Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn
Chương 66: Anh ấy là biển
Vân Khởi Mặc Ly
17/05/2021
Anh ấy là biển Sau khi Mặc Tu Nhân hỏi mà không thấy ai trả lời thì anh đi vê phía cầu thang với vẻ mặt bình tĩnh.
Cảnh Như Yến thấy vậy cũng nhanh chóng đi theo.
Bạch Cẩm Sương và Sở Tuấn Thịnh lúc này còn chưa kịp rời đi, bốn người bọn họ cứ như vậy đứng nhìn nhau.
Sở Tuần Thịnh cười đến nỗi chảy ra nước mắt, Bạch Cẩm Sương thì cảm thấy vô cùng xấu hổ, nếu như có một cái lỗ nào ở đây thì cô đã chui xuống từ lâu rồi.
Khuôn mặt của Mặc Tu Nhân thoáng qua một nét bối rối khó có thể nhận ra và khuôn mặt của Cảnh Như Yến cũng trông rất khó coi.
Bạch Cẩm Sương sợ anh nổi giận nên vội vàng giải thích: "Tôi vừa mới đi mua đồ ăn cho Lâm Kim Thư thì bị Sở Tuấn Thịnh kéo lên đây'" Ngay sau khi nói xong cô cảm thấy sắc mặt của Mặc Tu Nhân càng thêm sa sầm.
Cô thấy vậy nhanh chóng nói thêm: "Tôi không nghe thấy gì cả."
Nghe đến đây Sở Tuấn Thịnh lại càng cười to hơn.
Anh ta một tay đỡ tường, tay còn lại đỡ trán nói: "Ôi, thật xin lỗi, tôi không nhịn được, thực sự quá buôn cười rồi."
Bạch Cẩm Sương không nói nên lời, sao anh ta còn có thể cười một cách khoa trương như vậy chứ? Anh ta liếc mắt sang Bạch Cẩm Sương rồi tiếp tục nói tiếp: "Nhân tiện cho tôi hỏi đây là thời đại nào rồi mà còn có cả kĩ năng trên giường thế, ha ha ha..”
Bạch Cẩm Sương mặt tối sầm lại, rõ ràng vừa rồi cô nói họ không nghe thấy gì mà bây giờ Sở Tuấn Thịnh lại nói những lời này không phải là anh ta đang cố tình vạch trần lời nói dõi của cô sao? Mặc Tu Nhân nhìn thẳng vào Bạch Cẩm Sương rồi nghiến răng nói: "Không phải là em nói không nghe thấy gì sao?" Bạch Cẩm Sương ngượng ngùng không biết phải giải thích sao cho phải, cô cảm thấy Mặc Tu Nhân đang thẹn quá hóa giận, dù sao thì từ trước đến nay cũng chưa từng có ai đem anh ra làm trò cười như thế này.
Lúc này, Sở Tuấn Thịnh vẫn còn nghênh ngang vươn tay ra khoác lên vai Bạch Cẩm Sương rồi nói: "Em đừng sợ, tôi nhất định sẽ bảo vệ em”
Bạch Cẩm Sương muốn kéo tay anh ta ra nhưng không ngờ Sở Tuấn Thịnh giỗng hệt như một con bạch tuộc, cô cứ đẩy anh ta ra thì anh ta lại tiếp tục khoác lên.
Vẻ mặt của Mặc Tu Nhân lúc này sa sâm đến mức đáng sợ, anh lạnh giọng quát: "Bạch Cẩm Sương, em lại đây.
Dù sao thì mối quan hệ của Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân cũng thân thiết hơn một chút nên trong tiêm thức cô muốn đến chỗ của Mặc Tu Nhân.
Kết quả, cô vừa tiến lên một bước thì đã bị Sở Tuấn Thịnh kéo lại.
Nụ cười trên mặt Sở Tuấn Thịnh nhạt dần, anh ta kéo Bạch Cẩm Sương đối diện với Mặc Tu Nhân rồi nói: "Tôi nói này Mặc Tu Nhân, anh không thể để Bạch Cẩm Sương trở thành một trong những con cá của anh được."
Anh ta nói xong liền liếc nhìn Cảnh Như Yến bên cạnh Mặc Tu Nhân không chút lưu tình.
