Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn
Chương 685: Anh được lắm
Vân Khởi Mặc Ly
10/07/2021
Sáng hôm sau, không khí đầy mùi trong lành thoáng mát sau cơn mưa.
Bạch Cầm Sương mở cửa sổ ra, cảm thấy không khí trong nhà cũng trong tươi mát hơn trước một chút.
Ăn sáng xong, Bạch Cẩm Sương đang chuẩn bị đưa Tần Minh Huyền đi học, vừa mở cửa liền nhìn thấy cánh cửa nhà đối diện cũng đồng thời mở ra.
Tần Minh Huyền cùng Mặc Tu Nhân nhìn nhau, Mặc Tu Nhân lạnh lùng, Đàm Phi Vũ hừ lạnh một tiếng, hai người lại nhìn Bạch Cẩm Sương.
Đàm Phi Vũ nói: “Cầm Sương, để em đưa chị và Bông Vải đi!"
Bạch Cẩm Sương vừa định gật đầu thì nghe thấy Mặc Tù Nhân nói: “Cô Bạch, tôi có chuyện hợp tác giữa studio của cô và công ty chúng tôi muốn nói. Trên đường đi tôi muốn nói chuyện với cô Bạch, không cần thiết phải qua studio của cô nữa, không biết là cô có thấy tiện hay không?”
Bạch Cầm Sương liếc nhìn Đàm Phi Vũ có chút ngượng ngùng: “Phi Vũ.."
Sắc mặt Đàm Phi Vũ tái nhợt: “Cẩm Sương, chị muốn anh ta đưa chị đi?"
Bạch Cẩm Sương bất lực: “Bọn chị chỉ muốn nói chuyện về công việc thôi mà!"
Đàm Phi Vũ sắc mặt xanh mét, nhưng là không muốn nhắm vào Bạch Cẩm Sương, quay đầu lại liếc mắt nhìn Mặc Tu Nhân, vẻ mặt có chút tức giận: “Họ Mặc này, anh được lắm!"
Mặc Tu Nhân bình tĩnh liếc cậu ta một cái: “Cám ơn cậu Đàm đã khen tôi, nhưng mà, mới sáng sớm lửa giận vẫn nên tiết chế một chút, tôi nhớ là, cậu Đàm đây là bác sĩ, đảng nhẽ cậu nên hiểu chuyện này hơn tôi chứ!”
Đàm Phi Vũ: "... Tôi không tin, anh có thể tìm Cẩm Sương mỗi ngày với cớ công việc để nói chuyện!"
Mặc Tu Nhân trên mặt không chút cảm xúc nào: “Cậu Đàm đây nghĩ nhiều rồi, hôm nay tôi chỉ tìm cô Bạch nói chuyện trong studio thôi!"
Đàm Phi Vũ hừ lạnh một tiếng, sau đó xoay người rời đi.
Mặc Tu Nhân vẻ mặt bình tĩnh, nhìn Bạch Cẩm Sương: “Đi thôi!"
Bạch Cầm Sương đang định nói cố định đưa Tần Minh Huyền đi học trước, kết quả là cô vừa mở miệng, còn chưa kịp nói gì thì Mặc Tu Nhân đã nhìn thấu suy nghĩ của cô: "À tôi nhớ rồi, đến studio của các cô, vừa đúng lúc tình cờ đi ngang qua trường mẫu giáo của Bông Vải nhỉ, chúng ta cùng nhau đưa cậu bé đi học nhé!"
Bạch Cẩm Sương thở phào nhẹ nhõm: “Vâng, vậy thì cám ơn tổng giám đốc Mặc!"
Thật ra, cô ấy có lái xe đến studio hay không cũng không quan trọng, dù sao Annie cũng đã lái xe nên có thể đưa cô về vào buổi tối bằng xe của Annie.
Còn đối với Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân, là hai người họ đã đưa Tần Minh Huyền đến trường cùng nhau.
Tuy nhiên, mắt của Tân Minh Huyền lại sáng lên khi nghe thấy lời này: “Mẹ ơi, mẹ định cho con đi học với chú Mặc sao?"
Bạch Cẩm Sương gật đầu, và Tần Minh Huyền nhìn Mặc Tu Nhân vui vẻ.
