Kiệt vang lên. Anh ấn nghe.
“Sếp, đã giải quyết rồi, chúng tôi đã đưa bọn họ đến cục cảnh sát, đã cho người để ý, một tuần nữa cũng chưa được thả.”
“Ừ.” Cố Lăng Kiệt lên tiếng. Bạch Nguyệt nghe được tiếng bên trong điện thoại lọt ra.
“Tôi đi trước đây, hôm nào tôi lại đến thăm anh.” Cô lại gần như chạy trối chết.
Lăng Kiệt hết cách nhìn theo bóng dáng của cô.
Bên trong biệt thự, Tô Khánh Nam cầm điện thoại nghe báo cáo, hắn bắn ra ánh mắt thâm độc tràn ngập sát khí, ra lệnh: “Bảo bên Miller làm chút việc. Đợt này để Cố Lăng Kiệt nhàn rỗi chút đi.”
“Vâng.”
Tô Khánh Nam hung ác xoay người, nhìn về phía Tiểu Hắc đang quỳ trên đất.
“Anh Tô, xin anh tha mạng, tôi cũng chỉ nghe theo sự sai khiến của anh Sâm thôi.” Tiểu Hắc kêu rên, trên vòng cổ sáng loáng là vết máu đục ngầu.
Tô Khánh Nam quan sát Tiểu Hắc, ánh mắt hắn càng lạnh lùng hơn, “Sau khi bỏ thuốc, người phụ nữ của tao và Cố Lăng Kiệt đã lên giường với nhau chưa?”
Tiểu Hắc không ngu, hắn ta vội vàng nói: “Chưa ạ, lúc bọn họ được cứu ra, quần áo vẫn chỉnh tề.”
Hơi thở tàn ác của Tô Khánh Nam tiêu tan không ít.
Hắn biết Bạch Nguyệt sẽ không để cho người khác đụng vào, nếu có gì thì đã làm từ lâu rồi, kể cả có bị bỏ thuốc thì cô vẫn sẽ thủ thân vì hắn. Xem ra hắn thật sự nên ban mưa móc cho cô gái này.
“Anh Tô, xử lý hắn như nào?” Thuộc hạ của Tô Khánh Nam hỏi.
“Nhốt nó lại trước đã, trò hay còn ở phía sau.” Tô Khánh Nam nham hiểm nhếch miệng.
Hắn tháo cà vạt, gọi điện thoại cho chủ nhiệm khoa phụ sản, “Tôi là Tô Khánh Nam, tối nay tôi muốn cho Bạch Nguyệt một niềm vui bất ngờ, phiền anh giúp một tay. Đúng lúc tôi có hai vé máy bay du lịch Hawaii, hôm nào tôi sẽ kêu người đến tặng anh.”
*
Bạch Nguyệt mới từ bệnh viện ra, chủ nhiệm khoa phụ sản liền gọi cô lại: “Bạch Nguyệt, chuyện khẩn cấp, sản phụ cao huyết áp giường 32 cô phụ trách sắp sinh rồi, chồng cô ấy chỉ đích danh muốn cô quay lại đỡ đẻ.”
Bạch Nguyệt sửng sốt, sao chủ nhiệm khoa phụ sản lại biết cô ở cổng bệnh viện nhỉ.
Vì là chuyện khẩn cấp nên cô không kịp nghĩ gì, bèn sốt ruột chạy về phía khoa phụ sản.
Lúc cô từ phòng mổ đi ra thì Tô Khánh Nam đã chắn trước mặt cô, hắn nở một nụ cười tà mị, dường như đã chờ cô rất lâu. Bạch Nguyệt giật mình, không thèm để ý đến hắn, mạnh mẽ đi qua.
Tô Khánh Nam bắt lấy tay cô.
“Buông ra!” Bạch Nguyệt bực bội quay đầu lườm hắn.
Tô Khánh Nam cười, bế cô lên theo kiểu công chúa, “Cô cảm động không? Tôi đích thân đến đón cô đến phòng cưới của chúng ta đấy.”
“Tôi không cảm động, anh đùa đủ chưa, Tô Khánh Nam.” Bạch Nguyệt sợ đến run người.
Tô Khánh Nam nhìn xuống cô, nụ cười của hắn càng thêm tà mị, “Tôi sẽ chơi đùa vui vẻ, nếu cô biểu hiện tốt, tôi sẽ không tính toán hiềm khích trước kia, tôi còn để cô mang thai đứa con của tôi. Từ nay về sau, vị trí Tô phu nhân của cô có thể vững chắc rồi.”
Cô không muốn sinh con của hắn, cô không muốn có bất kì quan hệ gì với tên ác ma này nữa.
“Cứu tôi với, cứu tôi với.” Bạch Nguyệt cực kì sợ hãi, hét toáng lên...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.