Mặc Tu Nhân nhìn Sở Tuấn Thịnh với vẻ mặt lạnh lùng, trong mắt anh hiện lên một tia chán
- -----------------
Cảnh Như Yến thấy vậy cũng nhanh chóng đi theo.
Bạch Cẩm Sương và Sở Tuấn Thịnh lúc này còn chưa kịp rời đi, bốn người bọn họ cứ như vậy đứng nhìn nhau.
Sở Tuần Thịnh cười đến nỗi chảy ra nước mắt, Bạch Cẩm Sương thì cảm thấy vô cùng xấu hổ, nếu như có một cái lỗ nào ở đây thì cô đã chui xuống từ lâu rồi.
Khuôn mặt của Mặc Tu Nhân thoáng qua một nét bối rối khó có thể nhận ra và khuôn mặt của Cảnh Như Yến cũng trông rất khó coi.
Bạch Cẩm Sương sợ anh nổi giận nên vội vàng giải thích: "Tôi vừa mới đi mua đồ ăn cho Lâm Kim Thư thì bị Sở Tuấn Thịnh kéo lên đây'" Ngay sau khi nói xong cô cảm thấy sắc mặt của Mặc Tu Nhân càng thêm sa sầm.
Cô thấy vậy nhanh chóng nói thêm: "Tôi không nghe thấy gì cả."
Nghe đến đây Sở Tuấn Thịnh lại càng cười to hơn.
Anh ta một tay đỡ tường, tay còn lại đỡ trán nói: "Ôi, thật xin lỗi, tôi không nhịn được, thực sự quá buôn cười rồi."
Bạch Cẩm Sương không nói nên lời, sao anh ta còn có thể cười một cách khoa trương như vậy chứ? Anh ta liếc mắt sang Bạch Cẩm Sương rồi tiếp tục nói tiếp: "Nhân tiện cho tôi hỏi đây là thời đại nào rồi mà còn có cả kĩ năng trên giường thế, ha ha ha..”
Bạch Cẩm Sương mặt tối sầm lại, rõ ràng vừa rồi cô nói họ không nghe thấy gì mà bây giờ Sở Tuấn Thịnh lại nói những lời này không phải là anh ta đang cố tình vạch trần lời nói dõi của cô sao? Mặc Tu Nhân nhìn thẳng vào Bạch Cẩm Sương rồi nghiến răng nói: "Không phải là em nói không nghe thấy gì sao?" Bạch Cẩm Sương ngượng ngùng không biết phải giải thích sao cho phải, cô cảm thấy Mặc Tu Nhân đang thẹn quá hóa giận, dù sao thì từ trước đến nay cũng chưa từng có ai đem anh ra làm trò cười như thế này.
Lúc này, Sở Tuấn Thịnh vẫn còn nghênh ngang vươn tay ra khoác lên vai Bạch Cẩm Sương rồi nói: "Em đừng sợ, tôi nhất định sẽ bảo vệ em”
Bạch Cẩm Sương muốn kéo tay anh ta ra nhưng không ngờ Sở Tuấn Thịnh giỗng hệt như một con bạch tuộc, cô cứ đẩy anh ta ra thì anh ta lại tiếp tục khoác lên.
Vẻ mặt của Mặc Tu Nhân lúc này sa sâm đến mức đáng sợ, anh lạnh giọng quát: "Bạch Cẩm Sương, em lại đây.
Dù sao thì mối quan hệ của Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân cũng thân thiết hơn một chút nên trong tiêm thức cô muốn đến chỗ của Mặc Tu Nhân.
Kết quả, cô vừa tiến lên một bước thì đã bị Sở Tuấn Thịnh kéo lại.
Nụ cười trên mặt Sở Tuấn Thịnh nhạt dần, anh ta kéo Bạch Cẩm Sương đối diện với Mặc Tu Nhân rồi nói: "Tôi nói này Mặc Tu Nhân, anh không thể để Bạch Cẩm Sương trở thành một trong những con cá của anh được."
Anh ta nói xong liền liếc nhìn Cảnh Như Yến bên cạnh Mặc Tu Nhân không chút lưu tình.
Mặc Tu Nhân nhìn Sở Tuấn Thịnh với vẻ mặt lạnh lùng, trong mắt anh hiện lên một tia chán
- -----------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.