Bạch Cấm Sương ánh mắt cô chợt lóe, cô kéo cánh tay nhỏ bé của Tần Minh Huyền: “Con rất thích chú Mặc đưa con đi học sao?"
Tân Minh Huyền là một đứa trẻ thông minh, nghe câu hỏi của mẹ, vì sợ Bạch Cẩm Sương sẽ suy nghĩ nhiều, cậu bé vội lắc đầu: “Không có a!"
Bạch Cẩm Sương mím môi và không hỏi thêm gì nữa.
Trên đường đến nhà trẻ, Mặc Tu Nhân không nói chuyện với Bạch Cẩm Sương về những chuyện liên quan đến công việc, mà thỉnh thoảng nói vài câu với Tần Minh Huyền.
Trong mắt Bạch Cẩm Sương, sự thân thiết của Tần Minh Huyền với Mặc Tu Nhân thật sự có chút không thể giải thích được.
Tuy nhiên, thực tế là Tần Minh Huyền cũng thích Mặc Tu Nhân đến mức không thể giải thích được, và điều đó khiến Bạch Cẩm Sương ghen tị vì sự thân thiết của cả hai người này..
Khi đến nhà trẻ, hai người tiễn Tần Minh Huyền xuống xe.
Vừa đi tới cửa trường mẫu giáo, Bạch Cẩm Sương nghe thấy có một cô bé đang được bố dắt tay đến lớp, liền cười hỏi Tân Minh Huyền: “Tần Minh Huyền, đó là bố mẹ của cậu sao?"
Tần Minh Huyền nghe lời này, ánh mắt có chút né tránh, nhưng cậu bé không có trả lời.
Cô gái nhỏ chu chu miệng, tưởng rằng Tần Minh Huyền đang thẹn thùng, nhưng cũng không nghĩ nhiều, nói tiếp: “Bố cậu trông đẹp trai quá đi!"
Nhìn thấy Tần Minh Huyền im lặng, Mặc Tu Nhân cười đáp: “Cám ơn cháu đã khen!"
Vị phụ huynh kia bất lực nhìn con gái: “Cái con bé này, không thấy bố đẹp trai nữa rồi!"
Cô gái nhỏ tươi cười chào tạm biệt bổ mình: "Trong trái tim con, bố luôn là người đẹp trai nhất mà!"
Nhìn sự tương tác giữa hai bố con, Mặc Tu Nhân có chút ghen tị, cụp mắt xuống, nghĩ đến phản ứng vừa rồi của Tần Minh Huyền.
Bạch Cẩm Sương cũng đang nhìn Tần Minh Huyền, Tần Minh Huyền cúi đầu không nói gì.
Tâm trạng của Bạch Cẩm Sương đột nhiên có chút phức tạp.
Cô chợt hiểu tại sao Tần Minh Huyền lại vui mừng như vậy khi nghe nói lúc trước Mặc Tu Nhân đưa cậu bé đến nhà trẻ, chỉ sợ thằng bé đã coi Mặc Tu Nhân là bố của mình mất rồi.
Thật không may, Mặc Tu Nhân lại không phải!
Bạch Cẩm Sương cảm thấy hơi đau khổ về đứa con của mình, cô nói với Mặc Tu Nhân: "Tổng giám đốc Mặc, anh ra xe đợi tôi một lát, để tôi nói vài lời với Bông Vải!"
Mặc Tu Nhân gật đầu đồng ý, không nói gì.
Mặc Tu Nhân vừa rời khỏi, Bạch Cẩm Sương nhìn con trai mình, trong lòng chỉ cảm thấy vừa chua xót vừa thương thằng bé.
Cô xoa xoa đầu nhỏ của Tân Minh Huyền: “Làm sao vậy? Con không vui sao?"
Tần Minh Huyền vừa ngẩng đầu lên, Bạch Cẩm Sương nhìn thấy đôi mắt của cậu bé có chút đỏ lên,trái tim của Bạch Cẩm Sương lập tức thắt lại: “Bông Vải, con không được khóc, con đã quên rồi sao?"
Khi Tân Minh Huyền khóc, thằng bé sẽ không thở được, mà thể trạng này sẽ dễ bị lên cơn hen suyễn.
Tân Minh Huyền lắc đầu: “Mẹ, con không có khóc!"
"Vậy thì con có thể nói với mẹ, tại sao con lại không vui? Con không cảm thấy vui khi thấy chú Mặc đưa con đi học sao? Tại sao con lại đột nhiên khó chịu thế?"
Tân Minh Huyền nhìn Bạch Cẩm Sương: “Mẹ, mẹ có phải cho rằng con đạo đức giả không? Con rõ ràng không có bố, nhưng khi người khác hỏi con, con lại để sự ích kỷ đấy lấn chiếm mình. Con đã chấp nhận chuyện này và khiến người khác cũng nghĩ như vậy. Chú Mặc là bố của con, vừa rồi chú Mặc chắc chắn cũng nhìn ra điều đó. Chắc chú ấy sẽ nghĩ con là đứa bé hư! Mẹ ơi, con buồn quá!”
Bạch Cẩm Sương vươn tay ôm lấy cục cưng của mình, trong lòng cảm thấy vô cùng phức tạp: “Bông Vải, sao con lại nghĩ như vậy? Chủ Mặc của con nhất định sẽ không vì chuyện này mà nghĩ con là đứa trẻ hư đầu. Mẹ nhìn ra mà, chú ấy thật sự rất thích con đấy, chỉ có điều...sao tự nhiên còn lại để ý...để ý chuyện này chưa?”
Trước kia Tần Minh Huyền biết mình không có bố, sẽ không hỏi Bạch Cẩm Sương nhiều về vấn đề này, Đỗ Yến Oanh cũng đã nói nhiều với thằng nhỏ, thằng nhỏ biết rằng một bà mẹ đơn thân như cô không hề dễ dàng gì, vì vậy thằng bé vô cùng hiểu chuyện và ngoan ngoãn.
Tuy nhiên, Bạch Cẩm Sương nhận thấy sau khi trở về nước, anh chàng nhỏ dường như có phần nhạy cảm hơn với vấn đề này.
Tân Minh Huyền nghe thấy lời của Bạch Cẩm Sương, nhìn cô nói: “Con nhìn thấy những đứa trẻ khác, đôi khi là bố đón các bạn ấy, đôi khi là mẹ đón các bạn. Một số bạn còn
Bạch Cầm Sương mở cửa sổ ra, cảm thấy không khí trong nhà cũng trong tươi mát hơn trước một chút.
Ăn sáng xong, Bạch Cẩm Sương đang chuẩn bị đưa Tần Minh Huyền đi học, vừa mở cửa liền nhìn thấy cánh cửa nhà đối diện cũng đồng thời mở ra.
Tần Minh Huyền cùng Mặc Tu Nhân nhìn nhau, Mặc Tu Nhân lạnh lùng, Đàm Phi Vũ hừ lạnh một tiếng, hai người lại nhìn Bạch Cẩm Sương.
Đàm Phi Vũ nói: “Cầm Sương, để em đưa chị và Bông Vải đi!"
Bạch Cẩm Sương vừa định gật đầu thì nghe thấy Mặc Tù Nhân nói: “Cô Bạch, tôi có chuyện hợp tác giữa studio của cô và công ty chúng tôi muốn nói. Trên đường đi tôi muốn nói chuyện với cô Bạch, không cần thiết phải qua studio của cô nữa, không biết là cô có thấy tiện hay không?”
Bạch Cầm Sương liếc nhìn Đàm Phi Vũ có chút ngượng ngùng: “Phi Vũ.."
Sắc mặt Đàm Phi Vũ tái nhợt: “Cẩm Sương, chị muốn anh ta đưa chị đi?"
Bạch Cẩm Sương bất lực: “Bọn chị chỉ muốn nói chuyện về công việc thôi mà!"
Đàm Phi Vũ sắc mặt xanh mét, nhưng là không muốn nhắm vào Bạch Cẩm Sương, quay đầu lại liếc mắt nhìn Mặc Tu Nhân, vẻ mặt có chút tức giận: “Họ Mặc này, anh được lắm!"
Mặc Tu Nhân bình tĩnh liếc cậu ta một cái: “Cám ơn cậu Đàm đã khen tôi, nhưng mà, mới sáng sớm lửa giận vẫn nên tiết chế một chút, tôi nhớ là, cậu Đàm đây là bác sĩ, đảng nhẽ cậu nên hiểu chuyện này hơn tôi chứ!”
Đàm Phi Vũ: "... Tôi không tin, anh có thể tìm Cẩm Sương mỗi ngày với cớ công việc để nói chuyện!"
Mặc Tu Nhân trên mặt không chút cảm xúc nào: “Cậu Đàm đây nghĩ nhiều rồi, hôm nay tôi chỉ tìm cô Bạch nói chuyện trong studio thôi!"
Đàm Phi Vũ hừ lạnh một tiếng, sau đó xoay người rời đi.
Mặc Tu Nhân vẻ mặt bình tĩnh, nhìn Bạch Cẩm Sương: “Đi thôi!"
Bạch Cầm Sương đang định nói cố định đưa Tần Minh Huyền đi học trước, kết quả là cô vừa mở miệng, còn chưa kịp nói gì thì Mặc Tu Nhân đã nhìn thấu suy nghĩ của cô: "À tôi nhớ rồi, đến studio của các cô, vừa đúng lúc tình cờ đi ngang qua trường mẫu giáo của Bông Vải nhỉ, chúng ta cùng nhau đưa cậu bé đi học nhé!"
Bạch Cẩm Sương thở phào nhẹ nhõm: “Vâng, vậy thì cám ơn tổng giám đốc Mặc!"
Thật ra, cô ấy có lái xe đến studio hay không cũng không quan trọng, dù sao Annie cũng đã lái xe nên có thể đưa cô về vào buổi tối bằng xe của Annie.
Còn đối với Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân, là hai người họ đã đưa Tần Minh Huyền đến trường cùng nhau.
Tuy nhiên, mắt của Tân Minh Huyền lại sáng lên khi nghe thấy lời này: “Mẹ ơi, mẹ định cho con đi học với chú Mặc sao?"
Bạch Cẩm Sương gật đầu, và Tần Minh Huyền nhìn Mặc Tu Nhân vui vẻ.
Bạch Cấm Sương ánh mắt cô chợt lóe, cô kéo cánh tay nhỏ bé của Tần Minh Huyền: “Con rất thích chú Mặc đưa con đi học sao?"
Tân Minh Huyền là một đứa trẻ thông minh, nghe câu hỏi của mẹ, vì sợ Bạch Cẩm Sương sẽ suy nghĩ nhiều, cậu bé vội lắc đầu: “Không có a!"
Bạch Cẩm Sương mím môi và không hỏi thêm gì nữa.
Trên đường đến nhà trẻ, Mặc Tu Nhân không nói chuyện với Bạch Cẩm Sương về những chuyện liên quan đến công việc, mà thỉnh thoảng nói vài câu với Tần Minh Huyền.
Trong mắt Bạch Cẩm Sương, sự thân thiết của Tần Minh Huyền với Mặc Tu Nhân thật sự có chút không thể giải thích được.
Tuy nhiên, thực tế là Tần Minh Huyền cũng thích Mặc Tu Nhân đến mức không thể giải thích được, và điều đó khiến Bạch Cẩm Sương ghen tị vì sự thân thiết của cả hai người này..
Khi đến nhà trẻ, hai người tiễn Tần Minh Huyền xuống xe.
Vừa đi tới cửa trường mẫu giáo, Bạch Cẩm Sương nghe thấy có một cô bé đang được bố dắt tay đến lớp, liền cười hỏi Tân Minh Huyền: “Tần Minh Huyền, đó là bố mẹ của cậu sao?"
Tần Minh Huyền nghe lời này, ánh mắt có chút né tránh, nhưng cậu bé không có trả lời.
Cô gái nhỏ chu chu miệng, tưởng rằng Tần Minh Huyền đang thẹn thùng, nhưng cũng không nghĩ nhiều, nói tiếp: “Bố cậu trông đẹp trai quá đi!"
Nhìn thấy Tần Minh Huyền im lặng, Mặc Tu Nhân cười đáp: “Cám ơn cháu đã khen!"
Vị phụ huynh kia bất lực nhìn con gái: “Cái con bé này, không thấy bố đẹp trai nữa rồi!"
Cô gái nhỏ tươi cười chào tạm biệt bổ mình: "Trong trái tim con, bố luôn là người đẹp trai nhất mà!"
Nhìn sự tương tác giữa hai bố con, Mặc Tu Nhân có chút ghen tị, cụp mắt xuống, nghĩ đến phản ứng vừa rồi của Tần Minh Huyền.
Bạch Cẩm Sương cũng đang nhìn Tần Minh Huyền, Tần Minh Huyền cúi đầu không nói gì.
Tâm trạng của Bạch Cẩm Sương đột nhiên có chút phức tạp.
Cô chợt hiểu tại sao Tần Minh Huyền lại vui mừng như vậy khi nghe nói lúc trước Mặc Tu Nhân đưa cậu bé đến nhà trẻ, chỉ sợ thằng bé đã coi Mặc Tu Nhân là bố của mình mất rồi.
Thật không may, Mặc Tu Nhân lại không phải!
Bạch Cẩm Sương cảm thấy hơi đau khổ về đứa con của mình, cô nói với Mặc Tu Nhân: "Tổng giám đốc Mặc, anh ra xe đợi tôi một lát, để tôi nói vài lời với Bông Vải!"
Mặc Tu Nhân gật đầu đồng ý, không nói gì.
Mặc Tu Nhân vừa rời khỏi, Bạch Cẩm Sương nhìn con trai mình, trong lòng chỉ cảm thấy vừa chua xót vừa thương thằng bé.
Cô xoa xoa đầu nhỏ của Tân Minh Huyền: “Làm sao vậy? Con không vui sao?"
Tần Minh Huyền vừa ngẩng đầu lên, Bạch Cẩm Sương nhìn thấy đôi mắt của cậu bé có chút đỏ lên,trái tim của Bạch Cẩm Sương lập tức thắt lại: “Bông Vải, con không được khóc, con đã quên rồi sao?"
Khi Tân Minh Huyền khóc, thằng bé sẽ không thở được, mà thể trạng này sẽ dễ bị lên cơn hen suyễn.
Tân Minh Huyền lắc đầu: “Mẹ, con không có khóc!"
"Vậy thì con có thể nói với mẹ, tại sao con lại không vui? Con không cảm thấy vui khi thấy chú Mặc đưa con đi học sao? Tại sao con lại đột nhiên khó chịu thế?"
Tân Minh Huyền nhìn Bạch Cẩm Sương: “Mẹ, mẹ có phải cho rằng con đạo đức giả không? Con rõ ràng không có bố, nhưng khi người khác hỏi con, con lại để sự ích kỷ đấy lấn chiếm mình. Con đã chấp nhận chuyện này và khiến người khác cũng nghĩ như vậy. Chú Mặc là bố của con, vừa rồi chú Mặc chắc chắn cũng nhìn ra điều đó. Chắc chú ấy sẽ nghĩ con là đứa bé hư! Mẹ ơi, con buồn quá!”
Bạch Cẩm Sương vươn tay ôm lấy cục cưng của mình, trong lòng cảm thấy vô cùng phức tạp: “Bông Vải, sao con lại nghĩ như vậy? Chủ Mặc của con nhất định sẽ không vì chuyện này mà nghĩ con là đứa trẻ hư đầu. Mẹ nhìn ra mà, chú ấy thật sự rất thích con đấy, chỉ có điều...sao tự nhiên còn lại để ý...để ý chuyện này chưa?”
Trước kia Tần Minh Huyền biết mình không có bố, sẽ không hỏi Bạch Cẩm Sương nhiều về vấn đề này, Đỗ Yến Oanh cũng đã nói nhiều với thằng nhỏ, thằng nhỏ biết rằng một bà mẹ đơn thân như cô không hề dễ dàng gì, vì vậy thằng bé vô cùng hiểu chuyện và ngoan ngoãn.
Tuy nhiên, Bạch Cẩm Sương nhận thấy sau khi trở về nước, anh chàng nhỏ dường như có phần nhạy cảm hơn với vấn đề này.
Tân Minh Huyền nghe thấy lời của Bạch Cẩm Sương, nhìn cô nói: “Con nhìn thấy những đứa trẻ khác, đôi khi là bố đón các bạn ấy, đôi khi là mẹ đón các bạn. Một số bạn còn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.